Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206 - Chương 206 ĐỐI THỦ CŨ
Chương 206 ĐỐI THỦ CŨ
Tiện Vũ đột nhiên ý thức được hình như mình đã lỡ miệng, cậu ta lập tức hơi hoảng nói: “Anh Sở không nói gì cả. Giám đốc Thẩm, tôi không có hứng thú với những chuyện đó của các anh, nhưng hiện giờ anh Sở bị người ta bắt cóc, chúng ta cần phải báo cảnh sát!”
Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Dịch Viễn lóe lên tia độc ác, nhưng ngoài miệng lại đột nhiên nói hùa theo Tiện Vũ: “Đi thôi, chúng ta đến đồn cảnh sát gần đây trước đã. Nếu cảnh sát cũng không tìm ra là ai bắt Sở Minh, thế cũng coi như chúng ta đã trọn tình trọn nghĩa.”
Tiện Vũ thấy Thẩm Dịch Viễn đồng ý báo cảnh sát thì tỏ ra vui mừng: “Được, bây giờ chúng ta lái xe qua đó luôn đi!”
Ai ngờ Thẩm Dịch Viễn lại lắc đầu: “Không thể lái xe đông lạnh qua được, chúng ta phải đưa xe về bãi đỗ của công ty trước đã, sau đó mới lái xe tôi đến đồn cảnh sát báo án.”
Tiện Vũ tin là thật nên thả lỏng cảnh giác với Thẩm Dịch Viễn, xoay người muốn đi đến buồng lái. Ai ngờ đúng lúc này Thẩm Dịch Viễn đột nhiên nói với Tiện Vũ: “Đúng rồi, cậu mở cửa sau của thùng xe ra trước để tôi đặt một hộp thuốc trong buồng lái vào đó cái đã.”
Lúc ấy, Tiện Vũ vốn không ngờ Thẩm Dịch Viễn sẽ sinh lòng muốn giết mình, vì thế cậu ta đến phía sau thùng xe mở cửa, sau đó tự mình nhảy lên trước chờ Thẩm Dịch Viễn lên buồng lái lấy thuốc.
Nhưng khi Tiện Vũ cong lưng chuẩn bị đón hộp thuốc mà Thẩm Dịch Viễn đưa lên, trong tay đối phương chợt có thêm một con dao mổ, đâm lung tung mấy nhát vào bên hông trái của Tiện Vũ! Tiện Vũ kinh ngạc bịt lại miệng vết thương rồi lùi ra phía sau, Thẩm Dịch Viễn thừa dịp này đóng cửa sau của thùng xe lại, sau đó khóa trái từ bên ngoài.
Nhận được điện thoại của Viên Mục Dã, Từ Lệ và anh Năm nhanh chóng chạy trở về. Bởi vì có anh Năm ở đây cho nên lúc ấy Viên Mục Dã chỉ nói với Từ Lệ: “Lái xe trở về trước rồi nói!”
Từ Lệ rất khôn khéo, tất nhiên anh ta biết Viên Mục Dã đang suy nghĩ cái gì, vì thế anh ta quay đầu nói với anh Năm: “Được rồi, lái xe về theo đường cũ giùm tôi là anh xong việc!”
Khi bọn họ quay trở lại cục, đuổi anh Năm đi rồi, Viên Mục Dã mới nặng nề nói với Từ Lệ: “Tiện Vũ do Thẩm Dịch Viễn giết.”
Từ Lệ nghe vậy thì thở dài: “Ông đây sắp điên rồi đấy! Thế thì tại sao anh ta lại mất tích chứ? Chẳng lẽ là sợ lộ chuyện giết người nên chạy trốn trước ư!?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Thời nay đi đến nơi nào cũng có hệ thống yêu cầu khai tên tuổi thật, Thẩm Dịch Viễn có thể chạy đi đâu được!? Hơn nữa, anh ta hoàn toàn không cần phải làm như vậy! Anh ta không biết các anh đã bắt đầu nghi ngờ anh ta cơ mà!? Hơn nữa không phải anh nói hôm mùng Một cảnh sát còn liên hệ với anh ta hay sao? Lúc ấy mặc dù anh ta lừa gia đình rằng mình đang đi công tác ở nơi khác, nhưng cũng không mất liên lạc. Cho dù là người của công ty hay vợ đều có thể liên hệ với anh ta. Nhưng hiện giờ anh ta lại đột nhiên mất tích, điều này chứng tỏ chắc chắn Thẩm Dịch Viễn không chỉ đơn giản là mất liên lạc vậy đâu.”
Từ Lệ hỏi bằng vẻ mặt ngờ vực: “Anh ta đã không chạy trốn, cũng không liên hệ với người nhà, điều này chứng minh cái gì?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chứng minh… anh ta cũng bị người ta khống chế rồi?”
Lời vừa nói ra, Viên Mục Dã và Từ Lệ cùng liếc nhau, sau đó đồng thanh nói: “Sứ giả nhà trời!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Giả thiết rằng mục tiêu lúc ban đầu của Sứ giả nhà trời là Sở Minh và Thẩm Dịch Viễn. Nhưng sau khi bắt Sở Minh, hắn phát hiện người đi cùng xe với Sở Minh là Tiện Vũ chứ không phải Thẩm Dịch Viễn thì sẽ thế nào?”
Từ Lệ tiếp lời: “Ắt hẳn hắn sẽ thả Tiện Vũ, nhưng khi Tiện Vũ trở về cầu cứu lại gặp Thẩm Dịch Viễn. Thẩm Dịch Viễn không muốn cho Tiện Vũ báo cảnh sát nên giết cậu ta!”
Viên Mục Dã lại liếc nhìn mấy cái tên trên tấm bảng trắng, cân nhắc trong chốc lát rồi bảo: “Hoặc là Thẩm Dịch Viễn vốn đã biết có thể Sứ giả nhà trời sẽ ra tay với mình, đồng thời anh ta cũng biết thân phận thật sự của Tiện Vũ, cho nên lúc này mới để Tiện Vũ tạm thời thay mình đi chuyến này! Nếu đối phương bị Sứ giả nhà trời giết, thì tức là một mũi tên trúng hai con chim, vừa có thể loại trừ phóng viên nằm vùng là Tiện Vũ, vừa có thể giải quyết mối nguy chết người gần ngay trước mắt.”
Từ Lệ nghe Viên Mục Dã phân tích xong lại lắc đầu nói: “Không đúng, Sứ giả nhà trời đâu phải kẻ ngốc, chẳng lẽ hắn không biết là đã thay đổi người hay sao?”
“Đương nhiên Sứ giả nhà trời đã biết, vấn đề là Thẩm Dịch Viễn không biết Sứ giả nhà trời sẽ trừ khử anh ta và Sở Minh bằng cách gì! Có lẽ anh ta cũng chỉ muốn cược một phen, cho nên mới một mặt nói với người nhà là mình đi công tác, mặt khác nói với người trong công ty là nhà mình có việc, sau đó lẩn trốn để xem tình hình kế tiếp phát triển như thế nào.” Viên Mục Dã phân tích.
Từ Lệ đáp: “Vậy cứ coi như Sứ giả nhà trời không cẩn thận giết nhầm Tiện Vũ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là từ nay về sau Thẩm Dịch Viễn có thể kê cao gối mà ngủ. Ngộ nhỡ Sứ giả nhà trời lại tìm đến anh ta nữa thì sao?”
Viên Mục Dã cười khẽ: “Không phải còn có cảnh sát các anh đấy à? Thẩm Dịch Viễn đánh cược là sau khi Sứ giả nhà trời giết hai người rồi sẽ không dám dễ dàng ra tay nữa!”
Từ Lệ hừ lạnh: “Đó là do anh ta thật sự không hiểu Sứ giả nhà trời. Xem ra lúc này đây anh ta thua chắc rồi, đối phương vẫn quay trở lại xử lý anh ta.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Nếu chúng ta không đoán sai, chắc là sẽ có tin tức của Thẩm Dịch Viễn nhanh thôi.”
Quả nhiên, chiều hôm sau, phía Từ Lệ truyền đến tin tức nói là đã tìm được Thẩm Dịch Viễn rồi!
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã vội hỏi Từ Lệ: “Sống hay chết?”
Từ Lệ đáp hơi bất đắc dĩ: “Hiện giờ vẫn còn sống, có điều qua một lát nữa thì không nói chắc được!”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu nhanh đến đây là sẽ biết!” Từ Lệ nói.
Khi Viên Mục Dã đuổi tới chỗ Từ Lệ, tất cả mọi người đều đang ở trong phòng họp nhìn màn hình. Cậu bước vào thì thấy mọi người đang xem livestream qua internet, chẳng qua streamer này hơi đặc biệt, chính là Thẩm Dịch Viễn mất tích hai ngày trước.
Mặc dù Từ Lệ đã cử người đi kiểm tra địa chỉ IP này, nhưng dựa theo kịch bản trước kia của Sứ giả nhà trời, cảnh sát có thể kiểm tra được mới là lạ đấy! Mà cùng lúc đó, Thẩm Dịch Viễn đang bắt đầu liệt kê từng chuyện thiếu đạo đức mà mình làm mấy năm nay trong kênh livestream.
“Tôi đã từng thay thế lô hàng vắc xin thật bằng vắc xin giả... Còn có mấy lần vắc xin xuất xưởng không đủ tiêu chuẩn Quatest, nhưng để không vi phạm hợp đồng, tôi vẫn giao hàng luôn! Còn nữa… Là trong quá trình vận chuyển vắc xin, từng có lần xe đông lạnh bị trục trặc, một số lô vắc xin viêm não Nhật Bản đã tiếp xúc với nhiệt độ cao…”
Mấy đồng nghiệp của đội 6 đều lẩm nhẩm mắng: “Thất đức quá! Chẳng biết đã hại trẻ con của bao nhiêu gia đình rồi?!”
Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, đúng là quá thất đức! Mỗi đứa trẻ đều là hy vọng của một gia đình, nếu bởi vì tiêm phải vắc xin giả mà bại não chết… Không cần nghĩ cũng biết hậu quả đáng sợ đến thế nào.
Ngay sau khi Thẩm Dịch Viễn nói hết những tội ác mấy năm nay của mình, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở phía sau anh ta. Tất cả người ở đây nhìn thấy đều thầm rùng mình, bởi vì người tới không phải ai khác mà chính là đối thủ cũ của họ - Sứ giả nhà trời.
Tiện Vũ đột nhiên ý thức được hình như mình đã lỡ miệng, cậu ta lập tức hơi hoảng nói: “Anh Sở không nói gì cả. Giám đốc Thẩm, tôi không có hứng thú với những chuyện đó của các anh, nhưng hiện giờ anh Sở bị người ta bắt cóc, chúng ta cần phải báo cảnh sát!”
Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Dịch Viễn lóe lên tia độc ác, nhưng ngoài miệng lại đột nhiên nói hùa theo Tiện Vũ: “Đi thôi, chúng ta đến đồn cảnh sát gần đây trước đã. Nếu cảnh sát cũng không tìm ra là ai bắt Sở Minh, thế cũng coi như chúng ta đã trọn tình trọn nghĩa.”
Tiện Vũ thấy Thẩm Dịch Viễn đồng ý báo cảnh sát thì tỏ ra vui mừng: “Được, bây giờ chúng ta lái xe qua đó luôn đi!”
Ai ngờ Thẩm Dịch Viễn lại lắc đầu: “Không thể lái xe đông lạnh qua được, chúng ta phải đưa xe về bãi đỗ của công ty trước đã, sau đó mới lái xe tôi đến đồn cảnh sát báo án.”
Tiện Vũ tin là thật nên thả lỏng cảnh giác với Thẩm Dịch Viễn, xoay người muốn đi đến buồng lái. Ai ngờ đúng lúc này Thẩm Dịch Viễn đột nhiên nói với Tiện Vũ: “Đúng rồi, cậu mở cửa sau của thùng xe ra trước để tôi đặt một hộp thuốc trong buồng lái vào đó cái đã.”
Lúc ấy, Tiện Vũ vốn không ngờ Thẩm Dịch Viễn sẽ sinh lòng muốn giết mình, vì thế cậu ta đến phía sau thùng xe mở cửa, sau đó tự mình nhảy lên trước chờ Thẩm Dịch Viễn lên buồng lái lấy thuốc.
Nhưng khi Tiện Vũ cong lưng chuẩn bị đón hộp thuốc mà Thẩm Dịch Viễn đưa lên, trong tay đối phương chợt có thêm một con dao mổ, đâm lung tung mấy nhát vào bên hông trái của Tiện Vũ! Tiện Vũ kinh ngạc bịt lại miệng vết thương rồi lùi ra phía sau, Thẩm Dịch Viễn thừa dịp này đóng cửa sau của thùng xe lại, sau đó khóa trái từ bên ngoài.
Nhận được điện thoại của Viên Mục Dã, Từ Lệ và anh Năm nhanh chóng chạy trở về. Bởi vì có anh Năm ở đây cho nên lúc ấy Viên Mục Dã chỉ nói với Từ Lệ: “Lái xe trở về trước rồi nói!”
Từ Lệ rất khôn khéo, tất nhiên anh ta biết Viên Mục Dã đang suy nghĩ cái gì, vì thế anh ta quay đầu nói với anh Năm: “Được rồi, lái xe về theo đường cũ giùm tôi là anh xong việc!”
Khi bọn họ quay trở lại cục, đuổi anh Năm đi rồi, Viên Mục Dã mới nặng nề nói với Từ Lệ: “Tiện Vũ do Thẩm Dịch Viễn giết.”
Từ Lệ nghe vậy thì thở dài: “Ông đây sắp điên rồi đấy! Thế thì tại sao anh ta lại mất tích chứ? Chẳng lẽ là sợ lộ chuyện giết người nên chạy trốn trước ư!?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Thời nay đi đến nơi nào cũng có hệ thống yêu cầu khai tên tuổi thật, Thẩm Dịch Viễn có thể chạy đi đâu được!? Hơn nữa, anh ta hoàn toàn không cần phải làm như vậy! Anh ta không biết các anh đã bắt đầu nghi ngờ anh ta cơ mà!? Hơn nữa không phải anh nói hôm mùng Một cảnh sát còn liên hệ với anh ta hay sao? Lúc ấy mặc dù anh ta lừa gia đình rằng mình đang đi công tác ở nơi khác, nhưng cũng không mất liên lạc. Cho dù là người của công ty hay vợ đều có thể liên hệ với anh ta. Nhưng hiện giờ anh ta lại đột nhiên mất tích, điều này chứng tỏ chắc chắn Thẩm Dịch Viễn không chỉ đơn giản là mất liên lạc vậy đâu.”
Từ Lệ hỏi bằng vẻ mặt ngờ vực: “Anh ta đã không chạy trốn, cũng không liên hệ với người nhà, điều này chứng minh cái gì?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chứng minh… anh ta cũng bị người ta khống chế rồi?”
Lời vừa nói ra, Viên Mục Dã và Từ Lệ cùng liếc nhau, sau đó đồng thanh nói: “Sứ giả nhà trời!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Giả thiết rằng mục tiêu lúc ban đầu của Sứ giả nhà trời là Sở Minh và Thẩm Dịch Viễn. Nhưng sau khi bắt Sở Minh, hắn phát hiện người đi cùng xe với Sở Minh là Tiện Vũ chứ không phải Thẩm Dịch Viễn thì sẽ thế nào?”
Từ Lệ tiếp lời: “Ắt hẳn hắn sẽ thả Tiện Vũ, nhưng khi Tiện Vũ trở về cầu cứu lại gặp Thẩm Dịch Viễn. Thẩm Dịch Viễn không muốn cho Tiện Vũ báo cảnh sát nên giết cậu ta!”
Viên Mục Dã lại liếc nhìn mấy cái tên trên tấm bảng trắng, cân nhắc trong chốc lát rồi bảo: “Hoặc là Thẩm Dịch Viễn vốn đã biết có thể Sứ giả nhà trời sẽ ra tay với mình, đồng thời anh ta cũng biết thân phận thật sự của Tiện Vũ, cho nên lúc này mới để Tiện Vũ tạm thời thay mình đi chuyến này! Nếu đối phương bị Sứ giả nhà trời giết, thì tức là một mũi tên trúng hai con chim, vừa có thể loại trừ phóng viên nằm vùng là Tiện Vũ, vừa có thể giải quyết mối nguy chết người gần ngay trước mắt.”
Từ Lệ nghe Viên Mục Dã phân tích xong lại lắc đầu nói: “Không đúng, Sứ giả nhà trời đâu phải kẻ ngốc, chẳng lẽ hắn không biết là đã thay đổi người hay sao?”
“Đương nhiên Sứ giả nhà trời đã biết, vấn đề là Thẩm Dịch Viễn không biết Sứ giả nhà trời sẽ trừ khử anh ta và Sở Minh bằng cách gì! Có lẽ anh ta cũng chỉ muốn cược một phen, cho nên mới một mặt nói với người nhà là mình đi công tác, mặt khác nói với người trong công ty là nhà mình có việc, sau đó lẩn trốn để xem tình hình kế tiếp phát triển như thế nào.” Viên Mục Dã phân tích.
Từ Lệ đáp: “Vậy cứ coi như Sứ giả nhà trời không cẩn thận giết nhầm Tiện Vũ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là từ nay về sau Thẩm Dịch Viễn có thể kê cao gối mà ngủ. Ngộ nhỡ Sứ giả nhà trời lại tìm đến anh ta nữa thì sao?”
Viên Mục Dã cười khẽ: “Không phải còn có cảnh sát các anh đấy à? Thẩm Dịch Viễn đánh cược là sau khi Sứ giả nhà trời giết hai người rồi sẽ không dám dễ dàng ra tay nữa!”
Từ Lệ hừ lạnh: “Đó là do anh ta thật sự không hiểu Sứ giả nhà trời. Xem ra lúc này đây anh ta thua chắc rồi, đối phương vẫn quay trở lại xử lý anh ta.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Nếu chúng ta không đoán sai, chắc là sẽ có tin tức của Thẩm Dịch Viễn nhanh thôi.”
Quả nhiên, chiều hôm sau, phía Từ Lệ truyền đến tin tức nói là đã tìm được Thẩm Dịch Viễn rồi!
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã vội hỏi Từ Lệ: “Sống hay chết?”
Từ Lệ đáp hơi bất đắc dĩ: “Hiện giờ vẫn còn sống, có điều qua một lát nữa thì không nói chắc được!”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu nhanh đến đây là sẽ biết!” Từ Lệ nói.
Khi Viên Mục Dã đuổi tới chỗ Từ Lệ, tất cả mọi người đều đang ở trong phòng họp nhìn màn hình. Cậu bước vào thì thấy mọi người đang xem livestream qua internet, chẳng qua streamer này hơi đặc biệt, chính là Thẩm Dịch Viễn mất tích hai ngày trước.
Mặc dù Từ Lệ đã cử người đi kiểm tra địa chỉ IP này, nhưng dựa theo kịch bản trước kia của Sứ giả nhà trời, cảnh sát có thể kiểm tra được mới là lạ đấy! Mà cùng lúc đó, Thẩm Dịch Viễn đang bắt đầu liệt kê từng chuyện thiếu đạo đức mà mình làm mấy năm nay trong kênh livestream.
“Tôi đã từng thay thế lô hàng vắc xin thật bằng vắc xin giả... Còn có mấy lần vắc xin xuất xưởng không đủ tiêu chuẩn Quatest, nhưng để không vi phạm hợp đồng, tôi vẫn giao hàng luôn! Còn nữa… Là trong quá trình vận chuyển vắc xin, từng có lần xe đông lạnh bị trục trặc, một số lô vắc xin viêm não Nhật Bản đã tiếp xúc với nhiệt độ cao…”
Mấy đồng nghiệp của đội 6 đều lẩm nhẩm mắng: “Thất đức quá! Chẳng biết đã hại trẻ con của bao nhiêu gia đình rồi?!”
Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, đúng là quá thất đức! Mỗi đứa trẻ đều là hy vọng của một gia đình, nếu bởi vì tiêm phải vắc xin giả mà bại não chết… Không cần nghĩ cũng biết hậu quả đáng sợ đến thế nào.
Ngay sau khi Thẩm Dịch Viễn nói hết những tội ác mấy năm nay của mình, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở phía sau anh ta. Tất cả người ở đây nhìn thấy đều thầm rùng mình, bởi vì người tới không phải ai khác mà chính là đối thủ cũ của họ - Sứ giả nhà trời.
Bình luận facebook