Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249 - Chương 249 TIỂU LÃO ĐẠI
Chương 249 TIỂU LÃO ĐẠI
Theo như dữ liệu trong kho ADN, Lý Tiểu Nhị có dữ liệu trùng khớp với đối tượng tên là Chu Hỉ Cương, căn cứ theo kết quả so sánh giữa người này và Lý Tiểu Nhị thì hai người có quan hệ huyết thống là anh em cùng cha cùng mẹ, hơn nữa Lý Tiểu Nhị còn là anh, tuổi thật của hắn là bốn mươi tám tuổi.
Hơn bốn mươi năm trước, khi cha mẹ Chu Hỉ Cường vào thành phố thăm người nhà không cẩn thận làm lạc mất người con cả chưa đầy năm tuổi Chu Hỉ Mạnh. Mặc dù khi đó bọn họ đã báo cảnh sát nhờ tìm kiếm, nhưng nhân viên trong nhà ga thường hay thay đổi, đồn cảnh sát của nhà ga cũng thiếu nhân lực nghiêm trọng, cho nên rất khó tìm được một đứa trẻ đi lạc.
Điều bọn họ không ngờ được là, lần tìm kiếm này kéo dài mấy chục năm, đến tận khi bọn họ qua đời cũng không tìm được người con trai cả thông minh lanh lợi kia. Trước khi lâm chung bọn họ đã dặn dò con thứ cũng chính là em trai Chu Hỉ Mạnh - Chu Hỉ Cường, nhất định phải nghĩ cách tìm được anh trai mình.
Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ, Chu Hỉ Cường đã liên lạc với cơ quan liên quan đưa ADN của mình vào kho dữ liệu, hy vọng trong lúc mình còn sống có thể tìm lại được người anh trai...
Nhưng có lẽ Chu Hỉ Cường không bao giờ ngờ được, năm năm ròng anh ta gửi ADN vào kho dữ liệu lại không hề nhận được tin tức nào của anh trai. Cho đến hai ngày trước, đột nhiên có nhân viên liên hệ với anh ta, nói là căn cứ theo số liệu so sánh, đã tìm được một người có khả năng là anh trai Chu Hỉ Mạnh đã thất lạc nhiều năm của anh ta.
Thế là dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, Chu Hỉ Cường và Lý Tiểu Nhị tiến hành so sánh ADN lần nữa, xác nhận quan hệ huyết thống giữa hai người họ.
Sau khi Viên Mục Dã nhận được tin lập tức chạy đến văn phòng của Từ Lệ, cậu muốn xem xem Lý Tiểu Nhị kia còn định nói thế nào? Lúc Viên Mục Dã đến, Từ Lệ đang nghe điện thoại, anh ta thấy Viên Mục Dã đến thì chỉ vào chiếc ghế phía trước bàn làm việc, ra hiệu cho cậu ngồi đó chờ anh ta một lát.
Viên Mục Dã thấy Từ Lệ vừa nói chuyện điện thoại vừa cười, biết là vụ án có tiến triển tốt, nếu không anh ta sẽ không đắc ý như vậy...
Quả nhiên sau khi Từ Lệ cúp điện thoại thì hớn hở nói: “Coi như tìm ra được lai lịch của hắn rồi, trước khi hắn bắt tay với Ngô Lão Lục thì đã là thành viên của đội ăn xin ở tỉnh bên cạnh, biệt danh là ‘Tiểu Lão Đại’. Tiếc là khi cảnh sát tiêu diệt đội ăn xin đó thì hắn chạy thoát được, vì không có tài liệu cặn kẽ, thậm chí một bức ảnh cũng không có, cho nên cảnh sát mới không thể bắt được hắn. Hôm qua tôi đã gửi ảnh của Lý Tiểu Nhị cho đồng nghiệp phá án năm đó, để anh ấy đưa cho những kẻ cùng băng nhóm lúc ấy xác nhận, bọn chúng nhìn thoáng qua đã xác nhận đây chính là Tiểu Lão Đại!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vậy thì mọi thứ đều hợp lý, có lẽ sau khi Tiểu Lão Đại này chạy trốn đã cấu kết với Ngô Lão Lục bắt đầu lại công việc trước kia.”
