• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (10 Viewers)

  • Chương 33 “Em xin lỗi!”

Đang cập nhật -


Cố Duyệt nghẹn một hơi trong cổ họng, không biết phải nói gì nữa, liếc mắt nhìn cha mình.


Ông Cố đến đây có chuyện riêng cần bàn, vì vậy muốn giữ mặt mũi, con gái làm ông khó xử, ông liền lớn tiếng:


“Nó nói không đúng hay sao? Dù gì cũng chỉ là một tên què quặt!”



Mặc dù họ càng nói càng quả đáng, nhưng Cố Yên lại bình tĩnh không hề cáu gắt:


“Không đúng. Ba, Ngụy Thành tàn tật là do trời đố kỵ anh tài, cho nên nói vậy là đang xúc phạm đại thiếu gia của Ngụy gia.”


Miệng lưỡi trơn tru, Cố Yên bình tĩnh nói:


“Ở trước mặt của Ngụy phu nhân chê con trai của bà ấy vô dụng là thiếu lịch sự, Cố Duyệt, xin lỗi đi.”


Từ nãy đến giờ bà Ngụy và Ngụy Minh vẫn im lặng để xem kịch vui, họ rất thích thú khi Cố gia ghét bỏ Ngụy Thành, nào ngờ Cổ Yên kéo bà Ngụy vào chuyện này.


Ngụy Thành trên danh nghĩa đúng là con của Ngụy phu nhân, dù trong lòng bà ta không thừa nhận vẫn phải hắng giọng mà nói:


“Không sao, Con nít lỡ lời mà thôi.”




Bốn người họ là cùng một giuộc, nhưng Cố Yên tuyệt đối không chịu thua:


“Mẹ chồng, Cố Duyệt đã mười chín tuổi rồi, phải dạy cho con bé biết lễ phép mới được. Ở đây lỡ lời sẽ được tha thứ, nhưng ra ngoài mà buột miệng nói sai thì phải làm thế nào? Người khác nhìn Cố gia ra sao ạ?”


Quay đầu nhìn về phía Cố Duyệt đang cắn môi trừng mắt, Cố Yên cong môi cười:


“Em đã đủ tuổi chịu trách nhiệm cho hành vi của mình rồi, lần sau nhớ phải uốn lười bảy lần trước khi nói gì đó. Xin lỗi đi.”


“Em chỉ nói sự...”


“Cố Duyệt!” Cố Yên cắt ngang lời của em gái.


Thái độ của cô cứng rắn không cho phép làm trái, mắt sắc nhẹm liếc về phía Cố Duyệt.


Trước kia có mẹ ở bên cạnh, ở Cố gia, Cố Duyệt tha hồ hất mặt ra lệnh cho người chị đáng ghét này, vậy mà hiện tại bất giác sợ hãi:


“Em xin lỗi!”


Tận tai nghe thấy em gái xin lỗi, Cố Yên mới hài lòng gật đầu, còn bổ sung một câu:


“Tốt, lần sau nếu ba mẹ cưng chiều em như vậy, không nỡ nói nặng lời với em thì để chị dạy dỗ em cách đối đáp với người lớn.”


Lời này chẳng khác nào chê ông bà Cố quá yêu thương và chiều chuộng Cố Duyệt nên khiến con bé không hiểu chuyện và bất lịch sự. Ông Cố nhìn về phía con gái lớn bằng ánh mắt khó tin, hóa ra ông chưa bao giờ thật sự hiểu đứa con này. Trong trí nhớ của ông, Cố Yên lúc nào cũng hiền lành lễ phép và không bao giờ cãi lời người khác!


Ngụy Minh ở bên kia thấy khuôn mặt Cố Yên xinh đẹp yêu kiều, lại còn ăn nói lưu loát toát ra khí chất của một vị tiểu thư danh gia vọng tộc như thế liền cong Cong môi, cười nói:


Mọi người đừng căng thẳng quá, chủ Cố hôm nay ghé thăm chẳng phải có chuyện cần nói sao?”


Ông Cố bấy giờ mới sực nhở ra:


“Ừ, đúng rồi!”


Ông quay sang nhìn Ngụy Minh, có hơi kích động mà nói:


“Chuyện là thế này, trước đây vốn dĩ gia đình hai bên đính hôn là đính hôn cho Ngụy Thành và Cố Duyệt, nhưng mà vì vài chuyện hiểu lầm nến Cố Yên mới gả


qua đi, chủ ngẫm lại thấy thật bất công cho Cố Duyệt quả. Vì vậy, hôm nay chú qua đây chủ yếu là để hỏi thăm xem không biết cháu thấy con gái nhỏ của chú thế nào? Nếu có thể thì... như vậy, gia đình hai bên thân càng thêm thân.”


Lời này vừa ra, toàn thể mọi người đều đứng hình.


Cố Yên là người bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng cô đau nhất, bàn tay đặt dưới bàn ăn đã siết chặt đến nỗi trắng bệch không còn một giọt máu nào.


Cô đoán họ không đến đây để thăm hỏi sức khỏe của mình, nhưng đâu ngờ được người đàn ông này lại thẳng thừng ở trước mặt cô nói một câu như vậy, rằng


cô gả đi là không công bằng cho Cố Duyệt.


Trong lòng Cố Yên chua xót, đối với hai chữ Cố gia đã không còn chút cảm tình nào nữa, từ nay về sau bọn họ ra sao cũng chẳng liên quan đến cô.


. Lúc đó là ai sống chết khóc lóc muốn cô gả đi thay mình? Không phải Cố Duyệt sao?


Lúc đó là ai ép cô phải trở thành vợ của một người tàn tật có tiếng xấu lan xa? Không phải vợ chồng ông Cố sao?


Hay cho một gia đình có danh tiếng tốt, tất cả đều là sự giả tạo được họ dày công xây dựng, mà ở trước mặt của bà Ngụy thì lại bày ra dáng vẻ nịnh nọt, bỏ xuống liêm sỉ của bản thân.


Cố Yên đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn bốn người đang sượng sùng nói chuyện với nhau ở trên bàn ăn.


Đối với chuyện mà ông Cố đề nghị, bà Ngụy cũng khá bất ngờ, nhưng con trai bà cưới ai đều không quan trọng, chủ yếu xem xem ý nó thế nào. Vì vậy bà không lập tức phản đối mà chỉ gật đầu hỏi ý kiến đôi trẻ.


Ngụy Minh đưa mắt quan sát Cố Duyệt, cùng một nhà mà ra, đương nhiên cô gái nhỏ này cũng xinh xắn không thua kém chị mình, nhưng lại là kiểu Con gái khác. Không phải tươi sáng rạng rỡ đầy sức sống, Cố Duyệt mỏng manh mềm mại khiến cho người khác nảy sinh ý nghĩ muốn bảo hộ.


Nheo mắt lại nhìn kỹ một lát, trong đầu Ngụy Minh xuất hiện hình ảnh xấu xa, một mình hắn cùng chị em nhà họ Cố... Ha ha ha. Cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn sẽ rất tuyệt!


Ảnh nhìn quá mức suồng sã của Ngụy Minh quét tới quét lui trên mặt Cố Duyệt không làm cô nàng khó chịu mà ngược lại xấu hổ đỏ bừng mặt, cái loại thẹn thùng kia chọc cho hắn yêu thích, hắn nói:


“Rất xinh xắn đáng yêu, nếu không thì như vậy đi, cháu và Cố Duyệt qua lại tìm hiểu thêm một thời gian trước.”


“Vậy cũng được, chủ cũng thấy nên có thời gian hiểu rõ nhau.”


“Anh Minh thật sự rất tốt, em không có ý kiến gì đâu.” Cố Duyệt bẽn lẽn nói một câu không đầu không đuôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom