Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 365 - Chương 365 SAI LẦM NGOÀI Ý MUỐN
Chương 365 SAI LẦM NGOÀI Ý MUỐN
Đường Hàm vô cùng khổ sở, nói mình cũng tới đây rồi mới phát hiện cơ thể khác lạ, chỉ có điều anh ta không ngờ sự việc sẽ tới nông nỗi nghiêm trọng như thế… Sau đó anh ta giới thiệu Viên Mục Dã và Đoàn Phong với tộc trưởng của bộ lạc nguyên thủy là A Tang, anh ta nói mình có thể sống đến bây giờ là nhờ được A Tang chữa trị cho.
Thật ra khi Đường Hàm vừa đến thôn Walla thì cơ thể đã có cảm giác không khoẻ rồi. Mới đầu anh ta còn tưởng rằng mình bị cảm, cho nên cũng không để ở trong lòng. Sau khi uống thảo dược thầy mo cho rồi nghỉ ngơi một đêm, anh ta hơi khỏe hơn một chút.
Sau đó lúc anh ta rời thôn Walla cũng cố gượng tinh thần, Tát Triết dẫn đường thấy tình trạng của anh ta không tốt nên đề nghị hay là đi về trước, chờ thêm một khoảng thời gian nữa hẵng đến… Nhưng Đường Hàm sợ để muộn sẽ xảy ra biến cố, nên nói thế nào cũng đòi phải vào sâu trong rừng nhiệt đới xem những loại cây hiếm đó có bị khai thác trộm hay không.
Kết quả ba người bọn họ xuất phát không lâu, tình trạng của Đường Hàm trở nên càng ngày càng tệ, về sau còn bắt đầu liên tục nôn ra máu! Lưu Phàm Vũ chịu trách nhiệm quay phim chụp hình chính là nhiếp ảnh gia đến nước F cùng với anh ta lúc trước, cũng coi như là đồng nghiệp cũ từng làm việc chung nhiều năm, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại vào hùa với người dẫn đường bỏ mặc Đường Hàm đang thở thoi thóp.
Đến cả chính Đường Hàm cũng cảm thấy lần này anh ta chết chắc rồi, nhưng nào ngờ vào phút cuối anh ta lại gặp được bộ tộc Khởi Á bảo vệ cây long anh. Tộc trưởng A Tang hỏi rõ tình hình rồi chữa khỏi bệnh cho Đường Hàm bằng cách của họ.
Viên Mục Dã thổn thức: “Tại sao người nhiếp ảnh gia kia muốn bỏ lại anh? Hai người bọn họ khiêng anh đi ra ngoài đâu phải vấn đề gì?”
Đường Hàm đáp với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật ra sau khi về nước, chúng tôi cũng có nghe phong phanh về chuyện của nước F. Chúng tôi còn bàn bạc xem có cần đến bệnh viện kiểm tra không, nhưng khi đó tình hình bên thành phố Diego hơi khó giải quyết, cho nên chúng tôi cũng không chú ý nhiều như vậy. Anh ta vừa thấy tôi nôn ra máu là lập tức nghĩ đến có thể tôi đã bị lây bệnh truyền nhiễm bùng nổ ở nước F… Con người gặp cảnh cực kỳ sợ hãi khó tránh khỏi sẽ đưa ra một vài lựa chọn không lý trí, cho nên tôi không trách bọn họ.”
“Thế mấy người bác sĩ kia là thế nào? Sao bọn họ lại bị lây bệnh ở nhà anh?” Đoàn Phong hỏi.
Nghe Đoàn Phong nói, Đường Hàm tỏ vẻ áy náy: “Là do sự sơ sẩy lơ là của tôi đã hại chết bọn họ… Tôi quen mấy người bạn đó trong một lần đi đưa tin vào rất nhiều năm trước. Mặc dù lĩnh vực của chúng tôi khác nhau nhưng nói chuyện lại rất hợp, cho nên những năm gần đây chúng tôi rất thân với nhau. Lần trước tôi đi nước F đến hơn một tháng, khi bọn họ nghe nói tôi đã về bèn muốn tụ tập. Hiện giờ nhớ lại, tối đó mấy người chúng tôi chỉ ăn cơm với nhau. Tôi thật sự không nghĩ ra rốt cuộc mình đã lây bệnh cho bọn họ như thế nào…”
Nghe đến đó, Viên Mục Dã nhắc nhở anh ta: “Lúc ở thôn Walla, anh từng cắt máu ăn thề với hai mươi người dân trong thôn. Bây giờ về cơ bản tất cả bọn họ đều bị lây rồi.”
Sắc mặt Đường Hàm xanh mét, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, nói: “Tôi nhớ ra rồi, để thết đãi bọn họ, tôi đã làm món cua ngâm rượu, lúc rửa cua không cẩn thận bị đứt tay, chắc là đúng vào lúc ấy, máu của tôi đã dính vào mấy con cua… Sớm biết vậy tôi đã không làm món đó.”
Viên Mục Dã muốn an ủi Đường Hàm vài câu, nhưng Đoàn Phong lại không cho cậu cơ hội này, anh ta lạnh lùng, nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Có thời gian đó, chẳng bằng suy nghĩ kĩ xem nên cứu sống những người dân đã nhiễm bệnh như thế nào.”
Đường Hàm nhìn về phía A Tang: “Cây long anh là hoá thạch sống trong giới thực vật, trong nhựa cây của nó có chứa một loại chất nào đó có thể chữa khỏi căn bệnh lạ không biết tên này. Tôi tin chắc chắn phía A Tang sẽ có cách.”
A Tang nghe xong bèn nói với mấy người bọn họ: “Tôi có thể dẫn người đi cứu người dân thôn Walla, nhưng các người phải cam đoan không để lộ vị trí của cây long anh cho bất kỳ ai… Thói đời tham lam, nếu để những kẻ khai thác trộm kia biết vị trí của cây long anh, chỉ e loại cây cổ xưa quý hiếm này sẽ mãi mãi biến mất khỏi rừng nhiệt đới.”
Viên Mục Dã nghe A Tang đồng ý chữa cho những người bệnh thì sốt ruột nói: “Chuyện đó không nên kéo dài. Bây giờ chúng ta mau mang lá cây long anh về đi! Tôi sợ mấy người phát bệnh lúc ban đầu sắp không kiên trì được nữa.”
Ai ngờ A Tang lại lắc đầu: “Các vị không biết đấy thôi, mặc dù lá cây long anh có hiệu quả thần kỳ, nhưng càng tươi càng tốt, nếu muốn nó có hiệu quả chữa trị cao nhất thì nhất định phải dùng ngay sau khi hái xuống, nếu không tác dụng của thuốc sẽ giảm mạnh. Vừa nãy tôi đã nghe Trác Mã nói, cô ấy đã từng dùng lá khô chữa cho Đường Hàm và một người dân khác. Lá khô chỉ có tác dụng kiềm chế tạm thời, cho nên sau đó nhất định bọn họ sẽ phát bệnh lần nữa… Nếu muốn trị tận gốc hoàn toàn, phải đưa người bệnh tới bộ lạc của chúng tôi mới được.”
Viên Mục Dã tỏ vẻ khó xử: “Nơi này cách thôn Walla quá xa, chúng tôi trở về rồi lại đưa bọn họ tới, đi đi về về thế kéo dài nhiều thời gian quá, tôi sợ…”
Ai ngờ A Tang lại khoát tay: “Không sao, tôi dẫn các cậu đi lối tắt, có thể chạy về trong thời gian nhanh nhất. Trong những người bệnh đó ai có thể thì tự mình đi tới, không thể thì khiêng thẳng lại đây.”
Sau đó A Tang dẫn Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi lối tắt tới thôn Walla, còn thầy mo Trác Mã không thể cử động vì vết thương trên bụng, cho nên chỉ có thể tạm thời để chị ta ở lại nghỉ ngơi trong bộ lạc của A Tang.