“Nói thêm cho cậu biết một tin tốt nữa, đã tìm thấy hai cây thép hắn dùng để đánh Tiểu Diệp và giết chết cậu nhóc anh cả! Bây giờ hắn không cãi được nữa rồi!” Từ Lệ hưng phấn.
Trong phòng thẩm vấn, Từ Lệ và Tiểu Triệu sắc mặt lạnh lùng ngồi đối diện Lý Tiểu Nhị, Viên Mục Dã nghiêng người dựa vào bức tường, không ngồi ở vị trí thẩm vấn. Thật ra mới đầu Từ Lệ muốn Viên Mục Dã ngồi cạnh anh ta, nhưng Viên Mục Dã cảm thấy mình đã rời khỏi cục cảnh sát, ngồi ở vị trí đó không tiện lắm, cho nên cậu chỉ đứng bên cạnh nghe.
Từ Lệ đặt hai tập tài liệu trước mặt Lý Tiểu Nhị: “Anh biết chữ chứ? Đọc một chút đi, đây là hai báo cáo y tế.”
Lý Tiểu Nhị bày ra vẻ mặt ngu ngơ nhìn hai tệp tài liệu kia, sau đó ra vẻ ngây thơ lắc đầu nói: “Chú à, cháu không biết chữ, trên này viết gì thế ạ?”
Từ Lệ cười lạnh: “Đừng... tôi không nhận nổi chữ chú này của anh, tôi sợ giảm thọ. Nếu anh đã không biết chữ thì để tôi nói qua nội dung chính của hai báo cáo này. Bên trái này là kết quả đo lường, chứng minh tuổi thật của anh vượt xa rất nhiều so với vẻ bề ngoài. Còn tài liệu bên phải là báo cáo so sánh ADN, chứng minh anh và một cậu bé đã từng mất tích hơn bốn mươi năm trước là cùng một người.”
Lý Tiểu Nhị nghe xong mà cơ thể cứng đờ, hắn sững ra một lúc mới nói với giọng nghi ngờ: “Các chú nói linh tinh gì thế? Cái gì mà cậu bé mất tích hơn bốn mươi năm trước? Cháu không hiểu các chú đang nói gì?”
Vietwriter.vn
Từ Lệ thấy Lý Tiểu Nhị đến lúc này rồi mà vẫn còn chống chế, thì vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, nghiêm nghị quát: “Anh thành thật đi! Đừng cho là chúng tôi không biết lai lịch của anh thế nào! Lý Tiểu Nhị, không đúng, tôi nên gọi anh là Tiểu Lão Đại mới đúng nhỉ, chẳng lẽ anh không muốn biết tên thật của mình là gì? Cha mẹ ruột là ai sao?”
Nghe Từ Lệ đã điều tra ra lai lịch của mình, trong nháy mắt tên Tiểu Lão Đại đã biến thành quả bóng xì hơi, sắc mặt hắn tái nhợt: “Không thể nào, cha mẹ cháu đã chết lâu rồi, cháu cũng không biết bọn họ là ai? Các chú làm sao tìm được chứ?”
Từ Lệ lắc đầu: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Lần này anh biết đến tầm quan trọng của việc đi học rồi đúng không? Chẳng lẽ anh chưa từng nghe đến kỹ thuật xét nghiệm ADN sao? Tên thật của anh là Chu Hỉ Mạnh, bốn mươi ba năm trước anh bị bọn buôn người bắt cóc ở nhà ga trong tỉnh, từ đó cuộc đời của anh đã thay đổi. Thế nhưng thật không ngờ sau khi anh trưởng thành lại cũng đi làm chuyện thất đức buôn bán người này, thật không biết nếu cha mẹ anh biết được sẽ nghĩ như thế nào...”
