Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 368 - Chương 368 BẢO VỆ
Chương 368 BẢO VỆ
Kiều Tử Sơn bị treo ở trên cây thấy anh Diêu gấp đến độ đi vòng quanh, bèn an ủi anh ta: “Không sao… Đừng tự mình dọa mình. Bọn họ sẽ thả anh ra thôi, chỉ cần em bình an là được.”
Viên Mục Dã có thể nhận ra được anh Diêu này là sốt ruột thật. Anh ta luống cuống chân tay đến bên cạnh Viên Mục Dã: “Cậu Viên, tôi cầu xin cậu đi nói thêm mấy câu với tộc trưởng ở đây đi. Chúng tôi sẽ dốc hết khả năng mình có để đền bù tiền thuốc men cho người phụ nữ kia. Tử Sơn thật sự là bị người ta ép buộc nên nhất thời nóng vội mới đâm chị kia bị thương… Chúng tôi còn không biết rốt cuộc cây long anh gì đó có công dụng gì thì cần nó làm gì chứ!?”
Đến khi A Tang cho tất cả những người bệnh uống thuốc xong, anh ta lại đi thăm thầy mo Trác Mã. Sau khi xác định tình trạng của chị ta vẫn coi như ổn định, lúc này anh ta mới có thời gian rảnh để xử lý đám người Long Gia… Đương nhiên cũng bao gồm Kiều Tử Sơn bị đánh bầm dập mặt mũi.
Trong mắt Viên Mục Dã, mặc dù A Tang thoạt nhìn rất dã man, nhưng ắt hẳn là người biết lý lẽ, cho nên anh ta sẽ không thật sự làm gì những người này. Kết quả khi A Tang đưa hết những người này tới “tòa án” của tộc Khởi Á, tất cả mọi người bị một bức tường được xây bằng đầu lâu người dọa cho choáng váng.
Căn cứ pháp luật nước S quy định, chỉ cần bộ lạc nguyên thủy giống như của A Tang không rời khỏi rừng nhiệt đới thì sẽ không bị pháp luật của đất nước gò bó, chỉ cần tuân theo quy định của bộ tộc bọn họ là được.
Nếu bọn họ đồng ý rời khỏi rừng nhiệt đới vào thành phố sống, vậy cần phải tuân theo tất cả pháp luật của nước S. Với những kẻ tự ý vào rừng nhiệt đới, hơn nữa xâm phạm vào quyền lợi của bộ lạc nguyên thủy của nhóm A Tang. Bọn họ cũng có quyền giải quyết bằng quy định của bộ tộc mình.
Không cần phải nói cũng biết bức tường này làm sao mà có. Đám đàn em của Long Gia bị dọa mềm nhũn cả chân, nhóm Viên Mục Dã cũng không ngờ A Tang làm thật, trong lúc nhất thời họ cũng không biết phải làm sao…
Lúc này A Tang nói với mọi người ở đây, bộ lạc Khởi Á của bọn họ tồn tại là để bảo vệ cây long anh, bởi vậy tất cả những người mơ ước muốn có cây long anh cuối cùng đều sẽ bị bọn họ đặt xương sọ ở trên bức tường xương khô để lấy đó răn đe.
Đàn em của Long Gia lập tức kêu cha gọi mẹ, nói lần sau mình không dám nữa, cầu xin A Tang và người trong tộc của anh ta chừa cho bọn họ một con đường sống… Nhưng A Tang vẫn không mảy may dao động, kiên trì phán Long Gia và đàn em của hắn ta hình phạt “cắt da đầu”.
Chẳng hề phô trương một chút nào, có mấy tên lâu la vừa nghe đến ba chữ cắt da đầu là đã bị dọa tè ra quần! Tất cả những người này đều bị trói gô, vốn không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người ta đẩy ra đất, quỳ chúc đầu xuống, sau đó có người trong tộc của A Tang cầm dao cong chuẩn bị hành hình.
Bởi vì hành hình cùng một lúc, cho nên tất cả những người này đều kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào. Trừ Đoàn Phong ra, nhóm người số 54 đều dựng đứng hết cả lông tơ.
Anh họ Diêu kia xem đến đây, sắc mặt cũng thoắt xanh thoắt trắng, đã sợ tới mức không nói thành lời.
Nhưng Đoàn Phong lại cười và ghé vào tai Viên Mục Dã nói: “Đừng nghe bọn họ kêu gào ồn ào, cậu xem trên mặt đất có máu không?”
Được Đoàn Phong nhắc nhở, quả nhiên Viên Mục Dã phát hiện trước mặt những người đó chẳng có đến nửa giọt máu. Thử hỏi nếu thật sự cắt da đầu, sao lại có thể không chảy máu chứ?
Rất nhanh, mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra, hóa ra những người trong tộc của A Tang chỉ kề dao sát da đầu và cắt lấy tóc của mấy người kia, sau đó đặt tóc của những người này lên trên đống xương khô…
Thật ra lần này chỉ là lời cảnh cáo, nếu lần sau những người này còn dám nhằm vào cây long anh… e rằng bức tường xương khô trước mắt bọn họ sẽ phải cao thêm vài phần.
Lúc này lại nhìn Long Gia và đám đàn em của hắn ta, trừ Long Gia vốn không có tóc ra, một loạt đám còn lại đều biến thành “Địa Trung Hải”, dáng vẻ trông cực kỳ buồn cười. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng bởi vì vừa rồi đúng là quá chân thật, ngay cả nhóm Viên Mục Dã cũng tin rằng những người này không thể nào giữ được da đầu, đừng nói đến chính bọn chúng… Ngay cả người trông cực kỳ hung ác như Long Gia cũng tè ướt cả quần.
Cảnh cáo chấm dứt, A Tang bảo người trong tộc bịt kín mắt của chúng, rồi dẫn ra ngoài bộ lạc, đưa thẳng ra khỏi rừng nhiệt đới. Về phần Kiều Tử Sơn… A Tang tỏ vẻ để cho thầy mo Trác Mã của thôn Walla quyết định anh ta nên chịu sự trừng phạt gì.
Kết quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, Trác Mã nhờ người truyền lời tới, bảo A Tang thả Kiều Tử Sơn đi. Vì suy cho cùng anh ta khác đám người Long Gia, anh ta phạm sai lầm chỉ vì muốn cứu người trong lòng mình.
Lúc Kiều Tử Sơn được cởi trói cũng hơi bất ngờ, chính anh ta cũng không ngờ Trác Mã lại không hề truy cứu chuyện chị ta bị đâm… Vì thế anh ta thề trước mặt A Tang và người trong tộc anh ta rằng, mình sẽ mãi mãi không bao giờ làm bất cứ chuyện gì gây hại cho rừng nhiệt đới nữa.
Đến đây, sự việc cũng coi như kết thúc tốt đẹp, suy xét đến việc những người dân kia chưa khỏi bệnh hẳn, hơn nữa lúc này nhóm Kiều Tử Sơn đi ra ngoài không chừng sẽ còn đụng độ với đám Long Gia, cho nên nhóm Viên Mục Dã quyết định tạm thời ở lại bộ lạc Khởi Á để nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày.
Mà đội y tế phía tiến sĩ Lâm cũng đã được phê duyệt. Anh ta tự mình dẫn đội đến thôn Walla, kiểm tra nguồn nước địa phương và những chất thải của người bệnh xem có vi khuẩn lây bệnh hay không.
Vài ngày sau, trên cơ bản, tất cả người dân nhiễm bệnh đều đã được chữa khỏi hoàn toàn, trừ thầy mo còn hơi yếu ra, những người còn lại đã có thể tự đi về được. Lúc đi, Đoàn Phong mặt dày xin A Tang vài lá cây long anh, nói là muốn trở về nghiên cứu thử tác dụng của những thành phần có trong đó.
Viên Mục Dã vốn tưởng rằng A Tang sẽ không đồng ý, kết quả anh ta lại rất rộng lượng, tự tay hái vài lá cho Đoàn Phong, sau đó anh ta nói với mọi người, bộ lạc của bọn họ bảo vệ cây long anh chứ không phải chiếm nó làm của riêng.
Nhiều năm tới nay, bọn họ vẫn luôn cố gắng trồng nhiều cây long anh hơn, nhưng cuối cùng đều thất bại… Cho nên bọn họ chỉ có thể canh chừng chặt chẽ hai cây cuối cùng trong rừng nhiệt đới, chỉ mong cuối cùng sẽ không đến nông nỗi tuyệt chủng.
Nếu nhóm Đoàn Phong nghiên cứu vài chiếc lá cây là có thể tìm ra phương pháp nuôi trồng tốt hơn, bộ lạc của A Tang sẽ hoan nghênh họ quay trở lại nơi này lần nữa để gia tăng số lượng của loài cây quý đó.
Sau khi rời khỏi bộ lạc Khởi Á, nhóm Viên Mục Dã dẫn mọi người về thôn Walla, nhập hội với đội y tế của lão Lâm ở đó. Mặc dù cây long anh đã chữa khỏi cho người dân, nhưng cuối cùng vẫn cần Tây y khám mới được.
Mà cùng lúc đó, bên thủ đô cũng truyền tin đến, nói là nước F đã cung cấp số liệu mới nhất về căn bệnh lạ cho bọn họ, trên cơ bản tình hình không khác nhóm Viên Mục Dã đoán là bao…
Kiều Tử Sơn bị treo ở trên cây thấy anh Diêu gấp đến độ đi vòng quanh, bèn an ủi anh ta: “Không sao… Đừng tự mình dọa mình. Bọn họ sẽ thả anh ra thôi, chỉ cần em bình an là được.”
Viên Mục Dã có thể nhận ra được anh Diêu này là sốt ruột thật. Anh ta luống cuống chân tay đến bên cạnh Viên Mục Dã: “Cậu Viên, tôi cầu xin cậu đi nói thêm mấy câu với tộc trưởng ở đây đi. Chúng tôi sẽ dốc hết khả năng mình có để đền bù tiền thuốc men cho người phụ nữ kia. Tử Sơn thật sự là bị người ta ép buộc nên nhất thời nóng vội mới đâm chị kia bị thương… Chúng tôi còn không biết rốt cuộc cây long anh gì đó có công dụng gì thì cần nó làm gì chứ!?”
Đến khi A Tang cho tất cả những người bệnh uống thuốc xong, anh ta lại đi thăm thầy mo Trác Mã. Sau khi xác định tình trạng của chị ta vẫn coi như ổn định, lúc này anh ta mới có thời gian rảnh để xử lý đám người Long Gia… Đương nhiên cũng bao gồm Kiều Tử Sơn bị đánh bầm dập mặt mũi.
Trong mắt Viên Mục Dã, mặc dù A Tang thoạt nhìn rất dã man, nhưng ắt hẳn là người biết lý lẽ, cho nên anh ta sẽ không thật sự làm gì những người này. Kết quả khi A Tang đưa hết những người này tới “tòa án” của tộc Khởi Á, tất cả mọi người bị một bức tường được xây bằng đầu lâu người dọa cho choáng váng.
Căn cứ pháp luật nước S quy định, chỉ cần bộ lạc nguyên thủy giống như của A Tang không rời khỏi rừng nhiệt đới thì sẽ không bị pháp luật của đất nước gò bó, chỉ cần tuân theo quy định của bộ tộc bọn họ là được.
Nếu bọn họ đồng ý rời khỏi rừng nhiệt đới vào thành phố sống, vậy cần phải tuân theo tất cả pháp luật của nước S. Với những kẻ tự ý vào rừng nhiệt đới, hơn nữa xâm phạm vào quyền lợi của bộ lạc nguyên thủy của nhóm A Tang. Bọn họ cũng có quyền giải quyết bằng quy định của bộ tộc mình.
Không cần phải nói cũng biết bức tường này làm sao mà có. Đám đàn em của Long Gia bị dọa mềm nhũn cả chân, nhóm Viên Mục Dã cũng không ngờ A Tang làm thật, trong lúc nhất thời họ cũng không biết phải làm sao…
Lúc này A Tang nói với mọi người ở đây, bộ lạc Khởi Á của bọn họ tồn tại là để bảo vệ cây long anh, bởi vậy tất cả những người mơ ước muốn có cây long anh cuối cùng đều sẽ bị bọn họ đặt xương sọ ở trên bức tường xương khô để lấy đó răn đe.
Đàn em của Long Gia lập tức kêu cha gọi mẹ, nói lần sau mình không dám nữa, cầu xin A Tang và người trong tộc của anh ta chừa cho bọn họ một con đường sống… Nhưng A Tang vẫn không mảy may dao động, kiên trì phán Long Gia và đàn em của hắn ta hình phạt “cắt da đầu”.
Chẳng hề phô trương một chút nào, có mấy tên lâu la vừa nghe đến ba chữ cắt da đầu là đã bị dọa tè ra quần! Tất cả những người này đều bị trói gô, vốn không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người ta đẩy ra đất, quỳ chúc đầu xuống, sau đó có người trong tộc của A Tang cầm dao cong chuẩn bị hành hình.
Bởi vì hành hình cùng một lúc, cho nên tất cả những người này đều kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào. Trừ Đoàn Phong ra, nhóm người số 54 đều dựng đứng hết cả lông tơ.
Anh họ Diêu kia xem đến đây, sắc mặt cũng thoắt xanh thoắt trắng, đã sợ tới mức không nói thành lời.
Nhưng Đoàn Phong lại cười và ghé vào tai Viên Mục Dã nói: “Đừng nghe bọn họ kêu gào ồn ào, cậu xem trên mặt đất có máu không?”
Được Đoàn Phong nhắc nhở, quả nhiên Viên Mục Dã phát hiện trước mặt những người đó chẳng có đến nửa giọt máu. Thử hỏi nếu thật sự cắt da đầu, sao lại có thể không chảy máu chứ?
