Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366 - Chương 366 LONG GIA
Chương 366 LONG GIA
Lý do làm như vậy chủ yếu là bởi vì, thứ nhất khan hiếm đất đai, thứ hai là người nước F cho rằng dưới nền đất đóng băng quanh năm có thể sẽ tồn tại một vài vi khuẩn cổ xưa gây bệnh, mà loài người hiện đại không có cách nào miễn dịch được, một khi chúng chui ra khỏi nền đất, rất có khả năng sẽ mang lại tai họa ngập đầu cho người dân nước F, thậm chí toàn thế giới.
Mà theo ảnh hưởng của khí hậu nóng lên mấy năm nay, tình trạng sông băng tan trong lãnh thổ nước F trở nên nghiêm trọng, mực nước biển dâng cao, thậm chí có rất nhiều nơi quanh năm tuyết đọng đều đã trơ ra mặt đất.
Nói tới đây, Đường Hàm đột nhiên nhớ ra một việc, đó là lúc bọn họ hoàn thành bản tin và chuẩn bị đi, anh ta đã từng nhận lời mời của một anh bạn ở địa phương, đến nhà người đó làm khách…
Mà đêm hôm đó bởi vì Lưu Phàm Vũ còn phải cắt nối biên tập đoạn phim, cho nên không đi theo cùng. Đây là lần duy nhất bọn họ đi riêng trong thời gian hơn một tháng ở nước F. Ắt hẳn Đường Hàm bị lây căn bệnh lạ này vào lúc ấy mà không hay biết gì!
Khi nói chuyện, đoàn người bọn họ đã được A Tang dẫn đường về tới thôn Walla. Đám Trương Khai và Đại Quân vừa thấy Viên Mục Dã và Đoàn Phong về, trái tim treo cao cuối cùng cũng được hạ xuống…
Đầu tiên Đoàn Phong hỏi thăm tình hình trong thôn. Đại Quân nói sau khi bọn họ đi, trong thôn cũng không xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán, chỉ có thêm mấy người dân nôn ra máu thôi.
Thôn trưởng A Thái nhìn thấy A Tang cũng rất kinh ngạc, ông ta không ngờ tộc trưởng bộ tộc Khởi Á có thể tự mình đến đây. Sau đó A Tang kiểm kê số lượng người bị bệnh, cũng cho mấy người bị nặng trong đó nhai nuốt một ít lá cây long anh trước…
Đúng như A Tang nói trước đó, mặc dù bọn họ đã chạy về thôn bằng thời gian ngắn nhất, nhưng những lá cây long anh cũng không còn tươi như lúc mới hái nữa, cho nên chỉ có thể tạm thời ngăn chặn bệnh của họ.
Vì có mấy người dân bị nặng quá không thể đi được, nên A Tang sắp xếp những người mình dẫn đến, cộng thêm đoàn người của số 54 thay phiên nhau khiêng những người này về bộ lạc Khởi Á. Còn những người dân có thể đi được thì để bọn họ đi theo sau, mọi người tranh thủ chạy về bộ lạc của A Tang trước khi trời tối.
Vốn dĩ tất thảy cũng coi như thuận lợi, chỉ cần bọn họ có thể trở lại gần chỗ cây long anh, tất cả những người dân bị nhiễm bệnh đều sẽ được cứu! Nhưng điều khiến Viên Mục Dã không ngờ là, trên đường trở về lại có sự cố.
Khi cả đoàn bọn họ vừa mới rời khỏi thôn Walla không lâu, A Tang vẫn đi đằng trước dẫn đường đột nhiên giơ tay lên ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại. Những người phía sau lập tức ngừng bước, trong rừng trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc này, tất cả mọi người nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng xào xạc, hẳn là có người nào đó đang đi tới từ phía trước mặt bọn họ, hơn nữa nghe tiếng thì số người còn khá nhiều… May mà A Tang rất nhạy bén. Anh ta lập tức dẫn mọi người trốn vào trong bụi cỏ gần đó, còn dặn dò mọi người lát nữa tuyệt đối đừng lên tiếng, thấy rõ người đến là ai rồi xem thế nào.
Không bao lâu sau, một tên đầu trọc dáng người chắc nịch chui ra từ trong rừng cây, theo sát phía sau hắn ta là một đám ăn mặc đồ ngụy trang đi rừng, hơn nữa trên người những người này đều mang theo vũ khí, nhìn là biết không phải loại người tốt biết tuân thủ pháp luật.
Những người này vừa xuất hiện, Viên Mục Dã phát hiện ở trong đội của bọn họ còn có ba người đàn ông bị trói tay ra sau lưng. Đường Hàm nhận ra ngay hai người trong đó là nhiếp ảnh gia Lưu Phàm Vũ đã bỏ mặc anh ta chạy trốn và người dẫn đường Tát Triết…
Tên đầu trọc cầm đầu có vẻ dữ tợn, mặt mũi cực kỳ hung ác, có một hình xăm rồng đen uốn lượn từ cánh tay phải cho đến gáy của hắn ta, nhìn là biết chẳng phải người hiền lành.
Lúc này Viên Mục Dã nhớ ra một việc, Kiều Tử Sơn từng nói lý do mình làm như vậy hoàn toàn là bởi vì Long Gia bắt mất người yêu của anh ta. Chẳng lẽ tay đầu trọc xăm hình rồng đen này là Long Gia mà Kiều Tử Sơn nói?
Cỏ dại trong rừng nhiệt đới mọc thành cụm rậm rạp, chẳng có đường đi đàng hoàng, người đi trong rừng cần phải vừa đi vừa mở đường bằng dao rựa, cho nên tạm thời đám người kia vẫn chưa phát hiện ra đang có hơn ba mươi người “già yếu bệnh tật” trốn ở trong bụi cỏ.
Lúc này họ nghe một tên nom dáng vẻ đáng khinh bên cạnh đầu trọc nói: “Long Gia, Kiều Tử Sơn kia có đáng tin không? Sao ký hiệu hắn để lại tới đây là biến mất tiêu rồi?”
Long Gia hừ lạnh: “Có cho tiền hắn cũng không dám chơi chiêu trò gì!” Sau khi nói xong, hắn ta quay đầu liếc người đàn ông bị trói ngoặt tay ra sau lưng, cười lạnh nói: “Có phải không hả anh Diêu?”
Người tên anh Diêu kia trông trắng trẻo sạch sẽ, dù vóc dáng rất cao, nhưng tay chân mảnh khảnh, vừa nhìn là biết người văn vẻ. Sắc mặt anh ta khó coi, trừng mắt với Long Gia nhưng chẳng nói câu nào. w●ebtruy●enonlin●e●com
Người đàn ông đáng khinh vội vàng nịnh hót: “Chí phải… Chỉ cần tên họ Diêu này còn nằm trong tay chúng ta, có cho Kiều Tử Sơn cũng không dám chơi chiêu trò gì.”
Mặc dù Viên Mục Dã trốn trong bụi cỏ rất tò mò anh Diêu kia là ai? Nhưng đồng thời cậu cũng đếm số lượng của bọn người kia, phân tích nếu cứng đối cứng thì có thể có mấy phần thắng.
Nhóm người này càng đi càng gần, tim của mọi người trong bụi cỏ đều vọt lên tới cổ họng. Dù cỏ dại mọc cao bằng người là vách chắn rất tốt, nhưng dẫu sao cũng đã gần trong gang tấc với đối phương, ngộ nhỡ có gió thổi cỏ lay, tuyệt đối sẽ lộ ngay.