“Tôi cũng bị bắt cóc bán đi sao? Tôi vẫn luôn cho rằng tôi bị cha mẹ mình vứt bỏ!” Chu Hỉ Mạnh kinh ngạc nói.
Từ Lệ chỉ vào tập tài liệu bên phải: “Anh mở cái này ra đọc đi, trong đó có ảnh chụp của cha mẹ và em trai anh... Từ tuổi tác có thể thấy, em của anh được sinh ra sau khi anh bị bắt cóc ba năm.”
Chu Hỉ Mạnh cười lạnh: “Mất một đứa con trai thì sinh một đứa khác thay thế chứ sao...”
“Anh biết cái gì? Cha mẹ ruột của anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh, ba mươi năm trước dưới sự giúp đỡ của cảnh sát họ đã tìm được kẻ bắt cóc anh, nhưng đã nhiều năm trôi qua nên tên kia cũng không nhớ được năm đó bán anh ở đâu.” Từ Lệ nói.
Chu Hỉ Mạnh tuyệt vọng: “Để tôi nói cho cậu biết hắn bán tôi đi đâu! Hắn bán tôi cho một gia đình không thể sinh con, lúc đầu gia đình đó đối xử với tôi rất tốt, nhưng đến khi bọn họ sinh được những đứa con của mình thì tôi trở thành kẻ dư thừa! Vì muốn kiếm lại số tiền đã bỏ ra để mua tôi, chưa đến mười tuổi tôi đã phải đến xưởng làm việc, có biết vì sao tay trái của tôi bị tật không? Vì lúc đó tôi buồn ngủ quá không để ý nên tay trái bị cuốn vào trong máy!”
Từ Lệ hỏi tiếp: “Vậy ngoại hình của anh bây giờ.... chuyện gì đã xảy ra?”
Theo như dữ liệu trong kho ADN, Lý Tiểu Nhị có dữ liệu trùng khớp với đối tượng tên là Chu Hỉ Cương, căn cứ theo kết quả so sánh giữa người này và Lý Tiểu Nhị thì hai người có quan hệ huyết thống là anh em cùng cha cùng mẹ, hơn nữa Lý Tiểu Nhị còn là anh, tuổi thật của hắn là bốn mươi tám tuổi.
Hơn bốn mươi năm trước, khi cha mẹ Chu Hỉ Cường vào thành phố thăm người nhà không cẩn thận làm lạc mất người con cả chưa đầy năm tuổi Chu Hỉ Mạnh. Mặc dù khi đó bọn họ đã báo cảnh sát nhờ tìm kiếm, nhưng nhân viên trong nhà ga thường hay thay đổi, đồn cảnh sát của nhà ga cũng thiếu nhân lực nghiêm trọng, cho nên rất khó tìm được một đứa trẻ đi lạc.
Điều bọn họ không ngờ được là, lần tìm kiếm này kéo dài mấy chục năm, đến tận khi bọn họ qua đời cũng không tìm được người con trai cả thông minh lanh lợi kia. Trước khi lâm chung bọn họ đã dặn dò con thứ cũng chính là em trai Chu Hỉ Mạnh - Chu Hỉ Cường, nhất định phải nghĩ cách tìm được anh trai mình.
Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ, Chu Hỉ Cường đã liên lạc với cơ quan liên quan đưa ADN của mình vào kho dữ liệu, hy vọng trong lúc mình còn sống có thể tìm lại được người anh trai...
Nhưng có lẽ Chu Hỉ Cường không bao giờ ngờ được, năm năm ròng anh ta gửi ADN vào kho dữ liệu lại không hề nhận được tin tức nào của anh trai. Cho đến hai ngày trước, đột nhiên có nhân viên liên hệ với anh ta, nói là căn cứ theo số liệu so sánh, đã tìm được một người có khả năng là anh trai Chu Hỉ Mạnh đã thất lạc nhiều năm của anh ta.
