Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32 tìm kiếm tự do.
“Có vợ rồi.”
Trong phòng im lặng một lát, sau đó là âm thanh tru tréo của Lăng Phong:
“Con mẹ nó đồ phản bội!”
Cái tên này lấy vợ khi nào? Lăng Phong tức giận đập bàn, tại sao không mời cậu ta chứ?
2
Đối với thái độ khó chịu của cậu ta, Ngụy Thành chỉ cười:
Mới cưới chưa lâu, chuyện cũng khá khó nói. Ngoại trừ gia đình ra tôi không mời ai đến dự hôn lễ cả.”
Để tìm lại một chút cân bằng trong lòng, Lăng Phong hỏi:
“Lục Tư biết chưa?”
“Chưa.”
Nghe Ngụy Thành xác nhận, người đàn ông tóc vàng nở nụ cười chiến thắng:
“Như vậy còn được.”
Ngụy Thành liếc mắt nhìn Lăng Phong, ngứa miệng hỏi:
“Cậu đang so đo thứ tự trước sau với Lục Tư à?”
“Trước khi tôi khỏe lại, khuyến cáo cậu nên chạy xa một chút, tốt nhất là cút về Lăng Chu, nếu không tôi sẽ bẻ răng cậu!”
Ngoại trừ Cố Yên ra thì chắc chỉ có cái tên điên Lăng Phong này đủ sức chọc cho Ngụy Thành mất hết vẻ bình tĩnh, trấn định vốn có. Nói một câu thèm đánh một câu!
Đối với lời đe dọa từ bạn tốt, Lăng Phong tỏ vẻ không sợ hãi, còn đi theo lải nhải thêm vài câu, sau đó bị Ngụy Thành lái xe lăn đụng suýt nữa ngã dập mặt. Cậu ta kêu gào:
“Này! Cái xe của cậu quái dị quá rồi đó? Cậu ngồi trên đó để tiện đụng bay người chọc cậu giận hay sao?”
Ngụy Thành không muốn nói, gân xanh trên trán nhảy nhót, anh im lặng chạy một mạch thẳng về phòng làm việc, mặc kệ người phía sau kêu gào cái gì. Nói chuyện với Lăng Phong chỉ tổ đau đầu.
Phòng làm việc rộng rãi sạch sẽ, bên trong bày trí đơn giản mà gọn gàng, tông màu chủ đạo là màu xám. Ngụy Thành gọi điện thoại ra ngoài, nói:
“Buổi tối tôi phải đi, gọi giám đốc Hạ đến thay tôi xử lý vấn đề còn lại.”
“Vâng? Ngụy tổng, còn buổi họp sáng mai...”
“Để giám đốc Hạ chủ trì, dù sao tôi cũng không thể ngày ngày đi theo sau dọn dẹp cục diện cho mọi người.”
Nói xong, anh tắt máy đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu cầm văn kiện lên xem, mà Lăng Phong hiểu chuyện không có làm phiền, cũng bắt đầu giúp anh nhìn một số báo cáo Cơ bản nhất.
Ngày thường Lăng Phong ham vui nhảy nhót bên ngoài, nhưng thân là vương tử của một nước, tới năm hai mươi tuổi vẫn phải nghiêm túc học hành, hơn nữa thời gian đó không được đi đâu, suốt ngày vùi mặt trong sách vở. Có lẽ bởi vậy mà sau đó, lồng sắt bên ngoài vừa mở là cậu ta sải cánh bay như điên khắp chốn, tìm kiếm tự do.
Bên này làm việc vất vả, bên kia Cố Yên cũng đang khổ sở đối phỏ.
Cha và em gái ăn diện đẹp đẽ ghé qua thật sự là để thăm cô sao? Không bằng nói họ muốn tìm Ngụy Minh!
Hôm đó Cố Yên vừa gọi người thông tắc nhà vệ sinh xong thì tẩy rửa toàn bộ nhà vệ sinh thêm một lần rồi đi tắm, chờ mọi thứ sạch sẽ thơm tho trở lại, cô hài lòng bước ra ngoài.
