Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158 - Chương 158 TRẠM DỊCH TRẦN GIAN
Chương 158 TRẠM DỊCH TRẦN GIAN
“Năm xưa chắc là con đường này được dùng để vận chuyển than đá, nếu không, sẽ chẳng có ai xây dựng một con đường như vậy trên núi.” Viên Mục Dã nhìn rừng rậm hai bên đường và nói với giọng trầm trầm.
Tằng Nam Nam liếc nhìn điện thoại di động: “Đến đây tín hiệu cũng đã rất yếu rồi…”
Viên Mục Dã quay đầu bảo với cô ấy: “Thừa dịp bây giờ vẫn còn có tín hiệu, cô gửi vị trí cho bọn họ đi.”
Tằng Nam Nam gửi vị trí hiện giờ của bọn họ vào trong nhóm chat, sau đó lấy một chiếc máy ảnh cơ từ trong ba lô ra bắt đầu chụp phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Hai người họ lên núi không bao lâu thì lần lượt nhìn thấy ven đường có một vài lối rẽ nhỏ, bên cạnh còn có biển chỉ đường homestay đi hướng này. Nhưng Viên Mục Dã lại không hề có ý định dừng xe, bởi vì trước đó bọn họ đã bàn bạc sẵn, lúc mọi người lên núi không ở cùng một homestay, như vậy mới có thể thu thập được nhiều thông tin về người mất tích hơn.
Mà những homestay Viên Mục Dã thấy lúc trước đều gần thị trấn quá. Cậu và Tằng Nam Nam đi vào chỗ sâu hơn, cố gắng ở homestay nào gần núi…
Cứ như vậy, xe bọn họ đi mãi hơn hai tiếng trên con đường đất gồ ghề và quanh co, mãi đến khi con đường phía trước càng ngày càng khó đi, sắc trời cũng càng ngày càng muộn, bọn họ mới dừng lại ở một homestay tên là “Trạm Dịch Trần Gian”.
Khác với những homestay ngăn nắp lúc trước, đây là một căn homestay hơi đơn sơ và rách nát, thoạt nhìn cứ như ký túc xá cho công nhân viên chức thời những năm 70 - 80. Điều duy nhất thu hút họ e là chỉ có mỗi cái tên “Trạm Dịch Trần Gian” này còn được coi như hay.
Viên Mục Dã đậu xe rồi cùng vào homestay với Tằng Nam Nam. Nhưng cậu không ngờ họ mới vừa vào cửa, Tằng Nam Nam đã kéo cánh tay cậu một cách vô cùng tự nhiên và nói: “Anh yêu, đằng trước nhiều homestay thế mà anh không chịu, sao cứ cố tới nhà này thế?!”
Viên Mục Dã thấy Tằng Nam Nam nhanh chóng sắm vai nhân vật của mình, thế là cậu cũng vội điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó nói bằng vẻ mặt cưng chiều: “Bé ngốc, ngày mai chúng ta muốn lên núi, đương nhiên là ở càng gần núi càng tốt rồi…”
Hai người họ vừa “một hỏi một đáp” vừa bước đến quầy lễ tân của homestay, một người trung niên có ngoại hình rất thân thiện đang đứng ở bên trong quầy.
Đối phương nhìn thấy hai người Viên Mục Dã thì lập tức cười nói: “Hai vị đây muốn tìm chỗ nghỉ chân ư?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, chúng tôi thuê phòng. Tối hôm nay chúng tôi ở một đêm, sáng sớm ngày mai lên núi.”
Người đàn ông trung niên nghe xong lễ phép hỏi: “Xin hỏi hai vị ở phòng giường đôi hay là hai giường đơn?”
Quả thật là Viên Mục Dã chưa nghĩ tới vấn đề này.
Ngay lúc cậu hơi chần chừ, lại nghe Tằng Nam Nam nói bằng giọng nũng nịu: “Đến tối trong núi chắc chắn rất lạnh, em không muốn chia giường ngủ với anh đâu…”
Mặc dù bề ngoài Viên Mục Dã vẫn bình tĩnh phẳng lặng như mặt nước, nhưng trong lòng đã kinh ngạc đến mức hộc máu rồi! Cậu không biết những người khác của số 54 đã từng thấy Tằng Nam Nam như thế này bao giờ chưa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy.
Ông chủ homestay nghe xong, tất nhiên là rất thức thời cho hai người họ thuê một phòng giường đôi, sau đó đưa chìa khóa cho Viên Mục Dã rồi nói: “Quẹo trái, căn phòng thứ ba.”
Viên Mục Dã nhận chìa khóa rồi thuận miệng hỏi: “Ông chủ, khoảng thời gian này có nhiều người lên núi chơi không?”
Ông chủ homestay khẽ thở dài và đáp: “Ôi đừng nói, năm trước có một nhà văn mạng đi lạc ở trong núi, sau đó bọn họ tổ chức rầm rộ để lên núi tìm người, nghe đâu đến bây giờ vẫn chưa tìm ra. Có nhiều khách từ nơi khác nghe nói chuyện này rồi chẳng tới nữa.”
Tằng Nam Nam nghe vậy bèn nói với vẻ cường điệu: “Đại thần Lâm Cấn mất tích ở chỗ này ư?! Chuyện này lan truyền trên mạng cực kỳ ma quái, nói là anh ấy đến Bermuda gì đó nên mới đi lạc!”
Lúc này Viên Mục Dã nhẹ nhàng gõ đầu Tằng Nam Nam rồi bảo: “Ngốc, đó chỉ là một cách ví von thôi…”
“Ui chao… Đáng ghét!” Tằng Nam Nam bĩu môi.
Viên Mục Dã vội vàng xoa cho cô ấy, sau đó quay đầu tiếp tục hỏi ông chủ homestay: “Những điều trên mạng nói đều là thật hả? Trên núi thật sự có khu vực bí ẩn giống như Bermuda?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Ông chủ homestay lập tức bật cười: “Sao có thể? Đám chúng tôi đều đã sống ở đây mấy chục năm, ở đâu ra mảnh đất bí ẩn gì đó chứ! Cũng không phải là không có khả năng bị lạc đường trên núi, nhưng cũng phải đi cực kỳ xa mới được! Nhất là đừng đi đến núi Viên Mạo, bởi vì đường bên đó rất khó đi.”
“Núi Viên Mạo à? Cách đây có xa không?” Viên Mục Dã tỏ vẻ hứng thú.
Ông chủ homestay lấy từ phía sau ra một tấm bản đồ rồi nói: “Xa đấy! Cậu xem hiện giờ chúng ta ở đây, núi Viên Mạo ở đây. Nếu lái xe, ít nhất cũng phải đi hơn hai ba tiếng đồng hồ, đi bộ phải đi cả một ngày. Hơn nữa con đường đến đó cực kỳ khó đi, có khi vài chỗ đường quốc lộ đã hỏng cả rồi.”
Viên Mục Dã liếc nhìn bản đồ trong tay ông chủ homestay, phía dưới cùng viết một hàng chữ nhỏ “Bản vẽ mỏ than núi Mạo”, không nhìn kĩ căn bản sẽ không phát hiện ra.
Viên Mục Dã chỉ vào một con đường quốc lộ trên bản đồ và hỏi: “Xa như vậy mà còn có quốc lộ à?”
Ông chủ homestay giải thích rất nhiệt tình: “Con đường đó lâu năm rồi. Trước đây chỗ chúng tôi có một mỏ than, hơn hai mươi năm trước, than đá bị đào sạch rồi nên về sau đã đóng cửa. Nhưng đường để vận chuyển than đá lúc trước vẫn còn đến tận bây giờ, có điều nhiều năm rồi đều không có ai giữ gìn, cho nên có rất nhiều chỗ đã bị hỏng không đi được nữa.”
