Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9 - Chương 9 BÓNG ĐÈ
Chương 9 BÓNG ĐÈ
Phạm vi điều tra từ mấy trăm người đột nhiên biến thành hai người. Điều này làm cho nhóm Viên Mục Dã vô cùng vui sướng, lập tức tìm đến dựa theo địa chỉ hộ khẩu hiện giờ. Hai nữ sinh này lần lượt tên là Trương Quỳnh và Phùng Lệ. Viên Mục Dã vốn tưởng rằng chờ bọn họ sẽ là hai cô gái mất tích nhiều năm, nhưng kết quả lại làm cho bọn họ hơi thất vọng. Hai cô gái này không có một ai phù hợp với điều kiện của bộ xương nữ.
Đầu tiên là Trương Quỳnh, lý do chứng minh nhân dân của cô ấy không có bất cứ ghi chép gì là bởi vì cô ấy gặp tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng sau khi tốt nghiệp cấp ba, dù giữ được mạng những vẫn bị liệt trên giường. Nói theo cách riêng của cô ấy là: “Tôi đã không ra khỏi nhà rất nhiều năm rồi, có chỗ nào cần dùng chứng minh nhân dân của mình đâu?”
Người thứ hai, Phùng Lệ được coi như là mất tích. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy bỏ học ở nhà. Sau này không biết tin lời ai nói, cứ nhất quyết đòi ký hợp đồng với một công ty dịch vụ lao động để đi Hàn Quốc kiếm tiền. Người nhà không giữ được cô ấy nên đành phải bỏ tiền cho cô ấy đi, nhưng từ đó về sau Phùng Lệ không còn tin tức gì nữa. Sau đó người nhà bọn họ báo cảnh sát mới biết được, cái gọi là công ty dịch vụ lao động kia thật ra là một công ty dịch vụ lao động bất hợp pháp, chuyên lừa dối những cô gái chưa biết sự đời đi Hàn Quốc “làm công”.
Cuối cùng, mặc dù đã phá được vụ án đó, nhưng vẫn không tìm được Phùng Lệ. Tay trùm bị bắt vào lúc ấy cũng xác nhận rằng Phùng Lệ đã bị bọn họ vận chuyển tới Hàn Quốc bằng thuyền đánh cá, nhưng sau đó bị lạc trong một lần tháo chạy khỏi sự vây bắt của cảnh sát địa phương, từ đó không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
Viên Mục Dã không ngờ mất bao sức lực tìm được hai người mà đều chẳng ai phù hợp với điều kiện của nạn nhân. Chẳng lẽ hướng điều tra của mình không đúng ư? Vì vậy cậu lật đi lật lại hơn bảy trăm bộ hồ sơ nữ kia mấy lần, không ngừng cân nhắc ở trong lòng xem rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào.
Theo lý mà nói, điều kiện sàng lọc chiều cao chắc chắn không sai, bởi vì pháp y Diệp đã tính toán một cách chính xác chiều cao của nạn nhân, lúc chết cô ấy chỉ có 154 centimet. Suy cho cùng vẫn còn khung xương đặt ở đó, cho dù tính hơi sai lệch thì lúc còn sống cũng không thể cao hơn sau khi chết quá nhiều phải không!? Cho nên nữ sinh cao 157 centimet trở lên chắc chắn không phải là bộ xương nữ kia.
Đáng nói nhất là, Viên Mục Dã lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở vòng loại trừ thứ nhất. Ngay từ đầu cậu còn tưởng là trùng tên trùng họ, khi nhìn kĩ lại, quả nhiên là cùng một người.
Người này không phải ai khác mà chính là Lý Tử Y đã đi xem mắt với mình vào buổi tối hôm trước. Đúng như lời cô ấy kể, Lý Tử Y đã chuyển trường vào học kỳ hai năm lớp 11. Tính toán kỹ lưỡng thì cô ấy chỉ học ở trường trung học số 25 một năm rưỡi. Hơn nữa, năm đó chiều cao của Lý Tử Y cũng đã trên 165 centimet, cho nên tất nhiên cô ấy đã bị loại ra ở vòng thứ nhất.
Những người còn lại và quỹ đạo sống dường như cũng không có vấn đề gì. Rốt cuộc năm đó những cô gái ấy vẫn chỉ là học sinh trung học, giả tên giả họ bọn họ cũng không thực tế. Bên cạnh đó, cha mẹ bọn họ cũng không phải đồ ngốc, có phải con gái mình hay không còn không biết hay sao? Cho nên ắt hẳn là không có tình trạng mạo danh thay thế.
Cuối cùng, Viên Mục Dã chú ý đến những nữ sinh đã qua đời vì đủ loại lý do… Trong này có người nhiễm bệnh không chữa trị được, có người gặp tai nạn giao thông không cứu được, thậm chí còn có người gặp thiên tai chẳng may bị nạn.
Viên Mục Dã lật đi lật lại tài liệu của những người này, tỉ mỉ xem một lượt rồi vỗ bàn nói: “Tiểu Tống, ngày mai mấy người chúng ta chia thành nhiều hướng điều tra lại những nữ sinh đã qua đời này lần nữa. Lần này chúng ta còn phải tới cửa thăm viếng!”
Tiểu Tống nghe vậy thì che mắt lại và nói: “Chúng ta tổng cộng chỉ có hai người, còn có thể chia thành nhiều hướng à?”
Nguồn : Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cũng biết hiện giờ số lượng người của đơn vị đúng là không đủ sử dụng. Có điều, bây giờ là thời kỳ bất thường mà, không đủ người thì chạy thêm mấy lượt thôi. Thời gian xảy ra vụ án thật sự hơi xa xôi, nếu không dùng vài cách khác thường có lẽ rất khó phá án.
Buổi tối trước khi tan làm, Viên Mục Dã lại gọi điện thoại cho đội trưởng Lưu đang đi công tác, kể lại đơn giản tiến triển của vụ án. Hiện giờ vụ án này đã lan truyền trên mạng. Cư dân mạng nói đủ kiểu… Nhưng chẳng một ai đáng tin cậy! Viên Mục Dã cảm thấy cho dù mình có ba đầu sáu tay cũng không đè xuống được, cho nên đành phải báo cáo đúng sự thật cho đội trưởng Lưu.
Đội trưởng Lưu nghe xong thì bảo cậu đừng rối, nên điều tra vụ án như thế nào cứ điều tra. Mặc dù mới vừa phát hiện ra xác chết, nhưng thời gian xảy ra vụ án đã cách đây mười năm rồi, cho nên nó cũng coi như là một bản án cũ năm xưa. Nhất thời không có manh mối cũng là bình thường, cứ đi từng bước một.
Viên Mục Dã biết đội trưởng Lưu đang an ủi mình. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu dẫn đội phá án, nói không căng thẳng là giả. Tuy nhiên ưu điểm lớn nhất của cậu là không ham danh lợi, cậu chỉ đơn giản là muốn phá án. Mấy năm nay trong cục vẫn luôn có khẩu hiệu “Án mạng tất phá”, cho nên chỉ cần xảy ra vụ án có mạng người, từ trên xuống dưới đều sẽ rất xem trọng, vô hình chung đã gây thêm không ít áp lực cho sĩ quan cảnh sát cơ sở. Đôi khi còn có “phá án trong thời gian giới hạn” làm mọi người nghe mà đau cả đầu.
Đội ngũ nhân viên của bọn họ có hạn, đôi khi còn làm hai vụ án cùng lúc, cho nên tăng ca và thức đêm đều là chuyện thường. Hiện giờ Viên Mục Dã đã luyện được một kỹ năng, đó là chỉ cần rảnh rỗi nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay! Có việc xảy ra là lập tức tỉnh lại! Trước kia đội trưởng Lưu luôn cười nhạo thói quen này của cậu rất giống chó cảnh sát Đô Đô trong đội!
Mỗi khi Viên Mục Dã nghe xong đều cười không nói lời nào, nhưng lại thầm nghĩ ở trong lòng: “Đây không phải là thói quen làm việc và nghỉ ngơi bị gò ra sao? Anh cho rằng tôi thích chắc?”
