• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (5 Viewers)

  • Chương 364 - Chương 364 ĐƯỜNG HÀM

Chương 364 ĐƯỜNG HÀM

“Thầy mo đâu?” Viên Mục Dã hỏi.



Đoàn Phong chĩa cằm vào một căn nhà tranh cách đó không xa: “Bị người ta khiêng vào đó rồi. Tôi đoán Trác Mã và người đàn ông vừa nãy có gian tình, nếu không sao có thể gọi thân thiết thế chứ?”



Viên Mục Dã buồn cười: “Anh trở nên hóng hớt thế từ bao giờ vậy?”



Đoàn Phong nghe cậu nói thế thì bực mình: “Đây gọi là quan sát tỉ mỉ nhé?”



Đúng lúc này, Kiều Tử Sơn bị treo ở trên cây rốt cuộc cũng tỉnh lại. Đầu tiên anh ta nhìn xung quanh một cách mờ mịt, sau đó đột nhiên giãy giụa dữ dội, chỉ tiếc dây mây treo anh ta cực kỳ bền chắc, há có thể để anh ta giãy cái là đứt?



Đoàn Phong tức giận bảo: “Đừng phí sức lực nữa…”



Nghe thế, người Kiều Tử Sơn cứng đờ, sau đó cả người rũ ra, từ bỏ chống cự. Đúng như lời Đoàn Phong nói, với sức của anh ta, vốn không thể nào thoát khỏi đoạn dây mây, dù giãy giụa như thế nào cũng chỉ phí công.



Sau khi Kiều Tử Sơn tỉnh lại, mắt anh ta đỏ ửng nhưng không hề nói một lời nào. Viên Mục Dã hỏi một cách khó hiểu: “Tại sao anh phải làm như vậy?”



Kiều Tử Sơn liếc Viên Mục Dã, vẫn chẳng chịu nói gì… Tất nhiên Đoàn Phong sẽ không hỏi tế nhị như Viên Mục Dã: “Những chỗ đánh dấu ven đường là để lại cho đồng lõa của anh hả?”



Kiều Tử Sơn sửng sốt, sau đó gằn giọng hỏi: “Các anh phát hiện từ bao giờ?”



Đoàn Phong cười đáp: “Bắt đầu từ khi nhóm chúng ta rời khỏi thôn Walla là tôi đã phát hiện rồi, hơn nữa tôi còn thay đổi hết những đánh dấu đặc biệt của anh…”



Kiều Tử Sơn thoắt cái trừng mắt giận dữ: “Anh! Làm hỏng chuyện lớn của tôi rồi!”



Đoàn Phong cười lạnh: “Chuyện lớn? Còn không phải là anh mơ ước cái cây long anh kia à? Giá trị của gốc cây đó không ít tiền nhỉ?”



Lúc này Kiều Tử Sơn giống như quả cà tím héo úa, mặt mày tuyệt vọng… Viên Mục Dã thầm nghi ngờ, theo lý mà nói, nếu chỉ là không kiếm được món “tiền tài phi nghĩa”, mặc dù cực kỳ thất vọng nhưng anh ta cũng không nên có biểu cảm ấy. Chắc hẳn trong đó nhất định có ẩn tình khác.



“Anh Kiều, tôi cảm thấy suốt đường đi chúng ta cũng nói chuyện rất hợp duyên, nếu anh có việc gì khó thì đừng ngại nói ra nghe thử, không chừng chúng tôi có thể giúp được gì thì sao?”



Kiều Tử Sơn cười khổ: “Hoàn cảnh hiện giờ của hai anh cũng không khá hơn tôi là bao, có thể giúp gì được tôi cơ chứ?”



“Không hẳn là vậy, tốt xấu gì hai chúng tôi và thầy mo vẫn cùng phe cơ mà? Chúng tôi đâu có chọc một lỗ thủng trên bụng người ta giống anh…” Đoàn Phong tức giận nói.



Không ngờ Kiều Tử Sơn vừa nghe Đoàn Phong nói như vậy, anh ta lại tỏ vẻ áy náy: “Không phải tôi cố ý, là cô ta cứ khăng khăng muốn ngăn cản tôi… Cuối cùng tôi nóng nảy quá nên… mới đâm cô ta bị thương.”

“Rốt cuộc tại sao anh phải làm vậy? Anh không nói ra làm sao chúng tôi giúp anh được?” Viên Mục Dã hơi sốt ruột.



Kiều Tử Sơn im lặng trong chốc lát rồi mới kể ngọn nguồn câu chuyện… Hóa ra lần này sở dĩ anh ta có thể trở thành người dẫn đường cho nhóm Viên Mục Dã không phải do anh ta tự nguyện tới, mà là bị tay trùm của một câu lạc bộ tên là Long Gia ép buộc tới. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Long Gia là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính đứng đầu thành phố Diego. Hầu như cứ có thứ gì kiếm được tiền là hắn ta làm cái đó. Việc ít phí tốn mà lợi nhuận lớn như khai thác trộm trong rừng nhiệt đới tất nhiên là khỏi phải nói… Hơn nữa, với mức hình phạt trước mắt của pháp luật nước S, khai thác gỗ trộm còn không nghiêm trọng bằng tội lái xe nguy hiểm, cho nên cho dù bị bắt, chỉ cần đẩy một người ra để nhận hết tội là được.



Loại làm ăn phi pháp có độ nguy hiểm thấp mà lợi nhuận cao này đúng là con đường phát tài mà những ông chủ ưa “đá bóng sát biên” như Long Gia thích nhất… Bởi vì thế lực của Long Gia lớn mạnh nên tất cả các tổ chức khai thác gỗ trộm của thành phố Diego hầu như đều bị một mình hắn ta lũng đoạn.



Ấy vậy mà hắn ta vẫn chưa chịu thỏa mãn, còn nhằm vào những loại cây quý hiếm trong rừng nhiệt đới, bởi vì chỉ cần tìm được một giống cây quý hiếm, chẳng những lợi nhuận khách quan, mà ngay cả nhân công và phí chuyên chở cũng sẽ tiết kiệm được một khoản không nhỏ.



Khoảng thời gian trước, không biết Long Gia nghe đồn từ chỗ nào mà biết về cây long anh, nhưng hắn ta dẫn người lên núi vài lần đều bất lực trở về, cứ như cây long anh chỉ là một truyền thuyết mà thôi…



Nhưng trước đó hắn ta đã tung hê ra ngoài tin tìm kiếm cây long anh rồi.



Kết quả lại có một người mua ở nước ngoài nghe tiếng, trả giá cực cao để mua cây long anh!



Marx đã từng nói: “Chỉ cần có 50% lợi nhuận, tư bản sẽ bí quá hoá liều; vì 100% lợi nhuận, họ sẽ dám chà đạp lên mọi pháp luật trên đời, với lợi nhuận 300% trở lên, họ sẽ dám làm bất cứ hành vi phạm tội nào, hoặc thậm chí đâm đầu vào nguy hiểm…”



Đối mặt với lợi nhuận, làm sao Long Gia dễ dàng dừng tay? Vì thế hắn ta trăm phương nghìn kế nghe ngóng được Kiều Tử Sơn, biết mẹ của anh ta là người làng Walla, cho nên muốn Kiều Tử Sơn về làng hòng tìm vị trí của cây long anh.



Ban đầu Kiều Tử Sơn cũng không đồng ý, anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Mặc dù anh ta đã rời khỏi thôn Walla rất nhiều năm nhưng anh ta không hề muốn làm chuyện gây hại cho thôn Walla.



Kết quả đúng lúc này người yêu của Kiều Tử Sơn lại bị mất tích một cách bí ẩn, sau khi điên cuồng tìm kiếm vài ngày, anh ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, nói rằng chỉ cần anh ta có thể tìm được vị trí của cây long anh là có thể bảo đảm người yêu của anh ta bình an, nếu không…



Kiều Tử Sơn cũng nghĩ tới việc đi báo cảnh sát, nhưng lại lo làm như vậy sẽ chọc giận đối phương, ngộ nhỡ chúng gửi qua bưu điện cho anh ta lỗ tai, ngón tay hay thứ linh tinh gì đó thì làm sao anh ta chịu nổi. Vì vậy, anh ta đành phải đồng ý giúp Long Gia tìm cây long anh, đổi lấy sự bình an của người yêu.



Đúng lúc này, người phóng viên từ thủ đô tới bị mất tích, đám Long Gia bảo Kiều Tử Sơn tự mình xin ra trận, quay về thôn Walla lần nữa bằng thân phận người dẫn đường. Đáng tiếc thầy mo luôn luôn cẩn thận, không bao giờ tùy tiện nói cho người khác biết vị trí của cây long anh, cho dù là người trong thôn Walla cũng không.



Nghe Kiều Tử Sơn kể xong, Viên Mục Dã thầm đồng cảm với điều anh ta gặp phải, vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện này đúng thật là quá xui xẻo…



Đang nói, người đàn ông vừa mới đi đột nhiên dắt theo một người đàn ông khác quay trở lại. Viên Mục Dã và Đoàn Phong ngẩng đầu nhìn thì kinh hãi ngớ người ngay tại trận, chẳng ai ngờ người này lại là phóng viên Đường Hàm đã mất tích nhiều ngày.



“Tôi nghe Trác Mã nói các anh tới tìm tôi ư?” Đường Hàm nghi ngờ hỏi.



Viên Mục Dã và Đoàn Phong liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trong mắt bọn họ, khả năng Đường Hàm sống sót cực kỳ bé nhỏ, nhưng hôm nay anh ta lại đứng đàng hoàng ở trước mặt, làm sao có thể không khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc được?



Sau đó Đường Hàm nhờ người đàn ông cởi dây mây cho Viên Mục Dã và Đoàn Phong, còn chuẩn bị cho họ một ít đồ ăn lấp bụng. Đoàn Phong thì không sao cả, cho cái gì ăn cái nấy, nhưng Viên Mục Dã lại không được, cuối cùng cậu đành phải mặt dày đòi người ta trả ba lô cho mình…



Trong bữa ăn Viên Mục Dã nói rõ mục đích chuyến này của họ, hơn nữa nói cho Đường Hàm biết tin những người bạn bác sĩ của anh ta đã qua đời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom