Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 370 - Chương 370 VỆT KÉO
Chương 370 VỆT KÉO
Sau khi đưa Đại Quân về nhà, Viên Mục Dã đón tiếp một chiếc xe taxi, cậu định để Đoàn Phong đi taxi về, kết quả đối phương lại đẩy cậu lên xe. Viên Mục Dã thấy không lay chuyển được anh ta nên đành ngoan ngoãn lên xe đi về, nhưng trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy hình như Đoàn Phong còn muốn đi làm chuyện khác…
Với khả năng của Đoàn Phong, tất nhiên Viên Mục Dã không cần lo lắng gì, vì vậy lúc ấy cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều, về nhà rồi ngả đầu ra ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã bị tiếng chuông điện thoại di động dồn dập đánh thức. Cậu cầm máy lên xem, thấy là Trương Khai gọi tới. Cái thằng này bô lô ba la nói trong điện thoại: “Đêm qua đội trưởng Đoàn ngủ ở nhà anh hay nhà anh Đại Quân thế?”
Viên Mục Dã bị câu hỏi không đầu không của cậu ta làm cho ngớ người, cậu ngạc nhiên một lúc mới cạn lời đáp: “Chúng tôi ai về nhà nấy ngủ mà…”
“Hả? Các anh ai về nhà nấy? Thế đội trưởng Đoàn ngủ ở đâu?” Trương Khai kinh ngạc hỏi.
Viên Mục Dã nghe cậu ta nói Đông nói Tây, chẳng hiểu trọng điểm mà cậu ta muốn diễn đạt là cái gì, cậu đành kiên nhẫn hỏi rõ ràng đầu đuôi. Hóa ra là sáng hôm nay Trương Khai tỉnh dậy thấy trong phòng Đoàn Phong không có ai, cậu ta tìm một vòng trong Số 54 cũng không thấy bóng dáng, gọi điện thoại cho Đoàn Phong thì thuê bao không liên lạc được.
Lúc ấy Trương Khai còn tưởng rằng đêm qua Đoàn Phong không về với Đại Quân, thì là về với Viên Mục Dã…
Nghe xong, lòng Viên Mục Dã nhanh chóng dâng lên cảm giác bất an. Vẻ mặt của Tần Uyển đêm qua như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, không phải là cậu đã đoán trúng, đã xảy ra chuyện không hay rồi chứ?
Nghĩ đến đây Viên Mục Dã bèn nói với Trương Khai: “Có thể đội trưởng Đoàn có việc riêng phải giải quyết. Cậu đừng gấp, từ từ rồi nói…”
Nói gì thì nói, Đoàn Phong cũng là một người trưởng thành, ai có thể bảo đảm đêm qua anh ta và Viên Mục Dã tách ra rồi có quay về lại Xuân Phong Lý hay không? Hiện giờ điều duy nhất đáng giá cân nhắc chính là cho dù anh ta có quay lại gặp bà chủ đi chăng nữa, cũng đâu đến mức phải tắt máy điện thoại?
Cúp điện thoại của Trương Khai, Viên Mục Dã thử gọi vào số điện thoại di động của Đoàn Phong, quả nhiên không thể liên lạc được giống như lời Trương Khai nói… Viên Mục Dã nhanh chóng dậy rửa mặt rồi vội vội vàng vàng chạy đến số 54 chờ tin tức.
Kết quả chờ mãi tới giữa trưa cũng không thấy Đoàn Phong xuất hiện, mà điện thoại di động của anh ta vẫn ở trạng thái thuê bao không liên lạc được. Không còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành phải đến Xuân Phong Lý với Trương Khai một chuyến, định hỏi thăm Tần Uyển xem có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Khi Tần Uyển nghe nói Đoàn Phong bị mất liên lạc, khuôn mặt trắng như tuyết của chị ấy thoắt cái trở nên trắng bệch hơn. Viên Mục Dã vừa nhìn là biết có chuyện rồi, cậu bèn nhẹ giọng nói: “Chị Tần, có phải chị biết điều gì không? Bây giờ chúng tôi không làm sao liên lạc được với đội trưởng Đoàn, nếu chị biết điều gì thì hãy nói cho chúng tôi biết, tôi thật sự lo lắng anh ấy sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Không phải là Viên Mục Dã nói chuyện giật gân, bởi vì với võ nghệ của Đoàn Phong, người bình thường không thể tới gần anh ta được, cho nên kẻ có thể đe dọa đến anh ta chắc chắn không phải người bình thường…
Mặc dù Viên Mục Dã nói rất chân thành, nhưng Tần Uyển lại vẫn do dự, không biết có nên kể chuyện này cho nhóm Viên Mục Dã biết hay không.
Trương Khai ở cạnh tỏ vẻ sốt ruột: “Ôi trời chị Tần của em ơi, chị biết cái gì thì nhanh nói đi. Ngộ nhỡ đội trưởng Đoàn thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì bọn em cũng dễ nghĩ cách đối phó!”
Viên Mục Dã có thể nhận ra, đúng là Tần Uyển hơi khó xử, cậu thở dài, bảo: “Chị Tần, đội trưởng Đoàn nói ngày hôm qua chị gặp được một người quen cũ, người quen cũ kia là ai?”
Tần Uyển sửng sốt, sau đó miệng lẩm bẩm: “Nếu cậu ấy đã có thể nói câu này với cậu, thì chứng tỏ cậu ấy khá tin tưởng cậu, nhưng chỉ đội trưởng Đoàn mới có thể nói cho cậu biết tình hình cụ thể, tôi thật sự không tiện nói. Về phần người quen cũ kia... Hắn có thù hằn chất chứa rất sâu đậm với đội trưởng Đoàn, trước đây chúng tôi đều cho rằng hắn đã chết! Không ngờ cách nhiều năm như vậy mà hắn lại xuất hiện.”
Viên Mục Dã không biết phải làm thế nào, không ngờ miệng của Tần Uyển ngậm chặt như thế, đã nói đến nước này mà chị ấy vẫn không chịu nói gì, chỉ biết là một người quen cũ có thù oán thì có ích lợi gì? Đâu thể bảo cậu ra ngoài đường kéo đại một người rồi hỏi người ta xem có phải là người quen cũ của Đoàn Phong hay không? Vietwriter.vn
Lúc này Tằng Nam Nam gọi điện thoại tới nói, tín hiệu điện thoại di động của Đoàn Phong xuất hiện lần cuối ở một trục đường chính chưa thông xe trong khu vực đang phát triển! Viên Mục Dã không nói lời thừa thãi, ngay lập tức chạy đến đó với Trương Khai.
Trục đường chính này trên cơ bản đã gần hoàn thành, chỉ còn lại một vài công đoạn kết thúc là có thể chính thức thông xe. Tuy Viên Mục Dã không biết đêm qua tại sao Đoàn Phong lại đến đây, nhưng cậu đoán chắc là tới theo hẹn.
Chỉ tiếc tín hiệu điện thoại di động của Đoàn Phong tới đây là biến mất, chắc chắn là sau khi anh ta tới đã xảy ra sự cố gì đó.
Bọn họ chạy tới nơi rồi đậu xe ở bên ngoài công trường, sau đó hai người đi bộ vào. Có thể do sắp làm xong nên ở hiện trường không có quá nhiều công nhân, hai người họ đi vào cũng không có ai ngang ngược cản lại.
Lúc này Viên Mục Dã phát hiện ở công trường thi công có rất nhiều máy camera giám sát, nếu vẫn hoạt động bình thường thì ắt hẳn có thể quay được đêm qua nơi này đã xảy ra chuyện gì…
Căn cứ vào phạm vi Tằng Nam Nam cung cấp, Viên Mục Dã và Trương Khai cẩn thận tìm kiếm ven đường, kết quả phát hiện vết máu và vệt kéo dài ở giữa một đoạn đường.
Viên Mục Dã đi đến gần ngồi xổm xuống xem xét, sau đó nói với Trương Khai bằng sắc mặt âm u: “Đội trưởng Đoàn… chắc đã xảy ra chuyện rồi.”
Trương Khai cũng chạy tới xem xét, sau đó hỏi bằng giọng nghi vấn: “Đây là thuốc màu hả?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không, là máu người…”
Sau đó Viên Mục Dã gọi điện thoại cho Từ Lệ, nhờ anh ta hỗ trợ trích xuất tất cả camera giám sát ở công trường thi công. Mặc dù Từ Lệ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng Viên Mục Dã là biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, vì thế anh ta mau chóng lái xe chạy đến đây.
Từ Lệ và Viên Mục Dã có phán đoán giống nhau, trên mặt đất không phải thuốc màu, nhìn như có ai đó từng bị xe đụng mạnh ở chỗ này, lại còn bị kéo đi một khoảng cách.
Hơn nữa… xem lượng máu chảy ra, khả năng còn sống không cao.
“Anh Từ, anh giúp tôi điều tra bên giao thông xem ngày hôm qua có vụ tai nạn xe nào cực kỳ nghiêm trọng không? Còn có phía bệnh viện nữa, có vụ cấp cứu nào do tai nạn xe hay không?” Giọng Viên Mục Dã nặng nề.
Từ Lệ gật đầu: “Cậu đừng gấp, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại hỏi giúp cậu.”
Viên Mục Dã nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đứng dậy đi kiểm tra xung quanh, muốn tìm thử gần đó có mảnh vỡ ô tô nào không, va chạm mạnh như vậy, xe tốt đến đâu cũng không thể không tổn hao lông tóc gì được.
Đúng lúc này, Trương Khai vẫn luôn tìm kiếm ở ven đường đột nhiên la lớn: “Viên, anh mau tới đây nhìn xem, đây không phải là điện thoại di động của đội trưởng Đoàn ư?!”
Sau khi đưa Đại Quân về nhà, Viên Mục Dã đón tiếp một chiếc xe taxi, cậu định để Đoàn Phong đi taxi về, kết quả đối phương lại đẩy cậu lên xe. Viên Mục Dã thấy không lay chuyển được anh ta nên đành ngoan ngoãn lên xe đi về, nhưng trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy hình như Đoàn Phong còn muốn đi làm chuyện khác…
Với khả năng của Đoàn Phong, tất nhiên Viên Mục Dã không cần lo lắng gì, vì vậy lúc ấy cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều, về nhà rồi ngả đầu ra ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã bị tiếng chuông điện thoại di động dồn dập đánh thức. Cậu cầm máy lên xem, thấy là Trương Khai gọi tới. Cái thằng này bô lô ba la nói trong điện thoại: “Đêm qua đội trưởng Đoàn ngủ ở nhà anh hay nhà anh Đại Quân thế?”
Viên Mục Dã bị câu hỏi không đầu không của cậu ta làm cho ngớ người, cậu ngạc nhiên một lúc mới cạn lời đáp: “Chúng tôi ai về nhà nấy ngủ mà…”
“Hả? Các anh ai về nhà nấy? Thế đội trưởng Đoàn ngủ ở đâu?” Trương Khai kinh ngạc hỏi.
Viên Mục Dã nghe cậu ta nói Đông nói Tây, chẳng hiểu trọng điểm mà cậu ta muốn diễn đạt là cái gì, cậu đành kiên nhẫn hỏi rõ ràng đầu đuôi. Hóa ra là sáng hôm nay Trương Khai tỉnh dậy thấy trong phòng Đoàn Phong không có ai, cậu ta tìm một vòng trong Số 54 cũng không thấy bóng dáng, gọi điện thoại cho Đoàn Phong thì thuê bao không liên lạc được.
Lúc ấy Trương Khai còn tưởng rằng đêm qua Đoàn Phong không về với Đại Quân, thì là về với Viên Mục Dã…
Nghe xong, lòng Viên Mục Dã nhanh chóng dâng lên cảm giác bất an. Vẻ mặt của Tần Uyển đêm qua như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, không phải là cậu đã đoán trúng, đã xảy ra chuyện không hay rồi chứ?
Nghĩ đến đây Viên Mục Dã bèn nói với Trương Khai: “Có thể đội trưởng Đoàn có việc riêng phải giải quyết. Cậu đừng gấp, từ từ rồi nói…”
Nói gì thì nói, Đoàn Phong cũng là một người trưởng thành, ai có thể bảo đảm đêm qua anh ta và Viên Mục Dã tách ra rồi có quay về lại Xuân Phong Lý hay không? Hiện giờ điều duy nhất đáng giá cân nhắc chính là cho dù anh ta có quay lại gặp bà chủ đi chăng nữa, cũng đâu đến mức phải tắt máy điện thoại?
Cúp điện thoại của Trương Khai, Viên Mục Dã thử gọi vào số điện thoại di động của Đoàn Phong, quả nhiên không thể liên lạc được giống như lời Trương Khai nói… Viên Mục Dã nhanh chóng dậy rửa mặt rồi vội vội vàng vàng chạy đến số 54 chờ tin tức.
Kết quả chờ mãi tới giữa trưa cũng không thấy Đoàn Phong xuất hiện, mà điện thoại di động của anh ta vẫn ở trạng thái thuê bao không liên lạc được. Không còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành phải đến Xuân Phong Lý với Trương Khai một chuyến, định hỏi thăm Tần Uyển xem có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Khi Tần Uyển nghe nói Đoàn Phong bị mất liên lạc, khuôn mặt trắng như tuyết của chị ấy thoắt cái trở nên trắng bệch hơn. Viên Mục Dã vừa nhìn là biết có chuyện rồi, cậu bèn nhẹ giọng nói: “Chị Tần, có phải chị biết điều gì không? Bây giờ chúng tôi không làm sao liên lạc được với đội trưởng Đoàn, nếu chị biết điều gì thì hãy nói cho chúng tôi biết, tôi thật sự lo lắng anh ấy sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Không phải là Viên Mục Dã nói chuyện giật gân, bởi vì với võ nghệ của Đoàn Phong, người bình thường không thể tới gần anh ta được, cho nên kẻ có thể đe dọa đến anh ta chắc chắn không phải người bình thường…
Mặc dù Viên Mục Dã nói rất chân thành, nhưng Tần Uyển lại vẫn do dự, không biết có nên kể chuyện này cho nhóm Viên Mục Dã biết hay không.
Trương Khai ở cạnh tỏ vẻ sốt ruột: “Ôi trời chị Tần của em ơi, chị biết cái gì thì nhanh nói đi. Ngộ nhỡ đội trưởng Đoàn thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì bọn em cũng dễ nghĩ cách đối phó!”
Viên Mục Dã có thể nhận ra, đúng là Tần Uyển hơi khó xử, cậu thở dài, bảo: “Chị Tần, đội trưởng Đoàn nói ngày hôm qua chị gặp được một người quen cũ, người quen cũ kia là ai?”
Tần Uyển sửng sốt, sau đó miệng lẩm bẩm: “Nếu cậu ấy đã có thể nói câu này với cậu, thì chứng tỏ cậu ấy khá tin tưởng cậu, nhưng chỉ đội trưởng Đoàn mới có thể nói cho cậu biết tình hình cụ thể, tôi thật sự không tiện nói. Về phần người quen cũ kia... Hắn có thù hằn chất chứa rất sâu đậm với đội trưởng Đoàn, trước đây chúng tôi đều cho rằng hắn đã chết! Không ngờ cách nhiều năm như vậy mà hắn lại xuất hiện.”
Viên Mục Dã không biết phải làm thế nào, không ngờ miệng của Tần Uyển ngậm chặt như thế, đã nói đến nước này mà chị ấy vẫn không chịu nói gì, chỉ biết là một người quen cũ có thù oán thì có ích lợi gì? Đâu thể bảo cậu ra ngoài đường kéo đại một người rồi hỏi người ta xem có phải là người quen cũ của Đoàn Phong hay không? Vietwriter.vn
Lúc này Tằng Nam Nam gọi điện thoại tới nói, tín hiệu điện thoại di động của Đoàn Phong xuất hiện lần cuối ở một trục đường chính chưa thông xe trong khu vực đang phát triển! Viên Mục Dã không nói lời thừa thãi, ngay lập tức chạy đến đó với Trương Khai.
Trục đường chính này trên cơ bản đã gần hoàn thành, chỉ còn lại một vài công đoạn kết thúc là có thể chính thức thông xe. Tuy Viên Mục Dã không biết đêm qua tại sao Đoàn Phong lại đến đây, nhưng cậu đoán chắc là tới theo hẹn.
Chỉ tiếc tín hiệu điện thoại di động của Đoàn Phong tới đây là biến mất, chắc chắn là sau khi anh ta tới đã xảy ra sự cố gì đó.
Bọn họ chạy tới nơi rồi đậu xe ở bên ngoài công trường, sau đó hai người đi bộ vào. Có thể do sắp làm xong nên ở hiện trường không có quá nhiều công nhân, hai người họ đi vào cũng không có ai ngang ngược cản lại.
Lúc này Viên Mục Dã phát hiện ở công trường thi công có rất nhiều máy camera giám sát, nếu vẫn hoạt động bình thường thì ắt hẳn có thể quay được đêm qua nơi này đã xảy ra chuyện gì…
Căn cứ vào phạm vi Tằng Nam Nam cung cấp, Viên Mục Dã và Trương Khai cẩn thận tìm kiếm ven đường, kết quả phát hiện vết máu và vệt kéo dài ở giữa một đoạn đường.
Viên Mục Dã đi đến gần ngồi xổm xuống xem xét, sau đó nói với Trương Khai bằng sắc mặt âm u: “Đội trưởng Đoàn… chắc đã xảy ra chuyện rồi.”
Trương Khai cũng chạy tới xem xét, sau đó hỏi bằng giọng nghi vấn: “Đây là thuốc màu hả?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không, là máu người…”
Sau đó Viên Mục Dã gọi điện thoại cho Từ Lệ, nhờ anh ta hỗ trợ trích xuất tất cả camera giám sát ở công trường thi công. Mặc dù Từ Lệ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng Viên Mục Dã là biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, vì thế anh ta mau chóng lái xe chạy đến đây.
Từ Lệ và Viên Mục Dã có phán đoán giống nhau, trên mặt đất không phải thuốc màu, nhìn như có ai đó từng bị xe đụng mạnh ở chỗ này, lại còn bị kéo đi một khoảng cách.
Hơn nữa… xem lượng máu chảy ra, khả năng còn sống không cao.
“Anh Từ, anh giúp tôi điều tra bên giao thông xem ngày hôm qua có vụ tai nạn xe nào cực kỳ nghiêm trọng không? Còn có phía bệnh viện nữa, có vụ cấp cứu nào do tai nạn xe hay không?” Giọng Viên Mục Dã nặng nề.
Từ Lệ gật đầu: “Cậu đừng gấp, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại hỏi giúp cậu.”
Viên Mục Dã nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đứng dậy đi kiểm tra xung quanh, muốn tìm thử gần đó có mảnh vỡ ô tô nào không, va chạm mạnh như vậy, xe tốt đến đâu cũng không thể không tổn hao lông tóc gì được.
Đúng lúc này, Trương Khai vẫn luôn tìm kiếm ở ven đường đột nhiên la lớn: “Viên, anh mau tới đây nhìn xem, đây không phải là điện thoại di động của đội trưởng Đoàn ư?!”
Bình luận facebook