• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (1 Viewer)

  • Chương 34| “Sức khỏe của ba tôi không tốt lắm...”

Cố Yên nghe mà sởn cả da gà, chỗ nào tốt không biết, mới gặp chưa lâu đã phải hết phẩm hạnh ra ngoài, rõ ràng là đang khen cái vị trí thừa kế gia sản của


Ngụy Minh, vậy mà hắn ta còn huênh hoang hất mặt lên.


Bữa ăn này Làm Cố Yên buồn nôn từ tận đáy lòng, cô mỉm cười với họ, nói:


“Xin lỗi, con cảm thấy trong người không khỏe lắm, con xin phép trở về trước được không ạ?”



Bà Ngụy nghe Cô nói thì gật đầu, không có giữ lại:


“Con đi trước đi.”


Khi Cố Yên đứng lên đỉnh đi, Ngụy Minh ở bên kia liếc mắt đưa tình với cô, nói:


“Chị dâu, giữ gìn thân thể nhé.”


Không rõ trong lời kia còn hàm ý gì nữa không, sau lưng Cố Yên xuất hiện cảm giác ớn lạnh, cô cố bình tĩnh gật đầu chào hỏi, rồi chưa đợi cha và em gái nói thêm gì, cô đã đi nhanh ra ngoài.


Cố Duyệt ở phía sau vẻ mặt mất mát:


“Có phải chị ấy ghét con rồi không? Xin lỗi, Con không nên nói anh rể như vậy.”


“Không phải lỗi của con, con nói đúng mà.” Ông Cố vừa an ủi con gái vừa nịnh nọt bà Ngụy.




Nếu khi nãy để Cố Yên nghe được những lời này, vậy Cô khẳng định sẽ không để yên như vậy rồi rời đi.


Trong lòng cô tiếc thay cho Ngụy Thành, nếu tai nạn khi đó anh may mắn hơn một chút, bảo toàn được đôi chân, vậy đâu đến nỗi bị người khác khinh khi.


Gió chiều thổi tung những sợi tóc mềm của Cố Yên, đoạn đường trở về biệt thự riêng chỉ cách nhà chính Ngụy gia khoảng tảm trăm mét, nhưng mà không có chồng ở bên cạnh, cô cảm giác con đường phía trước như đột nhiên trở nên thật dài.


Nhờ chồng quá đi thôi! Cố Yên hít hít mũi nghĩ nếu lúc này Cả Ngụy Thành ở bên cạnh thì tốt biết mấy, cô cần một cái ôm để an ủi tâm hồn yếu đuối vừa bị tổn thương này.


Cố Yên và Ngụy Thành cưới nhau chưa lâu, nhưng mà cô biết anh là một người đàn ông tốt, vừa trưởng thành chín chắn vừa lịch thiệp. Ban đầu anh tỏ ra cộc


cằn khó tính cũng vì lý do riêng, đối xử với cô thì dịu dàng và châm chước, cho nên cô muốn nắm chắc tay anh.


Mẹ cô từng nói mặc dù bà rất thất vọng vì cha cô bội bạc, song, chuyện tình cảm vốn khó đoán trước, có được, có mất. Nếu đã cố gắng hết sức mà vẫn không


thể thay đổi số phận của mình, thì phải học cách chấp nhận hiện thực.


Vì vậy vào cái ngày mà cha bảo cô gả cho con trai cả của Ngụy Gia, cô đã đồng ý mà không than trách điều gì, bởi cô biết đó là lúc cô nên chấp nhận hiện thực!


Trở về nhà, Cố Yên mở hộc tủ ra xem. Hộp nhỏ màu đen này đựng đôi bông tai kim cương xanh của gia đình cô, là vật mà mẹ đã trao tặng cho người mình yêu vào mười mấy năm trước. Cô chưa từng tìm hiểu về nhà ngoại, bởi vì mẹ luôn giữ bí mật, đến cả khi nhắm mắt xuôi tay cũng không nói một lời về thân thế của


mình.


“Chắc hẳn mẹ rất ghét họ, vậy con cũng không cần họ.” Cố Yên mỉm cười nhìn vào đôi bông tai nằm giữa vải nhung màu trắng, nắng chiều hắt lên đó một màu


dìu dịu, khiến nó trở nên lấp lánh xinh đẹp.


Buổi tối, Cố Yên nhắn tin hỏi Ngụy Thành khi nào anh về nhưng không nhận được câu trả lời. Qua hai tiếng, anh thậm chí còn chưa xem. Cô đoán hôm nay chắc có lẽ anh không trở lại, dù sao công việc nhiều như thế, chỉ có một ngày thì gấp rút quá.


Vào lúc này, Ngụy Thành và Lăng Phong đang ngồi trên xe khẩu chiến với nhau làm Hoàng Hậu lái xe mà đầu song song.


“Tôi bảo cậu cho xem ảnh thôi mà cũng không cho, chẳng phải lát nữa là có thể nhìn thấy rồi à?” Karlis hừm một tiếng tức giận.


Ngụy Thành lặp lại câu nói ba phút trước vừa nói:


“Không thích.”


“Cậu sợ tôi cướp vợ cậu hay sao? Con người tôi chính trực như vậy, đề phòng tôi là việc thừa thãi.”


Sự tò mò của Lăng Phong đã lên đến đỉnh điểm, sắp không chờ được nữa, vậy mà Ngụy Thành lại rất là phũ phàng giấu điện thoại vào túi áo rồi nói:


“Cưới vợ rồi tự ngắm vợ mình đi.”


“Đồ keo kiệt!” Lăng Phong ngồi vắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế sau, mắt thì liếc nhìn đôi chân giấu dưới chiếc quần tây của Ngụy Thành, bỗng chốc trở nên nghiêm túc. Khóe môi nâng lên, cậu ta hỏi:


“Là ai làm vậy?”


Ngụy Thành cũng không giấu giếm gì mà nói thẳng ra:


"Ngụy Minh.”


Người này Lăng Phong đương nhiên biết, từ lâu đã thấy không ưa cải tên nham hiểm, tiểu nhân đó.


“Có bằng chứng không?”


“Không, bà ta giấu rất kỹ.”


Giọng Ngụy Thành bình bình mang theo chút mệt mỏi, công việc mấy ngày liền dồn lại, xử lý xong đầu hơi đau, vậy mà chưa kịp nghỉ ngơi đã phóng lên xe


trở về. Không biết hôm nay cha và em gái của Cố Yên đến làm gì, có bắt nạt vợ của anh hay không.


- Đối với dì ghẻ và em trai của Ngụy Thành, Lăng Phong cực kỳ ác cảm:


“Đúng là một đám giả nhân giả nghĩa. Sao cậu không chuyển ra ngoài sống luôn đi? Dù sao cũng chẳng mất cái gì, họ nhảy nhót thêm nữa cũng đâu giành


được Cổ phiếu trong tay cậu?”


“Sức khỏe của ba tôi không tốt lắm...”


Ngụy Thành có rất nhiều lý do để ở lại dinh thự kia, anh chuyển ra ngoài chẳng khác nào thừa nhận bản thân thua kém mẹ con Ngụy Minh, nhường cho họ


thử tốt như vậy. Hiện tại ba anh đã lớn tuổi, cũng nhiều bệnh, một lúc nào đó đột nhiên qua đời mà chưa kịp viết di chúc thì sẽ khó cho anh. Dựa theo thứ tự từ hàng thừa kế, phần tài sản chung sẽ đến tay của dì ghẻ và cả Ngụy Minh, mà anh lại không muốn nhìn thấy nơi chứa hình bóng của mẹ mình rơi vào túi của


ho.


Bây giờ Ngụy Thành vẫn luôn rất nỗ lực để có tên trong di chúc, cái anh cần chỉ có dinh thự này, những thứ khác bản thân anh đủ năng lực làm ra, sẽ không


cần.


Lăng Phong im lặng ngồi ở bên cạnh, có thể hiểu được một phần tâm trạng của Ngụy Thành.


Chiếc xe lao vùn vụt trên đường cao tốc, về đến Ngụy gia vào nửa đêm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom