• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (7 Viewers)

  • Chương 387 - Chương 387 TẬP TRUNG ĐÔNG ĐỦ

Chương 387 TẬP TRUNG ĐÔNG ĐỦ

Người nhân viên cười thần bí: “Ngài đúng là người nhìn xa trông rộng, không dám giấu giếm, ông chủ Thẩm của chúng tôi có quan hệ rất tốt với bộ tư lệnh!”



Đoàn Thiên Lâm cười nhẹ: “Thì ra là thế, chẳng trách ông chủ Thẩm làm ăn lớn như vậy!”



Sau đó mọi người cùng đi theo người nhân viên kia quay về công ty vận chuyển, trong lúc bọn họ đang tiến hành thanh toán thì có một người đàn ông mặc áo dài đi vào...



Tần Uyển và Ngô Dụng đương nhiên không biết người đó là ai, nhưng Đoàn Thiên Lâm nhận ra ngay đó chính là Thẩm Dật! Có lẽ giữa kẻ thù luôn có linh cảm, Thẩm Dật sau khi nhìn thấy Đoàn Thiên Lâm đã hóa trang cũng hơi giật mình, đến khi khôi phục bình thường mới nói: “Tam, có khách mua nhà à?”



Người nhân viên thấy ông chủ đã về, lập tức cười giới thiệu: “Ông chủ, ngài đây muốn mua căn nhà trên thông báo!”



Đoàn Thiên Lâm nén giận, nói: “Chắc hẳn đây là ông chủ Thẩm, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!”



Thẩm Dật vội vàng khiêm tốn: “Các vị quá lời rồi, không biết ngài có vừa ý căn nhà này không?”



Đoàn Thiên Lâm gật đầu: “Diện tích căn nhà và cách bố cục rất tốt, chỉ tiếc là hơi hoang vu một chút... Chuyện khác không quan trọng, chỉ là vợ tôi rất tin vào phong thủy vận mệnh, cô ấy luôn lo lắng chủ trước của ngôi nhà này chết không tử tế.”



Nghe đến bốn chữ “Chết không tử tế” của Đoàn Thiên Lâm, sắc mặt Thẩm Dật hơi biến sắc, nhưng hắn nhanh chóng trở lại bình thường: “Điều này ngài cứ yên tâm, mấy đời chủ trước tôi đều quen biết cả, chủ căn nhà này vì muốn vào Nam nên mới nhờ tôi bán đi. Chỉ là diện tích hơi rộng, những gia đình bình thường không mua nổi căn nhà này, cho nên đã bỏ không nửa năm... Nhìn qua khó tránh khỏi hơi hoang vu lạnh lẽo, nhưng dọn dẹp qua một chút là có thể vào ở được.”



Cùng ngày hôm đó, bề ngoài là nhóm Đoàn Thiên Lâm đặt tiền cọc rồi rời đi, nhưng thực chất là âm thầm theo dõi, muốn xem sau khi Thẩm Dật rời khỏi công ty vận chuyển sẽ đi đâu?



Không ngờ Thẩm Dật lại rất yêu công việc, ở lại công ty đến sau nửa đêm mới rời đi! Sau đó nhóm Đoàn Thiên Lâm đi theo Thẩm Dật đến một biệt viện ở vùng ngoại ô...



Nơi này chính là nơi trước đây đã giam giữ bác Phúc, Đoàn Thiên Lâm nghĩ Thẩm Dật bây giờ đã làm ông chủ lại vẫn khiêm tốn như thế sao, chịu ở xa như vậy? Nhưng đúng lúc ba người họ định trèo tường vào trong thì thấy từ phía xa có một chiếc xe con đi đến, dừng ở cửa chính tòa nhà.



Lúc này Đoàn Thiên Lâm nhìn thấy có hai người từ trên xe bước xuống, trong lòng vô cùng vui mừng, vì một trong hai người đó chính là thư ký của tư lệnh đã tự mình “Giám sát hành hình”! Đoàn Thiên Lâm suy đoán người đàn ông bụng bệ bên cạnh gã thư ký kia chắc chính là tư lệnh.



Sau khi xuống xe, hai người kia nghênh ngang đi vào tòa nhà của Thẩm Dật, tự nhiên như đi vào nhà mình vậy... Cũng đúng thôi, hai người này là núi lớn mà Thẩm Dật phải dựa vào, đơn giản còn thân thiết hơn cha ruột, đương nhiên Thẩm Dật phải tôn kính với bọn chúng.



Đoàn Thiên Lâm thấy tất cả kẻ thù đã tụ vào một chỗ, đương nhiên anh ta muốn đóng cửa đánh chó, anh ta nói với Ngô Dụng: “Anh giúp tôi giữ chặt cửa, bất kỳ ai trong ba người kia chạy ra lập tức giết chết kẻ đó!”



Ngô Dụng nắm chặt bàn tay, nói: “Cậu cứ yên tâm, tôi cam đoan kẻ nào chạy ra kẻ đó sẽ chết!”

Đoàn Thiên Lâm nhìn bên trong chiếc xe con vẫn còn người tài xế nên nói với Ngô Dụng: “Tôi với người tài xế kia không thù không oán, anh làm cho anh ta ngất đi là được, đừng giết anh ta.”



Sau khi dặn dò cẩn thận, Đoàn Thiên Lâm và Tần Uyển cùng trèo tường đi lên mái nhà, Đoàn Thiên Lâm muốn nhìn xem vị ở bộ tư lệnh này đến tìm Thẩm Dật muộn như vậy là vì việc khuất tất gì?



Căn biệt viện này của nhà họ Đoàn không rộng lắm, hàng năm vào mùa hè cha của Đoàn Thiên Lâm thường đưa cả nhà đến đây nghỉ mát... Cho nên Đoàn Thiên Lâm vô cùng quen thuộc nơi này.



Anh ta dẫn Tần Uyển lặng lẽ không tiếng động đi trên mái nhà đến vị trí bên trên sảnh chính, lật một mảnh ngói ra nhìn xuống dưới, Thẩm Dật đang đứng trước bàn, tư lệnh và thư ký đang ngồi thảnh thơi uống trà cạnh bàn... Nhìn thế này có thể thấy rõ địa vị của bọn họ, ở bên ngoài Thẩm Dật có thể làm chủ nhưng trước mặt hai người này hắn chỉ là một kẻ thấp cấp hèn hạ.



Đột nhiên, Đoàn Thiên Lâm bị thứ để trên bàn thu hút, anh ta nhìn kĩ thì phát hiện đó là một rương toàn thỏi vàng ròng! Trước đây Kiều Tư Bác đã vì thứ này mà bán đứng Đoàn Thiên Lâm, không biết sau đó bọn chúng có giữ đúng lời hứa giao vàng cho Kiều Tư Bác hay không?

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Đoàn Thiên Lâm đang mải nghĩ liên miên thì nghe tiếng vị tư lệnh kia đặt chén trà xuống, nói: “Tiểu Thẩm này, gần đây có chuyện gì thế? Hàng đợt này sao càng ngày lợi nhuận càng ít thế?”



Đoàn Thiên Lâm lạnh lùng nhìn rương vàng thỏi trên bàn, có lẽ phải đến hàng trăm viên, lợi nhuận một năm của công ty vận chuyển nhà họ Đoàn cũng chỉ được từng này, xem ra lòng tham của vị tư lệnh này không nhỏ.



Thẩm Dật khom người nói: “Tư lệnh không biết đấy thôi, thời gian gần đây đang vào mùa mưa, hàng của chúng ta thường xuyên gặp phải thiên tai như bão lũ rồi sạt lở, nên để an toàn tôi phải giảm bớt số lượng hàng!”



Hắn nói xong câu này thì gã thư ký ngồi bên cạnh vỗ bàn, nói: “Thẩm Dật, cậu hay lắm! Cậu muốn giảm số lượng hàng là có thể giảm được à? Sao cậu không tự soi mặt mình vào trong nước tiểu xem mình là cái thá gì?”



Thẩm Dật vội cười giải thích: “Tôi đương nhiên biết thân phận mình, nhưng khi đó tình huống khẩn cấp, thực sự không kịp xin chỉ thị của tư lệnh... Xin tư lệnh yên tâm, chỉ cần mùa mưa qua đi lượng hàng của chúng ta sẽ lập tức khôi phục như trước!”



Gã thư ký còn định nói gì đó thì bị tư lệnh ngăn lại: “Được rồi, đừng nói những lời khó nghe như thế, Tiểu Thẩm cũng là người của chúng ta, cậu ta có kinh nghiệm quản lý vận chuyển lâu năm, biết làm sao để tránh nguy hiểm... Có điều, Tiểu Thẩm này, chỉ một lần này thôi nhé, lần sau không được theo lệ này nữa!”



Thẩm Dật lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Tư lệnh yên tâm, từ nay về sau tôi nhất định sẽ làm việc cẩn thận hơn.”



Tư lệnh gật đầu: “Được, hôm nay trời cũng không còn sớm nữa, đến đây thôi!”



Sau đó tư lệnh liếc mắt ra hiệu cho thư ký, gã kia lập tức cầm rương vàng thỏi lên chuẩn bị rời đi.



Đoàn Thiên Lâm nhìn hai người này chuẩn bị đi bèn quay đầu thì thầm với Tần Uyển: “Cô ở đây quan sát, tôi đi chăm sóc ba kẻ kia!”



Tần Uyển đưa cho Đoàn Thiên Lâm một cây súng lục và nói: “Cẩn thận một chút!”



Với thân thủ của Đoàn Thiên Lâm tuyệt đối có thể nhảy xuống đất mà không gây ra tiếng động nào, anh ta lặng lẽ nhảy từ trên mái xuống, đi đến trước cửa chính của phòng khách, lạnh lùng nói: “Mấy người làm ra những việc tán tận lương tâm mà đêm ngủ không giật mình à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom