Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198 - Chương 198 KÍN KHÔNG CÓ KHE HỞ
Chương 198 KÍN KHÔNG CÓ KHE HỞ
Viên Mục Dã không thể không đồng ý với câu này: “Hiện giờ cùng lắm tôi cũng mới chỉ di chuyển được một cây gậy bóng chày, mà còn không chuẩn xác...”
Đoàn Phong vỗ vỗ lên vai Viên Mục Dã, an ủi: “Không sao, vừa nãy tôi mới gọi điện thoại cho lão Lâm, anh ta nói với điều kiện của cậu thì chỉ cần luyện tập nhiều hơn nhất định sẽ đạt được trình độ đó!”
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong nhắc đến lão Lâm, liền hỏi: “Tổng giám đốc Lâm không về ăn Tết à?”
Đoàn Phong gật đầu: “Tạm thời anh ta chưa về được, nói là muốn dẫn một đội bác sĩ đến châu Phi nghiên cứu một loại virus mới, trong thời gian ngắn có thể sẽ không trở về.”
Viên Mục Dã dò hỏi: “Vậy anh ta có nói đến chuyện của Thạch Lỗi không?”
Đoàn Phong nhấp một ngụm trà, sau đó thở dài bảo: “Tôi đã hỏi giúp cậu rồi. Năm đó trong lớp học thiếu niên của ông Lâm đúng là có mấy đứa trẻ đã biến mất sau khi ông ấy xảy ra chuyện, nhưng vì mọi nghiên cứu của ông Lâm đều là bí mật, cho nên ngay cả con của ông ấy là lão Lâm cũng không biết gì... Ngay cả tư liệu của cậu cũng là mới tìm hiểu được lúc trước khi cậu đến.”
“Cái chết của ông Lâm... có khi nào không phải là tai nạn không?” Viên Mục Dã khẽ nói.
Đoàn Phong ngẫm nghĩ: “Năm đó lão Lâm cũng từng nghi ngờ như vậy, nhưng mãi không tìm được chứng cứ nào.”
Nghe anh ta nói vậy, Viên Mục Dã đột nhiên nhớ đến một chuyện nên vội hỏi Đoàn Phong: “Đúng rồi, khi đó anh nhìn thấy Thạch Lỗi có cảm giác gì đặc biệt không?”
Đoàn Phong nhớ lại rồi nói: “Cậu hỏi như vậy tôi mới để ý... Lúc đó khi tôi nhìn vào mắt gã, trong lòng thực sự cảm thấy không dễ chịu, nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất.”
Viên Mục Dã nghe xong thì thầm nghĩ, chẳng lẽ khả năng mê hoặc tâm trí của Thạch Lỗi không có tác dụng với Đoàn Phong sao? Cậu không khỏi nhìn lại Đoàn Phong thêm lần nữa, xem ra mỗi người ở số 54 đều có lý do tồn tại của riêng mình...
Dị năng lần trước anh ta thể hiện đã khiến Viên Mục Dã kinh ngạc, không biết vị đội trưởng trước mắt này là người như thế nào? Anh ta còn điểm nào khác thường nữa hay không? Viên Mục Dã không tin anh ta chỉ có mỗi sức khỏe hơn người.
Nếu như cậu nhớ không nhầm thì khi ở trên đảo Kapok, cậu đã từng nhìn thấy Đoàn Phong bị thương, nhưng chỉ trong chớp mắt vết thương trên người anh ta đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì tình hình lúc đó khẩn cấp cho nên Viên Mục Dã cũng không có thời gian để suy nghĩ... Bây giờ nghĩ lại, tốc độ miệng vết thương đó lành lại đúng là rất thần tốc!
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt thì trong lòng hơi run rẩy, anh ta đập một phát vào trán Viên Mục Dã: “Này... cậu muốn làm gì?”
Viên Mục Dã lập tức bật cười bảo: “Không làm gì, tôi chỉ hơi tò mò về anh thôi...”
Đoàn Phong không hiểu: “Tò mò chuyện gì?”
Viên Mục Dã chỉ cười mà không nói gì, sau đó cậu chỉ tay vào tivi: “Đã đến rồi thì chúng ta cùng nhau xem chương trình cuối năm đi!”
Viên Mục Dã có một thói quen, đó là không hỏi đến cùng việc của người khác, bởi vì cậu cho rằng, nếu như đối phương muốn nói... sớm muộn gì họ cũng sẽ nói cho bạn biết. Nhưng nếu bạn công khai hỏi đến cùng, nhỡ đâu người ta không muốn nói thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã chuyển chủ đề sang chương trình cuối năm thì cười khẽ và nói: “Con người cậu suy nghĩ quá cẩn thận, sống như vậy không mệt mỏi à?”
