Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10 - Chương 10 HAI TAY NHUỐM MÁU
Chương 10 HAI TAY NHUỐM MÁU
Nhưng khi Viên Mục Dã mở mắt ra thì đâu có ai ở trước bàn trà? Cậu hơi mệt mỏi xoa xoa mặt, sau đó muốn đứng dậy đi rót cốc nước để uống… Không ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã liếc mắt thấy có mấy bóng người xẹt qua sau cửa, thế là cậu vội vàng có phản xạ đuổi theo!
Trong phút chốc, Viên Mục Dã thấy mấy người đó đi về phía phòng giải phẫu.
Trong mắt của Viên Mục Dã thì phòng giải phẫu mãi mãi là nơi có âm khí dày đặc, cho nên nếu như không có chuyện quan trọng, cậu sẽ không đi đến đó. Nhưng do Viên Mục Dã đã tận mắt thấy mấy bóng người nối đuôi nhau đi vào trong, vì thỏa mãn trí tò mò nên cậu muốn vào xem rõ mọi chuyện.
Khi Viên Mục Dã đến cửa phòng giải phẫu, cậu phát hiện trên cửa hắt ra ánh đèn mờ tối. Đã muộn thế này mà còn có ai ở trong phòng giải phẫu? Viên Mục Dã nhớ rõ hôm nay trong Cục đâu có thi thể cần giải phẫu? Nghĩ đến đây cậu bèn đẩy cửa bước vào…
Vừa vào cửa Viên Mục Dã đã ngửi thấy mùi Formalin phảng phất trong không khí, tiếp đó cậu thấy mấy người kia đang vây quanh bàn giải phẫu như để nhìn gì đó. Phản ứng đầu tiên của Viên Mục Dã là có thể người nhà đang đến nhận thi thể! Nhưng cậu nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, bởi vì người nhà đến nhận thi thể thường nhiều nhất cũng chỉ hai đến ba người, đâu thể nào có cả đám như vậy được? Hơn nữa, lúc nhận thi thể phải có cảnh sát đi cùng, sao có thể để người nhà tự mình đến nhận?
Nghĩ tới đây Viên Mục Dã hỏi thử: “Mấy người… Đang làm gì thế?”
Không ngờ mấy người đó không hề có tí phản ứng nào, ai nấy vẫn đứng yên không hề nhúc nhích trước bàn giải phẫu, Viên Mục Dã càng thêm nghi ngờ, muốn tiến lên xem rõ… Bỗng nhiên một bóng lưng trong số đó bất ngờ quay đầu nhìn cậu!
Viên Mục Dã nhìn rõ dáng vẻ của người kia thì cũng sững sờ: “Pháp… Pháp y Diệp? Anh đang làm gì vậy?”
Tối hôm nay Viên Mục Dã cảm thấy Diệp Dĩ Nguy rất khác lạ, trong con ngươi ẩn nấp đằng sau chiếc kính không gọng hiện lên ánh sáng khát máu, anh ta nhìn Viên Mục Dã bằng khuôn mặt tà quái rồi nói với giọng âm trầm: “Cảnh sát Viên, sao cậu cũng đến đây?”
Trong lúc nói chuyện, Viên Mục Dã nhìn xuống hai tay Diệp Dĩ Nguy, trên đó đầy máu tươi…
“Anh đang làm gì thế?” Viên Mục Dã hơi khẩn trương hỏi.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy từ từ giơ hai tay đầy máu lên, khóe miệng hơi nhếch và nói: “Giải phẫu thi thể chứ gì nữa? Vừa mới đưa tới… Thi thể vẫn còn ấm đó.”
Viên Mục Dã nghe xong mà thấy lòng mình trầm xuống, thi thể chuyển đến dù có mới thì cũng không thể nào còn nhiệt độ được, thế là cậu lập tức tiến lên xem xét, nhưng khi Viên Mục Dã nhìn thấy người đang nằm trên bàn giải phẫu, lập tức đầu cậu tê rần, máu toàn thân như đông lại.
