Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 - Chương 8 QUỸ ĐẠO SỐNG
Chương 8 QUỸ ĐẠO SỐNG
Viên Mục Dã ăn nhanh bữa sáng, bởi vì tất cả suy nghĩ của cậu còn đặt ở báo cáo xét nghiệm tử thi, dù sao thì thứ này cũng không thích hợp xem trước khi ăn cơm cho lắm, cho nên cậu muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Ai ngờ pháp y Diệp thấy cậu ăn nhanh như vậy bèn cười bảo: “Ăn cơm quá nhanh không tốt cho cơ thể, làm ngành của chúng ta vốn đã không ăn uống có quy luật, cho nên nếu ăn cơm là phải ăn đủ dinh dưỡng, còn phải nhai kĩ nuốt chậm, đừng tăng gánh nặng cho dạ dày.”
Vốn đã nhét miếng cơm cuối cùng vào miệng rồi nhưng Viên Mục Dã nghe anh ta nói như vậy lại gắng chịu đựng không nuốt xuống. Cậu nhìn vẻ mặt mưa thuận gió hòa của pháp y Diệp, như thể nếu mình nhanh chóng nuốt miếng cơm này xuống sẽ rất có lỗi với sự dạy dỗ ân cần của anh ta vậy… Kết quả Viên Mục Dã đã bị miếng cơm cuối cùng này làm mắc nghẹn.
Trở lại văn phòng, Viên Mục Dã gấp gáp mở báo cáo xét nghiệm tử thi ra. Ai ngờ sau khi đọc một đống thuật ngữ chuyên môn, kết luận cuối cùng được đưa ra lại là không rõ nguyên nhân chết. Lúc này cậu mới nhớ đến câu nói của pháp y Diệp vừa nãy lúc tách ra: “Nếu trên báo cáo có chỗ nào không rõ cậu cứ tới hỏi tôi. Sáng hôm nay tôi ở phòng giải phẫu suốt.”
Trên thực tế, so sánh với vị bác sĩ pháp y Diệp có tính cách hiền hòa này, Viên Mục Dã vẫn khá thích pháp y Bạch hễ việc công đều làm theo phép công kia hơn, có việc thì nói, không có việc không nói… Tốt biết bao! Tính cách của Viên Mục Dã quả thật là không thích nói tào lao ngoài chuyện công việc với người khác.
Nhưng đời ai mà lại có thể chỉ làm chuyện mình thích đâu cơ chứ? Vì thế Viên Mục Dã đành phải cầm báo cáo xét nghiệm tử thi đi tới cửa phòng giải phẫu, cam chịu gõ cửa.
“Cửa không khóa, vào đi!” Giọng Diệp Dĩ Nguy vang lên từ bên trong.
Lúc Viên Mục Dã đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một cái xác nam nằm trên bàn giải phẫu, còn trong tay Diệp Dĩ Nguy đang cầm một lá gan máu chảy đầm đìa để cân. Anh ta thấy người vào là Viên Mục Dã nên cười nói: “Sao thế? Báo cáo có chỗ nào viết không rõ hả?”
Viên Mục Dã đang chứng kiến cảnh tượng ghê tởm vẫn cười lễ phép rồi bảo: “Báo cáo được viết rất rõ ràng. Tôi chỉ có mấy chỗ không hiểu nên muốn anh chỉ giúp một chút.”
Lúc này pháp y Diệp chỉ tay vào ghế dựa bên cạnh: “Cậu ngồi đó một lát trước đi, tôi phải làm xong việc đã. Đội 6 đang thúc giục đòi báo cáo của ông anh này, tôi phải làm xong trước buổi trưa.”
Viên Mục Dã nghe vậy thì thầm kinh hãi trong lòng. Chẳng lẽ pháp y Diệp không cần ngủ hay sao? Đêm qua thức đêm để làm báo cáo của bộ xương nữ kia, sáng sớm hôm nay đã phải giải phẫu vụ án giết người vì tình của đội 6…
Diệp Dĩ Nguy thấy vẻ mặt Viên Mục Dã hơi kinh ngạc thì cười nói: “Không sao, trước khi tôi tự mình đưa báo cáo đến cho cậu đã chợp mắt chốc lát rồi, lúc này không còn mệt nữa. Chẳng còn cách nào khác, pháp y Bạch tạm thời có việc chưa về, hai vụ án của đội 4 các cậu và đội 6 đúng lúc đụng vào nhau, để ai chờ cũng không thích hợp.”
“Nếu không chờ lát nữa tôi lại đến?” Dù ngoài miệng Viên Mục Dã nói như vậy, nhưng lại tiện tay kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống.
“Không cần, cậu muốn hỏi nguyên nhân chết của người bị hại phải không?” Diệp Dĩ Nguy đẩy mắt kính bằng mu bàn tay rồi nói.
Viên Mục Dã gật đầu: “Không có cách gì tốt hơn để phán đoán nguyên nhân cái chết sao?”
“Thật sự không có, thông thường chúng ta phán đoán nguyên nhân một người chết đều thông qua hình dạng mô trên cơ thể, vết thương trên da và cơ bắp, còn có mức độ thiệt hại của các cơ quan nội tạng với một loạt số liệu để xác định nguyên nhân cái chết. Nhưng thi thể này chẳng có gì trừ một bộ khung xương, cho nên không thể phán đoán nguyên nhân cái chết từ trình độ kỹ thuật hiện có. Tôi đề nghị các cậu nên bắt đầu bằng cách xác nhận thân phận của nạn nhân. Chỉ có cách xác định được thân phận của nạn nhân mới có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của cô ấy.” Sau khi nói xong, Diệp Dĩ Nguy lại cầm lấy trái tim của cái xác nam kia: “Cậu xem ông anh này, nguyên nhân cái chết của anh ta rất dễ phán đoán, bởi vì cả cơ thể anh ta đều ở đây!”
Viên Mục Dã vừa nghe là hiểu. Xem ra bọn họ không tránh khỏi việc điều tra mấy trăm bộ hồ sơ nữ sinh kia rồi! Vì vậy cậu đành phải gọi điện thoại cho Tiểu Tống, bảo cậu ta nhanh chóng đến trường học một chuyến. Vietwriter.vn
Lúc Tiểu Tống nghe điện thoại, đầu óc còn chưa tỉnh táo, Viên Mục Dã nói lần thứ hai rồi cậu ta mới mụ mị đầu óc mà đồng ý. Cũng không trách được, thằng nhóc này chưa tỉnh ngủ, dẫu sao nhóc con hai mươi mấy tuổi đúng vào khoảng thời gian ham ngủ, nhưng tính chất công việc của bọn họ là chỉ cần một khi có vụ án là phải tăng ca thức đêm. Viên Mục Dã tính thử giùm cho cậu ta, thằng nhóc này ưa sạch sẽ, trở về là để tắm rửa. Có lẽ khi cậu ta chỉnh đốn cho mình sạch sẽ rồi thì nhiều nhất chỉ có thể ngủ hai tiếng.
Quả nhiên, sắp giữa trưa, Tiểu Tống mang một đôi mắt gấu trúc vào văn phòng. Cậu ta vừa nhìn thấy Viên Mục Dã là lập tức kể khổ: “Anh Viên, cái trường trung học số 25 này mà là trường chuyên cái gì? Hồ sơ học sinh vẫn còn bằng giấy loại nguyên thủy nhất! Em nói muốn mượn mấy trăm hồ sơ học sinh nữ về dùng mà bọn họ còn không đồng ý, cứ bắt em phải chụp
từng tờ một. May mà điện thoại di động của em mới mua, chưa có nhiều dữ liệu, nếu không làm sao mà chứa hết được mấy trăm bức ảnh?!”
Viên Mục Dã thấy sau lưng Tiểu Tống ướt đẫm mồ hôi, bèn đứng dậy rót cho cậu ta ly nước: “Vất vả, vất vả, nhanh uống hớp nước đi!”
Tiểu Tống nhận nước uống ừng ực rồi tiếp tục: “Chưa nói tới vất vả, số khổ là đúng rồi ấy!”
Sau đó Tiểu Tống chép hết thành quả chiến đấu của mình trong cả một buổi sáng vào trong máy tính. Đúng là Viên Mục Dã đã đoán trúng, hẳn 730 bộ hồ sơ học sinh!! Còn may 730 học sinh nữ đều có số chứng minh nhân dân, như vậy thì tìm kiếm trên hệ thống cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy hồ sơ của những học sinh đó, trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì cậu phát hiện những hồ sơ học sinh này có rất ít manh mối có thể điều tra. Thứ duy nhất coi như có giá trị có lẽ là trong đó có kèm giấy kiểm tra sức khoẻ của học sinh.
Dựa theo báo cáo xét nghiệm tử thi, chiều cao của nạn nhân là 154 centimet, như vậy tất cả giấy kiểm tra sức khoẻ của nữ sinh ghi chiều cao 157 centimet trở lên có thể loại trừ… Do đó chỉ còn lại 520 người cần kiểm tra.
Dù trong báo cáo xét nghiệm tử thi của Diệp Dĩ Nguy không đưa ra nguyên nhân cái chết rõ ràng của nạn nhân, nhưng vẫn có phạm vi thời gian tử vong đại khái. Đương nhiên trong đó cũng có yếu tố của bộ đồng phục kia, cho nên anh ta đoán thời gian tử vong là trong khoảng mười đến mười một năm, như vậy có thể loại trừ những người đang có quỹ đạo sống bình thường trong 520 người này.
Nói thẳng ra là nếu một người đã chết từ mười năm trước, vậy tất cả quỹ đạo sống của cô ấy đều sẽ ngừng lại, cho dù người này trên mặt pháp luật chỉ có thể xem như mất tích, nhưng chứng minh nhân dân dưới tên của cô ấy sẽ không có bất cứ ghi chép nào, ví dụ như ghi chép đi lại, ghi chép mua xe, mua nhà, vân vân.
Trong hai ngày tiếp theo, Viên Mục Dã và các đồng nghiệp đã kiểm tra số chứng minh nhân dân của tất cả 520 học sinh nữ một lượt. Phần lớn trong đó đều có quỹ đạo sống bình thường, ngoại trừ một số ít người chết vì bệnh hoặc tai nạn, đúng là có hai nữ sinh dù vẫn còn hộ khẩu nhưng lại hoàn toàn không có bất cứ quỹ đạo sống nào…
Viên Mục Dã ăn nhanh bữa sáng, bởi vì tất cả suy nghĩ của cậu còn đặt ở báo cáo xét nghiệm tử thi, dù sao thì thứ này cũng không thích hợp xem trước khi ăn cơm cho lắm, cho nên cậu muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Ai ngờ pháp y Diệp thấy cậu ăn nhanh như vậy bèn cười bảo: “Ăn cơm quá nhanh không tốt cho cơ thể, làm ngành của chúng ta vốn đã không ăn uống có quy luật, cho nên nếu ăn cơm là phải ăn đủ dinh dưỡng, còn phải nhai kĩ nuốt chậm, đừng tăng gánh nặng cho dạ dày.”
Vốn đã nhét miếng cơm cuối cùng vào miệng rồi nhưng Viên Mục Dã nghe anh ta nói như vậy lại gắng chịu đựng không nuốt xuống. Cậu nhìn vẻ mặt mưa thuận gió hòa của pháp y Diệp, như thể nếu mình nhanh chóng nuốt miếng cơm này xuống sẽ rất có lỗi với sự dạy dỗ ân cần của anh ta vậy… Kết quả Viên Mục Dã đã bị miếng cơm cuối cùng này làm mắc nghẹn.
Trở lại văn phòng, Viên Mục Dã gấp gáp mở báo cáo xét nghiệm tử thi ra. Ai ngờ sau khi đọc một đống thuật ngữ chuyên môn, kết luận cuối cùng được đưa ra lại là không rõ nguyên nhân chết. Lúc này cậu mới nhớ đến câu nói của pháp y Diệp vừa nãy lúc tách ra: “Nếu trên báo cáo có chỗ nào không rõ cậu cứ tới hỏi tôi. Sáng hôm nay tôi ở phòng giải phẫu suốt.”
Trên thực tế, so sánh với vị bác sĩ pháp y Diệp có tính cách hiền hòa này, Viên Mục Dã vẫn khá thích pháp y Bạch hễ việc công đều làm theo phép công kia hơn, có việc thì nói, không có việc không nói… Tốt biết bao! Tính cách của Viên Mục Dã quả thật là không thích nói tào lao ngoài chuyện công việc với người khác.
Nhưng đời ai mà lại có thể chỉ làm chuyện mình thích đâu cơ chứ? Vì thế Viên Mục Dã đành phải cầm báo cáo xét nghiệm tử thi đi tới cửa phòng giải phẫu, cam chịu gõ cửa.
“Cửa không khóa, vào đi!” Giọng Diệp Dĩ Nguy vang lên từ bên trong.
Lúc Viên Mục Dã đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một cái xác nam nằm trên bàn giải phẫu, còn trong tay Diệp Dĩ Nguy đang cầm một lá gan máu chảy đầm đìa để cân. Anh ta thấy người vào là Viên Mục Dã nên cười nói: “Sao thế? Báo cáo có chỗ nào viết không rõ hả?”
Viên Mục Dã đang chứng kiến cảnh tượng ghê tởm vẫn cười lễ phép rồi bảo: “Báo cáo được viết rất rõ ràng. Tôi chỉ có mấy chỗ không hiểu nên muốn anh chỉ giúp một chút.”
Lúc này pháp y Diệp chỉ tay vào ghế dựa bên cạnh: “Cậu ngồi đó một lát trước đi, tôi phải làm xong việc đã. Đội 6 đang thúc giục đòi báo cáo của ông anh này, tôi phải làm xong trước buổi trưa.”
Viên Mục Dã nghe vậy thì thầm kinh hãi trong lòng. Chẳng lẽ pháp y Diệp không cần ngủ hay sao? Đêm qua thức đêm để làm báo cáo của bộ xương nữ kia, sáng sớm hôm nay đã phải giải phẫu vụ án giết người vì tình của đội 6…
Diệp Dĩ Nguy thấy vẻ mặt Viên Mục Dã hơi kinh ngạc thì cười nói: “Không sao, trước khi tôi tự mình đưa báo cáo đến cho cậu đã chợp mắt chốc lát rồi, lúc này không còn mệt nữa. Chẳng còn cách nào khác, pháp y Bạch tạm thời có việc chưa về, hai vụ án của đội 4 các cậu và đội 6 đúng lúc đụng vào nhau, để ai chờ cũng không thích hợp.”
“Nếu không chờ lát nữa tôi lại đến?” Dù ngoài miệng Viên Mục Dã nói như vậy, nhưng lại tiện tay kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống.
“Không cần, cậu muốn hỏi nguyên nhân chết của người bị hại phải không?” Diệp Dĩ Nguy đẩy mắt kính bằng mu bàn tay rồi nói.
Viên Mục Dã gật đầu: “Không có cách gì tốt hơn để phán đoán nguyên nhân cái chết sao?”
“Thật sự không có, thông thường chúng ta phán đoán nguyên nhân một người chết đều thông qua hình dạng mô trên cơ thể, vết thương trên da và cơ bắp, còn có mức độ thiệt hại của các cơ quan nội tạng với một loạt số liệu để xác định nguyên nhân cái chết. Nhưng thi thể này chẳng có gì trừ một bộ khung xương, cho nên không thể phán đoán nguyên nhân cái chết từ trình độ kỹ thuật hiện có. Tôi đề nghị các cậu nên bắt đầu bằng cách xác nhận thân phận của nạn nhân. Chỉ có cách xác định được thân phận của nạn nhân mới có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của cô ấy.” Sau khi nói xong, Diệp Dĩ Nguy lại cầm lấy trái tim của cái xác nam kia: “Cậu xem ông anh này, nguyên nhân cái chết của anh ta rất dễ phán đoán, bởi vì cả cơ thể anh ta đều ở đây!”
Viên Mục Dã vừa nghe là hiểu. Xem ra bọn họ không tránh khỏi việc điều tra mấy trăm bộ hồ sơ nữ sinh kia rồi! Vì vậy cậu đành phải gọi điện thoại cho Tiểu Tống, bảo cậu ta nhanh chóng đến trường học một chuyến. Vietwriter.vn
Lúc Tiểu Tống nghe điện thoại, đầu óc còn chưa tỉnh táo, Viên Mục Dã nói lần thứ hai rồi cậu ta mới mụ mị đầu óc mà đồng ý. Cũng không trách được, thằng nhóc này chưa tỉnh ngủ, dẫu sao nhóc con hai mươi mấy tuổi đúng vào khoảng thời gian ham ngủ, nhưng tính chất công việc của bọn họ là chỉ cần một khi có vụ án là phải tăng ca thức đêm. Viên Mục Dã tính thử giùm cho cậu ta, thằng nhóc này ưa sạch sẽ, trở về là để tắm rửa. Có lẽ khi cậu ta chỉnh đốn cho mình sạch sẽ rồi thì nhiều nhất chỉ có thể ngủ hai tiếng.
Quả nhiên, sắp giữa trưa, Tiểu Tống mang một đôi mắt gấu trúc vào văn phòng. Cậu ta vừa nhìn thấy Viên Mục Dã là lập tức kể khổ: “Anh Viên, cái trường trung học số 25 này mà là trường chuyên cái gì? Hồ sơ học sinh vẫn còn bằng giấy loại nguyên thủy nhất! Em nói muốn mượn mấy trăm hồ sơ học sinh nữ về dùng mà bọn họ còn không đồng ý, cứ bắt em phải chụp
từng tờ một. May mà điện thoại di động của em mới mua, chưa có nhiều dữ liệu, nếu không làm sao mà chứa hết được mấy trăm bức ảnh?!”
Viên Mục Dã thấy sau lưng Tiểu Tống ướt đẫm mồ hôi, bèn đứng dậy rót cho cậu ta ly nước: “Vất vả, vất vả, nhanh uống hớp nước đi!”
Tiểu Tống nhận nước uống ừng ực rồi tiếp tục: “Chưa nói tới vất vả, số khổ là đúng rồi ấy!”
Sau đó Tiểu Tống chép hết thành quả chiến đấu của mình trong cả một buổi sáng vào trong máy tính. Đúng là Viên Mục Dã đã đoán trúng, hẳn 730 bộ hồ sơ học sinh!! Còn may 730 học sinh nữ đều có số chứng minh nhân dân, như vậy thì tìm kiếm trên hệ thống cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy hồ sơ của những học sinh đó, trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì cậu phát hiện những hồ sơ học sinh này có rất ít manh mối có thể điều tra. Thứ duy nhất coi như có giá trị có lẽ là trong đó có kèm giấy kiểm tra sức khoẻ của học sinh.
Dựa theo báo cáo xét nghiệm tử thi, chiều cao của nạn nhân là 154 centimet, như vậy tất cả giấy kiểm tra sức khoẻ của nữ sinh ghi chiều cao 157 centimet trở lên có thể loại trừ… Do đó chỉ còn lại 520 người cần kiểm tra.
Dù trong báo cáo xét nghiệm tử thi của Diệp Dĩ Nguy không đưa ra nguyên nhân cái chết rõ ràng của nạn nhân, nhưng vẫn có phạm vi thời gian tử vong đại khái. Đương nhiên trong đó cũng có yếu tố của bộ đồng phục kia, cho nên anh ta đoán thời gian tử vong là trong khoảng mười đến mười một năm, như vậy có thể loại trừ những người đang có quỹ đạo sống bình thường trong 520 người này.
Nói thẳng ra là nếu một người đã chết từ mười năm trước, vậy tất cả quỹ đạo sống của cô ấy đều sẽ ngừng lại, cho dù người này trên mặt pháp luật chỉ có thể xem như mất tích, nhưng chứng minh nhân dân dưới tên của cô ấy sẽ không có bất cứ ghi chép nào, ví dụ như ghi chép đi lại, ghi chép mua xe, mua nhà, vân vân.
Trong hai ngày tiếp theo, Viên Mục Dã và các đồng nghiệp đã kiểm tra số chứng minh nhân dân của tất cả 520 học sinh nữ một lượt. Phần lớn trong đó đều có quỹ đạo sống bình thường, ngoại trừ một số ít người chết vì bệnh hoặc tai nạn, đúng là có hai nữ sinh dù vẫn còn hộ khẩu nhưng lại hoàn toàn không có bất cứ quỹ đạo sống nào…
Bình luận facebook