Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196 - Chương 196 MIỆNG MŨI CHẢY MÁU
Chương 196 MIỆNG MŨI CHẢY MÁU
Đoàn Phong không chỉ khiến Viên Mục Dã kinh ngạc mà Thạch Lỗi cũng ngạc nhiên không kém, sắc mặt gã khẽ biến, sau đó gã cau mày nhìn Đoàn Phong từ trên xuống dưới như nhìn thấy ma...
Thạch Lỗi im lặng một lúc mới nói: “Mày là người bình thường à?”
Đoàn Phong tỏ vẻ buồn cười: “Vấn đề này tao phải hỏi mày mới đúng chứ! Mày là người bình thường sao?!” Không đợi Thạch Lỗi nói gì, Đoàn Phong đã tự trả lời: “Tao thấy không giống... Người bình thường chắc chắn không thể điều kiển vật chất chuyển động giữa không trung như thế được.”
Thạch Lỗi cười một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi vươn tay ra, cùng lúc đó, trong khoảnh khắc rất nhiều hòn đá lớn nhỏ bay lên không trung xung quanh gã.
Lòng Viên Mục Dã trầm xuống, cậu vội vàng hét lên với Đoàn Phong: “Cẩn thận!”
Cậu vừa dứt lời thì thấy Thạch Lỗi đột nhiên trợn trừng hai mắt, sau đó một sức mạnh bất ngờ cuốn những hòn đá lơ lửng kia bay thẳng về phía Đoàn Phong như những viên đạn pháo...
Nhìn cảnh này, đột nhiên trong lòng Viên Mục Dã hiểu ra vốn Thạch Lỗi không muốn giết cậu, nếu không chỉ cần một chiêu vừa rồi... cái mạng của cậu đã xong rồi. Nhưng lúc này cậu không thể không lo lắng cho Đoàn Phong, cũng không biết “Người đàn ông có nắm đấm thép” này có thể đỡ được cơn mưa đá tảng như đạn pháo kia không.
Hình ảnh sau đó khiến Viên Mục Dã tiếp tục có thêm cái nhìn mới về Đoàn Phong, cậu không thể ngờ vị đội trưởng này của mình lại dũng mãnh đến mức khiến người khác sôi gan như thế... Động tác của anh ta nhanh như sấm sét, tay không xử lý hết đám đá kia, liên tiếp đấm đá khiến chúng nát thành đá vụn.
Chuyện đến lúc này Viên Mục Dã có thể thấy sức lực hai bên ngang nhau, nếu còn tiếp tục thì nhất định phải phân ra thắng bại, nếu không hai người này sẽ đấu nhau cho đến chết mới dừng lại được.
Thế là Viên Mục Dã hét lên: “Đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa đến mai khu này không còn tảng đá nào hoàn chỉnh đâu!”
Thạch Lỗi nghe thấy thì dừng tay lại, có lẽ gã cũng nhận ra hôm nay khả năng mình thắng không cao, không cần lãng phí thời gian nữa, gã quay lại nói với Viên Mục Dã: “Cậu đàn em, nhớ kĩ lời anh đây, đừng lo chuyện bao đồng thì mới sống lâu được...”
Sau khi Thạch Lỗi nói xong, gã không quay đầu lại chạy thẳng vào rừng cây bên bờ sông... rồi nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa. Viên Mục Dã thấy nguy cơ đã được giải trừ, liền cố gắng đứng dậy, không ngờ cậu đột nhiên cảm thấy tức ngực, cổ họng hơi ngai ngái sau đó phun ra một ngụm máu.
Đoàn Phong thấy thế lập tức chạy đến đỡ cậu: “Cậu thấy thế nào?”
Viên Mục Dã không nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, cậu xua xua tay ra hiệu mình không sao, nhưng Đoàn Phong đương nhiên không tin cậu. Anh ta không nói gì mà kéo tay cậu khoác lên vai mình, sau đó vừa lôi vừa kéo cậu ra chỗ lối vào khu du lịch.
Lúc này Trương Khai và Đại Quân đang lo lắng đứng chờ ở đó, hóa ra Đoàn Phong không đến đây một mình, anh ta để Trương Khai và Đại Quân đứng ngoài cổng tiếp ứng. Hai người bọn họ nhìn thấy Viên Mục Dã được đỡ ra thì biết ngay là có chuyện, họ nhanh chóng đến đỡ một tay. Đến khi đưa được Viên Mục Dã lên xe, mũi của cậu cũng bắt đầu chảy máu.
Đoàn Phong hỏi: “Cậu bị thương ở đâu?”
Thật ra lúc này toàn bộ lưng của Viên Mục Dã đều đau, cậu cũng không biết cụ thể là mình bị thương ở chỗ nào, nên nhấc ngón tay chỉ chỉ về phía sau mình... Đoàn Phong vội vàng cởi áo Viên Mục Dã ra, nhìn lưng cậu.
Khi nhìn thấy tổn thương trên lưng Viên Mục Dã, tất cả đều hít khí lạnh, bên dưới xương bả vai bên phải của Viên Mục Dã có một chỗ bị tím xanh một mảng... Trương Khai giơ tay chạm nhẹ vào chỗ đó: “Viên, anh có đau không?”
Bị Trương Khai nhấn một cái, Viên Mục Dã cảm thấy toàn bộ lưng mình như bị điện giật, cậu vội vàng nhe răng nói: “Anh trai ơi, có thể chọc nhè nhẹ thôi được không?”
Đoàn Phong tức giận: “Bây giờ biết đau rồi hả! Cậu đúng là anh hùng không sợ chết nhỉ!”
Viên Mục Dã biết mình đuối lý, lại thêm thực sự quá đau, cho nên đành mặc cho Đoàn Phong quở trách... Một lúc sau cậu mới hỏi: “Sao mọi người đến nhanh vậy?”
Đại Quân cười: “Thì nhờ đội trưởng Đoàn đoán giỏi, đoán được thằng nhóc cậu tối nay nhất định sẽ chạy ra ngoài nên mới đi theo... Kết quả chúng tôi đi được nửa đường thì đội trưởng nhận được tin nhắn cầu cứu của cậu.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sau đó bọn họ đưa Viên Mục Dã đến bệnh viện cấp cứu.
Sau khi chụp CT phát hiện lá phổi bên phải có mấy chỗ bị xuất huyết, có điều hiện giờ đã ngừng chảy rồi, có lẽ ngoại thương làm vỡ mạch máu trong phổi, cho nên Viên Mục Dã mới bị chảy máu mũi và miệng.
Đại Quân cầm phim chụp không ngừng thảo luận cùng bác sĩ xem tình trạng này có cần phải làm phẫu thuật để cầm máu hay không? Bác sĩ bị anh ta hỏi nhiều đến mức không nhịn được nói: “Không cần không cần, hiện giờ máu đã ngừng chảy, thể trạng của cậu ta cũng khá tốt, về nghỉ ngơi mấy ngày là được. Nhớ là không được làm việc quá sức, nếu không điều dưỡng tốt có thể sẽ để lại di chứng”.
Đến khi họ quay về khách sạn thì trời đã sáng rõ, Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm biết Viên Mục Dã bị thương vội vàng chạy đến phòng cậu hỏi thăm. Cân nhắc đến tình trạng của Viên Mục Dã, Đoàn Phong quyết định để cậu nghỉ ngơi đến trưa, sau đó mọi người cùng ăn cơm trưa xong rồi mới quay về.
Thật ra Viên Mục Dã không phải là chưa từng bị thương bao giờ, nhưng bị thương đến phổi thì đây là lần đầu tiên, hơn nữa vết thương của cậu lại ở phía sau lưng, nên cứ hít thở là sẽ đau... Hiện giờ đến nằm thẳng cậu cũng không nằm được, chỉ có thể nằm bẹp ở trên giường.
Đến trưa khi họ chuẩn bị xuất phát, nhìn khuôn mặt tái xanh của Viên Mục Dã, Đoàn Phong lo lắng nói: “Cậu có ngồi xe được không? Hay là mua cái giường cho cậu nằm nhé!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không sao... Tôi không ngồi được thì dựa vào ghế đằng trước cũng được.”
Kết quả suốt đường đi Viên Mục Dã chịu đựng khổ sở, muốn dựa vào lưng ghế... lưng lại phát hiện sau lưng quá đau, nên chỉ có thể tựa nhẹ vào lưng ghế, suốt chặng đường cứ giữ tư thế như vậy. Đến khi họ về đến thủ đô, toàn thân Viên Mục Dã đã đổ đầy mồ hôi.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã như vậy không yên tâm, lại đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. May mà kết quả lần này cũng không khác lần trước lắm, bên phổi bị chảy máu đã ngừng chảy, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.
Từ Lệ về trước nghe tin Viên Mục Dã bị thương liền cùng với Diệp Dĩ Nguy chạy đến bệnh viện, khi hai người vào trong phòng bệnh, Viên Mục Dã đang nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ khá là thê thảm...
Đoàn Phong không chỉ khiến Viên Mục Dã kinh ngạc mà Thạch Lỗi cũng ngạc nhiên không kém, sắc mặt gã khẽ biến, sau đó gã cau mày nhìn Đoàn Phong từ trên xuống dưới như nhìn thấy ma...
Thạch Lỗi im lặng một lúc mới nói: “Mày là người bình thường à?”
Đoàn Phong tỏ vẻ buồn cười: “Vấn đề này tao phải hỏi mày mới đúng chứ! Mày là người bình thường sao?!” Không đợi Thạch Lỗi nói gì, Đoàn Phong đã tự trả lời: “Tao thấy không giống... Người bình thường chắc chắn không thể điều kiển vật chất chuyển động giữa không trung như thế được.”
Thạch Lỗi cười một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi vươn tay ra, cùng lúc đó, trong khoảnh khắc rất nhiều hòn đá lớn nhỏ bay lên không trung xung quanh gã.
Lòng Viên Mục Dã trầm xuống, cậu vội vàng hét lên với Đoàn Phong: “Cẩn thận!”
Cậu vừa dứt lời thì thấy Thạch Lỗi đột nhiên trợn trừng hai mắt, sau đó một sức mạnh bất ngờ cuốn những hòn đá lơ lửng kia bay thẳng về phía Đoàn Phong như những viên đạn pháo...
Nhìn cảnh này, đột nhiên trong lòng Viên Mục Dã hiểu ra vốn Thạch Lỗi không muốn giết cậu, nếu không chỉ cần một chiêu vừa rồi... cái mạng của cậu đã xong rồi. Nhưng lúc này cậu không thể không lo lắng cho Đoàn Phong, cũng không biết “Người đàn ông có nắm đấm thép” này có thể đỡ được cơn mưa đá tảng như đạn pháo kia không.
Hình ảnh sau đó khiến Viên Mục Dã tiếp tục có thêm cái nhìn mới về Đoàn Phong, cậu không thể ngờ vị đội trưởng này của mình lại dũng mãnh đến mức khiến người khác sôi gan như thế... Động tác của anh ta nhanh như sấm sét, tay không xử lý hết đám đá kia, liên tiếp đấm đá khiến chúng nát thành đá vụn.
Chuyện đến lúc này Viên Mục Dã có thể thấy sức lực hai bên ngang nhau, nếu còn tiếp tục thì nhất định phải phân ra thắng bại, nếu không hai người này sẽ đấu nhau cho đến chết mới dừng lại được.
Thế là Viên Mục Dã hét lên: “Đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa đến mai khu này không còn tảng đá nào hoàn chỉnh đâu!”
Thạch Lỗi nghe thấy thì dừng tay lại, có lẽ gã cũng nhận ra hôm nay khả năng mình thắng không cao, không cần lãng phí thời gian nữa, gã quay lại nói với Viên Mục Dã: “Cậu đàn em, nhớ kĩ lời anh đây, đừng lo chuyện bao đồng thì mới sống lâu được...”
Sau khi Thạch Lỗi nói xong, gã không quay đầu lại chạy thẳng vào rừng cây bên bờ sông... rồi nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa. Viên Mục Dã thấy nguy cơ đã được giải trừ, liền cố gắng đứng dậy, không ngờ cậu đột nhiên cảm thấy tức ngực, cổ họng hơi ngai ngái sau đó phun ra một ngụm máu.
Đoàn Phong thấy thế lập tức chạy đến đỡ cậu: “Cậu thấy thế nào?”
Viên Mục Dã không nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, cậu xua xua tay ra hiệu mình không sao, nhưng Đoàn Phong đương nhiên không tin cậu. Anh ta không nói gì mà kéo tay cậu khoác lên vai mình, sau đó vừa lôi vừa kéo cậu ra chỗ lối vào khu du lịch.
Lúc này Trương Khai và Đại Quân đang lo lắng đứng chờ ở đó, hóa ra Đoàn Phong không đến đây một mình, anh ta để Trương Khai và Đại Quân đứng ngoài cổng tiếp ứng. Hai người bọn họ nhìn thấy Viên Mục Dã được đỡ ra thì biết ngay là có chuyện, họ nhanh chóng đến đỡ một tay. Đến khi đưa được Viên Mục Dã lên xe, mũi của cậu cũng bắt đầu chảy máu.
Đoàn Phong hỏi: “Cậu bị thương ở đâu?”
Thật ra lúc này toàn bộ lưng của Viên Mục Dã đều đau, cậu cũng không biết cụ thể là mình bị thương ở chỗ nào, nên nhấc ngón tay chỉ chỉ về phía sau mình... Đoàn Phong vội vàng cởi áo Viên Mục Dã ra, nhìn lưng cậu.
Khi nhìn thấy tổn thương trên lưng Viên Mục Dã, tất cả đều hít khí lạnh, bên dưới xương bả vai bên phải của Viên Mục Dã có một chỗ bị tím xanh một mảng... Trương Khai giơ tay chạm nhẹ vào chỗ đó: “Viên, anh có đau không?”
Bị Trương Khai nhấn một cái, Viên Mục Dã cảm thấy toàn bộ lưng mình như bị điện giật, cậu vội vàng nhe răng nói: “Anh trai ơi, có thể chọc nhè nhẹ thôi được không?”
Đoàn Phong tức giận: “Bây giờ biết đau rồi hả! Cậu đúng là anh hùng không sợ chết nhỉ!”
Viên Mục Dã biết mình đuối lý, lại thêm thực sự quá đau, cho nên đành mặc cho Đoàn Phong quở trách... Một lúc sau cậu mới hỏi: “Sao mọi người đến nhanh vậy?”
Đại Quân cười: “Thì nhờ đội trưởng Đoàn đoán giỏi, đoán được thằng nhóc cậu tối nay nhất định sẽ chạy ra ngoài nên mới đi theo... Kết quả chúng tôi đi được nửa đường thì đội trưởng nhận được tin nhắn cầu cứu của cậu.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sau đó bọn họ đưa Viên Mục Dã đến bệnh viện cấp cứu.
Sau khi chụp CT phát hiện lá phổi bên phải có mấy chỗ bị xuất huyết, có điều hiện giờ đã ngừng chảy rồi, có lẽ ngoại thương làm vỡ mạch máu trong phổi, cho nên Viên Mục Dã mới bị chảy máu mũi và miệng.
Đại Quân cầm phim chụp không ngừng thảo luận cùng bác sĩ xem tình trạng này có cần phải làm phẫu thuật để cầm máu hay không? Bác sĩ bị anh ta hỏi nhiều đến mức không nhịn được nói: “Không cần không cần, hiện giờ máu đã ngừng chảy, thể trạng của cậu ta cũng khá tốt, về nghỉ ngơi mấy ngày là được. Nhớ là không được làm việc quá sức, nếu không điều dưỡng tốt có thể sẽ để lại di chứng”.
Đến khi họ quay về khách sạn thì trời đã sáng rõ, Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm biết Viên Mục Dã bị thương vội vàng chạy đến phòng cậu hỏi thăm. Cân nhắc đến tình trạng của Viên Mục Dã, Đoàn Phong quyết định để cậu nghỉ ngơi đến trưa, sau đó mọi người cùng ăn cơm trưa xong rồi mới quay về.
Thật ra Viên Mục Dã không phải là chưa từng bị thương bao giờ, nhưng bị thương đến phổi thì đây là lần đầu tiên, hơn nữa vết thương của cậu lại ở phía sau lưng, nên cứ hít thở là sẽ đau... Hiện giờ đến nằm thẳng cậu cũng không nằm được, chỉ có thể nằm bẹp ở trên giường.
Đến trưa khi họ chuẩn bị xuất phát, nhìn khuôn mặt tái xanh của Viên Mục Dã, Đoàn Phong lo lắng nói: “Cậu có ngồi xe được không? Hay là mua cái giường cho cậu nằm nhé!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không sao... Tôi không ngồi được thì dựa vào ghế đằng trước cũng được.”
Kết quả suốt đường đi Viên Mục Dã chịu đựng khổ sở, muốn dựa vào lưng ghế... lưng lại phát hiện sau lưng quá đau, nên chỉ có thể tựa nhẹ vào lưng ghế, suốt chặng đường cứ giữ tư thế như vậy. Đến khi họ về đến thủ đô, toàn thân Viên Mục Dã đã đổ đầy mồ hôi.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã như vậy không yên tâm, lại đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. May mà kết quả lần này cũng không khác lần trước lắm, bên phổi bị chảy máu đã ngừng chảy, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.
Từ Lệ về trước nghe tin Viên Mục Dã bị thương liền cùng với Diệp Dĩ Nguy chạy đến bệnh viện, khi hai người vào trong phòng bệnh, Viên Mục Dã đang nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ khá là thê thảm...
Bình luận facebook