Thế là dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, Chu Hỉ Cường và Lý Tiểu Nhị tiến hành so sánh ADN lần nữa, xác nhận quan hệ huyết thống giữa hai người họ.
Sau khi Viên Mục Dã nhận được tin lập tức chạy đến văn phòng của Từ Lệ, cậu muốn xem xem Lý Tiểu Nhị kia còn định nói thế nào? Lúc Viên Mục Dã đến, Từ Lệ đang nghe điện thoại, anh ta thấy Viên Mục Dã đến thì chỉ vào chiếc ghế phía trước bàn làm việc, ra hiệu cho cậu ngồi đó chờ anh ta một lát.
Viên Mục Dã thấy Từ Lệ vừa nói chuyện điện thoại vừa cười, biết là vụ án có tiến triển tốt, nếu không anh ta sẽ không đắc ý như vậy...
Quả nhiên sau khi Từ Lệ cúp điện thoại thì hớn hở nói: “Coi như tìm ra được lai lịch của hắn rồi, trước khi hắn bắt tay với Ngô Lão Lục thì đã là thành viên của đội ăn xin ở tỉnh bên cạnh, biệt danh là ‘Tiểu Lão Đại’. Tiếc là khi cảnh sát tiêu diệt đội ăn xin đó thì hắn chạy thoát được, vì không có tài liệu cặn kẽ, thậm chí một bức ảnh cũng không có, cho nên cảnh sát mới không thể bắt được hắn. Hôm qua tôi đã gửi ảnh của Lý Tiểu Nhị cho đồng nghiệp phá án năm đó, để anh ấy đưa cho những kẻ cùng băng nhóm lúc ấy xác nhận, bọn chúng nhìn thoáng qua đã xác nhận đây chính là Tiểu Lão Đại!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vậy thì mọi thứ đều hợp lý, có lẽ sau khi Tiểu Lão Đại này chạy trốn đã cấu kết với Ngô Lão Lục bắt đầu lại công việc trước kia.”
“Nói thêm cho cậu biết một tin tốt nữa, đã tìm thấy hai cây thép hắn dùng để đánh Tiểu Diệp và giết chết cậu nhóc anh cả! Bây giờ hắn không cãi được nữa rồi!” Từ Lệ hưng phấn.
Trong phòng thẩm vấn, Từ Lệ và Tiểu Triệu sắc mặt lạnh lùng ngồi đối diện Lý Tiểu Nhị, Viên Mục Dã nghiêng người dựa vào bức tường, không ngồi ở vị trí thẩm vấn. Thật ra mới đầu Từ Lệ muốn Viên Mục Dã ngồi cạnh anh ta, nhưng Viên Mục Dã cảm thấy mình đã rời khỏi cục cảnh sát, ngồi ở vị trí đó không tiện lắm, cho nên cậu chỉ đứng bên cạnh nghe.
Từ Lệ đặt hai tập tài liệu trước mặt Lý Tiểu Nhị: “Anh biết chữ chứ? Đọc một chút đi, đây là hai báo cáo y tế.”
Lý Tiểu Nhị bày ra vẻ mặt ngu ngơ nhìn hai tệp tài liệu kia, sau đó ra vẻ ngây thơ lắc đầu nói: “Chú à, cháu không biết chữ, trên này viết gì thế ạ?”
Từ Lệ cười lạnh: “Đừng... tôi không nhận nổi chữ chú này của anh, tôi sợ giảm thọ. Nếu anh đã không biết chữ thì để tôi nói qua nội dung chính của hai báo cáo này. Bên trái này là kết quả đo lường, chứng minh tuổi thật của anh vượt xa rất nhiều so với vẻ bề ngoài. Còn tài liệu bên phải là báo cáo so sánh ADN, chứng minh anh và một cậu bé đã từng mất tích hơn bốn mươi năm trước là cùng một người.”
Lý Tiểu Nhị nghe xong mà cơ thể cứng đờ, hắn sững ra một lúc mới nói với giọng nghi ngờ: “Các chú nói linh tinh gì thế? Cái gì mà cậu bé mất tích hơn bốn mươi năm trước? Cháu không hiểu các chú đang nói gì?”
Vietwriter.vn
Từ Lệ thấy Lý Tiểu Nhị đến lúc này rồi mà vẫn còn chống chế, thì vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, nghiêm nghị quát: “Anh thành thật đi! Đừng cho là chúng tôi không biết lai lịch của anh thế nào! Lý Tiểu Nhị, không đúng, tôi nên gọi anh là Tiểu Lão Đại mới đúng nhỉ, chẳng lẽ anh không muốn biết tên thật của mình là gì? Cha mẹ ruột là ai sao?”
Nghe Từ Lệ đã điều tra ra lai lịch của mình, trong nháy mắt tên Tiểu Lão Đại đã biến thành quả bóng xì hơi, sắc mặt hắn tái nhợt: “Không thể nào, cha mẹ cháu đã chết lâu rồi, cháu cũng không biết bọn họ là ai? Các chú làm sao tìm được chứ?”
Từ Lệ lắc đầu: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Lần này anh biết đến tầm quan trọng của việc đi học rồi đúng không? Chẳng lẽ anh chưa từng nghe đến kỹ thuật xét nghiệm ADN sao? Tên thật của anh là Chu Hỉ Mạnh, bốn mươi ba năm trước anh bị bọn buôn người bắt cóc ở nhà ga trong tỉnh, từ đó cuộc đời của anh đã thay đổi. Thế nhưng thật không ngờ sau khi anh trưởng thành lại cũng đi làm chuyện thất đức buôn bán người này, thật không biết nếu cha mẹ anh biết được sẽ nghĩ như thế nào...”
“Tôi cũng bị bắt cóc bán đi sao? Tôi vẫn luôn cho rằng tôi bị cha mẹ mình vứt bỏ!” Chu Hỉ Mạnh kinh ngạc nói.
Từ Lệ chỉ vào tập tài liệu bên phải: “Anh mở cái này ra đọc đi, trong đó có ảnh chụp của cha mẹ và em trai anh... Từ tuổi tác có thể thấy, em của anh được sinh ra sau khi anh bị bắt cóc ba năm.”
Chu Hỉ Mạnh cười lạnh: “Mất một đứa con trai thì sinh một đứa khác thay thế chứ sao...”
“Anh biết cái gì? Cha mẹ ruột của anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh, ba mươi năm trước dưới sự giúp đỡ của cảnh sát họ đã tìm được kẻ bắt cóc anh, nhưng đã nhiều năm trôi qua nên tên kia cũng không nhớ được năm đó bán anh ở đâu.” Từ Lệ nói.
Chu Hỉ Mạnh tuyệt vọng: “Để tôi nói cho cậu biết hắn bán tôi đi đâu! Hắn bán tôi cho một gia đình không thể sinh con, lúc đầu gia đình đó đối xử với tôi rất tốt, nhưng đến khi bọn họ sinh được những đứa con của mình thì tôi trở thành kẻ dư thừa! Vì muốn kiếm lại số tiền đã bỏ ra để mua tôi, chưa đến mười tuổi tôi đã phải đến xưởng làm việc, có biết vì sao tay trái của tôi bị tật không? Vì lúc đó tôi buồn ngủ quá không để ý nên tay trái bị cuốn vào trong máy!”
Từ Lệ hỏi tiếp: “Vậy ngoại hình của anh bây giờ.... chuyện gì đã xảy ra?”
Bình luận facebook