Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 - Chương 25 TOÀN BỘ SA LƯỚI
Chương 25 TOÀN BỘ SA LƯỚI
Người quá vui vẻ thì dễ nhiều lời, sau khi nói chuyện phiếm vài câu thì Vương Tiêu Tiêu đột nhiên hỏi nhỏ Viên Mục Dã: “Cảnh sát Viên, tôi nghe nói gần đây các anh có đào được một thi thể trong trường trung học... Chuyện này là thật sao?”
Viên Mục Dã đợi mãi cuối cùng cũng đợi được câu này của cô ta, cậu cố ý tỏ vẻ không vui: “Cô nói đến vụ án ở trường trung học số 25 sao? Đã đưa vào hồ sơ lưu trữ không tiếp tục điều tra nữa rồi! Có điều đây là vụ án của đội khác, tình hình cụ thể tôi không rõ lắm... Những vụ án thi thể vô danh như thế này trên cả nước một ngày có đến trên dưới một nghìn vụ, nếu như điều tra từng vụ một thì cảnh sát chúng tôi cũng khỏi cần làm gì khác nữa rồi.”
Nét mặt Vương Tiêu Tiêu và Cung Siêu rõ ràng giãn ra, chút thay đổi này cũng bị Viên Mục Dã nhìn thấu, cùng lúc đó cậu khẽ thở dài trong lòng, bởi vì chỉ có lừa được hai người này, thì những người còn lại mới có thể lọt lưới vào ngày thành lập trường trung học số 25.
Nửa tháng sau, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hàng năm được tổ chức đúng hạn. Không khí lễ kỷ niệm trường năm nay dường như có điểm gì đó không giống bình thường, ngay cả lời đọc chào mừng của thầy hiệu trưởng cũng đầy lỗi sai. Cũng may việc này không khiến cựu học sinh chú ý, trong đó có cả đám người Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu.
Viên Mục Dã lấy danh nghĩa là bạn trai Lý Tử Y, đi tham gia cùng cô ấy, đương nhiên việc chính vẫn là bảo vệ an toàn cho cô ấy.
Ban đầu Viên Mục Dã đã cân nhắc đến chuyện âm thầm bắt từng người một trong bọn họ, nhưng cậu cảm thấy việc này không khả thi, dù sao người của họ không nhiều, nếu trong lúc bắt người này lại gây chú ý khiến kẻ khác chạy mất thì làm thế nào?
Để an toàn, Viên Mục Dã quyết định bắt hết đám người này trong ngày kỷ niệm thành lập trường, khiến bọn chúng trở tay không kịp! Để không có sơ hở, Viên Mục Dã đã xin cục để các đồng nghiệp trong đội số 6 cùng tham gia hoạt động. Mà Từ Lệ mấy ngày nay vì vụ án trong tay không có tiến triển gì nên tức đến khó chịu, vừa hay có hành động lần này để phát tiết...
Để phòng ngừa khi hành động xảy ra bất trắc, cảnh sát cố ý tạo ra một đoạt động đặc biệt, đó là để các học sinh đi học tập ở nước ngoài chụp ảnh tập thể với nhau, mà trong khóa Lý Tử Y chỉ có đám người Cung Siêu là về nước tham gia lễ kỷ niệm.
Địa điểm chụp ảnh được chọn là nơi có đặt biển tên trường trung học số 25, đám người Cung Siêu là đợt thứ ba lên chụp ảnh, kết quả bọn họ vừa mới đứng vào vị trí, thì những cảnh sát mặc thường phục đã đứng sẵn đằng sau.
Trong hành động lần này, đội 6 phụ trách bắt người, bởi vì Từ Lệ là cảnh sát lão làng rồi, có nhiều kinh nghiệm trên phương diện này... Anh ta cho người vây quanh đám Cung Siêu, sau đó đó nói nhỏ mấy câu với bọn họ, mấy người kia nghe xong đều không có hành động phản kháng nào cứ thế bị đưa đi.
Những người xem náo nhiệt xung quanh thấy đám người Cung Siêu bị cảnh sát đưa đi thì mặt đầy khó hiểu, bọn họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Viên Mục Dã đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh sát hành động thuận lợi, thì để Tiểu Tống đưa Lý Tử Y về nhà an toàn, còn cậu đi theo Từ Lệ về cục cảnh sát thẩm vấn đám Cung Siêu.
Trên đường về Viên Mục Dã hiếu kỳ hỏi Từ Lệ: “Đội trưởng Từ, khi nãy anh nói gì với bọn họ mà bọn họ lại ngoan ngoãn đi theo các anh thế?”
Từ Lệ khẽ cười nói: “Tôi chỉ khuyên bọn họ tốt nhất đừng phản kháng vô ích, nếu không mấy trăm đàn em khóa dưới sẽ biết vì sao bọn họ bị cảnh sát bắt đi!”
Nghe thấy vậy, Viên Mục Dã hiểu rằng những người kia vẫn còn mang tâm lý cầu may, muốn giữ mặt mũi cho mình, xem ra cho dù bắt được họ về đồn cảnh sát cũng chưa chắc họ đã ngoan ngoãn nói ra sự thật. Nguồn : Vietwriter.vn
Quả nhiên, mấy người vẫn giữ vững tinh thần đồng minh, dù người thẩm vấn có hỏi thế nào, bọn họ vẫn nói mình không biết.
Từ Lệ thẩm vấn một người, anh ta nhận ra trong những người này Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu là thông minh hơn cả, bọn họ đối mặt với tình huống bị cảnh sát hỏi cung vô cùng bình tĩnh, tỏ ra là các học sinh giỏi giang đi du học về vô cùng phối hợp với sự điều tra của cảnh sát...
Xem ra không có khả năng lấy được chứng cứ từ hai người này, mà trong quá trình lấy cung của những người còn lại cũng giống như chong chóng đo chiều gió, nếu lúc trước bọn họ đã không nói ra, thì bây giờ càng không thể nói ra chân tướng sự việc trước.
Có điều trong số đó có một người tên là Ngô Triển Bằng tố chất tâm lý không vững, Viên Mục Dã còn chưa hỏi anh ta chuyện gì, anh ta đã căng thẳng đến mức cả người đổ mồ hôi. Từ Lệ biết có thể đột phá từ Ngô Triển Bằng này, thế là anh ta thì thầm mấy câu với Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã gật đầu, cố ý làm sắc mặt nghiêm trọng nói với Ngô Triển Bằng: “Ngô Triển Bằng, tôi biết vợ anh đã có thai được năm tháng, nếu như anh còn muốn nhìn thấy con mình thì hãy kể rõ chuyện đã xảy ra năm đó. Vụ án như thế này cũng chia ra thủ phạm và tòng phạm, như anh... cùng lắm chỉ bị coi là tòng phạm!”
Ngô Triển Bằng lúc đầu vẫn không nói gì, chỉ có hai tay không ngừng xoa nắn, Viên Mục Dã biết đây là một hành vi trong vô thức, thể hiện rõ sự đấu tranh trong lòng Ngô Triển Bằng, anh ta đang nghĩ xem mình có nên nói ra chuyện năm đó không, dù sao trước đây mình cũng chỉ là một tay chân của Cung Siêu, những chủ ý xấu xa đều là hắn tự đưa ra, liên quan gì đến mình?
Viên Mục Dã thấy Ngô Triển Bằng có vẻ đã dao động, lập tức tận dụng cơ hội, đột ngột vỗ bàn nói: “Ngô Triển Bằng! Đây là cơ hội cuối cùng của anh, anh nghĩ kĩ đi, sở dĩ chúng tôi có thể tìm được các anh không phải vì chúng tôi đã có chứng cứ sao? Nếu không năm đó có bao nhiêu học sinh, sao chúng tôi lại chỉ bắt các anh chứ?”
Ngô Triển Bằng bị tiếng hét của Viên Mục Dã dọa sợ rúm người, cơ thể suýt chút nữa thì tụt xuống khỏi ghế, đến mức sau đó toàn thân anh ta vẫn còn run rẩy. Viên Mục Dã thấy anh ta sắp không chịu được nữa rồi, bèn chậm rãi nói: “Ngô Triển Bằng, anh cần phải hiểu rõ, cơ hội chỉ có lần này, nếu như anh không nắm lấy, có lẽ anh sẽ phải đợi con anh học tiểu học mới được gặp nó đấy.”
“Tôi... tôi, thật ra năm đó...” Ngô Triển Bằng ấp úng mãi cũng không nói ra chuyện Viên Mục Dã muốn nghe, thế là Viên Mục Dã lại thêm dầu vào lửa: “Hay là tôi kể chuyện cũ cho anh nghe trước, anh nghe câu chuyện này của tôi xem có khác gì với chuyện các anh đã làm lúc trước không nhé?” Sau đó Viên Mục Dã tự mình kể lại đơn giản những chuyện kia một lượt, Ngô Triển Bằng nghe xong bị dọa sợ ngồi im trên ghế, tâm lý cầu may lúc trước đã không còn sót lại chút nào! Có điều anh ta không thể hiểu được vì sao cảnh sát lại có thể biết chi tiết đến như vậy?
Người quá vui vẻ thì dễ nhiều lời, sau khi nói chuyện phiếm vài câu thì Vương Tiêu Tiêu đột nhiên hỏi nhỏ Viên Mục Dã: “Cảnh sát Viên, tôi nghe nói gần đây các anh có đào được một thi thể trong trường trung học... Chuyện này là thật sao?”
Viên Mục Dã đợi mãi cuối cùng cũng đợi được câu này của cô ta, cậu cố ý tỏ vẻ không vui: “Cô nói đến vụ án ở trường trung học số 25 sao? Đã đưa vào hồ sơ lưu trữ không tiếp tục điều tra nữa rồi! Có điều đây là vụ án của đội khác, tình hình cụ thể tôi không rõ lắm... Những vụ án thi thể vô danh như thế này trên cả nước một ngày có đến trên dưới một nghìn vụ, nếu như điều tra từng vụ một thì cảnh sát chúng tôi cũng khỏi cần làm gì khác nữa rồi.”
Nét mặt Vương Tiêu Tiêu và Cung Siêu rõ ràng giãn ra, chút thay đổi này cũng bị Viên Mục Dã nhìn thấu, cùng lúc đó cậu khẽ thở dài trong lòng, bởi vì chỉ có lừa được hai người này, thì những người còn lại mới có thể lọt lưới vào ngày thành lập trường trung học số 25.
Nửa tháng sau, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hàng năm được tổ chức đúng hạn. Không khí lễ kỷ niệm trường năm nay dường như có điểm gì đó không giống bình thường, ngay cả lời đọc chào mừng của thầy hiệu trưởng cũng đầy lỗi sai. Cũng may việc này không khiến cựu học sinh chú ý, trong đó có cả đám người Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu.
Viên Mục Dã lấy danh nghĩa là bạn trai Lý Tử Y, đi tham gia cùng cô ấy, đương nhiên việc chính vẫn là bảo vệ an toàn cho cô ấy.
Ban đầu Viên Mục Dã đã cân nhắc đến chuyện âm thầm bắt từng người một trong bọn họ, nhưng cậu cảm thấy việc này không khả thi, dù sao người của họ không nhiều, nếu trong lúc bắt người này lại gây chú ý khiến kẻ khác chạy mất thì làm thế nào?
Để an toàn, Viên Mục Dã quyết định bắt hết đám người này trong ngày kỷ niệm thành lập trường, khiến bọn chúng trở tay không kịp! Để không có sơ hở, Viên Mục Dã đã xin cục để các đồng nghiệp trong đội số 6 cùng tham gia hoạt động. Mà Từ Lệ mấy ngày nay vì vụ án trong tay không có tiến triển gì nên tức đến khó chịu, vừa hay có hành động lần này để phát tiết...
Để phòng ngừa khi hành động xảy ra bất trắc, cảnh sát cố ý tạo ra một đoạt động đặc biệt, đó là để các học sinh đi học tập ở nước ngoài chụp ảnh tập thể với nhau, mà trong khóa Lý Tử Y chỉ có đám người Cung Siêu là về nước tham gia lễ kỷ niệm.
Địa điểm chụp ảnh được chọn là nơi có đặt biển tên trường trung học số 25, đám người Cung Siêu là đợt thứ ba lên chụp ảnh, kết quả bọn họ vừa mới đứng vào vị trí, thì những cảnh sát mặc thường phục đã đứng sẵn đằng sau.
Trong hành động lần này, đội 6 phụ trách bắt người, bởi vì Từ Lệ là cảnh sát lão làng rồi, có nhiều kinh nghiệm trên phương diện này... Anh ta cho người vây quanh đám Cung Siêu, sau đó đó nói nhỏ mấy câu với bọn họ, mấy người kia nghe xong đều không có hành động phản kháng nào cứ thế bị đưa đi.
Những người xem náo nhiệt xung quanh thấy đám người Cung Siêu bị cảnh sát đưa đi thì mặt đầy khó hiểu, bọn họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Viên Mục Dã đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh sát hành động thuận lợi, thì để Tiểu Tống đưa Lý Tử Y về nhà an toàn, còn cậu đi theo Từ Lệ về cục cảnh sát thẩm vấn đám Cung Siêu.
Trên đường về Viên Mục Dã hiếu kỳ hỏi Từ Lệ: “Đội trưởng Từ, khi nãy anh nói gì với bọn họ mà bọn họ lại ngoan ngoãn đi theo các anh thế?”
Từ Lệ khẽ cười nói: “Tôi chỉ khuyên bọn họ tốt nhất đừng phản kháng vô ích, nếu không mấy trăm đàn em khóa dưới sẽ biết vì sao bọn họ bị cảnh sát bắt đi!”
Nghe thấy vậy, Viên Mục Dã hiểu rằng những người kia vẫn còn mang tâm lý cầu may, muốn giữ mặt mũi cho mình, xem ra cho dù bắt được họ về đồn cảnh sát cũng chưa chắc họ đã ngoan ngoãn nói ra sự thật. Nguồn : Vietwriter.vn
Quả nhiên, mấy người vẫn giữ vững tinh thần đồng minh, dù người thẩm vấn có hỏi thế nào, bọn họ vẫn nói mình không biết.
Từ Lệ thẩm vấn một người, anh ta nhận ra trong những người này Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu là thông minh hơn cả, bọn họ đối mặt với tình huống bị cảnh sát hỏi cung vô cùng bình tĩnh, tỏ ra là các học sinh giỏi giang đi du học về vô cùng phối hợp với sự điều tra của cảnh sát...
Xem ra không có khả năng lấy được chứng cứ từ hai người này, mà trong quá trình lấy cung của những người còn lại cũng giống như chong chóng đo chiều gió, nếu lúc trước bọn họ đã không nói ra, thì bây giờ càng không thể nói ra chân tướng sự việc trước.
Có điều trong số đó có một người tên là Ngô Triển Bằng tố chất tâm lý không vững, Viên Mục Dã còn chưa hỏi anh ta chuyện gì, anh ta đã căng thẳng đến mức cả người đổ mồ hôi. Từ Lệ biết có thể đột phá từ Ngô Triển Bằng này, thế là anh ta thì thầm mấy câu với Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã gật đầu, cố ý làm sắc mặt nghiêm trọng nói với Ngô Triển Bằng: “Ngô Triển Bằng, tôi biết vợ anh đã có thai được năm tháng, nếu như anh còn muốn nhìn thấy con mình thì hãy kể rõ chuyện đã xảy ra năm đó. Vụ án như thế này cũng chia ra thủ phạm và tòng phạm, như anh... cùng lắm chỉ bị coi là tòng phạm!”
Ngô Triển Bằng lúc đầu vẫn không nói gì, chỉ có hai tay không ngừng xoa nắn, Viên Mục Dã biết đây là một hành vi trong vô thức, thể hiện rõ sự đấu tranh trong lòng Ngô Triển Bằng, anh ta đang nghĩ xem mình có nên nói ra chuyện năm đó không, dù sao trước đây mình cũng chỉ là một tay chân của Cung Siêu, những chủ ý xấu xa đều là hắn tự đưa ra, liên quan gì đến mình?
Viên Mục Dã thấy Ngô Triển Bằng có vẻ đã dao động, lập tức tận dụng cơ hội, đột ngột vỗ bàn nói: “Ngô Triển Bằng! Đây là cơ hội cuối cùng của anh, anh nghĩ kĩ đi, sở dĩ chúng tôi có thể tìm được các anh không phải vì chúng tôi đã có chứng cứ sao? Nếu không năm đó có bao nhiêu học sinh, sao chúng tôi lại chỉ bắt các anh chứ?”
Ngô Triển Bằng bị tiếng hét của Viên Mục Dã dọa sợ rúm người, cơ thể suýt chút nữa thì tụt xuống khỏi ghế, đến mức sau đó toàn thân anh ta vẫn còn run rẩy. Viên Mục Dã thấy anh ta sắp không chịu được nữa rồi, bèn chậm rãi nói: “Ngô Triển Bằng, anh cần phải hiểu rõ, cơ hội chỉ có lần này, nếu như anh không nắm lấy, có lẽ anh sẽ phải đợi con anh học tiểu học mới được gặp nó đấy.”
“Tôi... tôi, thật ra năm đó...” Ngô Triển Bằng ấp úng mãi cũng không nói ra chuyện Viên Mục Dã muốn nghe, thế là Viên Mục Dã lại thêm dầu vào lửa: “Hay là tôi kể chuyện cũ cho anh nghe trước, anh nghe câu chuyện này của tôi xem có khác gì với chuyện các anh đã làm lúc trước không nhé?” Sau đó Viên Mục Dã tự mình kể lại đơn giản những chuyện kia một lượt, Ngô Triển Bằng nghe xong bị dọa sợ ngồi im trên ghế, tâm lý cầu may lúc trước đã không còn sót lại chút nào! Có điều anh ta không thể hiểu được vì sao cảnh sát lại có thể biết chi tiết đến như vậy?
Bình luận facebook