Cúp điện thoại của đội trưởng Lưu, Viên Mục Dã day trán, bước đến ghế sofa với vẻ hơi mỏi mệt. Cậu đã để các đồng nghiệp khác trong đội nghỉ rồi, suy cho cùng đều là con người có máu thịt chứ không phải là cỗ máy, cố chống như vậy không phải cách hay. Cần phá án đấy nhưng cũng phải sống, cậu không muốn cả đám đồng nghiệp của mình đều mệt chết trong công việc.
Sofa ở văn phòng là loại ghế sofa da phổ biến nhất với tay vịn bằng gỗ. Mặc dù nằm trên đó không thoải mái, nhưng cũng tốt hơn là úp mặt lên bàn ngủ. Cho nên Viên Mục Dã vừa nằm xuống là lập tức ngủ thiếp đi.
Có thể trong khoảng thời gian này mệt mỏi quá, thế cho nên Viên Mục Dã mới vừa ngủ đã bị bóng đè.
Sự khác nhau giữa bóng đè và giấc mơ bình thường là bóng đè luôn quá đỗi chân thật. Viên Mục Dã mới vừa ngủ không bao lâu đã cảm thấy có mấy người đẩy cửa đi vào, đứng thẳng đơ trước bàn trà, chẳng hề động đậy.
Trong lòng cậu cực kỳ buồn bực. Đêm hôm khuya khoắt, sao trong văn phòng của mình lại đột nhiên có nhiều người tới như vậy? Vì thế cậu muốn mở mắt ra xem là ai tới tìm mình, kết quả thử vài lần đều không mở ra được.
Viên Mục Dã lập tức nhận ra có thể là mình bị bóng đè. Vì vậy cậu bình tĩnh lại, cố gắng làm cho bộ não của mình thả lỏng nhất có thể. Bởi vì khi bị bóng đè, càng căng thẳng sẽ càng không thể tỉnh dậy, cho nên Viên Mục Dã làm theo cách ngược lại, quả nhiên chẳng mấy chốc cậu đã từ từ mở mắt ra.
Phạm vi điều tra từ mấy trăm người đột nhiên biến thành hai người. Điều này làm cho nhóm Viên Mục Dã vô cùng vui sướng, lập tức tìm đến dựa theo địa chỉ hộ khẩu hiện giờ. Hai nữ sinh này lần lượt tên là Trương Quỳnh và Phùng Lệ. Viên Mục Dã vốn tưởng rằng chờ bọn họ sẽ là hai cô gái mất tích nhiều năm, nhưng kết quả lại làm cho bọn họ hơi thất vọng. Hai cô gái này không có một ai phù hợp với điều kiện của bộ xương nữ.
Đầu tiên là Trương Quỳnh, lý do chứng minh nhân dân của cô ấy không có bất cứ ghi chép gì là bởi vì cô ấy gặp tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng sau khi tốt nghiệp cấp ba, dù giữ được mạng những vẫn bị liệt trên giường. Nói theo cách riêng của cô ấy là: “Tôi đã không ra khỏi nhà rất nhiều năm rồi, có chỗ nào cần dùng chứng minh nhân dân của mình đâu?”
Người thứ hai, Phùng Lệ được coi như là mất tích. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy bỏ học ở nhà. Sau này không biết tin lời ai nói, cứ nhất quyết đòi ký hợp đồng với một công ty dịch vụ lao động để đi Hàn Quốc kiếm tiền. Người nhà không giữ được cô ấy nên đành phải bỏ tiền cho cô ấy đi, nhưng từ đó về sau Phùng Lệ không còn tin tức gì nữa. Sau đó người nhà bọn họ báo cảnh sát mới biết được, cái gọi là công ty dịch vụ lao động kia thật ra là một công ty dịch vụ lao động bất hợp pháp, chuyên lừa dối những cô gái chưa biết sự đời đi Hàn Quốc “làm công”.