Nghỉ ngơi một lát, cô lên trang web của trường tìm hiểu và đăng ký đi học lại, nhưng còn cách một tháng nữa mới đến học kỳ sau.
Còn chưa kịp làm gì, cha và em gái đã gọi điện thoại bảo cô ra đón họ, sau đó thì chạy thẳng sang chỗ mẹ chồng để ăn cơm!
Trên bàn ăn, Cố Yên cúi đầu quan sát những món ngon được bày biện đẹp mắt mà nhíu mày. Vi cá, bào ngư, sườn xào, trứng cá hồi, cái gì bổ dưỡng đắt tiền đều CÓ, mùi hương không tệ, cô lại chẳng động đũa chút nào.
Bên tai là giọng nói ngọt ngào của em gái:
“Anh Minh giỏi như vậy, hì hì, sau này chắc chắn sẽ thành công đưa Ngụy thị đi lên.”
Khóe môi Cố Yên hơi nhếch, cảm thấy buồn cười.
Từ lúc cô đến đây ngồi ăn cơm cùng với họ đã qua nửa tiếng, mẹ chồng cùng cha ruột tung hứng đủ thứ, nói không biết ngượng miệng, khen Ngụy Minh cái này rất tốt cái kia rất tuyệt vời. Theo cô nghĩ, ngoại trừ bốc phét ra thì hắn ta chẳng làm được gì cả.
Cố Duyệt thấy chị gái cúi đầu mãi thì nhỏ giọng an ủi:
“Chị cũng đừng nghĩ nhiều, ý em không phải nói anh Thành không giỏi đâu, mà chị xem chân anh ấy đã như vậy, mai sau còn chẳng thể sinh con nối dõi cho
Ngụy gia, chẳng phải tương lai xem như bỏ, trở thành một người vô dụng rồi?”
Sắc mặt Cố Yên cực kỳ không tốt, phút chốc tối sầm xuống. Họ muốn nói gì đều được, cô chẳng quan tâm, có tâng bốc nhau lên trời thì cũng không ảnh hưởng đến vợ chồng cô, nhưng nếu cố tình nhắc đến chuyện chân của chồng cô, vậy đồng nghĩa với việc gây sự!
Bình thường nghe thấy người ngoài nói vậy, thân làm mẹ thì bà Ngụy nên tỏ thái độ, nào ngờ bà ta và Ngụy Minh còn phối hợp nở nụ cười khinh miệt.
Cố Yên nhíu mày nói thẳng:
“Cảm ơn em đã quan tâm đến chồng chị, nhưng vấn đề của anh ấy tương đối nhạy cảm, hy vọng em chú ý một chút. Dù cho anh ấy ra sao, anh ấy vẫn là đại thiếu gia của Ngụy gia, là chồng của chị, em nên tôn trọng anh rể của mình đúng không? Tương lai thế nào không cần em phải quản.”
“Cố Yên!” Ông Cố không vui nhắc nhở: “Con nói chuyện với em gái kiểu gì vậy? Vừa gả ra ngoài đã bênh chồng răm rắp rồi!”
Không có chuyện nực cười nhất, chỉ có chuyện nực cười hơn, Cố Yên nâng mí mắt nhìn họ. Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ nhịn để cho qua, nhưng khi họ động đến Ngụy Thành, cô cực kỳ tức giận, diễn cái gì mà diễn nữa!
Cô thả đũa xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Ba cũng biết Ngụy Thành là chồng con? Mọi người ở nơi này nói về anh ấy như vậy, nếu để anh ấy biết được thì sao? Ngụy gia xem trọng tôn ti trật tự, cho nên Cố Duyệt thân là em vợ, phải tôn trọng anh rể của mình. Vô dụng? Đó là lời mà một tiểu thư danh giá được nuôi dạy kỹ lưỡng nên thốt ra sao?”
Vốn dĩ mọi người không hề nghĩ nhiều, cũng chẳng thèm quan tâm đến người luôn im lặng là Cố Yên, đâu ngờ được cô nói một trang với lý lẽ hùng hồn như vậy.
Trong phòng im lặng một lát, sau đó là âm thanh tru tréo của Lăng Phong:
“Con mẹ nó đồ phản bội!”
Cái tên này lấy vợ khi nào? Lăng Phong tức giận đập bàn, tại sao không mời cậu ta chứ?
2
Đối với thái độ khó chịu của cậu ta, Ngụy Thành chỉ cười:
Mới cưới chưa lâu, chuyện cũng khá khó nói. Ngoại trừ gia đình ra tôi không mời ai đến dự hôn lễ cả.”
Để tìm lại một chút cân bằng trong lòng, Lăng Phong hỏi:
“Lục Tư biết chưa?”
“Chưa.”
Nghe Ngụy Thành xác nhận, người đàn ông tóc vàng nở nụ cười chiến thắng:
“Như vậy còn được.”
Ngụy Thành liếc mắt nhìn Lăng Phong, ngứa miệng hỏi:
“Cậu đang so đo thứ tự trước sau với Lục Tư à?”
“Trước khi tôi khỏe lại, khuyến cáo cậu nên chạy xa một chút, tốt nhất là cút về Lăng Chu, nếu không tôi sẽ bẻ răng cậu!”
Ngoại trừ Cố Yên ra thì chắc chỉ có cái tên điên Lăng Phong này đủ sức chọc cho Ngụy Thành mất hết vẻ bình tĩnh, trấn định vốn có. Nói một câu thèm đánh một câu!
Đối với lời đe dọa từ bạn tốt, Lăng Phong tỏ vẻ không sợ hãi, còn đi theo lải nhải thêm vài câu, sau đó bị Ngụy Thành lái xe lăn đụng suýt nữa ngã dập mặt. Cậu ta kêu gào:
“Này! Cái xe của cậu quái dị quá rồi đó? Cậu ngồi trên đó để tiện đụng bay người chọc cậu giận hay sao?”
Ngụy Thành không muốn nói, gân xanh trên trán nhảy nhót, anh im lặng chạy một mạch thẳng về phòng làm việc, mặc kệ người phía sau kêu gào cái gì. Nói chuyện với Lăng Phong chỉ tổ đau đầu.
Phòng làm việc rộng rãi sạch sẽ, bên trong bày trí đơn giản mà gọn gàng, tông màu chủ đạo là màu xám. Ngụy Thành gọi điện thoại ra ngoài, nói:
“Buổi tối tôi phải đi, gọi giám đốc Hạ đến thay tôi xử lý vấn đề còn lại.”
“Vâng? Ngụy tổng, còn buổi họp sáng mai...”
“Để giám đốc Hạ chủ trì, dù sao tôi cũng không thể ngày ngày đi theo sau dọn dẹp cục diện cho mọi người.”
Nói xong, anh tắt máy đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu cầm văn kiện lên xem, mà Lăng Phong hiểu chuyện không có làm phiền, cũng bắt đầu giúp anh nhìn một số báo cáo Cơ bản nhất.
Ngày thường Lăng Phong ham vui nhảy nhót bên ngoài, nhưng thân là vương tử của một nước, tới năm hai mươi tuổi vẫn phải nghiêm túc học hành, hơn nữa thời gian đó không được đi đâu, suốt ngày vùi mặt trong sách vở. Có lẽ bởi vậy mà sau đó, lồng sắt bên ngoài vừa mở là cậu ta sải cánh bay như điên khắp chốn, tìm kiếm tự do.
Bên này làm việc vất vả, bên kia Cố Yên cũng đang khổ sở đối phỏ.
Cha và em gái ăn diện đẹp đẽ ghé qua thật sự là để thăm cô sao? Không bằng nói họ muốn tìm Ngụy Minh!
Hôm đó Cố Yên vừa gọi người thông tắc nhà vệ sinh xong thì tẩy rửa toàn bộ nhà vệ sinh thêm một lần rồi đi tắm, chờ mọi thứ sạch sẽ thơm tho trở lại, cô hài lòng bước ra ngoài.
Nghỉ ngơi một lát, cô lên trang web của trường tìm hiểu và đăng ký đi học lại, nhưng còn cách một tháng nữa mới đến học kỳ sau.
Còn chưa kịp làm gì, cha và em gái đã gọi điện thoại bảo cô ra đón họ, sau đó thì chạy thẳng sang chỗ mẹ chồng để ăn cơm!
Trên bàn ăn, Cố Yên cúi đầu quan sát những món ngon được bày biện đẹp mắt mà nhíu mày. Vi cá, bào ngư, sườn xào, trứng cá hồi, cái gì bổ dưỡng đắt tiền đều CÓ, mùi hương không tệ, cô lại chẳng động đũa chút nào.
Bên tai là giọng nói ngọt ngào của em gái:
“Anh Minh giỏi như vậy, hì hì, sau này chắc chắn sẽ thành công đưa Ngụy thị đi lên.”
Khóe môi Cố Yên hơi nhếch, cảm thấy buồn cười.
Từ lúc cô đến đây ngồi ăn cơm cùng với họ đã qua nửa tiếng, mẹ chồng cùng cha ruột tung hứng đủ thứ, nói không biết ngượng miệng, khen Ngụy Minh cái này rất tốt cái kia rất tuyệt vời. Theo cô nghĩ, ngoại trừ bốc phét ra thì hắn ta chẳng làm được gì cả.
Cố Duyệt thấy chị gái cúi đầu mãi thì nhỏ giọng an ủi:
“Chị cũng đừng nghĩ nhiều, ý em không phải nói anh Thành không giỏi đâu, mà chị xem chân anh ấy đã như vậy, mai sau còn chẳng thể sinh con nối dõi cho
Ngụy gia, chẳng phải tương lai xem như bỏ, trở thành một người vô dụng rồi?”
Sắc mặt Cố Yên cực kỳ không tốt, phút chốc tối sầm xuống. Họ muốn nói gì đều được, cô chẳng quan tâm, có tâng bốc nhau lên trời thì cũng không ảnh hưởng đến vợ chồng cô, nhưng nếu cố tình nhắc đến chuyện chân của chồng cô, vậy đồng nghĩa với việc gây sự!
Bình thường nghe thấy người ngoài nói vậy, thân làm mẹ thì bà Ngụy nên tỏ thái độ, nào ngờ bà ta và Ngụy Minh còn phối hợp nở nụ cười khinh miệt.
Cố Yên nhíu mày nói thẳng:
“Cảm ơn em đã quan tâm đến chồng chị, nhưng vấn đề của anh ấy tương đối nhạy cảm, hy vọng em chú ý một chút. Dù cho anh ấy ra sao, anh ấy vẫn là đại thiếu gia của Ngụy gia, là chồng của chị, em nên tôn trọng anh rể của mình đúng không? Tương lai thế nào không cần em phải quản.”
“Cố Yên!” Ông Cố không vui nhắc nhở: “Con nói chuyện với em gái kiểu gì vậy? Vừa gả ra ngoài đã bênh chồng răm rắp rồi!”
Không có chuyện nực cười nhất, chỉ có chuyện nực cười hơn, Cố Yên nâng mí mắt nhìn họ. Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ nhịn để cho qua, nhưng khi họ động đến Ngụy Thành, cô cực kỳ tức giận, diễn cái gì mà diễn nữa!
Cô thả đũa xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Ba cũng biết Ngụy Thành là chồng con? Mọi người ở nơi này nói về anh ấy như vậy, nếu để anh ấy biết được thì sao? Ngụy gia xem trọng tôn ti trật tự, cho nên Cố Duyệt thân là em vợ, phải tôn trọng anh rể của mình. Vô dụng? Đó là lời mà một tiểu thư danh giá được nuôi dạy kỹ lưỡng nên thốt ra sao?”
Vốn dĩ mọi người không hề nghĩ nhiều, cũng chẳng thèm quan tâm đến người luôn im lặng là Cố Yên, đâu ngờ được cô nói một trang với lý lẽ hùng hồn như vậy.
Bình luận facebook