• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (2 Viewers)

  • Chương 30 “Tôi kết hôn rồi.”

Bởi vì quá xấu hổ, Cố Yên không dám nói đến vấn đề vừa rồi nữa mà đánh lái sang chuyện khác:


“Buổi chiều mấy giờ anh về?”


“Có lẽ đêm tôi mới về được, em đừng chờ.”


Ngụy Thành ngồi trong phòng làm việc, hai chân vắt chéo, nhàn nhã nghe điện thoại và hưởng thụ cảm giác được dựa dẫm, quan tâm. Có vợ ấy à, ban đầu anh cứ nghĩ sẽ là một chuyện phiền phức, đâu nghĩ đến cô lại khiến cuộc sống tẻ nhạt của một con người cuồng công việc như anh trở nên phong phú đến



thế.


Giọng của Cố Yên thấp hơn bình thường một chút, có vẻ là vì việc làm nghẹt nhà vệ sinh thật sự quá nhục, cho nên cô nói được hai ba câu tiền tắt máy.


Ngụy Thành nhìn màn hình một lát, sau đó bật cười nghĩ hôm nay nhất định phải về sớm một chút.


. Lúc ấy bên ngoài vừa vặn truyền tới tiếng gõ cửa có quy luật, anh thả chân xuống, để trước người như bình thường rồi mới nói:


“Vào đi.”


Cánh cửa bật mở, một chàng trai tóc vàng nổi bật bước vào, dáng người cao lớn không thua Ngụy Thành, nhìn qua cũng phải gần một mét chín, đầu còn suýt




đụng vào thành của bên trên. Cậu ta nhíu mày, con ngươi màu xanh trong vắt thu hút, vừa tôi đã mở lời than trách:


“Nơi này nên xây cửa cao hơn chút nữa, cửa một mét chín phải không? Thế này tôi không cẩn thận có thể bị đụng vỡ đầu.”


“Muốn mua bảo hiểm cho đầu cậu không?” Ngụy Thành nhếch mày, không ngờ tới bạn tốt lại xuất hiện ở chỗ này, dựa vào tính cách của cậu ta thì chắc hẳn


đang đi dạo chơi, hay tin liền chạy tới làm phiền.


Karis hừm một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ:


“Đừng có dụ dỗ tôi mua hàng, nhà tôi mở công ty bảo hiểm, cậu muốn tranh à?”


“Không dám, tới làm gì thế?”


Hai người thân quen đã lâu, vừa gặp mặt lập tức mở miệng trêu chọc đối phương.


“Tới chơi, nghe nói chỗ cậu bị cháy kho hàng nên tôi qua nhìn xem có nhân cơ hội này kiếm chác được gì hay không.”


Karlis kéo ghế ngồi xuống, dáng dấp cậu ta nổi bật, vừa cao vừa trắng, đường nét khuôn mặt mang chút nam tính quyến rũ của phương Tây, kết hợp một chút


nét mềm mại của phương Đông. Bà ngoại của Karlis từng là người ở nơi này, tính ra cũng có giao tình với Ngụy gia, về sau thì sang nơi khác định cư, lấy một vương tộc ở nước Lăng Chu và sinh ra mẹ của Karis.


Ngụy Thành cũng không rõ làm sao mà một tên vương tử cao quý ở Lăng Chu - người chỉ có một phần tư dòng máu của Vân Quốc lại về Vân Quốc ở, từ bé


cậu ta đã cảm thấy nơi này đáng sống, một lần về chơi xong liền ôm chân bà ngoại khóc lóc chảy nước mũi, nhất quyết không chịu rời đi nữa.


Karlis chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Ngụy Thành, sau đó tầm mắt dừng lại ở hai chân của anh và hỏi:


“Cậu thật sự không định mua bảo hiểm của tôi à?”


“Đến bán hàng? Vậy cậu có thể cút.” Ngụy Thành lạnh lùng từ chối.


Karlis - Lăng Phong ngồi thẳng người, nghiêm túc trở lại:


“Được rồi, không đùa nữa, tôi đang đi vi vu thì hay tin cậu gặp biến chứng đến nỗi bị liệt đây. Có cần tôi đưa cậu đến Lăng Chu chơi một chuyến không? Ở đó có nhiều bác sĩ giỏi lắm.”


Bọn họ từ trước đến giờ không ngại ngùng gì, trực tiếp thẳng thắn với nhau. Ngụy Thành bật cười, đôi mắt phượng cong cong:


Cảm ơn thành ý, nhưng tôi vẫn ổn, chẳng qua phải dưỡng khoảng năm bảy tháng gì đó.”


Lăng Phong hơi bực bội:


“Lúc trước bệnh trở nặng sao không nói với tôi một tiếng?”


Khi Ngụy Thành gặp tai nạn, Lăng Phong cũng có nghe tin và ghé thăm, nhưng lúc đó còn chưa biết xuất viện về nhà thì anh bị liệt nửa người. Tin đồn bên


ngoài càng lan càng xa, có xu hướng mọc cánh bay khắp đất nước rồi, tên này mới từ mò đến hỏi thăm.


Mặc dù không thường xuyên ra ngoài tụ tập, nhưng Ngụy Thành có hai người anh em chí cốt luôn sẵn sàng giúp đỡ anh khi gặp khó khăn. Một là tên Lăng Phong, vương tử của Lăng Chu này, một người khác là Lục Tư làm việc cho quân đội của Vân Quốc.


Trong ba người, Ngụy Thành bận rộn nhất, Lăng Phong thì quá mức ham chơi, lại còn độc miệng, Lục Tư tương đối kín tiếng và ít nói, vì nhiều lý do riêng, bọn họ đều đã trên dưới ba mươi mà chưa ai có bạn gái.


Không đúng, bây giờ thì Ngụy Thành CÓ VỢ rồi...


Nghĩ đến đây, Ngụy Thành nói với Lăng Phong:


“Tôi bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, không nói với cậu. Có chuyện khác hay hơn, muốn nghe không?”


“Chuyện gì?” Lăng Phong tò mò đưa đầu đến gần.


“Tôi kết hôn rồi.”


“Hả? Cậu...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom