• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (8 Viewers)

  • Chương 250 - Chương 250 ĐẦM RỒNG HANG HỔ

Chương 250 ĐẦM RỒNG HANG HỔ

Chu Hỉ Mạnh hừ một tiếng: “Cậu cũng nói tôi không có học còn gì, tôi làm sao biết có chuyện gì? Tóm lại là từ sau năm mười ba tuổi thì tôi không lớn lên nữa, gia đình kia thấy tôi mãi không lớn thì nảy sinh suy nghĩ bán tôi đi. Lúc đó tôi cũng kệ, bán thì bán, có lẽ đổi một gia đình khác biết đâu lại tốt hơn bây giờ? Nhưng kết quả vì tôi mãi không lớn lên, thế nên cứ thế bị bán đi hết nhà này đến nhà khác... Tôi cứ lặp đi lặp lại những ngày được bán.”



Viên Mục Dã thầm nghĩ, mặc dù cuộc sống của Chu Hỉ Mạnh rất đáng thương, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do hắn đi giết hại người khác được... Những đứa bé bị hắn hại, có thể chúng đều bị bệnh tật nhưng chỉ cần được điều trị kịp thời thì chắc chắn không đến mức phải chết sớm như thế.



Mà người chết trong tay tên Chu Hỉ Mạnh này chắc chắn không chỉ có mấy mạng người kia. Bọn Từ Lệ đã nghe đồng nghiệp ở tỉnh bên nói qua, tên Chu Hỉ Mạnh này rất có cách đối phó với đám trẻ con không nghe lời, thậm chí còn biến một số đứa trẻ khỏe mạnh trở nên tàn tật để chúng dễ lấy được sự thương hại của người khác, kiếm được nhiều tiền hơn.



Lúc này Từ Lệ lạnh lùng nói: “Đây là lý do anh giết người sao? Chẳng phải đứa bé anh cả kia đối xử với anh rất tốt đấy à? Lúc nó chạy trốn còn định mang anh theo, nhưng anh thì sao? Anh lại giết nó? Anh có còn là người không?”



Chu Hỉ Mạnh giải thích cho mình: “Ai muốn chạy cùng nó chứ? Ở chỗ này có ăn có uống, tôi cùng nó đi ra ngoài có thể sống thế nào? Nó là người bình thường, ra ngoài rồi có thể bắt đầu lại cuộc sống, nhưng tôi thì sao? Tôi là quái vật, tôi không có cơ hội sống cuộc sống khác!”



“Vậy nên anh giết cậu bé?” Từ Lệ tức giận.



“Tất nhiên rồi, để nó ra ngoài nhất định sẽ kéo theo cảnh sát đến! Đến lúc đó chẳng phải tôi lại tiếp tục phải bôn ba tứ xứ à?” Chu Hỉ Mạnh nói.



Từ Lệ cười lạnh: “Sau này anh cũng không còn cơ hội bôn ba tứ xứ nữa rồi!”



Viên Mục Dã đứng nghe từ đầu đến cuối lại có một thắc mắc, cậu hắng giọng: “Vì sao anh không tiêu hủy thanh thép dùng để giết hại anh cả và đánh lén Diệp Dĩ Nguy? Lại tiện tay ném vào trong đống rác?”



Chu Hỉ Mạnh cười thảm: “Tôi cho rằng ở đó nhiều rác như vậy các cậu sẽ không thể tìm ra được...”



Viên Mục Dã quay người đi, xem ra cậu đã đánh giá quá cao tên Chu Hỉ Mạnh này rồi, hắn cũng không phải tội phạm có IQ cao gì cả, chỉ là một kẻ làm nhiều thành giỏi mà thôi. Dù sao thứ mà hắn học, nhìn, tiếp xúc... được cả đời đều là những hoạt động thất đức này, do đó tự nhiên hắn cũng khó có thể trở thành một người có đạo đức bình thường được.



Chuyện còn lại tuân theo trình tự pháp lý thông thường, Chu Hỉ Mạnh tái phạm nhiều lần, còn đã giết người, hắn nhất định sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng. Chỉ thương cho những đứa trẻ bị hắn hại, so với chúng, Hạt Đậu và mấy đứa trẻ kia đã may mắn hơn rất nhiều.



Mấy ngày nay số 54 cũng không có việc gì, Viên Mục Dã để Tằng Nam Nam điều tra chuyện xảy ra sau vụ mất tích của mẹ con Lương Tĩnh... Hóa ra trong vụ lật thuyền năm đó ngoại trừ mẹ con Lương Tĩnh mất tích, thì chồng của cô ta là Mạnh Nghĩa Đức và cha chồng Mạnh Trạng Nguyên đều bị chết đuối.



Hiện giờ gia sản của nhà họ Mạnh do người thừa kế hợp pháp là em chồng của Lương Tĩnh và mẹ của anh ta tiếp nhận, cũng chính là em trai của Mạnh Nghĩa Đức, Mạnh Nghĩa Lễ và mẹ kế - Diêu Kim Hoa, mà người hiện giờ nắm quyền điều hành công ty chính là mẹ của Mạnh Nghĩa Lễ, Diêu Kim Hoa.



Viên Mục Dã đại khái cũng đoán được vì sao Lương Tĩnh phải giả điên giả chết cũng không muốn đưa con trai mình quay về, mấy chuyện tranh đấu trong gia đình giàu có cũng không kém gì mấy chuyện cung đấu máu chó, có trời mới biết sự cố lật thuyền kia là ngoài ý muốn hay do cố ý?



Đương nhiên, Viên Mục Dã cũng không muốn tham gia vào mấy chuyện linh tinh này, có điều cậu đã đồng ý không để mẹ con họ phải rời xa nhau, thì nhất định sẽ nói được làm được... Dù sao nếu không có Lương Tĩnh hỗ trợ, cái mạng nhỏ của Diệp Dĩ Nguy đã nằm lại trong hang động thối hoắc kia rồi.



Cũng may tiền sinh hoạt của Lương Tĩnh không nhiều, lại thêm Diệp Dĩ Nguy cứ nhất quyết muốn đóng góp với cậu cho nên dù trong thời gian ngắn Lương Tĩnh chưa muốn quay về, Viên Mục Dã vẫn có thể gánh được.

Vietwriter.vn

Buổi sáng hôm nay, Viên Mục Dã đột nhiên nhận được điện thoại của chú ba ở quê, nói là đất ở quê của họ bị trưng thu, cần cậu quay về ký ít giấy tờ. Chuyện này làm Viên Mục Dã thấy bất ngờ, vì đã nhiều năm rồi cậu không về quê.

Viên Mục Dã không ngờ mình vẫn còn có liên quan đến nơi đó, cho nên sau khi nhận điện thoại, cậu sửng sốt một lúc lâu... Cuối cùng cậu nói qua điện thoại rằng hiện giờ công việc của mình rất bận không thể về được, có thể ký giấy ủy quyền để chú ba toàn quyền xử lý thay cậu được không?



Kết quả chú ba lại kiên quyết nói không được, đồng thời còn nhấn mạnh, ở thôn hiện có hai căn nhà thuộc quyền sở hữu của cậu, nếu cậu không quay về thì giấy tờ có liên quan đến hai căn nhà đó không thể ký được.



Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra ở quê đúng là có hai căn nhà có liên quan đến cậu, một căn là nhà cậu và bà nội đã sống cùng nhau, một căn khác đứng tên cha cậu, hiện giờ mẹ kế đang ở ngôi nhà hai tầng đó.



Kể từ sau khi cậu nhận việc ở thủ đô thì rất ít khi quan tâm đến chuyện ở quê, dù sao ở đó cậu cũng không còn người thân... ngoại trừ một chút ký ức đau buồn thì không còn gì khác.



Điều khiến cậu cảm thấy bất ngờ là ngôi nhà cũ của bà nội sắp sập đến nơi kia lại bị trưng thu. Nghe ý của chú ba thì nếu như cậu không về, nhà của những gia đình khác trong thôn cũng không thể thuận lợi được trưng thu, bây giờ mọi người trong thôn đều đang đợi cậu quay về để giải quyết triệt để chuyện này.



Không còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành xin Đoàn Phong nghỉ phép, cũng nói rõ nguyên nhân.



Đoàn Phong nghe xong thì trêu cậu: “Ồ! Vậy không phải cậu đã thành người giàu sổi rồi à?”



Viên Mục Dã cười khổ: “Chuyện nhà tôi không nói gọn trong một hai câu được, tóm lại là một lời khó nói hết...”



Đoàn Phong hạ giọng xuống: “Thế thì... có cần tôi về cùng cậu không?”



Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Không cần đâu, dù sao đó cũng là quê tôi, không phải đầm rồng hang hổ.”



Đoàn Phong nghe Viên Mục Dã nói vậy cũng không nói gì nữa... chỉ dặn dò cậu nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho anh ta.



Sau đó Viên Mục Dã về nhà thu dọn đồ đạc, đồng thời gọi điện thoại báo cho Diệp Dĩ Nguy, nói với anh ta là mình chuẩn bị về quê mấy ngày, đồng thời nhờ anh ta chăm sóc Kim Bảo mấy hôm.



Diệp Dĩ Nguy liền hỏi có phải ở quê xảy ra chuyện gì không?



Viên Mục Dã kể lại chuyện chú ba đã nói, thái độ của Diệp Dĩ Nguy vẫn như trước, bảo Viên Mục Dã cứ yên tâm, đến khi cậu quay về cam đoan có thể nhìn thấy Kim Bảo béo trắng...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom