Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24 - Chương 24 NAM DIỄN VIÊN CHÍNH XUẤT SẮC
Chương 24 NAM DIỄN VIÊN CHÍNH XUẤT SẮC
Nhưng phía Lý Tử Y thì lại khác, nói ra chân tướng là một chuyện, còn liên hệ với những người liên quan đến năm đó là một chuyện khác! Viên Mục Dã biết đám người Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu vẫn luôn là bóng ma trong lòng Lý Tử Y, nếu như không phải trong tình huống không còn cách nào khác, cô ấy chắc chắn không muốn gặp lại những người này.
Thật ra trong chuyện này Viên Mục Dã cũng khá mâu thuẫn, bởi vì một mặt cậu hy vọng Lý Tử Y sẽ giúp mình việc phức tạp này, mau chóng kết thúc vụ án! Một mặt cậu lại hy vọng Lý Tử Y từ chối giúp mình, vì dù sao đây cũng là việc công, công tư nhập nhằng khiến cậu rất đau đầu.
Do dự mãi, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn nhờ Lý Tử Y chuyện này, cô ấy nghe xong không trả lời ngay, mà nói mình cần một thời gian suy nghĩ... Mặc dù trong lòng Viên Mục Dã rất vội, nhưng cậu cũng biết không thể ép Lý Tử Y được, nhất định phải dùng hết kiên nhẫn của cậu để chờ.
Không biết có phải vì tốc độ phá án nửa đầu năm quá cao, nên đã dùng hết may mắn cả năm của họ hay không mà chỉ trong có mấy ngày, hai vụ án trong tay đội 6 và đội 4 đều ngưng giữa chừng.
Vụ án bộ xương nữ giới còn đỡ, mặc dù độ khó cao hơn, nhưng chỉ cần đội Viên Mục Dã kiên nhẫn chờ đợi thì cuối cùng sẽ có một ngày kết án được. Còn vụ án của Từ Lệ lại hơi khó giải quyết, dù sao nạn nhân cũng là danh nhân, tổ chuyên án cũng đã thành lập, nhưng bây giờ lại không có bất cứ đầu mối nào, khiến anh ta không biết phải làm thế nào.
Mặc dù Viên Mục Dã muốn giúp anh ta nhưng cậu lại không nắm được manh mối nào rõ ràng. Thật ra đến chính Mã Bách Xuyên cũng không biết người bắt cóc mình là ai, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề...
Trước đây mỗi lần Viên Mục Dã cảm nhận từ trường tư duy cuối cùng của nạn nhân tại hiện trường vụ án, thì đều là thông qua ký ức khi còn sống của nạn nhân để nhận định hung thủ. Nhưng trong vụ án này, người bị hại hoàn toàn không biết thông tin gì về kẻ tình nghi, ngoại trừ chiếc áo khoác xám trên người hung thủ thì không còn gì khác.
Trong tình huống bình thường, Viên Mục Dã vẫn có thể nhìn rõ hình dáng của hung thủ, nhưng trong vụ án của Mã Bách Xuyên và Tôn Lôi Lôi cậu đều không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của nghi phạm... Sở dĩ xuất hiện tình trạng như vậy, hoàn toàn là do nghi phạm không trực tiếp gây ra cái chết của người bị hại, cho nên khuôn mặt của những người kia trong ký ức của nạn nhân đều rất mơ hồ.
Đương nhiên, có những lúc Viên Mục Dã nhìn thấy rõ khuôn mặt của kẻ tình nghi cũng chưa chắc đã bắt được người, dù sao cậu cũng không phải máy chụp ảnh hay máy đánh chữ, cậu không thể nói thẳng với đồng nghiệp rằng tôi nhìn thấy người đó là hung thủ đúng không? Nếu không cho dù đồng nghiệp không bị cậu dọa sợ, thì cũng sẽ coi cậu như bị thần kinh, bởi vậy cho đến giờ Viên Mục Dã vẫn luôn che giấu dị năng của mình.
Hai ngày sau phía Lý Tử Y đã có câu trả lời, cô ấy đồng ý giúp Viên Mục Dã chuyện này, nhưng còn việc Cung Siêu có bị lừa hay không thì cô ấy không thể chắc chắn. Sau đó Lý Tử Y nói cho Viên Mục Dã biết, thật ra cho đến giờ Cung Siêu vẫn lén lút gửi thư cho cô. Có điều đã nhiều năm như vậy, nhưng Lý Tử Y chưa từng gửi thư lại cho hắn, bởi vì cô cũng không biết mình nên nói gì?
Vì không muốn khiến đám người Cung Siêu nghi ngờ, Lý Tử Y dựa vào nội dung Viên Mục Dã nói để gửi một bức thư cho Cung Siêu. Nội dung rất ngắn, trong thư chỉ ghi một câu không rõ ràng: “Chuyện năm đó đã kết thúc, mong gặp lại...”
Mặc dù chuyện đã xảy ra được mười năm, nhưng tình cảm của Cung Siêu dành cho Lý Tử Y dường như vẫn rất sâu đậm, ngày thứ hai sau khi nhận được thư, Cung Siêu lập tức trả lời: “Đã biết rõ mọi chuyện, đợi mình sắp xếp mọi chuyện của công ty sẽ về nước gặp cậu.”
Viên Mục Dã không ngờ Cung Siêu lại mắc lừa nhanh như vậy, còn không chờ thư mời kỷ niệm thành lập trường, tên nhóc này đã tự mình về nước rồi.
Khi Lý Tử Y gặp lại Cung Siêu mới phát hiện ra hắn đã sớm không còn là thiếu niên ngây thơ năm đó, nếu như không phải hiểu rõ bản chất của hắn, sợ rằng cô cũng sẽ cho rằng Cung Siêu là một tiến sĩ nho nhã đi du học về nước.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, cảnh sát không liên hệ ngay với Cung Siêu, mà kiên nhẫn đợi những người còn lại quay về mới thu lưới một mẻ.
Dường như vẫn giống năm đó, mấy người kia thấy Cung Siêu về nước không gặp vấn đề gì, liền kích động muốn tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Trong lòng Viên Mục Dã biết, chỉ cần những người này bước chân lên lãnh thổ Trung Quốc, bọn họ đừng bao giờ nghĩ đến việc quay lại nơi gọi là đất nước tự do kia nữa!
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tưởng của Viên Mục Dã, sau khi Cung Siêu trở về không bao lâu thì Vương Tiêu Tiêu cũng quay về! Những người còn lại, có lẽ sau khi quan sát Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu không sao, hẳn là không bao lâu sau sẽ lần lượt về nước.
Sau khi về nước, Cung Siêu không hề biết đại nạn sắp đến... Hắn vẫn nhiệt tình theo đuổi Lý Tử Y như trước, không còn cách nào, Lý Tử Y đành nói dối là mình đã có bạn trai.
Cung Siêu nghe xong thì không tin, yêu cầu Lý Tử Y phải dẫn bạn trai đến gặp mình! Nhưng Lý Tử Y lấy đâu ra bạn trai? Bởi vậy cô đành nhờ Viên Mục Dã giúp.
Cân nhắc đến sự an toàn của Lý Tử Y, Viên Mục Dã đồng ý cùng cô đi gặp Cung Siêu! Lúc đó mọi người hẹn gặp nhau trong nhà hàng của một trung tâm nghệ thuật địa phương, mà người vẫn luôn thích Cung Siêu, Vương Tiêu Tiêu cũng đến...
