Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159 - Chương 159 NÚI VIÊN MẠO
Chương 159 NÚI VIÊN MẠO
Viên Mục Dã bị nghẹn đến nghệt ra, nghĩ thầm quả nhiên mạch não của cô nàng này không giống người thường. Cậu sắp xếp từ ngữ ở trong đầu một chút, nghĩ nên uyển chuyển nói với cô ấy như thế nào… Một nam một nữ ở trên “một chiếc giường” không tốt cho cô ấy lắm.
Tằng Nam Nam thấy dường như Viên Mục Dã muốn nói gì đó, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào, cô ấy bèn cười khẽ một tiếng và nói: “Lúc trước tôi và anh Đại Quân làm nhiệm vụ cũng thường xuyên ngủ cùng một giường. Sao với anh thì lại không được chứ? Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Viên Mục Dã cảnh giác.
“Trừ khi anh có suy nghĩ không yên phận gì đó với tôi.” Tằng Nam Nam lạnh giọng nói.
Viên Mục Dã nhìn cô nhóc có đầu óc vượt xa tuổi thật này, cảm thấy cô ấy thật sự hơi khó chơi, vì thế cậu nói với cô ấy bằng giọng nặng nề: “Cô hiểu lầm rồi. Nếu cô không ngại thì tất nhiên là tôi không có vấn đề gì.”
Tằng Nam Nam tiếp tục không ngẩng đầu cũng không giương mắt lên, nói: “Vậy đừng nhiều lời nữa, anh lái xe cả ngày mà không mệt à?”
Viên Mục Dã cười hơi xấu hổ, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi vị trí cho hai tổ khác. Bọn họ cũng nhanh chóng gửi tin đến, lần lượt báo vị trí homestay tổ mình chọn.
So sánh với hai tổ khác, “tổ tình nhân” của họ phải đến gần núi sâu hơn. Phía Đoàn Phong còn nghe ngóng được Trạm Dịch Trần Gian mà tổ Viên Mục Dã ở là homestay cuối cùng trước khi đi lên núi, đi sâu hơn vào trong núi sẽ không còn chỗ có thể nghỉ nữa.
Lớn như thế này rồi mà đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã ngủ cùng một phòng với con gái, nói không căng thẳng là giả. So sánh với sự thấp thỏm của cậu, Tằng Nam Nam lại thoải mái hơn nhiều. Đầu tiên cô ấy chơi điện thoại ở trên giường một lúc rồi lẳng lặng ngủ thiếp đi.
Đêm nay, Viên Mục Dã gần như không ngủ. Thứ nhất là bởi vì cậu lo lắng nơi này không an toàn, cho nên không có lòng dạ mà ngủ. Thứ hai là bởi cậu thật sự không quen cùng chung chăn gối với người khác.
Cũng chẳng phải Tằng Nam Nam ngủ quá ồn, trái lại cả đêm cô ấy đều rất yên tĩnh, giống như một con mèo con ngủ say… Hơn nữa Viên Mục Dã nghe được, tần suất nhịp tim của Tằng Nam Nam khi ngủ rất chậm, chắc đã từng chịu huấn luyện đặc biệt ở mặt nào đó.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Viên Mục Dã đã bò dậy khỏi giường, chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt, kết quả khi cậu ra ngoài đã thấy Tằng Nam Nam đang nhìn mình bằng vẻ mặt hài hước.
“Cả đêm anh không ngủ, ban ngày còn có thể có tinh thần được à?” Tằng Nam Nam buồn cười nói.
Viên Mục Dã hơi xấu hổ giải thích: “Còn tạm… À thì, tôi đổi giường nên ngủ không yên.”
Nhưng hình như Tằng Nam Nam chẳng tin câu trả lời này, cô ấy cười, lắc đầu: “Về điểm này thì anh kém xa anh Đại Quân. Anh ấy cứ hễ lên giường, ngả đầu ra cái là ngủ ngay tắp lự.”
Viên Mục Dã thấy mới sáng sớm Tằng Nam Nam đã lấy mình ra trêu đùa nên nói bằng vẻ rất bất đắc dĩ: “Thật sự là vì tôi ngủ không ngon mà…”
Lúc trả phòng, Viên Mục Dã thử hỏi ông chủ homestay xem mình có thể chụp lại tấm bản đồ của ông ta không? Đối phương nghe xong cũng không từ chối, rất hào phóng lấy bản đồ ra cho Viên Mục Dã chụp.
Lúc hai người tạm biệt ông chủ homestay để đi, Tằng Nam Nam còn nói khi ra khỏi núi, bọn họ sẽ quay lại đây ở một đêm. Cũng không biết tại sao, Viên Mục Dã thấy khi ông chủ homestay nghe những lời này, mặt đột nhiên hiện ra biểu cảm kỳ cục, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
Trực giác nói với Viên Mục Dã rằng, có thể ông chủ này có vấn đề.
Sau khi lên xe, Tằng Nam Nam nhìn bản đồ trong điện thoại di động: “Anh nói cái bản đồ này là thật hay giả?”
Viên Mục Dã trả lời: “Xem mức độ cũ kỹ của tờ giấy kia, chắc là thật. Lúc trước tôi đã nói, con đường đất chúng ta đi chắc chắn là quốc lộ vận chuyển than đá năm xưa. Nếu không sẽ chẳng có ai lại xây một con đường vào núi ở chỗ núi sâu rừng già thế này. Hơn nữa ông ta có thể cho chúng ta xem bản đồ thì cũng có thể cho người khác xem…”
Tằng Nam Nam trầm giọng xuống, hỏi: “Ý của anh là rất có thể tay Lâm Cấn viết tiểu thuyết mất tích lúc trước cũng đã xem tấm bản đồ này… Vậy anh nghi ngờ ông chủ homestay kia có vấn đề ư!?”
Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Không dám chắc. Trước mắt mọi thứ đều chỉ là suy đoán của tôi. Đúng rồi, cô tìm lại trong tài liệu điều tra được về những người mất tích trước khi xuất phát, xem bọn họ lái xe gì lên núi.”
Tằng Nam Nam móc điện thoại di động ra, lướt lướt qua rồi nói: “Lâm Cấn lái chiếc Land Rover màu đen, bạn anh ta lái một chiếc xe Jeep màu đỏ. Về phần những chiếc xe mất tích trước kia, thì có một chiếc Honda màu trắng, một chiếc KIA màu xám bạc và một chiếc JMC…”
“Tất cả đều là mẫu xe việt dã phải không?” Viên Mục Dã truy hỏi.
“Trong đó có một chiếc bán tải màu trắng…”
Khi nói chuyện, hai người thấy trước mặt có một chiếc xe việt dã màu sâm panh đang lái tới. Theo phép lịch sự, Viên Mục Dã bấm còi xe… Bởi vì con đường này hơi hẹp, cho nên hai chiếc xe đều rất tự giác giảm tốc độ khi đi ngang qua nhau.
Đối phương thấy Viên Mục Dã bấm còi bèn hạ cửa sổ xe xuống rồi nói: “Hai người chuẩn bị lên núi à?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Đúng vậy, các vị chuẩn bị xuống núi ư? Đường đi bên trên thế nào, có dễ đi không?”
Tài xế trên xe đối diện là một người đàn ông mặt đen. Anh ta nghe Viên Mục Dã hỏi như vậy thì từ từ ngừng xe lại rồi nói: “Hai người từ nơi khác tới nhỉ! Đừng nghe trên mạng nói nhảm… Phong cảnh chỗ chúng tôi cực kỳ đẹp. Chỉ cần các anh không đi lên vùng núi Viên Mạo kia thì trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì! Hai người lái lên phía trước một đoạn sẽ gặp một ngã rẽ, con đường phía bên trái đã bị xe đi mòn mà thành, cứ đi lên từ con đường đó là được.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã bèn tò mò hỏi: “Núi Viên Mạo ư? Tại sao không thể đến chỗ đó?”
Người đàn ông mặt đen kể cho nhóm Viên Mục Dã biết, hồi xưa núi Viên Mạo là một mỏ than, sau khi than đá trong núi bị đào sạch thì bị bỏ hoang. Nhưng vùng núi đó lại có nhiều tai họa địa chất nhân tạo trong khu vực do khai thác đào quặng gây nên. Nói thẳng ra là có nhiều vụ lở đất, cho nên lúc người địa phương bọn họ lên núi chơi, chưa bao giờ đến vùng núi Viên Mạo.
Viên Mục Dã cảm ơn người đàn ông mặt đen rồi lái xe đi tiếp về phía trước, không bao lâu đã chạy đến chỗ ngã rẽ mà người đàn ông mặt đen kia nói. Quả nhiên giống như lời anh ta, con đường bên trái trong đó nhìn là biết bị xe đi mòn mà thành, hơi gồ ghề lồi lõm. Mà con đường bên phải lại bị rất nhiều dây thép và cây khô ngăn cản, bên trên còn treo một cái bảng ghi: “Đường này không thông!!”
Viên Mục Dã ngừng xe ở ven đường, sau đó xuống xe quan sát khung cảnh xung quanh, dựa theo bản đồ mà ông chủ homestay cho xem lúc trước, con đường bị lấp kín chắc là đường đi lên mỏ than núi Viên Mạo.
Nhưng là một người địa phương, đối phương lại không nói cho nhóm Viên Mục Dã biết rằng không thể lên núi Viên Mạo, còn ám chỉ hết lần này tới lần khác với họ rằng phong cảnh nơi đó rất đẹp… Điều này rất đáng ngờ.
“Chúng ta đi con đường nào?” Tằng Nam Nam nhìn ngó xung quanh.
Viên Mục Dã bị nghẹn đến nghệt ra, nghĩ thầm quả nhiên mạch não của cô nàng này không giống người thường. Cậu sắp xếp từ ngữ ở trong đầu một chút, nghĩ nên uyển chuyển nói với cô ấy như thế nào… Một nam một nữ ở trên “một chiếc giường” không tốt cho cô ấy lắm.
Tằng Nam Nam thấy dường như Viên Mục Dã muốn nói gì đó, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào, cô ấy bèn cười khẽ một tiếng và nói: “Lúc trước tôi và anh Đại Quân làm nhiệm vụ cũng thường xuyên ngủ cùng một giường. Sao với anh thì lại không được chứ? Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Viên Mục Dã cảnh giác.
“Trừ khi anh có suy nghĩ không yên phận gì đó với tôi.” Tằng Nam Nam lạnh giọng nói.
Viên Mục Dã nhìn cô nhóc có đầu óc vượt xa tuổi thật này, cảm thấy cô ấy thật sự hơi khó chơi, vì thế cậu nói với cô ấy bằng giọng nặng nề: “Cô hiểu lầm rồi. Nếu cô không ngại thì tất nhiên là tôi không có vấn đề gì.”
Tằng Nam Nam tiếp tục không ngẩng đầu cũng không giương mắt lên, nói: “Vậy đừng nhiều lời nữa, anh lái xe cả ngày mà không mệt à?”
Viên Mục Dã cười hơi xấu hổ, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi vị trí cho hai tổ khác. Bọn họ cũng nhanh chóng gửi tin đến, lần lượt báo vị trí homestay tổ mình chọn.
So sánh với hai tổ khác, “tổ tình nhân” của họ phải đến gần núi sâu hơn. Phía Đoàn Phong còn nghe ngóng được Trạm Dịch Trần Gian mà tổ Viên Mục Dã ở là homestay cuối cùng trước khi đi lên núi, đi sâu hơn vào trong núi sẽ không còn chỗ có thể nghỉ nữa.
Lớn như thế này rồi mà đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã ngủ cùng một phòng với con gái, nói không căng thẳng là giả. So sánh với sự thấp thỏm của cậu, Tằng Nam Nam lại thoải mái hơn nhiều. Đầu tiên cô ấy chơi điện thoại ở trên giường một lúc rồi lẳng lặng ngủ thiếp đi.
Đêm nay, Viên Mục Dã gần như không ngủ. Thứ nhất là bởi vì cậu lo lắng nơi này không an toàn, cho nên không có lòng dạ mà ngủ. Thứ hai là bởi cậu thật sự không quen cùng chung chăn gối với người khác.
Cũng chẳng phải Tằng Nam Nam ngủ quá ồn, trái lại cả đêm cô ấy đều rất yên tĩnh, giống như một con mèo con ngủ say… Hơn nữa Viên Mục Dã nghe được, tần suất nhịp tim của Tằng Nam Nam khi ngủ rất chậm, chắc đã từng chịu huấn luyện đặc biệt ở mặt nào đó.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Viên Mục Dã đã bò dậy khỏi giường, chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt, kết quả khi cậu ra ngoài đã thấy Tằng Nam Nam đang nhìn mình bằng vẻ mặt hài hước.
“Cả đêm anh không ngủ, ban ngày còn có thể có tinh thần được à?” Tằng Nam Nam buồn cười nói.
Viên Mục Dã hơi xấu hổ giải thích: “Còn tạm… À thì, tôi đổi giường nên ngủ không yên.”
Nhưng hình như Tằng Nam Nam chẳng tin câu trả lời này, cô ấy cười, lắc đầu: “Về điểm này thì anh kém xa anh Đại Quân. Anh ấy cứ hễ lên giường, ngả đầu ra cái là ngủ ngay tắp lự.”
Viên Mục Dã thấy mới sáng sớm Tằng Nam Nam đã lấy mình ra trêu đùa nên nói bằng vẻ rất bất đắc dĩ: “Thật sự là vì tôi ngủ không ngon mà…”
Lúc trả phòng, Viên Mục Dã thử hỏi ông chủ homestay xem mình có thể chụp lại tấm bản đồ của ông ta không? Đối phương nghe xong cũng không từ chối, rất hào phóng lấy bản đồ ra cho Viên Mục Dã chụp.
Lúc hai người tạm biệt ông chủ homestay để đi, Tằng Nam Nam còn nói khi ra khỏi núi, bọn họ sẽ quay lại đây ở một đêm. Cũng không biết tại sao, Viên Mục Dã thấy khi ông chủ homestay nghe những lời này, mặt đột nhiên hiện ra biểu cảm kỳ cục, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
Trực giác nói với Viên Mục Dã rằng, có thể ông chủ này có vấn đề.
Sau khi lên xe, Tằng Nam Nam nhìn bản đồ trong điện thoại di động: “Anh nói cái bản đồ này là thật hay giả?”
Viên Mục Dã trả lời: “Xem mức độ cũ kỹ của tờ giấy kia, chắc là thật. Lúc trước tôi đã nói, con đường đất chúng ta đi chắc chắn là quốc lộ vận chuyển than đá năm xưa. Nếu không sẽ chẳng có ai lại xây một con đường vào núi ở chỗ núi sâu rừng già thế này. Hơn nữa ông ta có thể cho chúng ta xem bản đồ thì cũng có thể cho người khác xem…”
Tằng Nam Nam trầm giọng xuống, hỏi: “Ý của anh là rất có thể tay Lâm Cấn viết tiểu thuyết mất tích lúc trước cũng đã xem tấm bản đồ này… Vậy anh nghi ngờ ông chủ homestay kia có vấn đề ư!?”
Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Không dám chắc. Trước mắt mọi thứ đều chỉ là suy đoán của tôi. Đúng rồi, cô tìm lại trong tài liệu điều tra được về những người mất tích trước khi xuất phát, xem bọn họ lái xe gì lên núi.”
Tằng Nam Nam móc điện thoại di động ra, lướt lướt qua rồi nói: “Lâm Cấn lái chiếc Land Rover màu đen, bạn anh ta lái một chiếc xe Jeep màu đỏ. Về phần những chiếc xe mất tích trước kia, thì có một chiếc Honda màu trắng, một chiếc KIA màu xám bạc và một chiếc JMC…”
“Tất cả đều là mẫu xe việt dã phải không?” Viên Mục Dã truy hỏi.
“Trong đó có một chiếc bán tải màu trắng…”
Khi nói chuyện, hai người thấy trước mặt có một chiếc xe việt dã màu sâm panh đang lái tới. Theo phép lịch sự, Viên Mục Dã bấm còi xe… Bởi vì con đường này hơi hẹp, cho nên hai chiếc xe đều rất tự giác giảm tốc độ khi đi ngang qua nhau.
Đối phương thấy Viên Mục Dã bấm còi bèn hạ cửa sổ xe xuống rồi nói: “Hai người chuẩn bị lên núi à?”
Viên Mục Dã cười đáp: “Đúng vậy, các vị chuẩn bị xuống núi ư? Đường đi bên trên thế nào, có dễ đi không?”
Tài xế trên xe đối diện là một người đàn ông mặt đen. Anh ta nghe Viên Mục Dã hỏi như vậy thì từ từ ngừng xe lại rồi nói: “Hai người từ nơi khác tới nhỉ! Đừng nghe trên mạng nói nhảm… Phong cảnh chỗ chúng tôi cực kỳ đẹp. Chỉ cần các anh không đi lên vùng núi Viên Mạo kia thì trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì! Hai người lái lên phía trước một đoạn sẽ gặp một ngã rẽ, con đường phía bên trái đã bị xe đi mòn mà thành, cứ đi lên từ con đường đó là được.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã bèn tò mò hỏi: “Núi Viên Mạo ư? Tại sao không thể đến chỗ đó?”
Người đàn ông mặt đen kể cho nhóm Viên Mục Dã biết, hồi xưa núi Viên Mạo là một mỏ than, sau khi than đá trong núi bị đào sạch thì bị bỏ hoang. Nhưng vùng núi đó lại có nhiều tai họa địa chất nhân tạo trong khu vực do khai thác đào quặng gây nên. Nói thẳng ra là có nhiều vụ lở đất, cho nên lúc người địa phương bọn họ lên núi chơi, chưa bao giờ đến vùng núi Viên Mạo.
Viên Mục Dã cảm ơn người đàn ông mặt đen rồi lái xe đi tiếp về phía trước, không bao lâu đã chạy đến chỗ ngã rẽ mà người đàn ông mặt đen kia nói. Quả nhiên giống như lời anh ta, con đường bên trái trong đó nhìn là biết bị xe đi mòn mà thành, hơi gồ ghề lồi lõm. Mà con đường bên phải lại bị rất nhiều dây thép và cây khô ngăn cản, bên trên còn treo một cái bảng ghi: “Đường này không thông!!”
Viên Mục Dã ngừng xe ở ven đường, sau đó xuống xe quan sát khung cảnh xung quanh, dựa theo bản đồ mà ông chủ homestay cho xem lúc trước, con đường bị lấp kín chắc là đường đi lên mỏ than núi Viên Mạo.
Nhưng là một người địa phương, đối phương lại không nói cho nhóm Viên Mục Dã biết rằng không thể lên núi Viên Mạo, còn ám chỉ hết lần này tới lần khác với họ rằng phong cảnh nơi đó rất đẹp… Điều này rất đáng ngờ.
“Chúng ta đi con đường nào?” Tằng Nam Nam nhìn ngó xung quanh.
Bình luận facebook