“Phong cảnh bên đó thế nào?” Viên Mục Dã hỏi.
Ông chủ homestay cười đáp: “Khi còn nhỏ tôi thường xuyên lên núi Viên Mạo chơi. Lúc ấy tôi cảm thấy đó là nơi đẹp nhất trên đời này… Nghe nói bây giờ những thanh niên thích chụp ảnh cưới độc đáo sẽ lên đó chơi. Cậu cũng biết hiện giờ có rất nhiều người đều thích chụp hình kiểu phục cổ ấy mà.”
Viên Mục Dã nói cảm ơn ông chủ homestay rồi thân mật kéo Tằng Nam Nam đi về phòng. Cũng may hành động giữa hai người không bị người quen nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ tặng cho hai người họ một bức tượng vàng Oscar.
Sau khi hai người vào phòng, Tằng Nam Nam lập tức bỏ lớp ngụy trang trên mặt, nhưng Viên Mục Dã lại ra hiệu giữ im lặng với cô ấy rồi lấy dụng cụ mà số 54 chuyên nghiên cứu phát minh ra khỏi ba lô để kiểm tra xem trong phòng có thiết bị quay lén không.
Lòng người phức tạp, đừng nói là homestay nhỏ như thế này, cho dù là những khách sạn có sao cũng chưa chắc đã an toàn tuyệt đối, cho nên cẩn thận một chút khi ra ngoài chẳng sai chỗ nào.
Sau đó Viên Mục Dã kiểm tra một lượt trong phòng từ trên xuống dưới, chắc chắn không có bất cứ thiết bị quay lén nào mới yên tâm nói với Tằng Nam Nam đang chơi điện thoại: “Được rồi, tối hôm nay cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sau hừng đông.”
Kết quả Tằng Nam Nam nói mà chẳng hề nâng mí mắt lên: “Giường rộng thế, tại sao anh muốn ngủ dưới đất chứ?”
“Năm xưa chắc là con đường này được dùng để vận chuyển than đá, nếu không, sẽ chẳng có ai xây dựng một con đường như vậy trên núi.” Viên Mục Dã nhìn rừng rậm hai bên đường và nói với giọng trầm trầm.
Tằng Nam Nam liếc nhìn điện thoại di động: “Đến đây tín hiệu cũng đã rất yếu rồi…”
Viên Mục Dã quay đầu bảo với cô ấy: “Thừa dịp bây giờ vẫn còn có tín hiệu, cô gửi vị trí cho bọn họ đi.”
Tằng Nam Nam gửi vị trí hiện giờ của bọn họ vào trong nhóm chat, sau đó lấy một chiếc máy ảnh cơ từ trong ba lô ra bắt đầu chụp phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Hai người họ lên núi không bao lâu thì lần lượt nhìn thấy ven đường có một vài lối rẽ nhỏ, bên cạnh còn có biển chỉ đường homestay đi hướng này. Nhưng Viên Mục Dã lại không hề có ý định dừng xe, bởi vì trước đó bọn họ đã bàn bạc sẵn, lúc mọi người lên núi không ở cùng một homestay, như vậy mới có thể thu thập được nhiều thông tin về người mất tích hơn.
Mà những homestay Viên Mục Dã thấy lúc trước đều gần thị trấn quá. Cậu và Tằng Nam Nam đi vào chỗ sâu hơn, cố gắng ở homestay nào gần núi…
Cứ như vậy, xe bọn họ đi mãi hơn hai tiếng trên con đường đất gồ ghề và quanh co, mãi đến khi con đường phía trước càng ngày càng khó đi, sắc trời cũng càng ngày càng muộn, bọn họ mới dừng lại ở một homestay tên là “Trạm Dịch Trần Gian”.
Khác với những homestay ngăn nắp lúc trước, đây là một căn homestay hơi đơn sơ và rách nát, thoạt nhìn cứ như ký túc xá cho công nhân viên chức thời những năm 70 - 80. Điều duy nhất thu hút họ e là chỉ có mỗi cái tên “Trạm Dịch Trần Gian” này còn được coi như hay.
Viên Mục Dã đậu xe rồi cùng vào homestay với Tằng Nam Nam. Nhưng cậu không ngờ họ mới vừa vào cửa, Tằng Nam Nam đã kéo cánh tay cậu một cách vô cùng tự nhiên và nói: “Anh yêu, đằng trước nhiều homestay thế mà anh không chịu, sao cứ cố tới nhà này thế?!”
Viên Mục Dã thấy Tằng Nam Nam nhanh chóng sắm vai nhân vật của mình, thế là cậu cũng vội điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó nói bằng vẻ mặt cưng chiều: “Bé ngốc, ngày mai chúng ta muốn lên núi, đương nhiên là ở càng gần núi càng tốt rồi…”
Hai người họ vừa “một hỏi một đáp” vừa bước đến quầy lễ tân của homestay, một người trung niên có ngoại hình rất thân thiện đang đứng ở bên trong quầy.
Đối phương nhìn thấy hai người Viên Mục Dã thì lập tức cười nói: “Hai vị đây muốn tìm chỗ nghỉ chân ư?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, chúng tôi thuê phòng. Tối hôm nay chúng tôi ở một đêm, sáng sớm ngày mai lên núi.”
Người đàn ông trung niên nghe xong lễ phép hỏi: “Xin hỏi hai vị ở phòng giường đôi hay là hai giường đơn?”
Quả thật là Viên Mục Dã chưa nghĩ tới vấn đề này.
Ngay lúc cậu hơi chần chừ, lại nghe Tằng Nam Nam nói bằng giọng nũng nịu: “Đến tối trong núi chắc chắn rất lạnh, em không muốn chia giường ngủ với anh đâu…”
Mặc dù bề ngoài Viên Mục Dã vẫn bình tĩnh phẳng lặng như mặt nước, nhưng trong lòng đã kinh ngạc đến mức hộc máu rồi! Cậu không biết những người khác của số 54 đã từng thấy Tằng Nam Nam như thế này bao giờ chưa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy.
Ông chủ homestay nghe xong, tất nhiên là rất thức thời cho hai người họ thuê một phòng giường đôi, sau đó đưa chìa khóa cho Viên Mục Dã rồi nói: “Quẹo trái, căn phòng thứ ba.”
Viên Mục Dã nhận chìa khóa rồi thuận miệng hỏi: “Ông chủ, khoảng thời gian này có nhiều người lên núi chơi không?”
Ông chủ homestay khẽ thở dài và đáp: “Ôi đừng nói, năm trước có một nhà văn mạng đi lạc ở trong núi, sau đó bọn họ tổ chức rầm rộ để lên núi tìm người, nghe đâu đến bây giờ vẫn chưa tìm ra. Có nhiều khách từ nơi khác nghe nói chuyện này rồi chẳng tới nữa.”
Tằng Nam Nam nghe vậy bèn nói với vẻ cường điệu: “Đại thần Lâm Cấn mất tích ở chỗ này ư?! Chuyện này lan truyền trên mạng cực kỳ ma quái, nói là anh ấy đến Bermuda gì đó nên mới đi lạc!”
Lúc này Viên Mục Dã nhẹ nhàng gõ đầu Tằng Nam Nam rồi bảo: “Ngốc, đó chỉ là một cách ví von thôi…”
“Ui chao… Đáng ghét!” Tằng Nam Nam bĩu môi.
Viên Mục Dã vội vàng xoa cho cô ấy, sau đó quay đầu tiếp tục hỏi ông chủ homestay: “Những điều trên mạng nói đều là thật hả? Trên núi thật sự có khu vực bí ẩn giống như Bermuda?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Ông chủ homestay lập tức bật cười: “Sao có thể? Đám chúng tôi đều đã sống ở đây mấy chục năm, ở đâu ra mảnh đất bí ẩn gì đó chứ! Cũng không phải là không có khả năng bị lạc đường trên núi, nhưng cũng phải đi cực kỳ xa mới được! Nhất là đừng đi đến núi Viên Mạo, bởi vì đường bên đó rất khó đi.”
“Núi Viên Mạo à? Cách đây có xa không?” Viên Mục Dã tỏ vẻ hứng thú.
Ông chủ homestay lấy từ phía sau ra một tấm bản đồ rồi nói: “Xa đấy! Cậu xem hiện giờ chúng ta ở đây, núi Viên Mạo ở đây. Nếu lái xe, ít nhất cũng phải đi hơn hai ba tiếng đồng hồ, đi bộ phải đi cả một ngày. Hơn nữa con đường đến đó cực kỳ khó đi, có khi vài chỗ đường quốc lộ đã hỏng cả rồi.”
Viên Mục Dã liếc nhìn bản đồ trong tay ông chủ homestay, phía dưới cùng viết một hàng chữ nhỏ “Bản vẽ mỏ than núi Mạo”, không nhìn kĩ căn bản sẽ không phát hiện ra.
Viên Mục Dã chỉ vào một con đường quốc lộ trên bản đồ và hỏi: “Xa như vậy mà còn có quốc lộ à?”
Ông chủ homestay giải thích rất nhiệt tình: “Con đường đó lâu năm rồi. Trước đây chỗ chúng tôi có một mỏ than, hơn hai mươi năm trước, than đá bị đào sạch rồi nên về sau đã đóng cửa. Nhưng đường để vận chuyển than đá lúc trước vẫn còn đến tận bây giờ, có điều nhiều năm rồi đều không có ai giữ gìn, cho nên có rất nhiều chỗ đã bị hỏng không đi được nữa.”
“Phong cảnh bên đó thế nào?” Viên Mục Dã hỏi.
Ông chủ homestay cười đáp: “Khi còn nhỏ tôi thường xuyên lên núi Viên Mạo chơi. Lúc ấy tôi cảm thấy đó là nơi đẹp nhất trên đời này… Nghe nói bây giờ những thanh niên thích chụp ảnh cưới độc đáo sẽ lên đó chơi. Cậu cũng biết hiện giờ có rất nhiều người đều thích chụp hình kiểu phục cổ ấy mà.”
Viên Mục Dã nói cảm ơn ông chủ homestay rồi thân mật kéo Tằng Nam Nam đi về phòng. Cũng may hành động giữa hai người không bị người quen nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ tặng cho hai người họ một bức tượng vàng Oscar.
Sau khi hai người vào phòng, Tằng Nam Nam lập tức bỏ lớp ngụy trang trên mặt, nhưng Viên Mục Dã lại ra hiệu giữ im lặng với cô ấy rồi lấy dụng cụ mà số 54 chuyên nghiên cứu phát minh ra khỏi ba lô để kiểm tra xem trong phòng có thiết bị quay lén không.
Lòng người phức tạp, đừng nói là homestay nhỏ như thế này, cho dù là những khách sạn có sao cũng chưa chắc đã an toàn tuyệt đối, cho nên cẩn thận một chút khi ra ngoài chẳng sai chỗ nào.
Sau đó Viên Mục Dã kiểm tra một lượt trong phòng từ trên xuống dưới, chắc chắn không có bất cứ thiết bị quay lén nào mới yên tâm nói với Tằng Nam Nam đang chơi điện thoại: “Được rồi, tối hôm nay cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sau hừng đông.”
Kết quả Tằng Nam Nam nói mà chẳng hề nâng mí mắt lên: “Giường rộng thế, tại sao anh muốn ngủ dưới đất chứ?”
Bình luận facebook