Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197 - Chương 197 ĐÊM GIAO THỪA
Chương 197 ĐÊM GIAO THỪA
Từ Lệ đến gần lật chăn lên xem, hơi giật mình nói: “Chuyện gì thế? Không phải nhóm đội trưởng Đoàn đi cùng với cậu à? Sao lại bị thương đến mức này?”
Viên Mục Dã lầm bầm: “Lần này mà bọn họ không đi cùng thì chắc tôi đã bỏ mạng ở đó rồi...”
Diệp Dĩ Nguy cúi đầu cẩn thận quan sát vết thương sau lưng Viên Mục Dã, anh ta tức giận nói: “Mạng cậu cũng lớn đấy, không bị ảnh hưởng đến tâm mạch mà chết!”
Viên Mục Dã cười trừ: “Anh đang kể chuyện tiểu thuyết đấy à? Lại còn chấn động tâm mạch!”
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã tỏ vẻ không nghiêm túc thì không vui, gắt: “Cậu tưởng tôi nói đùa với cậu chắc? Làm sao mà cậu bị thương đến mức này? Bị trâu húc à? Không phải là tôi dọa cậu, với lực đập này chỉ cần mạnh hơn một chút nữa kiểu gì xương cũng bị gãy cắm vào trong, đến lúc đó xương sườn và cột sống nhất định sẽ bị gãy, đặc biệt là cột sống... nếu tổn thương thì không thể hồi phục lại được.”
Sau khi bị Diệp Dĩ Nguy dạy dỗ cho một trận, Viên Mục Dã không dám lên tiếng nữa, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Lệ.
Từ Lệ là kẻ già đời nên rất khôn khéo, lập tức nói lảng đi: “Có phim chụp không? Vừa hay pháp y Diệp đang ở đây, để cậu ấy xem lại cho cậu...”
Viên Mục Dã chỉ lên tủ đầu giường: “Ở ngăn dưới...”
Từ Lệ nhanh chóng mở tủ, lấy phim chụp đưa cho Diệp Dĩ Nguy. May mà sau khi xem xong sắc mặt Diệp Dĩ Nguy cũng dịu đi một chút, theo như phim chụp thì cậu cũng không bị nặng lắm.
Không ngờ Diệp Dĩ Nguy nhìn một lúc lại nhíu mày thắc mắc: “Trên phổi còn bị chảy máu, sao xương cốt lại không có việc gì nhỉ?”
“Vậy chẳng phải là do đồng chí Tiểu Viên của chúng ta phúc lớn mạng lớn ư...” Từ Lệ vừa nói vừa nháy mắt với Viên Mục Dã.
Diệp Dĩ Nguy hừ lạnh: “May mắn cũng không theo cậu cả đời được...”
Dĩ nhiên Viên Mục Dã hiểu đạo lý này, lần này nếu không có Đoàn Phong có lẽ cậu đã không may mắn như vậy. Có điều cho đến giờ cậu vẫn cảm thấy Thạch Lỗi không thực sự muốn giết mình... Bởi vì cậu có thể cảm nhận được, mặc dù thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng trong lòng lại có một sự cô độc không nói ra được.
Mà loại cô độc này rất quen thuộc đối với Viên Mục Dã, từ nhỏ đến lớn cậu đã bị xa lánh vì sự khác người của mình, cho dù cậu chân thành muốn làm bạn với người khác nhưng đến cuối cùng lại luôn bị tổn thương.
Càng lớn lên, Viên Mục Dã càng hiểu rõ muốn không chịu tổn thương chỉ có cách là bao bọc bản thân cho thật tốt... Bởi vậy dần dần cậu mới có tính cách như hiện tại.
Có lẽ đúng như Thạch Lỗi nói, nếu năm đó tiến sĩ Lâm Sâm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời thì hai người bọn họ nhất định sẽ không có cục diện như bây giờ. Nhưng trên đời làm gì có nếu như?
Sau đó Viên Mục Dã hỏi thăm Kim Bảo, Diệp Dĩ Nguy bảo cậu yên tâm, hứa sẽ cho nó ăn đến béo trắng ra! Vừa nghĩ đến Kim Bảo, trong lòng Viên Mục Dã đã cảm thấy hơi áy náy, người ta gửi chó ở nhà mình, kết quả cứ vài ba ngày là mình lại không ở nhà, bây giờ đã sắp thành chó của Diệp Dĩ Nguy rồi.
Vì sắp đến Tết, hơn nữa vết thương trên lưng Viên Mục Dã cũng nhẹ hơn hơn dự tính, nên cậu chỉ ở bệnh viện một ngày rồi về nhà, hiện giờ ngoại trừ vết máu ứ trên lưng trông đáng sợ ra thì mọi chỗ khác đều không sao...
Kim Bảo khá hưng phấn khi nhìn thấy người chủ đã “mất tích” mấy ngày quay về, nó ngửi một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau rồi mới đi làm chuyện khác.
Mặc dù những năm trước Viên Mục Dã đều đón giao thừa một mình, nhưng năm nay bởi vì “khẩu vị” bị biến đổi nghiêm trọng, cho nên ngay cả cơm tất niên cậu cũng lược bớt... và mở luôn cho Kim Bảo một hộp thịt bò coi như xong lễ.
Mặc dù bỏ qua cơm tất niên, nhưng chương trình cuối năm vẫn nên xem, nói gì thì nói cũng nên có chút không khí ăn Tết chứ? Không ngờ Viên Mục Dã vừa ngồi xuống ghế sofa chuẩn bị xem chương trình cuối năm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Viên Mục Dã nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ tối rồi, giờ này mà còn có người đến nhà cậu thì nhất định là Diệp Dĩ Nguy! Nhưng anh ta có chìa khóa nhà cậu, trước đây đều tự mở cửa đi vào, sao hôm nay lại gõ cửa?
Mở cửa ra, là Đoàn Phong, trong tay anh ta còn cầm theo một túi thực phẩm, bên trong đựng mấy thứ gì đó đen đen.
“Đây là bánh quy dinh dưỡng đầu bếp Lưu chuẩn bị cho cậu, vừa nướng xong, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên mang đến cho cậu luôn!” Đoàn Phong lắc lắc chiếc túi trong tay.
Viên Mục Dã nghệt mặt để Đoàn Phong vào, không rõ cái món bánh quy này phải ngon đến mức nào mới đáng để đội trưởng Đoàn nửa đêm ba mươi mang đến tận nhà cho cậu? Kim Bảo theo thói quen thấy khách đến nhà liền chạy ra.
Đoàn Phong thấy mình không mang quà gì cho con vật nhỏ này, bèn móc một chiếc bánh quy màu đen trong túi ra ném cho nó, nhưng không ngờ sau khi Kim Bảo nhận được, ngửi ngửi hai cái rồi tỏ vẻ chán ghét quay mông đi về ổ.
Đoàn Phong lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải! Viên Mục Dã mỉm cười nhận cái túi trong tay Đoàn Phong, cậu nói: “Con chó này đúng là không biết thưởng thức, bánh quy dinh dưỡng ngon lành thế này đành để một mình tôi hưởng vậy.”
Đoàn Phong ngồi xuống ghế sofa và nhìn cách bày biện trong phòng, anh ta tò mò hỏi: “Sao ngoài cửa nhà cậu chẳng có nổi câu đối và chữ Phúc thế?”
Viên Mục Dã thấy anh ta hỏi vậy mới chợt hiểu ra: “À, bảo sao tôi cứ thấy trong nhà thiếu cảm giác năm mới? Thì ra là vì tôi quên mất tiêu chuyện này...”
Thật ra không phải Viên Mục Dã quên, mà là trước kia mỗi khi đến Tết, câu đối và chữ Phúc đều do Tiến Bảo mang đến dán lên cho cậu. Năm nay không còn ai dán cho, chính cậu cũng quên mất không nhớ phải làm việc này.
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã đột nhiên có sự cô đơn trước đây anh ta chưa từng thấy, liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Vết thương trên lưng cậu thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cười đáp: “Không vấn đề gì!” Nói xong cậu đi vào phòng bếp hãm một chén trà cho Đoàn Phong.
Đoàn Phong nhận chén trà rồi đặt lên bàn, sau đó kéo áo Viên Mục Dã lên xem: “Vết máu ứ vẫn đậm lắm!”
Viên Mục Dã nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Không sao, dù sao bây giờ cũng không đau nữa.”
Nhớ tới chuyện hôm đó Đoàn Phong đã giao đấu cùng với Thạch Lỗi, Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Đội trưởng Đoàn, sức mạnh của anh thực sự rất lớn! Sao trước kia tôi không biết nhỉ?”
Đoàn Phong cười lớn: “Đó là bởi vì trước đây những người chúng ta gặp phải đều là người bình thường, nên đương nhiên tôi sẽ không xuất toàn lực... Nhưng vị đàn anh này của cậu thì khác, khả năng điều khiển vật chất của gã mạnh hơn cậu nhiều.”
Từ Lệ đến gần lật chăn lên xem, hơi giật mình nói: “Chuyện gì thế? Không phải nhóm đội trưởng Đoàn đi cùng với cậu à? Sao lại bị thương đến mức này?”
Viên Mục Dã lầm bầm: “Lần này mà bọn họ không đi cùng thì chắc tôi đã bỏ mạng ở đó rồi...”
Diệp Dĩ Nguy cúi đầu cẩn thận quan sát vết thương sau lưng Viên Mục Dã, anh ta tức giận nói: “Mạng cậu cũng lớn đấy, không bị ảnh hưởng đến tâm mạch mà chết!”
Viên Mục Dã cười trừ: “Anh đang kể chuyện tiểu thuyết đấy à? Lại còn chấn động tâm mạch!”
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã tỏ vẻ không nghiêm túc thì không vui, gắt: “Cậu tưởng tôi nói đùa với cậu chắc? Làm sao mà cậu bị thương đến mức này? Bị trâu húc à? Không phải là tôi dọa cậu, với lực đập này chỉ cần mạnh hơn một chút nữa kiểu gì xương cũng bị gãy cắm vào trong, đến lúc đó xương sườn và cột sống nhất định sẽ bị gãy, đặc biệt là cột sống... nếu tổn thương thì không thể hồi phục lại được.”
Sau khi bị Diệp Dĩ Nguy dạy dỗ cho một trận, Viên Mục Dã không dám lên tiếng nữa, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Lệ.
Từ Lệ là kẻ già đời nên rất khôn khéo, lập tức nói lảng đi: “Có phim chụp không? Vừa hay pháp y Diệp đang ở đây, để cậu ấy xem lại cho cậu...”
Viên Mục Dã chỉ lên tủ đầu giường: “Ở ngăn dưới...”
Từ Lệ nhanh chóng mở tủ, lấy phim chụp đưa cho Diệp Dĩ Nguy. May mà sau khi xem xong sắc mặt Diệp Dĩ Nguy cũng dịu đi một chút, theo như phim chụp thì cậu cũng không bị nặng lắm.
Không ngờ Diệp Dĩ Nguy nhìn một lúc lại nhíu mày thắc mắc: “Trên phổi còn bị chảy máu, sao xương cốt lại không có việc gì nhỉ?”
“Vậy chẳng phải là do đồng chí Tiểu Viên của chúng ta phúc lớn mạng lớn ư...” Từ Lệ vừa nói vừa nháy mắt với Viên Mục Dã.
Diệp Dĩ Nguy hừ lạnh: “May mắn cũng không theo cậu cả đời được...”
Dĩ nhiên Viên Mục Dã hiểu đạo lý này, lần này nếu không có Đoàn Phong có lẽ cậu đã không may mắn như vậy. Có điều cho đến giờ cậu vẫn cảm thấy Thạch Lỗi không thực sự muốn giết mình... Bởi vì cậu có thể cảm nhận được, mặc dù thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng trong lòng lại có một sự cô độc không nói ra được.
Mà loại cô độc này rất quen thuộc đối với Viên Mục Dã, từ nhỏ đến lớn cậu đã bị xa lánh vì sự khác người của mình, cho dù cậu chân thành muốn làm bạn với người khác nhưng đến cuối cùng lại luôn bị tổn thương.
Càng lớn lên, Viên Mục Dã càng hiểu rõ muốn không chịu tổn thương chỉ có cách là bao bọc bản thân cho thật tốt... Bởi vậy dần dần cậu mới có tính cách như hiện tại.
Có lẽ đúng như Thạch Lỗi nói, nếu năm đó tiến sĩ Lâm Sâm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời thì hai người bọn họ nhất định sẽ không có cục diện như bây giờ. Nhưng trên đời làm gì có nếu như?
Sau đó Viên Mục Dã hỏi thăm Kim Bảo, Diệp Dĩ Nguy bảo cậu yên tâm, hứa sẽ cho nó ăn đến béo trắng ra! Vừa nghĩ đến Kim Bảo, trong lòng Viên Mục Dã đã cảm thấy hơi áy náy, người ta gửi chó ở nhà mình, kết quả cứ vài ba ngày là mình lại không ở nhà, bây giờ đã sắp thành chó của Diệp Dĩ Nguy rồi.
Vì sắp đến Tết, hơn nữa vết thương trên lưng Viên Mục Dã cũng nhẹ hơn hơn dự tính, nên cậu chỉ ở bệnh viện một ngày rồi về nhà, hiện giờ ngoại trừ vết máu ứ trên lưng trông đáng sợ ra thì mọi chỗ khác đều không sao...
Kim Bảo khá hưng phấn khi nhìn thấy người chủ đã “mất tích” mấy ngày quay về, nó ngửi một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau rồi mới đi làm chuyện khác.
Mặc dù những năm trước Viên Mục Dã đều đón giao thừa một mình, nhưng năm nay bởi vì “khẩu vị” bị biến đổi nghiêm trọng, cho nên ngay cả cơm tất niên cậu cũng lược bớt... và mở luôn cho Kim Bảo một hộp thịt bò coi như xong lễ.
Mặc dù bỏ qua cơm tất niên, nhưng chương trình cuối năm vẫn nên xem, nói gì thì nói cũng nên có chút không khí ăn Tết chứ? Không ngờ Viên Mục Dã vừa ngồi xuống ghế sofa chuẩn bị xem chương trình cuối năm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Viên Mục Dã nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ tối rồi, giờ này mà còn có người đến nhà cậu thì nhất định là Diệp Dĩ Nguy! Nhưng anh ta có chìa khóa nhà cậu, trước đây đều tự mở cửa đi vào, sao hôm nay lại gõ cửa?
Mở cửa ra, là Đoàn Phong, trong tay anh ta còn cầm theo một túi thực phẩm, bên trong đựng mấy thứ gì đó đen đen.
“Đây là bánh quy dinh dưỡng đầu bếp Lưu chuẩn bị cho cậu, vừa nướng xong, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên mang đến cho cậu luôn!” Đoàn Phong lắc lắc chiếc túi trong tay.
Viên Mục Dã nghệt mặt để Đoàn Phong vào, không rõ cái món bánh quy này phải ngon đến mức nào mới đáng để đội trưởng Đoàn nửa đêm ba mươi mang đến tận nhà cho cậu? Kim Bảo theo thói quen thấy khách đến nhà liền chạy ra.
Đoàn Phong thấy mình không mang quà gì cho con vật nhỏ này, bèn móc một chiếc bánh quy màu đen trong túi ra ném cho nó, nhưng không ngờ sau khi Kim Bảo nhận được, ngửi ngửi hai cái rồi tỏ vẻ chán ghét quay mông đi về ổ.
Đoàn Phong lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải! Viên Mục Dã mỉm cười nhận cái túi trong tay Đoàn Phong, cậu nói: “Con chó này đúng là không biết thưởng thức, bánh quy dinh dưỡng ngon lành thế này đành để một mình tôi hưởng vậy.”
Đoàn Phong ngồi xuống ghế sofa và nhìn cách bày biện trong phòng, anh ta tò mò hỏi: “Sao ngoài cửa nhà cậu chẳng có nổi câu đối và chữ Phúc thế?”
Viên Mục Dã thấy anh ta hỏi vậy mới chợt hiểu ra: “À, bảo sao tôi cứ thấy trong nhà thiếu cảm giác năm mới? Thì ra là vì tôi quên mất tiêu chuyện này...”
Thật ra không phải Viên Mục Dã quên, mà là trước kia mỗi khi đến Tết, câu đối và chữ Phúc đều do Tiến Bảo mang đến dán lên cho cậu. Năm nay không còn ai dán cho, chính cậu cũng quên mất không nhớ phải làm việc này.
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã đột nhiên có sự cô đơn trước đây anh ta chưa từng thấy, liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Vết thương trên lưng cậu thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cười đáp: “Không vấn đề gì!” Nói xong cậu đi vào phòng bếp hãm một chén trà cho Đoàn Phong.
Đoàn Phong nhận chén trà rồi đặt lên bàn, sau đó kéo áo Viên Mục Dã lên xem: “Vết máu ứ vẫn đậm lắm!”
Viên Mục Dã nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Không sao, dù sao bây giờ cũng không đau nữa.”
Nhớ tới chuyện hôm đó Đoàn Phong đã giao đấu cùng với Thạch Lỗi, Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Đội trưởng Đoàn, sức mạnh của anh thực sự rất lớn! Sao trước kia tôi không biết nhỉ?”
Đoàn Phong cười lớn: “Đó là bởi vì trước đây những người chúng ta gặp phải đều là người bình thường, nên đương nhiên tôi sẽ không xuất toàn lực... Nhưng vị đàn anh này của cậu thì khác, khả năng điều khiển vật chất của gã mạnh hơn cậu nhiều.”
Bình luận facebook