Trên bàn giải phẫu đang nằm một người đàn ông trẻ tuổi, trước ngực bị mở ra một lỗ hổng hình tam giác ngược, một trái tim còn nóng hổi đang đập trong đó… Điều làm Viên Mục Dã kinh ngạc không phải là những điều này, mà là khuôn mặt của người đàn ông kia chính là cậu!
Một cảm giác cực kỳ sợ hãi chạy dọc theo cột sống rồi lan ra toàn thân, đã lâu rồi Viên Mục Dã chưa từng sợ hãi đến thế, cậu từ từ lùi về phía sau theo bản năng, nhưng đột nhiên lại cảm giác phía sau chạm vào một người…
Một mùi máu tanh nồng bất ngờ bay từ phía sau tới rồi chui vào mũi Viên Mục Dã, cậu chậm rãi quay đầu thì thấy một khuôn mặt máu thịt be bét đang gần ngay trước mắt mình!
“A…” Viên Mục Dã toát mồ hôi ngồi bật dậy khỏi ghế sofa.
Hóa ra vừa rồi chỉ là ác mộng…
Nhưng giấc mơ này quá chân thật, nó khiến Viên Mục Dã tỉnh lại rồi mà mãi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh được, cậu luôn nhớ lại cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ đó.
Một lúc lâu sau Viên Mục Dã mới đứng dậy, cậu tiện tay sờ lên tóc thì thấy nó đã ướt đẫm mồ hôi, Viên Mục Dã thở dài rồi đành chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo.
Không ngờ vừa ra khỏi văn phòng, Viên Mục Dã đã thấy một bóng người đi về phía phòng giải phẫu! Trong lòng cậu giật mình, chẳng lẽ giấc mơ trở thành hiện thực? Mặc dù nỗi sợ trong giấc mơ vẫn còn đó, nhưng Viên Mục Dã vẫn kiên định đi về phía phòng giải phẫu…
Giống như trong giấc mơ, trong phòng giải phẫu có một ánh đèn u ám, một bóng người đang bận rộn ở bên trong, Viên Mục Dã hơi dừng lại trước cửa rồi sau đó đẩy cửa bước vào.
Bóng người trước bàn giải phẫu nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, sắc mặt anh ta hơi giật mình, hỏi: “Cảnh sát Viên! Sao cậu lại đến đây? Còn có chỗ nào không hiểu rõ trong báo cáo kiểm tra thi thể à?”
Viên Mục Dã thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hai tay của Diệp Dĩ Nguy cũng nhuốm đầy máu giống như trong giấc mơ, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Viên Mục Dã lại hoàn toàn bình thường, không hề ma quái như giấc mơ đó.
“Anh… Sao anh lại tăng ca nữa? Chẳng có người nào để hỗ trợ à?” Viên Mục Dã nói lái sang chuyện khác.
Diệp Dĩ Nguy nhún vai: “Chẳng có cách nào khác, vừa có một ca khẩn cấp, tổ chuyên án lại muốn xem báo cáo vào ngày mai. Đàn anh không có ở đây, trợ lý lại là nữ nên nếu để cô ấy đến đây vào lúc muộn thế này cũng không an toàn, tôi đành tự làm vậy!”
Viên Mục Dã hơi giật mình hỏi lại: “Tổ chuyên án? Người này là ai mà trâu như vậy, còn thành lập cả tổ chuyên án?”
Diệp Dĩ Nguy nhìn xuống bàn giải phẫu rồi đáp: “Cậu hỏi anh ta à? Anh ta là Mã Bách Xuyên.”
Viên Mục Dã tiến tới bàn giải phẫu, nhìn cái xác đó rồi hỏi: “Mã Bách Xuyên là ai?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Đến cả anh ta mà cậu cũng không biết?” Diệp Dĩ Nguy hơi giật mình.
Viên Mục Dã bật cười: “Người này rất nổi tiếng à? Tôi phải biết anh ta sao?”
Diệp Dĩ Nguy nhìn một lần từ đầu đến chân Viên Mục Dã rồi sau đó lắc đầu, cười nói: “Cậu đúng là chẳng quan tâm đến gì khác ngoài vụ án nhỉ? Mã Bách Xuyên này cũng không phải người bình thường, anh ta là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bách Xuyên, tập đoàn này nắm trong tay hơn nửa công trình xây dựng ở thủ đô, là người quen của các lãnh đạo thành phố, là thần tài mà các ngân hàng thi nhau tranh cướp.”
“Đúng là một nhân vật lớn, nhưng tôi đâu có biết anh ta… Anh ta chết thế nào vậy?” Viên Mục Dã cúi đầu nhìn thi thể rồi bình tĩnh hỏi.
“Tai nạn xe, anh ta bị một chiếc xe tải đâm, chết ngay tại chỗ.” Diệp Dĩ Nguy vừa nói vừa tiếp tục công việc trong tay.
“Chết vì tai nạn xe mà phải lập tổ chuyên án? Chẳng lẽ lái xe tải có ý định giết người?” Viên Mục Dã tò mò.
Ai ngờ Diệp Dĩ Nguy lại lắc đầu bảo: “Không phải, lái xe hoàn toàn bình thường, không có trách nhiệm…”
Viên Mục Dã nghe tới đó thì lập tức nghĩ rằng vì Mã Bách Xuyên có tiền có thế nên lãnh đạo thành phố mới ra lệnh cho cục cảnh sát của bọn họ lập tổ chuyên án. Đây chẳng phải là lãng phí tài nguyên của quốc gia à? Nhưng mấy lời kế tiếp của Diệp Dĩ Nguy lại làm Viên Mục Dã cảm thấy mình đã suy nghĩ hẹp hòi rồi.
Hóa ra mặc dù Mã Bách Xuyên chết bởi tai nạn xe, nhưng vài ngày trước khi chết thì anh ta vẫn luôn trong trạng thái bị mất tích, hơn nữa người nhà của anh ta cũng đã báo cảnh sát.
Nhưng khi Viên Mục Dã mở mắt ra thì đâu có ai ở trước bàn trà? Cậu hơi mệt mỏi xoa xoa mặt, sau đó muốn đứng dậy đi rót cốc nước để uống… Không ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã liếc mắt thấy có mấy bóng người xẹt qua sau cửa, thế là cậu vội vàng có phản xạ đuổi theo!
Trong phút chốc, Viên Mục Dã thấy mấy người đó đi về phía phòng giải phẫu.
Trong mắt của Viên Mục Dã thì phòng giải phẫu mãi mãi là nơi có âm khí dày đặc, cho nên nếu như không có chuyện quan trọng, cậu sẽ không đi đến đó. Nhưng do Viên Mục Dã đã tận mắt thấy mấy bóng người nối đuôi nhau đi vào trong, vì thỏa mãn trí tò mò nên cậu muốn vào xem rõ mọi chuyện.
Khi Viên Mục Dã đến cửa phòng giải phẫu, cậu phát hiện trên cửa hắt ra ánh đèn mờ tối. Đã muộn thế này mà còn có ai ở trong phòng giải phẫu? Viên Mục Dã nhớ rõ hôm nay trong Cục đâu có thi thể cần giải phẫu? Nghĩ đến đây cậu bèn đẩy cửa bước vào…
Vừa vào cửa Viên Mục Dã đã ngửi thấy mùi Formalin phảng phất trong không khí, tiếp đó cậu thấy mấy người kia đang vây quanh bàn giải phẫu như để nhìn gì đó. Phản ứng đầu tiên của Viên Mục Dã là có thể người nhà đang đến nhận thi thể! Nhưng cậu nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, bởi vì người nhà đến nhận thi thể thường nhiều nhất cũng chỉ hai đến ba người, đâu thể nào có cả đám như vậy được? Hơn nữa, lúc nhận thi thể phải có cảnh sát đi cùng, sao có thể để người nhà tự mình đến nhận?
Nghĩ tới đây Viên Mục Dã hỏi thử: “Mấy người… Đang làm gì thế?”
Không ngờ mấy người đó không hề có tí phản ứng nào, ai nấy vẫn đứng yên không hề nhúc nhích trước bàn giải phẫu, Viên Mục Dã càng thêm nghi ngờ, muốn tiến lên xem rõ… Bỗng nhiên một bóng lưng trong số đó bất ngờ quay đầu nhìn cậu!
Viên Mục Dã nhìn rõ dáng vẻ của người kia thì cũng sững sờ: “Pháp… Pháp y Diệp? Anh đang làm gì vậy?”
Tối hôm nay Viên Mục Dã cảm thấy Diệp Dĩ Nguy rất khác lạ, trong con ngươi ẩn nấp đằng sau chiếc kính không gọng hiện lên ánh sáng khát máu, anh ta nhìn Viên Mục Dã bằng khuôn mặt tà quái rồi nói với giọng âm trầm: “Cảnh sát Viên, sao cậu cũng đến đây?”
Trong lúc nói chuyện, Viên Mục Dã nhìn xuống hai tay Diệp Dĩ Nguy, trên đó đầy máu tươi…
“Anh đang làm gì thế?” Viên Mục Dã hơi khẩn trương hỏi.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy từ từ giơ hai tay đầy máu lên, khóe miệng hơi nhếch và nói: “Giải phẫu thi thể chứ gì nữa? Vừa mới đưa tới… Thi thể vẫn còn ấm đó.”
Viên Mục Dã nghe xong mà thấy lòng mình trầm xuống, thi thể chuyển đến dù có mới thì cũng không thể nào còn nhiệt độ được, thế là cậu lập tức tiến lên xem xét, nhưng khi Viên Mục Dã nhìn thấy người đang nằm trên bàn giải phẫu, lập tức đầu cậu tê rần, máu toàn thân như đông lại.
Trên bàn giải phẫu đang nằm một người đàn ông trẻ tuổi, trước ngực bị mở ra một lỗ hổng hình tam giác ngược, một trái tim còn nóng hổi đang đập trong đó… Điều làm Viên Mục Dã kinh ngạc không phải là những điều này, mà là khuôn mặt của người đàn ông kia chính là cậu!
Một cảm giác cực kỳ sợ hãi chạy dọc theo cột sống rồi lan ra toàn thân, đã lâu rồi Viên Mục Dã chưa từng sợ hãi đến thế, cậu từ từ lùi về phía sau theo bản năng, nhưng đột nhiên lại cảm giác phía sau chạm vào một người…
Một mùi máu tanh nồng bất ngờ bay từ phía sau tới rồi chui vào mũi Viên Mục Dã, cậu chậm rãi quay đầu thì thấy một khuôn mặt máu thịt be bét đang gần ngay trước mắt mình!
“A…” Viên Mục Dã toát mồ hôi ngồi bật dậy khỏi ghế sofa.
Hóa ra vừa rồi chỉ là ác mộng…
Nhưng giấc mơ này quá chân thật, nó khiến Viên Mục Dã tỉnh lại rồi mà mãi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh được, cậu luôn nhớ lại cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ đó.
Một lúc lâu sau Viên Mục Dã mới đứng dậy, cậu tiện tay sờ lên tóc thì thấy nó đã ướt đẫm mồ hôi, Viên Mục Dã thở dài rồi đành chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo.
Không ngờ vừa ra khỏi văn phòng, Viên Mục Dã đã thấy một bóng người đi về phía phòng giải phẫu! Trong lòng cậu giật mình, chẳng lẽ giấc mơ trở thành hiện thực? Mặc dù nỗi sợ trong giấc mơ vẫn còn đó, nhưng Viên Mục Dã vẫn kiên định đi về phía phòng giải phẫu…
Giống như trong giấc mơ, trong phòng giải phẫu có một ánh đèn u ám, một bóng người đang bận rộn ở bên trong, Viên Mục Dã hơi dừng lại trước cửa rồi sau đó đẩy cửa bước vào.
