Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 358 - Chương 358 VỤ CHẶT TRỘM GỖ
Chương 358 VỤ CHẶT TRỘM GỖ
Nhưng Đoàn Phong lại không lạc quan như thế: “Mặc dù về cơ bản có thể xác định căn bệnh này không lây nhiễm qua đường hô hấp, nhưng đường lây nhiễm chắc chắn cũng không quá phức tạp, nếu không cũng không đến mức mấy người bạn bác sĩ của Đường Hàm chỉ ăn một bữa cơm mà tất cả đều nhiễm bệnh được.”
Đang nói chuyện, Kiều Tử Sơn dừng xe cạnh một bãi đá vụn, sau đó quay lại nói với nhóm Đoàn Phong: “Xe chỉ đi được đến đây, quãng đường còn lại phải dựa vào sức mình thôi.”
Hoắc Nhiễm không ngừng kêu khổ: “Cái thói đời gì thế này? Lần sau mà còn phải tới những chỗ như thế này thì nhất định phải kéo tổng giám đốc Lâm đi cùng, cho anh ta được nếm trải những gì chúng ta phải trải qua! Để sau này đừng phân cho chúng ta những công việc gian khổ này nữa!”
Không ngờ Đoàn Phong lại hừ nhẹ, nói: “Đó là do cậu không biết thôi, những nơi trước kia lão Lâm đến đều là nơi mà người bình thường sẽ không đến... Chẳng qua hiện giờ do điều kiện sức khỏe không cho phép thôi.”
Viên Mục Dã thầm nghĩ, nghe cách nói này của Đoàn Phong thì hiển nhiên hồi đó anh ta đã cùng lão Lâm trải qua không ít chuyện, nhưng nhìn tuổi của anh ta có lẽ trẻ hơn lão lâm đến mười tuổi, vậy chẳng phải khi đó Đoàn Phong mới chỉ khoảng hai mươi à?
Trong lúc cậu suy nghĩ, đoàn người đã chính thức tiến vào bên trong rừng mưa nhiệt đới, những cây cổ thụ tán rộng che khuất cả bầu trời khiến con người có cảm giác bị đè nén, như đang bước vào một thế giới màu xanh lục cách ly với bên ngoài.
Lúc này mọi người không còn hào hứng nói chuyện phiếm nữa, tất cả đều bị không khí oi bức ẩm ướt xung quanh làm cho ngột ngạt khó chịu... Đại Quân vừa đi vừa chửa bậy: “ĐM, không có việc gì tự dưng chạy vào cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à!”
Viên Mục Dã cười bảo: “Không thể nói thế được, đây là công việc của Đường Hàm, theo hồ sơ về anh ta thì đó là một người rất kính nghiệp đấy.”
Kiều Tử Sơn thở dài: “Phóng viên Đường đi vào rừng mưa nhiệt đới để đưa tin về nạn chặt phá rừng trong những năm gần đây. Thành phố Diego vốn có luật nghiêm cấm mọi hành vi chặt phá ở rừng bất hợp pháp, thậm chí còn đùng đến vệ tinh quân sự để theo dõi! Nên đám trộm gỗ không thể tiếp tục khai thác trái phép theo cách thông thường, vì vậy chúng chuyển hướng vào việc trộm các loại gỗ quý. Theo cách này vệ tinh sẽ không thể phát hiện ra được, dù sao trong một khu rừng rộng lớn rậm rạp như thế bị mất một hai cây cũng không thể phát hiện trên ảnh vệ tinh được... Mà những loại gỗ quý này đều tập chung ở nơi sâu nhất của rừng mưa nhiệt đới, tạo ra nhiều lỗ hổng cho bọn trộm gỗ hoành hành, miễn là chúng tìm đúng loại gỗ quý, thì giá trị còn cao gấp hàng trăm lần so với việc phá rừng thông thường.”
Viên Mục Dã nói: “Lợi ích càng lớn, hành động sẽ càng điên cuồng...”
Kiều Tử Sơn gật đầu: “Bởi vì những loại gỗ đó phân bố vô cùng bí ẩn, cho nên để bảo vệ hay thu thập chứng cứ đều rất khó khăn, nếu như Đường Hàm đưa tin này ra ngoài, rất có thể sẽ khiến tổ chức bảo vệ thực vật quốc tế chú ý, đến lúc đó sẽ có biện pháp để cải thiện tình trạng hiện nay.”
Trong lòng Viên Mục Dã vẫn lo lắng cho Đường Hàm, anh ta mất liên lạc vào đúng lúc này không phải chuyện tốt, không nói đến việc anh ta có khả năng truyền bệnh cho người khác, chỉ riêng việc anh ta phát bệnh trong khu rừng hoang vắng này... thì đến thần tiên cũng khó cứu được.
Nghĩ đến chuyện này, Viên Mục Dã hỏi Đoàn Phong đi bên cạnh: “Những người đã chết ngoại trừ nôn ra máu thì có còn triệu chứng nào nữa không?”
Đoàn Phong cười khẩy: “Thông tin chi tiết đến lão Lâm cũng không có chứ đừng nói đến tôi!”
Viên Mục Dã lo lắng: “Các chứng bệnh có thể dẫn đến nôn ra máu có rất nhiều, chỉ bằng điểm này khó phán đoán được một người có phải bị mắc căn bệnh lạ kia hay không...”
Đoàn Phong nắm hai tay lại: “Chết là biết ngay, cậu cũng nhìn ảnh chụp nội tạng của họ rồi, tôi tin rằng không có người chết bình thường nào mà tim gan phổi lá lách lại có hình dáng như vậy.”
Kiều Tử Sơn cũng học y, anh ta nghe xong lắc đầu nói: “Hẳn là do phát hiện quá muộn, nhất định còn có triệu chứng khác mà chúng ta không biết...”
Viên Mục Dã trầm giọng: “Cho nên nhất định phải tìm được Đường Hàm, thứ nhất là để biết rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì ở nước F. Thứ hai là để phòng ngừa anh ta tiếp tục truyền nhiễm căn bệnh quái ác kia cho người khác.”
Sau hành trình kéo dài hàng giờ đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến được làng Walla trước khi mặt trời lặn. Đúng như Kiều Tử Sơn nói, dân làng không có cảm tình với người ngoài như bọn họ, may mà bọn họ đi cùng Kiều Tử Sơn đến, nếu không chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
Trưởng làng Walla là một người đàn ông trung niên năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, tên là A Thái, tính theo vai vế thì Kiều Tử Sơn phải gọi ông ta là cậu họ. Khi còn nhỏ Kiều Tử Sơn thường đi theo A Thái vào trong rừng chơi, nên tình cảm của họ khá thân thiết.
“Sơn, sao cháu lại dẫn người ngoài đến?” A Thái tỏ vẻ không vui .
Kiều Tử Sơn cười đáp: “Cậu, những người này đến tìm anh phóng viên họ Đường kia!”
A Thái ngạc nhiên hỏi: “Vẫn chưa tìm được à?” Vietwriter.vn
Kiều Tử Sơn gật đầu: “Vâng, cho nên cháu mới dẫn bọn họ lên núi, cậu cũng biết phóng viên Đường vì muốn bảo vệ rừng nhiệt đới mới đến làng Walla chúng ta, bây giờ anh ta mất tích, chúng ta cũng không thể mặc kệ được!”
A Thái cũng không tỏ thái độ ngay, chỉ rít mấy hơi thuốc lào, sau đó mới nói: “Phóng viên Đường là người tốt, trước khi anh ta đi chúng tôi đã trò chuyện rất lâu, anh ta biết người trong làng không muốn rời khỏi rừng mưa nhiệt đới, nên anh ta sẽ tìm cách đưa rừng mưa nhiệt đới trở thành khu bảo tồn động thực vật hoang dã quý hiếm cấp quốc tế gì gì đó, đến lúc đó người làng chúng ta có thể trở thành nhân viên bảo vệ rừng, có thể ngăn chặn triệt để nạn phá rừng... Nhưng anh ta chỉ ở lại Walla hai ngày đã đi, nếu biết trước anh ta sẽ xảy ra chuyện, cậu nhất định sẽ giữ anh ta ở lại thêm vài ngày.”
Viên Mục Dã biết A Thái không nói dối, Đường Hàm quả thật đã rời đi, nhưng vấn đề là sau khi rời khỏi Walla, anh ta đã quay lại thành phố sao? Hay tiếp tục đi vào sâu trong rừng mưa nhiệt đới để tìm chứng cứ trộm gỗ?
Viên Mục Dã tiếp tục hỏi A Thái: “Trước khi đi phóng viên Đường có nói gì không ạ? Ví dụ như tiếp theo anh ta sẽ đi đâu? Hay là có ý định đi sâu hơn vào rừng mưa nhiệt đới không?”
A Thái nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh ta đã từng nói sẽ đi tìm bọn chặt trộm, nhưng tôi đã cảnh báo anh ta rằng rừng mưa nhiệt đới vô cùng nguy hiểm, bọn họ chỉ có hai người thì quá nguy hiểm, cứ quay gần làng chúng tôi là được rồi.”
Viên Mục Dã gật đầu tiếp tục hỏi: “Là ai dẫn phóng viên Đường đến đây vậy? Khi đó tình trạng thân thể của anh ta thế nào?”
“Người dẫn anh ta đến là Tát Triết, là người bán muối cho làng chúng tôi. Về phần phóng viên Đường... trông anh ta có vẻ mệt mỏi nên tôi đã bảo thầy mo trong làng đến xem cho anh ta, nhưng thầy mo nói không có việc gì, nghỉ ngơi một đêm là khỏe.” A Thái nói.
Nhưng Đoàn Phong lại không lạc quan như thế: “Mặc dù về cơ bản có thể xác định căn bệnh này không lây nhiễm qua đường hô hấp, nhưng đường lây nhiễm chắc chắn cũng không quá phức tạp, nếu không cũng không đến mức mấy người bạn bác sĩ của Đường Hàm chỉ ăn một bữa cơm mà tất cả đều nhiễm bệnh được.”
Đang nói chuyện, Kiều Tử Sơn dừng xe cạnh một bãi đá vụn, sau đó quay lại nói với nhóm Đoàn Phong: “Xe chỉ đi được đến đây, quãng đường còn lại phải dựa vào sức mình thôi.”
Hoắc Nhiễm không ngừng kêu khổ: “Cái thói đời gì thế này? Lần sau mà còn phải tới những chỗ như thế này thì nhất định phải kéo tổng giám đốc Lâm đi cùng, cho anh ta được nếm trải những gì chúng ta phải trải qua! Để sau này đừng phân cho chúng ta những công việc gian khổ này nữa!”
Không ngờ Đoàn Phong lại hừ nhẹ, nói: “Đó là do cậu không biết thôi, những nơi trước kia lão Lâm đến đều là nơi mà người bình thường sẽ không đến... Chẳng qua hiện giờ do điều kiện sức khỏe không cho phép thôi.”
Viên Mục Dã thầm nghĩ, nghe cách nói này của Đoàn Phong thì hiển nhiên hồi đó anh ta đã cùng lão Lâm trải qua không ít chuyện, nhưng nhìn tuổi của anh ta có lẽ trẻ hơn lão lâm đến mười tuổi, vậy chẳng phải khi đó Đoàn Phong mới chỉ khoảng hai mươi à?
Trong lúc cậu suy nghĩ, đoàn người đã chính thức tiến vào bên trong rừng mưa nhiệt đới, những cây cổ thụ tán rộng che khuất cả bầu trời khiến con người có cảm giác bị đè nén, như đang bước vào một thế giới màu xanh lục cách ly với bên ngoài.
Lúc này mọi người không còn hào hứng nói chuyện phiếm nữa, tất cả đều bị không khí oi bức ẩm ướt xung quanh làm cho ngột ngạt khó chịu... Đại Quân vừa đi vừa chửa bậy: “ĐM, không có việc gì tự dưng chạy vào cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à!”
Viên Mục Dã cười bảo: “Không thể nói thế được, đây là công việc của Đường Hàm, theo hồ sơ về anh ta thì đó là một người rất kính nghiệp đấy.”
Kiều Tử Sơn thở dài: “Phóng viên Đường đi vào rừng mưa nhiệt đới để đưa tin về nạn chặt phá rừng trong những năm gần đây. Thành phố Diego vốn có luật nghiêm cấm mọi hành vi chặt phá ở rừng bất hợp pháp, thậm chí còn đùng đến vệ tinh quân sự để theo dõi! Nên đám trộm gỗ không thể tiếp tục khai thác trái phép theo cách thông thường, vì vậy chúng chuyển hướng vào việc trộm các loại gỗ quý. Theo cách này vệ tinh sẽ không thể phát hiện ra được, dù sao trong một khu rừng rộng lớn rậm rạp như thế bị mất một hai cây cũng không thể phát hiện trên ảnh vệ tinh được... Mà những loại gỗ quý này đều tập chung ở nơi sâu nhất của rừng mưa nhiệt đới, tạo ra nhiều lỗ hổng cho bọn trộm gỗ hoành hành, miễn là chúng tìm đúng loại gỗ quý, thì giá trị còn cao gấp hàng trăm lần so với việc phá rừng thông thường.”
Viên Mục Dã nói: “Lợi ích càng lớn, hành động sẽ càng điên cuồng...”
Kiều Tử Sơn gật đầu: “Bởi vì những loại gỗ đó phân bố vô cùng bí ẩn, cho nên để bảo vệ hay thu thập chứng cứ đều rất khó khăn, nếu như Đường Hàm đưa tin này ra ngoài, rất có thể sẽ khiến tổ chức bảo vệ thực vật quốc tế chú ý, đến lúc đó sẽ có biện pháp để cải thiện tình trạng hiện nay.”
Trong lòng Viên Mục Dã vẫn lo lắng cho Đường Hàm, anh ta mất liên lạc vào đúng lúc này không phải chuyện tốt, không nói đến việc anh ta có khả năng truyền bệnh cho người khác, chỉ riêng việc anh ta phát bệnh trong khu rừng hoang vắng này... thì đến thần tiên cũng khó cứu được.
Nghĩ đến chuyện này, Viên Mục Dã hỏi Đoàn Phong đi bên cạnh: “Những người đã chết ngoại trừ nôn ra máu thì có còn triệu chứng nào nữa không?”
Đoàn Phong cười khẩy: “Thông tin chi tiết đến lão Lâm cũng không có chứ đừng nói đến tôi!”
Viên Mục Dã lo lắng: “Các chứng bệnh có thể dẫn đến nôn ra máu có rất nhiều, chỉ bằng điểm này khó phán đoán được một người có phải bị mắc căn bệnh lạ kia hay không...”
Đoàn Phong nắm hai tay lại: “Chết là biết ngay, cậu cũng nhìn ảnh chụp nội tạng của họ rồi, tôi tin rằng không có người chết bình thường nào mà tim gan phổi lá lách lại có hình dáng như vậy.”
Kiều Tử Sơn cũng học y, anh ta nghe xong lắc đầu nói: “Hẳn là do phát hiện quá muộn, nhất định còn có triệu chứng khác mà chúng ta không biết...”
Viên Mục Dã trầm giọng: “Cho nên nhất định phải tìm được Đường Hàm, thứ nhất là để biết rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì ở nước F. Thứ hai là để phòng ngừa anh ta tiếp tục truyền nhiễm căn bệnh quái ác kia cho người khác.”
Sau hành trình kéo dài hàng giờ đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến được làng Walla trước khi mặt trời lặn. Đúng như Kiều Tử Sơn nói, dân làng không có cảm tình với người ngoài như bọn họ, may mà bọn họ đi cùng Kiều Tử Sơn đến, nếu không chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
Trưởng làng Walla là một người đàn ông trung niên năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, tên là A Thái, tính theo vai vế thì Kiều Tử Sơn phải gọi ông ta là cậu họ. Khi còn nhỏ Kiều Tử Sơn thường đi theo A Thái vào trong rừng chơi, nên tình cảm của họ khá thân thiết.
“Sơn, sao cháu lại dẫn người ngoài đến?” A Thái tỏ vẻ không vui .
Kiều Tử Sơn cười đáp: “Cậu, những người này đến tìm anh phóng viên họ Đường kia!”
A Thái ngạc nhiên hỏi: “Vẫn chưa tìm được à?” Vietwriter.vn
Kiều Tử Sơn gật đầu: “Vâng, cho nên cháu mới dẫn bọn họ lên núi, cậu cũng biết phóng viên Đường vì muốn bảo vệ rừng nhiệt đới mới đến làng Walla chúng ta, bây giờ anh ta mất tích, chúng ta cũng không thể mặc kệ được!”
A Thái cũng không tỏ thái độ ngay, chỉ rít mấy hơi thuốc lào, sau đó mới nói: “Phóng viên Đường là người tốt, trước khi anh ta đi chúng tôi đã trò chuyện rất lâu, anh ta biết người trong làng không muốn rời khỏi rừng mưa nhiệt đới, nên anh ta sẽ tìm cách đưa rừng mưa nhiệt đới trở thành khu bảo tồn động thực vật hoang dã quý hiếm cấp quốc tế gì gì đó, đến lúc đó người làng chúng ta có thể trở thành nhân viên bảo vệ rừng, có thể ngăn chặn triệt để nạn phá rừng... Nhưng anh ta chỉ ở lại Walla hai ngày đã đi, nếu biết trước anh ta sẽ xảy ra chuyện, cậu nhất định sẽ giữ anh ta ở lại thêm vài ngày.”
Viên Mục Dã biết A Thái không nói dối, Đường Hàm quả thật đã rời đi, nhưng vấn đề là sau khi rời khỏi Walla, anh ta đã quay lại thành phố sao? Hay tiếp tục đi vào sâu trong rừng mưa nhiệt đới để tìm chứng cứ trộm gỗ?
Viên Mục Dã tiếp tục hỏi A Thái: “Trước khi đi phóng viên Đường có nói gì không ạ? Ví dụ như tiếp theo anh ta sẽ đi đâu? Hay là có ý định đi sâu hơn vào rừng mưa nhiệt đới không?”
A Thái nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh ta đã từng nói sẽ đi tìm bọn chặt trộm, nhưng tôi đã cảnh báo anh ta rằng rừng mưa nhiệt đới vô cùng nguy hiểm, bọn họ chỉ có hai người thì quá nguy hiểm, cứ quay gần làng chúng tôi là được rồi.”
Viên Mục Dã gật đầu tiếp tục hỏi: “Là ai dẫn phóng viên Đường đến đây vậy? Khi đó tình trạng thân thể của anh ta thế nào?”
“Người dẫn anh ta đến là Tát Triết, là người bán muối cho làng chúng tôi. Về phần phóng viên Đường... trông anh ta có vẻ mệt mỏi nên tôi đã bảo thầy mo trong làng đến xem cho anh ta, nhưng thầy mo nói không có việc gì, nghỉ ngơi một đêm là khỏe.” A Thái nói.
Bình luận facebook