Ai ngờ đúng lúc này, A Tang đột nhiên làm mấy dấu tay kỳ lạ với người trong tộc của anh ta. Ngay sau đó mỗi người bọn họ lấy ra một thứ giống như cây sáo, sau đó thổi về phía đám người kia…
Một cây kim bạc kèm lông chim vút ra, Viên Mục Dã sực nhớ, đây chẳng phải là loại kim bạc gắn lông chim làm ngất cậu và Đoàn Phong đấy sao?! Cùng lúc đó, mấy tên đàn em của Long Gia rầm rầm ngã xuống đất không dậy nổi. Đám bọn chúng thoắt cái kinh ngạc rối loạn đội hình.
Ai ngờ tay Long Gia này cũng là một nhân vật lợi hại. Hắn ta rút súng ra bắn hai phát lên trời, đám đàn em của hắn ta lập tức sợ cứng cả người lại…
“Có cái gì mà hoảng? Súng trong tay bọn mày đều là que cời lửa hả? Cả đám đều là đồ bỏ!” Long Gia hung tợn quát.
Đám đàn em nghe vậy mới lũ lượt rút vũ khí ra, nhưng trong lúc nhất thời tất cả đều không biết nên chĩa về hướng nào, dáng vẻ cực kỳ buồn cười…
Viên Mục Dã thấy tất cả bọn chúng đều giơ súng lên thì biết nếu lúc này A Tang lại thổi châm vào chúng sẽ rất nguy hiểm, bởi vì một khi bọn họ để lộ vị trí, không chừng sẽ bị súng bắn chết ngay tại chỗ.
May thay A Tang không phải đồ ngốc. Anh ta thấy thế bèn ra hiệu bằng tay, những người trong tộc anh ta đều yên lặng cất “sáo” đi…
Mặc dù trong tay Long Gia có vũ khí, những vẫn không dám thiếu cảnh giác. Hắn ta bảo đàn em nhanh chóng tản ra, tìm thân cây to và tảng đá để làm lá chắn, đồng thời tìm kiếm chỗ ẩn mình của nhóm Viên Mục Dã.
Lý do làm như vậy chủ yếu là bởi vì, thứ nhất khan hiếm đất đai, thứ hai là người nước F cho rằng dưới nền đất đóng băng quanh năm có thể sẽ tồn tại một vài vi khuẩn cổ xưa gây bệnh, mà loài người hiện đại không có cách nào miễn dịch được, một khi chúng chui ra khỏi nền đất, rất có khả năng sẽ mang lại tai họa ngập đầu cho người dân nước F, thậm chí toàn thế giới.
Mà theo ảnh hưởng của khí hậu nóng lên mấy năm nay, tình trạng sông băng tan trong lãnh thổ nước F trở nên nghiêm trọng, mực nước biển dâng cao, thậm chí có rất nhiều nơi quanh năm tuyết đọng đều đã trơ ra mặt đất.
Nói tới đây, Đường Hàm đột nhiên nhớ ra một việc, đó là lúc bọn họ hoàn thành bản tin và chuẩn bị đi, anh ta đã từng nhận lời mời của một anh bạn ở địa phương, đến nhà người đó làm khách…
Mà đêm hôm đó bởi vì Lưu Phàm Vũ còn phải cắt nối biên tập đoạn phim, cho nên không đi theo cùng. Đây là lần duy nhất bọn họ đi riêng trong thời gian hơn một tháng ở nước F. Ắt hẳn Đường Hàm bị lây căn bệnh lạ này vào lúc ấy mà không hay biết gì!
Khi nói chuyện, đoàn người bọn họ đã được A Tang dẫn đường về tới thôn Walla. Đám Trương Khai và Đại Quân vừa thấy Viên Mục Dã và Đoàn Phong về, trái tim treo cao cuối cùng cũng được hạ xuống…
Đầu tiên Đoàn Phong hỏi thăm tình hình trong thôn. Đại Quân nói sau khi bọn họ đi, trong thôn cũng không xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán, chỉ có thêm mấy người dân nôn ra máu thôi.
Thôn trưởng A Thái nhìn thấy A Tang cũng rất kinh ngạc, ông ta không ngờ tộc trưởng bộ tộc Khởi Á có thể tự mình đến đây. Sau đó A Tang kiểm kê số lượng người bị bệnh, cũng cho mấy người bị nặng trong đó nhai nuốt một ít lá cây long anh trước…
Đúng như A Tang nói trước đó, mặc dù bọn họ đã chạy về thôn bằng thời gian ngắn nhất, nhưng những lá cây long anh cũng không còn tươi như lúc mới hái nữa, cho nên chỉ có thể tạm thời ngăn chặn bệnh của họ.
Vì có mấy người dân bị nặng quá không thể đi được, nên A Tang sắp xếp những người mình dẫn đến, cộng thêm đoàn người của số 54 thay phiên nhau khiêng những người này về bộ lạc Khởi Á. Còn những người dân có thể đi được thì để bọn họ đi theo sau, mọi người tranh thủ chạy về bộ lạc của A Tang trước khi trời tối.
Vốn dĩ tất thảy cũng coi như thuận lợi, chỉ cần bọn họ có thể trở lại gần chỗ cây long anh, tất cả những người dân bị nhiễm bệnh đều sẽ được cứu! Nhưng điều khiến Viên Mục Dã không ngờ là, trên đường trở về lại có sự cố.
Khi cả đoàn bọn họ vừa mới rời khỏi thôn Walla không lâu, A Tang vẫn đi đằng trước dẫn đường đột nhiên giơ tay lên ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại. Những người phía sau lập tức ngừng bước, trong rừng trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc này, tất cả mọi người nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng xào xạc, hẳn là có người nào đó đang đi tới từ phía trước mặt bọn họ, hơn nữa nghe tiếng thì số người còn khá nhiều… May mà A Tang rất nhạy bén. Anh ta lập tức dẫn mọi người trốn vào trong bụi cỏ gần đó, còn dặn dò mọi người lát nữa tuyệt đối đừng lên tiếng, thấy rõ người đến là ai rồi xem thế nào.
Không bao lâu sau, một tên đầu trọc dáng người chắc nịch chui ra từ trong rừng cây, theo sát phía sau hắn ta là một đám ăn mặc đồ ngụy trang đi rừng, hơn nữa trên người những người này đều mang theo vũ khí, nhìn là biết không phải loại người tốt biết tuân thủ pháp luật.
Những người này vừa xuất hiện, Viên Mục Dã phát hiện ở trong đội của bọn họ còn có ba người đàn ông bị trói tay ra sau lưng. Đường Hàm nhận ra ngay hai người trong đó là nhiếp ảnh gia Lưu Phàm Vũ đã bỏ mặc anh ta chạy trốn và người dẫn đường Tát Triết…
Tên đầu trọc cầm đầu có vẻ dữ tợn, mặt mũi cực kỳ hung ác, có một hình xăm rồng đen uốn lượn từ cánh tay phải cho đến gáy của hắn ta, nhìn là biết chẳng phải người hiền lành.
Lúc này Viên Mục Dã nhớ ra một việc, Kiều Tử Sơn từng nói lý do mình làm như vậy hoàn toàn là bởi vì Long Gia bắt mất người yêu của anh ta. Chẳng lẽ tay đầu trọc xăm hình rồng đen này là Long Gia mà Kiều Tử Sơn nói?
Cỏ dại trong rừng nhiệt đới mọc thành cụm rậm rạp, chẳng có đường đi đàng hoàng, người đi trong rừng cần phải vừa đi vừa mở đường bằng dao rựa, cho nên tạm thời đám người kia vẫn chưa phát hiện ra đang có hơn ba mươi người “già yếu bệnh tật” trốn ở trong bụi cỏ.
Lúc này họ nghe một tên nom dáng vẻ đáng khinh bên cạnh đầu trọc nói: “Long Gia, Kiều Tử Sơn kia có đáng tin không? Sao ký hiệu hắn để lại tới đây là biến mất tiêu rồi?”
Long Gia hừ lạnh: “Có cho tiền hắn cũng không dám chơi chiêu trò gì!” Sau khi nói xong, hắn ta quay đầu liếc người đàn ông bị trói ngoặt tay ra sau lưng, cười lạnh nói: “Có phải không hả anh Diêu?”
Người tên anh Diêu kia trông trắng trẻo sạch sẽ, dù vóc dáng rất cao, nhưng tay chân mảnh khảnh, vừa nhìn là biết người văn vẻ. Sắc mặt anh ta khó coi, trừng mắt với Long Gia nhưng chẳng nói câu nào. w●ebtruy●enonlin●e●com
Người đàn ông đáng khinh vội vàng nịnh hót: “Chí phải… Chỉ cần tên họ Diêu này còn nằm trong tay chúng ta, có cho Kiều Tử Sơn cũng không dám chơi chiêu trò gì.”
Mặc dù Viên Mục Dã trốn trong bụi cỏ rất tò mò anh Diêu kia là ai? Nhưng đồng thời cậu cũng đếm số lượng của bọn người kia, phân tích nếu cứng đối cứng thì có thể có mấy phần thắng.
Nhóm người này càng đi càng gần, tim của mọi người trong bụi cỏ đều vọt lên tới cổ họng. Dù cỏ dại mọc cao bằng người là vách chắn rất tốt, nhưng dẫu sao cũng đã gần trong gang tấc với đối phương, ngộ nhỡ có gió thổi cỏ lay, tuyệt đối sẽ lộ ngay.
Ai ngờ đúng lúc này, A Tang đột nhiên làm mấy dấu tay kỳ lạ với người trong tộc của anh ta. Ngay sau đó mỗi người bọn họ lấy ra một thứ giống như cây sáo, sau đó thổi về phía đám người kia…
Một cây kim bạc kèm lông chim vút ra, Viên Mục Dã sực nhớ, đây chẳng phải là loại kim bạc gắn lông chim làm ngất cậu và Đoàn Phong đấy sao?! Cùng lúc đó, mấy tên đàn em của Long Gia rầm rầm ngã xuống đất không dậy nổi. Đám bọn chúng thoắt cái kinh ngạc rối loạn đội hình.
Ai ngờ tay Long Gia này cũng là một nhân vật lợi hại. Hắn ta rút súng ra bắn hai phát lên trời, đám đàn em của hắn ta lập tức sợ cứng cả người lại…
“Có cái gì mà hoảng? Súng trong tay bọn mày đều là que cời lửa hả? Cả đám đều là đồ bỏ!” Long Gia hung tợn quát.
Đám đàn em nghe vậy mới lũ lượt rút vũ khí ra, nhưng trong lúc nhất thời tất cả đều không biết nên chĩa về hướng nào, dáng vẻ cực kỳ buồn cười…
Viên Mục Dã thấy tất cả bọn chúng đều giơ súng lên thì biết nếu lúc này A Tang lại thổi châm vào chúng sẽ rất nguy hiểm, bởi vì một khi bọn họ để lộ vị trí, không chừng sẽ bị súng bắn chết ngay tại chỗ.
May thay A Tang không phải đồ ngốc. Anh ta thấy thế bèn ra hiệu bằng tay, những người trong tộc anh ta đều yên lặng cất “sáo” đi…
Mặc dù trong tay Long Gia có vũ khí, những vẫn không dám thiếu cảnh giác. Hắn ta bảo đàn em nhanh chóng tản ra, tìm thân cây to và tảng đá để làm lá chắn, đồng thời tìm kiếm chỗ ẩn mình của nhóm Viên Mục Dã.
Bình luận facebook