Lúc này đây Đường Hàm cũng đi theo nhóm Viên Mục Dã cùng về thôn Walla. Mặc dù chuyện lần này hoàn toàn bởi sai lầm ngoài ý muốn của anh ta, nhưng nếu do anh ta mà ra, tất nhiên anh ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trên đường trở về, Viên Mục Dã tò mò hỏi Đường Hàm: “Lúc anh ở nước F đã xảy ra việc gì? Anh có thể nhớ lại mình bị lây căn bệnh lạ này như thế nào không?”
Đường Hàm lắc đầu: “Nói thật, lúc ấy tôi và Lưu Phàm Vũ ở đó hơn một tháng, chủ yếu là đưa tin về tình hình khí hậu nước F nóng lên, sông băng tan. Trừ cái đó ra thì không còn làm chuyện gì khác… Hơn nữa, tại sao tôi bị lây bệnh mà Lưu Phàm Vũ lại không sao chứ? Mãi mà tôi vẫn không hiểu được điều này.”
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi bảo: “Xem tình hình hiện giờ, máu là một trong những con đường truyền nhiễm. Anh cẩn thận nhớ lại thử xem lúc ở nước F có bị thương hay ăn món gì kỳ lạ không?”
Đường Hàm kể với nhóm Viên Mục Dã rằng nước F là một đất nước rất đặc biệt. Thứ nhất, nó là một đảo quốc bốn bề là biển, tiếp theo là khí hậu của nước F rét lạnh, quanh năm không có mùa hè, mặc dù vào mùa ấm nhất, nhiệt độ trung bình cũng sẽ không cao hơn mười độ C.
Toàn bộ nước F có 40% diện tích đất bị băng tuyết bao phủ quanh năm, đất đai có thể trồng trọt chỉ chiếm một vài phần trăm diện tích đất nước… Cho nên nước F có một điều luật được quy định trong pháp luật, bất cứ ai qua đời đều không được chôn xuống đất. Hoặc là hoả táng thi thể, hoặc là vận chuyển ra nước ngoài để chôn cất. Vietwriter.vn
Đường Hàm vô cùng khổ sở, nói mình cũng tới đây rồi mới phát hiện cơ thể khác lạ, chỉ có điều anh ta không ngờ sự việc sẽ tới nông nỗi nghiêm trọng như thế… Sau đó anh ta giới thiệu Viên Mục Dã và Đoàn Phong với tộc trưởng của bộ lạc nguyên thủy là A Tang, anh ta nói mình có thể sống đến bây giờ là nhờ được A Tang chữa trị cho.
Thật ra khi Đường Hàm vừa đến thôn Walla thì cơ thể đã có cảm giác không khoẻ rồi. Mới đầu anh ta còn tưởng rằng mình bị cảm, cho nên cũng không để ở trong lòng. Sau khi uống thảo dược thầy mo cho rồi nghỉ ngơi một đêm, anh ta hơi khỏe hơn một chút.
Sau đó lúc anh ta rời thôn Walla cũng cố gượng tinh thần, Tát Triết dẫn đường thấy tình trạng của anh ta không tốt nên đề nghị hay là đi về trước, chờ thêm một khoảng thời gian nữa hẵng đến… Nhưng Đường Hàm sợ để muộn sẽ xảy ra biến cố, nên nói thế nào cũng đòi phải vào sâu trong rừng nhiệt đới xem những loại cây hiếm đó có bị khai thác trộm hay không.
Kết quả ba người bọn họ xuất phát không lâu, tình trạng của Đường Hàm trở nên càng ngày càng tệ, về sau còn bắt đầu liên tục nôn ra máu! Lưu Phàm Vũ chịu trách nhiệm quay phim chụp hình chính là nhiếp ảnh gia đến nước F cùng với anh ta lúc trước, cũng coi như là đồng nghiệp cũ từng làm việc chung nhiều năm, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại vào hùa với người dẫn đường bỏ mặc Đường Hàm đang thở thoi thóp.