Ấn tượng đầu tiêu của Viên Mục Dã đối với Cung Siêu chính là một phú nhị đại tiêu chuẩn, còn quầng thâm hằn sâu dưới mí mắt kia đủ để chứng minh nếu thận hắn không có vấn đề thì là thường xuyên mất ngủ. Đúng vậy, những kẻ làm việc trái lương tâm mà còn có thể cao gối ngủ ngon đâu được mấy người, hiển nhiên Cung Siêu chưa đạt đến cảnh giới đó.
Vietwriter.vn
Về phần Vương Tiêu Tiêu, đẹp thì có đẹp, nhưng lớp trang điểm trên mặt cô ta quá dày, đến mức Viên Mục Dã suýt thì không nhận ra cô ta... Ngũ quan của cô ta khác rất nhiều so với ảnh chụp trên học bạ mười mấy năm trước! Xem ra mấy năm nay Vương Tiêu Tiêu đã không ít lần động dao kéo lên mặt mình, nếu không sao lại biến thành khuôn mặt như thế này!
Trong bữa ăn, Cung Siêu hỏi Viên Mục Dã làm nghề gì, Viên Mục Dã cũng không giấu giếm nói thật mình làm cảnh sát. Khi Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu nghe thấy Viên Mục Dã nói mình là cảnh sát, sắc mặt cả hai hơi biến đổi, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.
Đừng thấy Viên Mục Dã bình thường ít nói đến đáng thương, nhưng khi tiến hành nhiệm vụ hoặc muốn ngụy trang thành người nào đó, thì cậu tuyệt đối sẽ trở thành nam chính xuất sắc! Trong bữa cơm, cậu đối xử với Lý Tử Y như một đôi tình nhân lâu năm, không thể nhìn ra một điểm nào là họ mới quen nhau hai tuần.
Trong bữa cơm này, người vui nhất là Vương Tiêu Tiêu, Cung Siêu theo đuổi Lý Tử Y bao nhiêu lâu, thì cô ta cũng thích Cung Siêu bấy nhiêu lâu... Bây giờ cô ta thấy Lý Tử Y đã có bạn trai, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng, cảm thấy cuối cùng mình cũng có cơ hội ở cạnh Cung Siêu.
Nhưng phía Lý Tử Y thì lại khác, nói ra chân tướng là một chuyện, còn liên hệ với những người liên quan đến năm đó là một chuyện khác! Viên Mục Dã biết đám người Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu vẫn luôn là bóng ma trong lòng Lý Tử Y, nếu như không phải trong tình huống không còn cách nào khác, cô ấy chắc chắn không muốn gặp lại những người này.
Thật ra trong chuyện này Viên Mục Dã cũng khá mâu thuẫn, bởi vì một mặt cậu hy vọng Lý Tử Y sẽ giúp mình việc phức tạp này, mau chóng kết thúc vụ án! Một mặt cậu lại hy vọng Lý Tử Y từ chối giúp mình, vì dù sao đây cũng là việc công, công tư nhập nhằng khiến cậu rất đau đầu.
Do dự mãi, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn nhờ Lý Tử Y chuyện này, cô ấy nghe xong không trả lời ngay, mà nói mình cần một thời gian suy nghĩ... Mặc dù trong lòng Viên Mục Dã rất vội, nhưng cậu cũng biết không thể ép Lý Tử Y được, nhất định phải dùng hết kiên nhẫn của cậu để chờ.
Không biết có phải vì tốc độ phá án nửa đầu năm quá cao, nên đã dùng hết may mắn cả năm của họ hay không mà chỉ trong có mấy ngày, hai vụ án trong tay đội 6 và đội 4 đều ngưng giữa chừng.
Vụ án bộ xương nữ giới còn đỡ, mặc dù độ khó cao hơn, nhưng chỉ cần đội Viên Mục Dã kiên nhẫn chờ đợi thì cuối cùng sẽ có một ngày kết án được. Còn vụ án của Từ Lệ lại hơi khó giải quyết, dù sao nạn nhân cũng là danh nhân, tổ chuyên án cũng đã thành lập, nhưng bây giờ lại không có bất cứ đầu mối nào, khiến anh ta không biết phải làm thế nào.
Mặc dù Viên Mục Dã muốn giúp anh ta nhưng cậu lại không nắm được manh mối nào rõ ràng. Thật ra đến chính Mã Bách Xuyên cũng không biết người bắt cóc mình là ai, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề...
Trước đây mỗi lần Viên Mục Dã cảm nhận từ trường tư duy cuối cùng của nạn nhân tại hiện trường vụ án, thì đều là thông qua ký ức khi còn sống của nạn nhân để nhận định hung thủ. Nhưng trong vụ án này, người bị hại hoàn toàn không biết thông tin gì về kẻ tình nghi, ngoại trừ chiếc áo khoác xám trên người hung thủ thì không còn gì khác.
Trong tình huống bình thường, Viên Mục Dã vẫn có thể nhìn rõ hình dáng của hung thủ, nhưng trong vụ án của Mã Bách Xuyên và Tôn Lôi Lôi cậu đều không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của nghi phạm... Sở dĩ xuất hiện tình trạng như vậy, hoàn toàn là do nghi phạm không trực tiếp gây ra cái chết của người bị hại, cho nên khuôn mặt của những người kia trong ký ức của nạn nhân đều rất mơ hồ.
Đương nhiên, có những lúc Viên Mục Dã nhìn thấy rõ khuôn mặt của kẻ tình nghi cũng chưa chắc đã bắt được người, dù sao cậu cũng không phải máy chụp ảnh hay máy đánh chữ, cậu không thể nói thẳng với đồng nghiệp rằng tôi nhìn thấy người đó là hung thủ đúng không? Nếu không cho dù đồng nghiệp không bị cậu dọa sợ, thì cũng sẽ coi cậu như bị thần kinh, bởi vậy cho đến giờ Viên Mục Dã vẫn luôn che giấu dị năng của mình.
Hai ngày sau phía Lý Tử Y đã có câu trả lời, cô ấy đồng ý giúp Viên Mục Dã chuyện này, nhưng còn việc Cung Siêu có bị lừa hay không thì cô ấy không thể chắc chắn. Sau đó Lý Tử Y nói cho Viên Mục Dã biết, thật ra cho đến giờ Cung Siêu vẫn lén lút gửi thư cho cô. Có điều đã nhiều năm như vậy, nhưng Lý Tử Y chưa từng gửi thư lại cho hắn, bởi vì cô cũng không biết mình nên nói gì?
Vì không muốn khiến đám người Cung Siêu nghi ngờ, Lý Tử Y dựa vào nội dung Viên Mục Dã nói để gửi một bức thư cho Cung Siêu. Nội dung rất ngắn, trong thư chỉ ghi một câu không rõ ràng: “Chuyện năm đó đã kết thúc, mong gặp lại...”
Mặc dù chuyện đã xảy ra được mười năm, nhưng tình cảm của Cung Siêu dành cho Lý Tử Y dường như vẫn rất sâu đậm, ngày thứ hai sau khi nhận được thư, Cung Siêu lập tức trả lời: “Đã biết rõ mọi chuyện, đợi mình sắp xếp mọi chuyện của công ty sẽ về nước gặp cậu.”
Viên Mục Dã không ngờ Cung Siêu lại mắc lừa nhanh như vậy, còn không chờ thư mời kỷ niệm thành lập trường, tên nhóc này đã tự mình về nước rồi.
Khi Lý Tử Y gặp lại Cung Siêu mới phát hiện ra hắn đã sớm không còn là thiếu niên ngây thơ năm đó, nếu như không phải hiểu rõ bản chất của hắn, sợ rằng cô cũng sẽ cho rằng Cung Siêu là một tiến sĩ nho nhã đi du học về nước.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, cảnh sát không liên hệ ngay với Cung Siêu, mà kiên nhẫn đợi những người còn lại quay về mới thu lưới một mẻ.
Dường như vẫn giống năm đó, mấy người kia thấy Cung Siêu về nước không gặp vấn đề gì, liền kích động muốn tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Trong lòng Viên Mục Dã biết, chỉ cần những người này bước chân lên lãnh thổ Trung Quốc, bọn họ đừng bao giờ nghĩ đến việc quay lại nơi gọi là đất nước tự do kia nữa!
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tưởng của Viên Mục Dã, sau khi Cung Siêu trở về không bao lâu thì Vương Tiêu Tiêu cũng quay về! Những người còn lại, có lẽ sau khi quan sát Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu không sao, hẳn là không bao lâu sau sẽ lần lượt về nước.
Sau khi về nước, Cung Siêu không hề biết đại nạn sắp đến... Hắn vẫn nhiệt tình theo đuổi Lý Tử Y như trước, không còn cách nào, Lý Tử Y đành nói dối là mình đã có bạn trai.
Cung Siêu nghe xong thì không tin, yêu cầu Lý Tử Y phải dẫn bạn trai đến gặp mình! Nhưng Lý Tử Y lấy đâu ra bạn trai? Bởi vậy cô đành nhờ Viên Mục Dã giúp.
Cân nhắc đến sự an toàn của Lý Tử Y, Viên Mục Dã đồng ý cùng cô đi gặp Cung Siêu! Lúc đó mọi người hẹn gặp nhau trong nhà hàng của một trung tâm nghệ thuật địa phương, mà người vẫn luôn thích Cung Siêu, Vương Tiêu Tiêu cũng đến...
Ấn tượng đầu tiêu của Viên Mục Dã đối với Cung Siêu chính là một phú nhị đại tiêu chuẩn, còn quầng thâm hằn sâu dưới mí mắt kia đủ để chứng minh nếu thận hắn không có vấn đề thì là thường xuyên mất ngủ. Đúng vậy, những kẻ làm việc trái lương tâm mà còn có thể cao gối ngủ ngon đâu được mấy người, hiển nhiên Cung Siêu chưa đạt đến cảnh giới đó.
Vietwriter.vn
Về phần Vương Tiêu Tiêu, đẹp thì có đẹp, nhưng lớp trang điểm trên mặt cô ta quá dày, đến mức Viên Mục Dã suýt thì không nhận ra cô ta... Ngũ quan của cô ta khác rất nhiều so với ảnh chụp trên học bạ mười mấy năm trước! Xem ra mấy năm nay Vương Tiêu Tiêu đã không ít lần động dao kéo lên mặt mình, nếu không sao lại biến thành khuôn mặt như thế này!
Trong bữa ăn, Cung Siêu hỏi Viên Mục Dã làm nghề gì, Viên Mục Dã cũng không giấu giếm nói thật mình làm cảnh sát. Khi Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu nghe thấy Viên Mục Dã nói mình là cảnh sát, sắc mặt cả hai hơi biến đổi, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.
Đừng thấy Viên Mục Dã bình thường ít nói đến đáng thương, nhưng khi tiến hành nhiệm vụ hoặc muốn ngụy trang thành người nào đó, thì cậu tuyệt đối sẽ trở thành nam chính xuất sắc! Trong bữa cơm, cậu đối xử với Lý Tử Y như một đôi tình nhân lâu năm, không thể nhìn ra một điểm nào là họ mới quen nhau hai tuần.
Trong bữa cơm này, người vui nhất là Vương Tiêu Tiêu, Cung Siêu theo đuổi Lý Tử Y bao nhiêu lâu, thì cô ta cũng thích Cung Siêu bấy nhiêu lâu... Bây giờ cô ta thấy Lý Tử Y đã có bạn trai, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng, cảm thấy cuối cùng mình cũng có cơ hội ở cạnh Cung Siêu.
Bình luận facebook