Cuối cùng, mặc dù đã phá được vụ án đó, nhưng vẫn không tìm được Phùng Lệ. Tay trùm bị bắt vào lúc ấy cũng xác nhận rằng Phùng Lệ đã bị bọn họ vận chuyển tới Hàn Quốc bằng thuyền đánh cá, nhưng sau đó bị lạc trong một lần tháo chạy khỏi sự vây bắt của cảnh sát địa phương, từ đó không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
Viên Mục Dã không ngờ mất bao sức lực tìm được hai người mà đều chẳng ai phù hợp với điều kiện của nạn nhân. Chẳng lẽ hướng điều tra của mình không đúng ư? Vì vậy cậu lật đi lật lại hơn bảy trăm bộ hồ sơ nữ kia mấy lần, không ngừng cân nhắc ở trong lòng xem rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào.
Theo lý mà nói, điều kiện sàng lọc chiều cao chắc chắn không sai, bởi vì pháp y Diệp đã tính toán một cách chính xác chiều cao của nạn nhân, lúc chết cô ấy chỉ có 154 centimet. Suy cho cùng vẫn còn khung xương đặt ở đó, cho dù tính hơi sai lệch thì lúc còn sống cũng không thể cao hơn sau khi chết quá nhiều phải không!? Cho nên nữ sinh cao 157 centimet trở lên chắc chắn không phải là bộ xương nữ kia.
Đáng nói nhất là, Viên Mục Dã lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở vòng loại trừ thứ nhất. Ngay từ đầu cậu còn tưởng là trùng tên trùng họ, khi nhìn kĩ lại, quả nhiên là cùng một người.
Người này không phải ai khác mà chính là Lý Tử Y đã đi xem mắt với mình vào buổi tối hôm trước. Đúng như lời cô ấy kể, Lý Tử Y đã chuyển trường vào học kỳ hai năm lớp 11. Tính toán kỹ lưỡng thì cô ấy chỉ học ở trường trung học số 25 một năm rưỡi. Hơn nữa, năm đó chiều cao của Lý Tử Y cũng đã trên 165 centimet, cho nên tất nhiên cô ấy đã bị loại ra ở vòng thứ nhất.
Những người còn lại và quỹ đạo sống dường như cũng không có vấn đề gì. Rốt cuộc năm đó những cô gái ấy vẫn chỉ là học sinh trung học, giả tên giả họ bọn họ cũng không thực tế. Bên cạnh đó, cha mẹ bọn họ cũng không phải đồ ngốc, có phải con gái mình hay không còn không biết hay sao? Cho nên ắt hẳn là không có tình trạng mạo danh thay thế.
Cuối cùng, Viên Mục Dã chú ý đến những nữ sinh đã qua đời vì đủ loại lý do… Trong này có người nhiễm bệnh không chữa trị được, có người gặp tai nạn giao thông không cứu được, thậm chí còn có người gặp thiên tai chẳng may bị nạn.
Viên Mục Dã lật đi lật lại tài liệu của những người này, tỉ mỉ xem một lượt rồi vỗ bàn nói: “Tiểu Tống, ngày mai mấy người chúng ta chia thành nhiều hướng điều tra lại những nữ sinh đã qua đời này lần nữa. Lần này chúng ta còn phải tới cửa thăm viếng!”
Tiểu Tống nghe vậy thì che mắt lại và nói: “Chúng ta tổng cộng chỉ có hai người, còn có thể chia thành nhiều hướng à?”
Nguồn : Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cũng biết hiện giờ số lượng người của đơn vị đúng là không đủ sử dụng. Có điều, bây giờ là thời kỳ bất thường mà, không đủ người thì chạy thêm mấy lượt thôi. Thời gian xảy ra vụ án thật sự hơi xa xôi, nếu không dùng vài cách khác thường có lẽ rất khó phá án.
Buổi tối trước khi tan làm, Viên Mục Dã lại gọi điện thoại cho đội trưởng Lưu đang đi công tác, kể lại đơn giản tiến triển của vụ án. Hiện giờ vụ án này đã lan truyền trên mạng. Cư dân mạng nói đủ kiểu… Nhưng chẳng một ai đáng tin cậy! Viên Mục Dã cảm thấy cho dù mình có ba đầu sáu tay cũng không đè xuống được, cho nên đành phải báo cáo đúng sự thật cho đội trưởng Lưu.
Đội trưởng Lưu nghe xong thì bảo cậu đừng rối, nên điều tra vụ án như thế nào cứ điều tra. Mặc dù mới vừa phát hiện ra xác chết, nhưng thời gian xảy ra vụ án đã cách đây mười năm rồi, cho nên nó cũng coi như là một bản án cũ năm xưa. Nhất thời không có manh mối cũng là bình thường, cứ đi từng bước một.
Viên Mục Dã biết đội trưởng Lưu đang an ủi mình. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu dẫn đội phá án, nói không căng thẳng là giả. Tuy nhiên ưu điểm lớn nhất của cậu là không ham danh lợi, cậu chỉ đơn giản là muốn phá án. Mấy năm nay trong cục vẫn luôn có khẩu hiệu “Án mạng tất phá”, cho nên chỉ cần xảy ra vụ án có mạng người, từ trên xuống dưới đều sẽ rất xem trọng, vô hình chung đã gây thêm không ít áp lực cho sĩ quan cảnh sát cơ sở. Đôi khi còn có “phá án trong thời gian giới hạn” làm mọi người nghe mà đau cả đầu.
Đội ngũ nhân viên của bọn họ có hạn, đôi khi còn làm hai vụ án cùng lúc, cho nên tăng ca và thức đêm đều là chuyện thường. Hiện giờ Viên Mục Dã đã luyện được một kỹ năng, đó là chỉ cần rảnh rỗi nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay! Có việc xảy ra là lập tức tỉnh lại! Trước kia đội trưởng Lưu luôn cười nhạo thói quen này của cậu rất giống chó cảnh sát Đô Đô trong đội!
Mỗi khi Viên Mục Dã nghe xong đều cười không nói lời nào, nhưng lại thầm nghĩ ở trong lòng: “Đây không phải là thói quen làm việc và nghỉ ngơi bị gò ra sao? Anh cho rằng tôi thích chắc?”
Cúp điện thoại của đội trưởng Lưu, Viên Mục Dã day trán, bước đến ghế sofa với vẻ hơi mỏi mệt. Cậu đã để các đồng nghiệp khác trong đội nghỉ rồi, suy cho cùng đều là con người có máu thịt chứ không phải là cỗ máy, cố chống như vậy không phải cách hay. Cần phá án đấy nhưng cũng phải sống, cậu không muốn cả đám đồng nghiệp của mình đều mệt chết trong công việc.
Sofa ở văn phòng là loại ghế sofa da phổ biến nhất với tay vịn bằng gỗ. Mặc dù nằm trên đó không thoải mái, nhưng cũng tốt hơn là úp mặt lên bàn ngủ. Cho nên Viên Mục Dã vừa nằm xuống là lập tức ngủ thiếp đi.
Có thể trong khoảng thời gian này mệt mỏi quá, thế cho nên Viên Mục Dã mới vừa ngủ đã bị bóng đè.
Sự khác nhau giữa bóng đè và giấc mơ bình thường là bóng đè luôn quá đỗi chân thật. Viên Mục Dã mới vừa ngủ không bao lâu đã cảm thấy có mấy người đẩy cửa đi vào, đứng thẳng đơ trước bàn trà, chẳng hề động đậy.
Trong lòng cậu cực kỳ buồn bực. Đêm hôm khuya khoắt, sao trong văn phòng của mình lại đột nhiên có nhiều người tới như vậy? Vì thế cậu muốn mở mắt ra xem là ai tới tìm mình, kết quả thử vài lần đều không mở ra được.
Viên Mục Dã lập tức nhận ra có thể là mình bị bóng đè. Vì vậy cậu bình tĩnh lại, cố gắng làm cho bộ não của mình thả lỏng nhất có thể. Bởi vì khi bị bóng đè, càng căng thẳng sẽ càng không thể tỉnh dậy, cho nên Viên Mục Dã làm theo cách ngược lại, quả nhiên chẳng mấy chốc cậu đã từ từ mở mắt ra.
Bình luận facebook