Rất nhanh, mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra, hóa ra những người trong tộc của A Tang chỉ kề dao sát da đầu và cắt lấy tóc của mấy người kia, sau đó đặt tóc của những người này lên trên đống xương khô…
Thật ra lần này chỉ là lời cảnh cáo, nếu lần sau những người này còn dám nhằm vào cây long anh… e rằng bức tường xương khô trước mắt bọn họ sẽ phải cao thêm vài phần.
Lúc này lại nhìn Long Gia và đám đàn em của hắn ta, trừ Long Gia vốn không có tóc ra, một loạt đám còn lại đều biến thành “Địa Trung Hải”, dáng vẻ trông cực kỳ buồn cười. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng bởi vì vừa rồi đúng là quá chân thật, ngay cả nhóm Viên Mục Dã cũng tin rằng những người này không thể nào giữ được da đầu, đừng nói đến chính bọn chúng… Ngay cả người trông cực kỳ hung ác như Long Gia cũng tè ướt cả quần.
Cảnh cáo chấm dứt, A Tang bảo người trong tộc bịt kín mắt của chúng, rồi dẫn ra ngoài bộ lạc, đưa thẳng ra khỏi rừng nhiệt đới. Về phần Kiều Tử Sơn… A Tang tỏ vẻ để cho thầy mo Trác Mã của thôn Walla quyết định anh ta nên chịu sự trừng phạt gì.
Kết quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, Trác Mã nhờ người truyền lời tới, bảo A Tang thả Kiều Tử Sơn đi. Vì suy cho cùng anh ta khác đám người Long Gia, anh ta phạm sai lầm chỉ vì muốn cứu người trong lòng mình.
Lúc Kiều Tử Sơn được cởi trói cũng hơi bất ngờ, chính anh ta cũng không ngờ Trác Mã lại không hề truy cứu chuyện chị ta bị đâm… Vì thế anh ta thề trước mặt A Tang và người trong tộc anh ta rằng, mình sẽ mãi mãi không bao giờ làm bất cứ chuyện gì gây hại cho rừng nhiệt đới nữa.
Đến đây, sự việc cũng coi như kết thúc tốt đẹp, suy xét đến việc những người dân kia chưa khỏi bệnh hẳn, hơn nữa lúc này nhóm Kiều Tử Sơn đi ra ngoài không chừng sẽ còn đụng độ với đám Long Gia, cho nên nhóm Viên Mục Dã quyết định tạm thời ở lại bộ lạc Khởi Á để nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày.
Mà đội y tế phía tiến sĩ Lâm cũng đã được phê duyệt. Anh ta tự mình dẫn đội đến thôn Walla, kiểm tra nguồn nước địa phương và những chất thải của người bệnh xem có vi khuẩn lây bệnh hay không.
Vài ngày sau, trên cơ bản, tất cả người dân nhiễm bệnh đều đã được chữa khỏi hoàn toàn, trừ thầy mo còn hơi yếu ra, những người còn lại đã có thể tự đi về được. Lúc đi, Đoàn Phong mặt dày xin A Tang vài lá cây long anh, nói là muốn trở về nghiên cứu thử tác dụng của những thành phần có trong đó.
Viên Mục Dã vốn tưởng rằng A Tang sẽ không đồng ý, kết quả anh ta lại rất rộng lượng, tự tay hái vài lá cho Đoàn Phong, sau đó anh ta nói với mọi người, bộ lạc của bọn họ bảo vệ cây long anh chứ không phải chiếm nó làm của riêng.
Nhiều năm tới nay, bọn họ vẫn luôn cố gắng trồng nhiều cây long anh hơn, nhưng cuối cùng đều thất bại… Cho nên bọn họ chỉ có thể canh chừng chặt chẽ hai cây cuối cùng trong rừng nhiệt đới, chỉ mong cuối cùng sẽ không đến nông nỗi tuyệt chủng.
Nếu nhóm Đoàn Phong nghiên cứu vài chiếc lá cây là có thể tìm ra phương pháp nuôi trồng tốt hơn, bộ lạc của A Tang sẽ hoan nghênh họ quay trở lại nơi này lần nữa để gia tăng số lượng của loài cây quý đó.
Sau khi rời khỏi bộ lạc Khởi Á, nhóm Viên Mục Dã dẫn mọi người về thôn Walla, nhập hội với đội y tế của lão Lâm ở đó. Mặc dù cây long anh đã chữa khỏi cho người dân, nhưng cuối cùng vẫn cần Tây y khám mới được.
Mà cùng lúc đó, bên thủ đô cũng truyền tin đến, nói là nước F đã cung cấp số liệu mới nhất về căn bệnh lạ cho bọn họ, trên cơ bản tình hình không khác nhóm Viên Mục Dã đoán là bao…
Bình luận facebook