Viên Mục Dã nhún vai: “Cũng ổn, chẳng phải mỗi người đều có việc riêng của mình ư?”
Sau đó hai người trò chuyện linh tinh một lúc, Viên Mục Dã còn lấy bia trong tủ lạnh ra uống với Đoàn Phong... Đến tận khi sắp giao thừa, Trương Khai và Đại Quân đột nhiên mang theo câu đối đến, mọi người nhiệt tình giúp đỡ Viên Mục Dã trang hoàng nhà cửa để thêm chút hương vị năm mới.
Mấy người số 54 ầm ĩ đến hơn hai giờ sáng mới rời đi, sau khi bọn họ đi, Viên Mục Dã nhìn sân nhà trống không mà trong lòng cảm thấy mất mát, thật ra từ sâu trong lòng cậu vẫn luôn khát khao có người nhà bên cạnh.
Trong con hẻm tối đen, có một chiếc xe việt dã màu sậm yên tĩnh đỗ ở đó, người trên xe cô đơn ngồi bên trong... Trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngờ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà thỉnh thoảng vang lên tiếng cười kia.
Diệp Dĩ Nguy trời sinh tính tình thích ẩn mình trong bóng đêm, lúc này tim anh ta cũng đập chậm lại... giống như một con báo đang đợi con mồi, hoàn toàn trầm tĩnh trong thế giới riêng của mình.
Thời gian không biết qua bao lâu, cửa nhà bị người mở ra từ bên trong, có mấy người cười cười nói nói đi ra. Diệp Dĩ Nguy thấy vậy nhẹ thở ra một hơi, khóe miệng không tự chủ khẽ giương lên, trong bóng đêm vẽ lên một đường vòng cung đẹp đẽ.
Ngay tại lúc Viên Mục Dã đóng cửa kỹ càng chuẩn bị quay người vào nhà đi ngủ thì cổng nhà đột nhiên có người mở ra, trong lòng cậu thầm nghĩ có lẽ người của số 54 quên thứ gì đó nên quay lại lấy.
Kết quả khi cậu quay lại, thấy người đến lại là Diệp Dĩ Nguy...
Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên, sau đó cậu cười và nói: “Muộn thế này rồi anh còn đến đây?”
Diệp Dĩ Nguy lắc lắc cái túi giấy trong tay: “Một mình ăn Tết có gì vui, tôi mua ít đồ ăn bên ngoài mang đến uống mấy chén với cậu.”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười, Diệp Dĩ Nguy với mấy người Đoàn Phong cứ như là hẹn trước ấy, không có một chút khe hở nào! Vừa tiễn mấy người số 54 xong... thì lại đón vị pháp y này.
Có điều như vậy cũng tốt, đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã không còn phải ăn Tết một mình...
Vietwriter.vn
Diệp Dĩ Nguy lấy đồ ăn trong túi ra, mặt không thể hiện cảm xúc gì mà hỏi: “Ra viện sao không nói với tôi một tiếng? Để tôi đi đón cậu...”
Không biết vì sao, khi Diệp Dĩ Nguy nghiêm túc hỏi Viên Mục Dã, lại luôn khiến cậu cảm thấy sự tồn tại của anh ta rất mạnh mẽ...
Viên Mục Dã cân nhắc một chút mới trả lời: “Tôi nghĩ là... cuối năm hẳn trong đội rất bận, cho nên tôi tự đi về.”
Diệp Dĩ Nguy dừng động tác trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cậu, dường như chờ Viên Mục Dã nói tiếp...
Viên Mục Dã đành phải nói tiếp: “Hơn nữa... vết thương của tôi cũng gần khỏi rồi, mấy ngày nay cứ nằm sấp trên giường mãi cũng khó chịu, tôi muốn đi lại hoạt động nhiều một chút.”
Diệp Dĩ Nguy thở dài, sau đó đi đến sau lưng Viên Mục Dã và kéo áo cậu lên, anh ta ấn lên vết máu tụ rồi hỏi: “Ấn thế này cảm thấy thế nào?”
“Không có cảm giác gì, cũng giống như ấn các chỗ khác thôi...” Viên Mục Dã thành thật đáp.
Diệp Dĩ Nguy nhìn gần hơn, cẩn thận quan sát vết máu tụ: “Trước kia khi bị thương cậu cũng hồi phục nhanh như vậy à?”
Viên Mục Dã cười: “Cũng tạm được, cơ thể tôi luôn rất mạnh khỏe...” Diệp Dĩ Nguy kéo áo Viên Mục Dã xuống, quay lại bàn trà tiếp tục lấy bia trong túi ra: “Nếu có thời gian cậu đến bệnh viện kiểm tra toàn thân đi, bị thương ở phổi dù nặng hay nhẹ cũng nhất định không được để lại di chứng...”
Viên Mục Dã không thể không đồng ý với câu này: “Hiện giờ cùng lắm tôi cũng mới chỉ di chuyển được một cây gậy bóng chày, mà còn không chuẩn xác...”
Đoàn Phong vỗ vỗ lên vai Viên Mục Dã, an ủi: “Không sao, vừa nãy tôi mới gọi điện thoại cho lão Lâm, anh ta nói với điều kiện của cậu thì chỉ cần luyện tập nhiều hơn nhất định sẽ đạt được trình độ đó!”
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong nhắc đến lão Lâm, liền hỏi: “Tổng giám đốc Lâm không về ăn Tết à?”
Đoàn Phong gật đầu: “Tạm thời anh ta chưa về được, nói là muốn dẫn một đội bác sĩ đến châu Phi nghiên cứu một loại virus mới, trong thời gian ngắn có thể sẽ không trở về.”
Viên Mục Dã dò hỏi: “Vậy anh ta có nói đến chuyện của Thạch Lỗi không?”
Đoàn Phong nhấp một ngụm trà, sau đó thở dài bảo: “Tôi đã hỏi giúp cậu rồi. Năm đó trong lớp học thiếu niên của ông Lâm đúng là có mấy đứa trẻ đã biến mất sau khi ông ấy xảy ra chuyện, nhưng vì mọi nghiên cứu của ông Lâm đều là bí mật, cho nên ngay cả con của ông ấy là lão Lâm cũng không biết gì... Ngay cả tư liệu của cậu cũng là mới tìm hiểu được lúc trước khi cậu đến.”
“Cái chết của ông Lâm... có khi nào không phải là tai nạn không?” Viên Mục Dã khẽ nói.
Đoàn Phong ngẫm nghĩ: “Năm đó lão Lâm cũng từng nghi ngờ như vậy, nhưng mãi không tìm được chứng cứ nào.”
Nghe anh ta nói vậy, Viên Mục Dã đột nhiên nhớ đến một chuyện nên vội hỏi Đoàn Phong: “Đúng rồi, khi đó anh nhìn thấy Thạch Lỗi có cảm giác gì đặc biệt không?”
Đoàn Phong nhớ lại rồi nói: “Cậu hỏi như vậy tôi mới để ý... Lúc đó khi tôi nhìn vào mắt gã, trong lòng thực sự cảm thấy không dễ chịu, nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất.”
Viên Mục Dã nghe xong thì thầm nghĩ, chẳng lẽ khả năng mê hoặc tâm trí của Thạch Lỗi không có tác dụng với Đoàn Phong sao? Cậu không khỏi nhìn lại Đoàn Phong thêm lần nữa, xem ra mỗi người ở số 54 đều có lý do tồn tại của riêng mình...
Dị năng lần trước anh ta thể hiện đã khiến Viên Mục Dã kinh ngạc, không biết vị đội trưởng trước mắt này là người như thế nào? Anh ta còn điểm nào khác thường nữa hay không? Viên Mục Dã không tin anh ta chỉ có mỗi sức khỏe hơn người.
Nếu như cậu nhớ không nhầm thì khi ở trên đảo Kapok, cậu đã từng nhìn thấy Đoàn Phong bị thương, nhưng chỉ trong chớp mắt vết thương trên người anh ta đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì tình hình lúc đó khẩn cấp cho nên Viên Mục Dã cũng không có thời gian để suy nghĩ... Bây giờ nghĩ lại, tốc độ miệng vết thương đó lành lại đúng là rất thần tốc!
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt thì trong lòng hơi run rẩy, anh ta đập một phát vào trán Viên Mục Dã: “Này... cậu muốn làm gì?”
Viên Mục Dã lập tức bật cười bảo: “Không làm gì, tôi chỉ hơi tò mò về anh thôi...”
Đoàn Phong không hiểu: “Tò mò chuyện gì?”
Viên Mục Dã chỉ cười mà không nói gì, sau đó cậu chỉ tay vào tivi: “Đã đến rồi thì chúng ta cùng nhau xem chương trình cuối năm đi!”
Viên Mục Dã có một thói quen, đó là không hỏi đến cùng việc của người khác, bởi vì cậu cho rằng, nếu như đối phương muốn nói... sớm muộn gì họ cũng sẽ nói cho bạn biết. Nhưng nếu bạn công khai hỏi đến cùng, nhỡ đâu người ta không muốn nói thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã chuyển chủ đề sang chương trình cuối năm thì cười khẽ và nói: “Con người cậu suy nghĩ quá cẩn thận, sống như vậy không mệt mỏi à?”
Viên Mục Dã nhún vai: “Cũng ổn, chẳng phải mỗi người đều có việc riêng của mình ư?”
Sau đó hai người trò chuyện linh tinh một lúc, Viên Mục Dã còn lấy bia trong tủ lạnh ra uống với Đoàn Phong... Đến tận khi sắp giao thừa, Trương Khai và Đại Quân đột nhiên mang theo câu đối đến, mọi người nhiệt tình giúp đỡ Viên Mục Dã trang hoàng nhà cửa để thêm chút hương vị năm mới.
Mấy người số 54 ầm ĩ đến hơn hai giờ sáng mới rời đi, sau khi bọn họ đi, Viên Mục Dã nhìn sân nhà trống không mà trong lòng cảm thấy mất mát, thật ra từ sâu trong lòng cậu vẫn luôn khát khao có người nhà bên cạnh.
Trong con hẻm tối đen, có một chiếc xe việt dã màu sậm yên tĩnh đỗ ở đó, người trên xe cô đơn ngồi bên trong... Trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngờ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà thỉnh thoảng vang lên tiếng cười kia.
Diệp Dĩ Nguy trời sinh tính tình thích ẩn mình trong bóng đêm, lúc này tim anh ta cũng đập chậm lại... giống như một con báo đang đợi con mồi, hoàn toàn trầm tĩnh trong thế giới riêng của mình.
Thời gian không biết qua bao lâu, cửa nhà bị người mở ra từ bên trong, có mấy người cười cười nói nói đi ra. Diệp Dĩ Nguy thấy vậy nhẹ thở ra một hơi, khóe miệng không tự chủ khẽ giương lên, trong bóng đêm vẽ lên một đường vòng cung đẹp đẽ.
Ngay tại lúc Viên Mục Dã đóng cửa kỹ càng chuẩn bị quay người vào nhà đi ngủ thì cổng nhà đột nhiên có người mở ra, trong lòng cậu thầm nghĩ có lẽ người của số 54 quên thứ gì đó nên quay lại lấy.
Kết quả khi cậu quay lại, thấy người đến lại là Diệp Dĩ Nguy...
Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên, sau đó cậu cười và nói: “Muộn thế này rồi anh còn đến đây?”
Diệp Dĩ Nguy lắc lắc cái túi giấy trong tay: “Một mình ăn Tết có gì vui, tôi mua ít đồ ăn bên ngoài mang đến uống mấy chén với cậu.”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười, Diệp Dĩ Nguy với mấy người Đoàn Phong cứ như là hẹn trước ấy, không có một chút khe hở nào! Vừa tiễn mấy người số 54 xong... thì lại đón vị pháp y này.
Có điều như vậy cũng tốt, đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã không còn phải ăn Tết một mình...
Vietwriter.vn
Diệp Dĩ Nguy lấy đồ ăn trong túi ra, mặt không thể hiện cảm xúc gì mà hỏi: “Ra viện sao không nói với tôi một tiếng? Để tôi đi đón cậu...”
Không biết vì sao, khi Diệp Dĩ Nguy nghiêm túc hỏi Viên Mục Dã, lại luôn khiến cậu cảm thấy sự tồn tại của anh ta rất mạnh mẽ...
Viên Mục Dã cân nhắc một chút mới trả lời: “Tôi nghĩ là... cuối năm hẳn trong đội rất bận, cho nên tôi tự đi về.”
Diệp Dĩ Nguy dừng động tác trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cậu, dường như chờ Viên Mục Dã nói tiếp...
Viên Mục Dã đành phải nói tiếp: “Hơn nữa... vết thương của tôi cũng gần khỏi rồi, mấy ngày nay cứ nằm sấp trên giường mãi cũng khó chịu, tôi muốn đi lại hoạt động nhiều một chút.”
Diệp Dĩ Nguy thở dài, sau đó đi đến sau lưng Viên Mục Dã và kéo áo cậu lên, anh ta ấn lên vết máu tụ rồi hỏi: “Ấn thế này cảm thấy thế nào?”
“Không có cảm giác gì, cũng giống như ấn các chỗ khác thôi...” Viên Mục Dã thành thật đáp.
Diệp Dĩ Nguy nhìn gần hơn, cẩn thận quan sát vết máu tụ: “Trước kia khi bị thương cậu cũng hồi phục nhanh như vậy à?”
Viên Mục Dã cười: “Cũng tạm được, cơ thể tôi luôn rất mạnh khỏe...” Diệp Dĩ Nguy kéo áo Viên Mục Dã xuống, quay lại bàn trà tiếp tục lấy bia trong túi ra: “Nếu có thời gian cậu đến bệnh viện kiểm tra toàn thân đi, bị thương ở phổi dù nặng hay nhẹ cũng nhất định không được để lại di chứng...”
Bình luận facebook