Bóng người trước bàn giải phẫu nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, sắc mặt anh ta hơi giật mình, hỏi: “Cảnh sát Viên! Sao cậu lại đến đây? Còn có chỗ nào không hiểu rõ trong báo cáo kiểm tra thi thể à?”
Viên Mục Dã thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hai tay của Diệp Dĩ Nguy cũng nhuốm đầy máu giống như trong giấc mơ, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Viên Mục Dã lại hoàn toàn bình thường, không hề ma quái như giấc mơ đó.
“Anh… Sao anh lại tăng ca nữa? Chẳng có người nào để hỗ trợ à?” Viên Mục Dã nói lái sang chuyện khác.
Diệp Dĩ Nguy nhún vai: “Chẳng có cách nào khác, vừa có một ca khẩn cấp, tổ chuyên án lại muốn xem báo cáo vào ngày mai. Đàn anh không có ở đây, trợ lý lại là nữ nên nếu để cô ấy đến đây vào lúc muộn thế này cũng không an toàn, tôi đành tự làm vậy!”
Viên Mục Dã hơi giật mình hỏi lại: “Tổ chuyên án? Người này là ai mà trâu như vậy, còn thành lập cả tổ chuyên án?”
Diệp Dĩ Nguy nhìn xuống bàn giải phẫu rồi đáp: “Cậu hỏi anh ta à? Anh ta là Mã Bách Xuyên.”
Viên Mục Dã tiến tới bàn giải phẫu, nhìn cái xác đó rồi hỏi: “Mã Bách Xuyên là ai?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Đến cả anh ta mà cậu cũng không biết?” Diệp Dĩ Nguy hơi giật mình.
Viên Mục Dã bật cười: “Người này rất nổi tiếng à? Tôi phải biết anh ta sao?”
Diệp Dĩ Nguy nhìn một lần từ đầu đến chân Viên Mục Dã rồi sau đó lắc đầu, cười nói: “Cậu đúng là chẳng quan tâm đến gì khác ngoài vụ án nhỉ? Mã Bách Xuyên này cũng không phải người bình thường, anh ta là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bách Xuyên, tập đoàn này nắm trong tay hơn nửa công trình xây dựng ở thủ đô, là người quen của các lãnh đạo thành phố, là thần tài mà các ngân hàng thi nhau tranh cướp.”
“Đúng là một nhân vật lớn, nhưng tôi đâu có biết anh ta… Anh ta chết thế nào vậy?” Viên Mục Dã cúi đầu nhìn thi thể rồi bình tĩnh hỏi.
“Tai nạn xe, anh ta bị một chiếc xe tải đâm, chết ngay tại chỗ.” Diệp Dĩ Nguy vừa nói vừa tiếp tục công việc trong tay.
“Chết vì tai nạn xe mà phải lập tổ chuyên án? Chẳng lẽ lái xe tải có ý định giết người?” Viên Mục Dã tò mò.
Ai ngờ Diệp Dĩ Nguy lại lắc đầu bảo: “Không phải, lái xe hoàn toàn bình thường, không có trách nhiệm…”
Viên Mục Dã nghe tới đó thì lập tức nghĩ rằng vì Mã Bách Xuyên có tiền có thế nên lãnh đạo thành phố mới ra lệnh cho cục cảnh sát của bọn họ lập tổ chuyên án. Đây chẳng phải là lãng phí tài nguyên của quốc gia à? Nhưng mấy lời kế tiếp của Diệp Dĩ Nguy lại làm Viên Mục Dã cảm thấy mình đã suy nghĩ hẹp hòi rồi.
Hóa ra mặc dù Mã Bách Xuyên chết bởi tai nạn xe, nhưng vài ngày trước khi chết thì anh ta vẫn luôn trong trạng thái bị mất tích, hơn nữa người nhà của anh ta cũng đã báo cảnh sát.
Bình luận facebook