Đến cả chính Đường Hàm cũng cảm thấy lần này anh ta chết chắc rồi, nhưng nào ngờ vào phút cuối anh ta lại gặp được bộ tộc Khởi Á bảo vệ cây long anh. Tộc trưởng A Tang hỏi rõ tình hình rồi chữa khỏi bệnh cho Đường Hàm bằng cách của họ.
Viên Mục Dã thổn thức: “Tại sao người nhiếp ảnh gia kia muốn bỏ lại anh? Hai người bọn họ khiêng anh đi ra ngoài đâu phải vấn đề gì?”
Đường Hàm đáp với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật ra sau khi về nước, chúng tôi cũng có nghe phong phanh về chuyện của nước F. Chúng tôi còn bàn bạc xem có cần đến bệnh viện kiểm tra không, nhưng khi đó tình hình bên thành phố Diego hơi khó giải quyết, cho nên chúng tôi cũng không chú ý nhiều như vậy. Anh ta vừa thấy tôi nôn ra máu là lập tức nghĩ đến có thể tôi đã bị lây bệnh truyền nhiễm bùng nổ ở nước F… Con người gặp cảnh cực kỳ sợ hãi khó tránh khỏi sẽ đưa ra một vài lựa chọn không lý trí, cho nên tôi không trách bọn họ.”
“Thế mấy người bác sĩ kia là thế nào? Sao bọn họ lại bị lây bệnh ở nhà anh?” Đoàn Phong hỏi.
Nghe Đoàn Phong nói, Đường Hàm tỏ vẻ áy náy: “Là do sự sơ sẩy lơ là của tôi đã hại chết bọn họ… Tôi quen mấy người bạn đó trong một lần đi đưa tin vào rất nhiều năm trước. Mặc dù lĩnh vực của chúng tôi khác nhau nhưng nói chuyện lại rất hợp, cho nên những năm gần đây chúng tôi rất thân với nhau. Lần trước tôi đi nước F đến hơn một tháng, khi bọn họ nghe nói tôi đã về bèn muốn tụ tập. Hiện giờ nhớ lại, tối đó mấy người chúng tôi chỉ ăn cơm với nhau. Tôi thật sự không nghĩ ra rốt cuộc mình đã lây bệnh cho bọn họ như thế nào…”
Nghe đến đó, Viên Mục Dã nhắc nhở anh ta: “Lúc ở thôn Walla, anh từng cắt máu ăn thề với hai mươi người dân trong thôn. Bây giờ về cơ bản tất cả bọn họ đều bị lây rồi.”
Sắc mặt Đường Hàm xanh mét, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, nói: “Tôi nhớ ra rồi, để thết đãi bọn họ, tôi đã làm món cua ngâm rượu, lúc rửa cua không cẩn thận bị đứt tay, chắc là đúng vào lúc ấy, máu của tôi đã dính vào mấy con cua… Sớm biết vậy tôi đã không làm món đó.”
Viên Mục Dã muốn an ủi Đường Hàm vài câu, nhưng Đoàn Phong lại không cho cậu cơ hội này, anh ta lạnh lùng, nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Có thời gian đó, chẳng bằng suy nghĩ kĩ xem nên cứu sống những người dân đã nhiễm bệnh như thế nào.”
Đường Hàm nhìn về phía A Tang: “Cây long anh là hoá thạch sống trong giới thực vật, trong nhựa cây của nó có chứa một loại chất nào đó có thể chữa khỏi căn bệnh lạ không biết tên này. Tôi tin chắc chắn phía A Tang sẽ có cách.”
A Tang nghe xong bèn nói với mấy người bọn họ: “Tôi có thể dẫn người đi cứu người dân thôn Walla, nhưng các người phải cam đoan không để lộ vị trí của cây long anh cho bất kỳ ai… Thói đời tham lam, nếu để những kẻ khai thác trộm kia biết vị trí của cây long anh, chỉ e loại cây cổ xưa quý hiếm này sẽ mãi mãi biến mất khỏi rừng nhiệt đới.”
Viên Mục Dã nghe A Tang đồng ý chữa cho những người bệnh thì sốt ruột nói: “Chuyện đó không nên kéo dài. Bây giờ chúng ta mau mang lá cây long anh về đi! Tôi sợ mấy người phát bệnh lúc ban đầu sắp không kiên trì được nữa.”
Ai ngờ A Tang lại lắc đầu: “Các vị không biết đấy thôi, mặc dù lá cây long anh có hiệu quả thần kỳ, nhưng càng tươi càng tốt, nếu muốn nó có hiệu quả chữa trị cao nhất thì nhất định phải dùng ngay sau khi hái xuống, nếu không tác dụng của thuốc sẽ giảm mạnh. Vừa nãy tôi đã nghe Trác Mã nói, cô ấy đã từng dùng lá khô chữa cho Đường Hàm và một người dân khác. Lá khô chỉ có tác dụng kiềm chế tạm thời, cho nên sau đó nhất định bọn họ sẽ phát bệnh lần nữa… Nếu muốn trị tận gốc hoàn toàn, phải đưa người bệnh tới bộ lạc của chúng tôi mới được.”
Viên Mục Dã tỏ vẻ khó xử: “Nơi này cách thôn Walla quá xa, chúng tôi trở về rồi lại đưa bọn họ tới, đi đi về về thế kéo dài nhiều thời gian quá, tôi sợ…”
Ai ngờ A Tang lại khoát tay: “Không sao, tôi dẫn các cậu đi lối tắt, có thể chạy về trong thời gian nhanh nhất. Trong những người bệnh đó ai có thể thì tự mình đi tới, không thể thì khiêng thẳng lại đây.”
Sau đó A Tang dẫn Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi lối tắt tới thôn Walla, còn thầy mo Trác Mã không thể cử động vì vết thương trên bụng, cho nên chỉ có thể tạm thời để chị ta ở lại nghỉ ngơi trong bộ lạc của A Tang.
Lúc này đây Đường Hàm cũng đi theo nhóm Viên Mục Dã cùng về thôn Walla. Mặc dù chuyện lần này hoàn toàn bởi sai lầm ngoài ý muốn của anh ta, nhưng nếu do anh ta mà ra, tất nhiên anh ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trên đường trở về, Viên Mục Dã tò mò hỏi Đường Hàm: “Lúc anh ở nước F đã xảy ra việc gì? Anh có thể nhớ lại mình bị lây căn bệnh lạ này như thế nào không?”
Đường Hàm lắc đầu: “Nói thật, lúc ấy tôi và Lưu Phàm Vũ ở đó hơn một tháng, chủ yếu là đưa tin về tình hình khí hậu nước F nóng lên, sông băng tan. Trừ cái đó ra thì không còn làm chuyện gì khác… Hơn nữa, tại sao tôi bị lây bệnh mà Lưu Phàm Vũ lại không sao chứ? Mãi mà tôi vẫn không hiểu được điều này.”
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi bảo: “Xem tình hình hiện giờ, máu là một trong những con đường truyền nhiễm. Anh cẩn thận nhớ lại thử xem lúc ở nước F có bị thương hay ăn món gì kỳ lạ không?”
Đường Hàm kể với nhóm Viên Mục Dã rằng nước F là một đất nước rất đặc biệt. Thứ nhất, nó là một đảo quốc bốn bề là biển, tiếp theo là khí hậu của nước F rét lạnh, quanh năm không có mùa hè, mặc dù vào mùa ấm nhất, nhiệt độ trung bình cũng sẽ không cao hơn mười độ C.
Toàn bộ nước F có 40% diện tích đất bị băng tuyết bao phủ quanh năm, đất đai có thể trồng trọt chỉ chiếm một vài phần trăm diện tích đất nước… Cho nên nước F có một điều luật được quy định trong pháp luật, bất cứ ai qua đời đều không được chôn xuống đất. Hoặc là hoả táng thi thể, hoặc là vận chuyển ra nước ngoài để chôn cất. Vietwriter.vn
Bình luận facebook