Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 391 - Chương 391 THÍ NGHIỆM ĐIỆN GIẬT
Chương 391 THÍ NGHIỆM ĐIỆN GIẬT
Cơ thể của người nằm bên cạnh Trường Cốc Xuyên bắt đầu dần dần khô quắt, không bao lâu sau thì biến thành một cái xác khô kinh dị... Nhìn cảnh này Ngô Dụng vô cùng khiếp sợ, gã há to miệng nhưng lại không dám phát ra bất cứ âm thanh nào!
Đoàn Thiên Lâm thấy phản ứng của gã đủ rồi, bèn nhanh chóng kéo Ngô Dụng vẫn giữ khuôn mặt khiếp sợ kia đi, lúc về tốc độ của Ngô Dụng nhanh hơn nhiều, gần như là chạy trốn về ký túc xá.
Tần Uyển đã chờ sẵn ở trong phòng, thấy sắc mặt Ngô Dụng tái nhợt thì cười nói với Đoàn Thiên Lâm: “Thế nào? Những thứ nên nhìn không nên nhìn đều để anh ta nhìn thấy hết rồi hả?”
Đoàn Thiên Lâm gật đầu: “Cô xem anh ta bị dọa thành thế kia cơ mà!”
Mãi sau Ngô Dụng mới nói: “Ông trời ơi, tại sao những người kia lại bị Trường Cốc Xuyên hút khô vậy? Bọn họ đã chết rồi đúng không?”
Đoàn Thiên Lâm nhún vai: “Nói thế nào nhỉ? Dù sao cũng không cách cái chết bao xa! Nhìn tình hình thực tế thì những người bị hút máu cùng lắm chỉ sống được một đến hai ngày nữa.”
Ngô Dụng sợ hãi nói: “Chẳng tránh những người kia trong thời gian ngắn đều lần lượt biến mất... chúng tôi còn tưởng ngài Trường Cốc Xuyên đã phái bọn họ đến nơi khác, hóa ra bọn họ đều bị Trường Cốc Xuyên hút thành thây khô! Vậy có khi nào đến một ngày nào đó ông ấy cũng sẽ hút máu tôi không?”
Đoàn Thiên Lâm thấy Ngô Dụng bị dọa sợ thì vỗ vai gã và nói: “Đừng sợ, bây giờ anh biết vẫn chưa muộn, chỉ cần chúng ta cùng nhau nghĩ cách, chẳng những có thể cứu được mình, mà còn có thể cứu được những người khác!”
Nhưng hình ảnh khi nãy tác động quá lớn đến Ngô Dụng khiến nội tâm của gã sụp đổ hoàn toàn, chỉ với vài câu của Đoàn Thiên Lâm không thể trấn an được...
Đoàn Thiên Lâm nhìn vẻ mặt buồn bã của Ngô Dụng, đành nói với Tần Uyển: “Không phải là sợ quá đến ngốc luôn rồi chứ?”
Tần Uyển thở dài: “Cho anh ta chút thời gian để chấp nhận đi, ngày mai sẽ quay trở lại như bình thường thôi!”
Sáng sớm hôm sau, Ngô Dụng ngồi xổm trước cửa ký túc xá của Đoàn Thiên Lâm, khi Đoàn Thiên Lâm mở cửa ra suýt chút nữa thì bị gã dọa sợ trượt chân!
“Sao anh lại ngồi ở đây? Sao không đi vào?” Đoàn Thiên Lâm kinh ngạc hỏi.
Ngô Dụng ngu ngơ nói: “Đêm qua tôi càng nghĩ càng sợ, một mình không ngủ nổi... Chờ mãi mới đến rạng sáng vội vàng chạy đến đây, tôi nghĩ ngồi ngoài cửa phòng cậu có thể yên tâm hơn một chút! Nếu có chuyện gì thật thì hét lên một tiếng là cậu có thể nghe thấy!”
Đoàn Thiên Lâm nín cười: “Được rồi, nếu tối nay anh vẫn sợ thì có thể chuyển đến phòng tôi, có điều tôi nói trước, không được ngáy lúc ngủ!”
Vẻ mặt Ngô Dũng như được đại xá: “Thật sao? Được thế thì tốt quá, rốt cuộc tôi cũng được ngủ ngon giấc rồi!”
Ngày hôm đó Ngô Dụng kể lại chuyện gã nhìn thấy cho mấy người cùng nhóm “bán thành phẩm” nghe, ban đầu họ cũng không tin, nhưng sau đó bọn họ quan sát mấy ngày thì thấy đúng là có người biến mất mà thần không biết quỷ không hay!
Nhưng đám Ngô Dụng chỉ làm chân chạy, hỗ trợ đánh đấm còn được, chứ thực sự động não thì vẫn phải dựa vào Đoàn Thiên Lâm và Tần Uyển. Thật ra vấn đề lớn nhất hiện giờ không phải là đám “Siêu nhân” không có thất tình lục dục kia mà là người có khả năng dịch chuyển tức thời Trường Cốc Xuyên!
Dị năng này của ông ta thực sự đáng sợ, nếu không có cách nào một nhát trí mạng… thì không thể tùy tiện ra tay, nếu không một khi ông ta chạy thoát, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Uyển cảm thấy muốn giết Trường Cốc Xuyên phải ra tay lúc ông ta mất đi ý thức. Cách này mặc dù thất đức, nhưng đối với kẻ điên như Trường Cốc Xuyên thì không cần phải để ý đến đạo nghĩa giang hồ làm gì.
Đoàn Thiên Lâm đồng ý với quan điểm này của Tần Uyển, nhưng cụ thể làm thế nào để ông ta mất đi ý thức thì còn phải nghĩ tiếp.
Tần Uyển đề nghị cho thuốc vào đồ ăn của ông ta, nhưng Trường Cốc Xuyên từ trước đến nay luôn rất cẩn thận, lại càng để ý đến đồ ăn thức uống của mình, nhiều khi còn tự nấu... Vậy thì vấn đề là, làm sao cho thuốc vào đồ ăn ông ta tự nấu?
Ngô Dụng nói xem vào: “Dùng hương mê thì sao? Tôi nghe nói người ta thường dùng thứ này, chỉ cần thổi nhẹ vào mặt người khác thì con voi lớn cũng ngã!”
Đoàn Thiên Lâm hừ một tiếng: “Anh đi thổi hay tôi đi thổi? Còn dùng hương mê...”
Ngô Dụng nóng nảy nói: “Thế nào cũng không được! Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục thế này, không biết còn bao nhiêu người phải biến thành thây khô nữa?”
Đoàn Thiên Lâm nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra có rất nhiều cách để đánh ngất một người, không nhất định phải dùng thuốc! Ví dụ như điện giật... điện cũng có thể giật được một con voi lớn!”
Vietwriter.vn
Tần Uyển nhíu mày: “Sức mạnh của cơ thể Trường Cốc Xuyên vượt xa tưởng tưởng của chúng ta, nhỡ đâu điện không khiến ông ta bị choáng thì sẽ không còn cơ hội thứ hai cho chúng ta đâu!”
“Cho nên chúng ta phải làm thí nghiệm, để xem lượng điện bao nhiêu mới có thể khiến Trường Cốc Xuyên ngất đi!” Đoàn Thiên Lâm nói nghiêm túc.
Tần Uyển cười: “Thí nghiệm? Vậy đối tượng thí nghiệm là ai? Chẳng lẽ thực sự đi bắt một con voi?”
Không ngờ Đoàn Thiên Lâm không chút do dự nói: “Tôi, tôi chính là đối tượng thí nghiệm.”
“Chuyện này không được, quá nguy hiểm!” Tần Uyển phản đối.
Ngô Dụng cũng hùa theo: “Vậy không được, nhỡ đâu giật chết cậu thì làm sao!”
Đoàn Thiên Lâm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cười xấu xa nhìn Ngô Dụng: “Cũng đúng, vậy dùng anh nhé!”
“Vậy không được, tôi càng không được, thôi cứ cậu làm đi!” Ngô Dụng bị dọa liên tục xua tay.
Tần Uyển không rảnh pha trò với bọn họ, cô ta nói nghiêm túc: “Anh phải nghĩ cho kĩ, hệ số nguy hiểm của việc này rất cao, một khi không nắm vững nguồn điện rất có thể sẽ giật chết anh!”
Đoàn Thiên Lâm tỏ vẻ không sao: “Vậy thì tốt quá, nếu như tôi bị cô giật chết thì cô đi giật Trường Cốc Xuyên luôn!”
Và thế là trong mấy ngày tiếp theo, Đoàn Thiên Lâm cùng Tần Uyển chuyển thí nghiệm cơ bản ban đầu thành thí nghiệm giật điện. Ban đầu Tần Uyển dùng dòng điện ba mươi đến năm mươi mA thí nghiệm trên người Đoàn Thiên Lâm, quá trình mặc dù đau đớn, nhưng Đoàn Thiên Lâm vẫn luôn tỉnh táo, không xuất hiện tình trạng hôn mê.
Để có thể kiểm tra xem cơ thể mình chịu được dòng điện lớn đến đâu, Đoàn Thiên Lâm chủ động đề nghị tăng nguồn điện lên tám mươi mA! Lần này không thoải mái như lần trước, anh lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, tim tạm ngừng đập một chút...
Đến khi Tần Uyển tăng dòng điện lên một trăm mA Đoàn Thiên Lâm không chịu nổi ngất đi!
Cơ thể của người nằm bên cạnh Trường Cốc Xuyên bắt đầu dần dần khô quắt, không bao lâu sau thì biến thành một cái xác khô kinh dị... Nhìn cảnh này Ngô Dụng vô cùng khiếp sợ, gã há to miệng nhưng lại không dám phát ra bất cứ âm thanh nào!
Đoàn Thiên Lâm thấy phản ứng của gã đủ rồi, bèn nhanh chóng kéo Ngô Dụng vẫn giữ khuôn mặt khiếp sợ kia đi, lúc về tốc độ của Ngô Dụng nhanh hơn nhiều, gần như là chạy trốn về ký túc xá.
Tần Uyển đã chờ sẵn ở trong phòng, thấy sắc mặt Ngô Dụng tái nhợt thì cười nói với Đoàn Thiên Lâm: “Thế nào? Những thứ nên nhìn không nên nhìn đều để anh ta nhìn thấy hết rồi hả?”
Đoàn Thiên Lâm gật đầu: “Cô xem anh ta bị dọa thành thế kia cơ mà!”
Mãi sau Ngô Dụng mới nói: “Ông trời ơi, tại sao những người kia lại bị Trường Cốc Xuyên hút khô vậy? Bọn họ đã chết rồi đúng không?”
Đoàn Thiên Lâm nhún vai: “Nói thế nào nhỉ? Dù sao cũng không cách cái chết bao xa! Nhìn tình hình thực tế thì những người bị hút máu cùng lắm chỉ sống được một đến hai ngày nữa.”
Ngô Dụng sợ hãi nói: “Chẳng tránh những người kia trong thời gian ngắn đều lần lượt biến mất... chúng tôi còn tưởng ngài Trường Cốc Xuyên đã phái bọn họ đến nơi khác, hóa ra bọn họ đều bị Trường Cốc Xuyên hút thành thây khô! Vậy có khi nào đến một ngày nào đó ông ấy cũng sẽ hút máu tôi không?”
Đoàn Thiên Lâm thấy Ngô Dụng bị dọa sợ thì vỗ vai gã và nói: “Đừng sợ, bây giờ anh biết vẫn chưa muộn, chỉ cần chúng ta cùng nhau nghĩ cách, chẳng những có thể cứu được mình, mà còn có thể cứu được những người khác!”
Nhưng hình ảnh khi nãy tác động quá lớn đến Ngô Dụng khiến nội tâm của gã sụp đổ hoàn toàn, chỉ với vài câu của Đoàn Thiên Lâm không thể trấn an được...
Đoàn Thiên Lâm nhìn vẻ mặt buồn bã của Ngô Dụng, đành nói với Tần Uyển: “Không phải là sợ quá đến ngốc luôn rồi chứ?”
Tần Uyển thở dài: “Cho anh ta chút thời gian để chấp nhận đi, ngày mai sẽ quay trở lại như bình thường thôi!”
Sáng sớm hôm sau, Ngô Dụng ngồi xổm trước cửa ký túc xá của Đoàn Thiên Lâm, khi Đoàn Thiên Lâm mở cửa ra suýt chút nữa thì bị gã dọa sợ trượt chân!
“Sao anh lại ngồi ở đây? Sao không đi vào?” Đoàn Thiên Lâm kinh ngạc hỏi.
Ngô Dụng ngu ngơ nói: “Đêm qua tôi càng nghĩ càng sợ, một mình không ngủ nổi... Chờ mãi mới đến rạng sáng vội vàng chạy đến đây, tôi nghĩ ngồi ngoài cửa phòng cậu có thể yên tâm hơn một chút! Nếu có chuyện gì thật thì hét lên một tiếng là cậu có thể nghe thấy!”
Đoàn Thiên Lâm nín cười: “Được rồi, nếu tối nay anh vẫn sợ thì có thể chuyển đến phòng tôi, có điều tôi nói trước, không được ngáy lúc ngủ!”
Vẻ mặt Ngô Dũng như được đại xá: “Thật sao? Được thế thì tốt quá, rốt cuộc tôi cũng được ngủ ngon giấc rồi!”
Ngày hôm đó Ngô Dụng kể lại chuyện gã nhìn thấy cho mấy người cùng nhóm “bán thành phẩm” nghe, ban đầu họ cũng không tin, nhưng sau đó bọn họ quan sát mấy ngày thì thấy đúng là có người biến mất mà thần không biết quỷ không hay!
Nhưng đám Ngô Dụng chỉ làm chân chạy, hỗ trợ đánh đấm còn được, chứ thực sự động não thì vẫn phải dựa vào Đoàn Thiên Lâm và Tần Uyển. Thật ra vấn đề lớn nhất hiện giờ không phải là đám “Siêu nhân” không có thất tình lục dục kia mà là người có khả năng dịch chuyển tức thời Trường Cốc Xuyên!
Dị năng này của ông ta thực sự đáng sợ, nếu không có cách nào một nhát trí mạng… thì không thể tùy tiện ra tay, nếu không một khi ông ta chạy thoát, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Uyển cảm thấy muốn giết Trường Cốc Xuyên phải ra tay lúc ông ta mất đi ý thức. Cách này mặc dù thất đức, nhưng đối với kẻ điên như Trường Cốc Xuyên thì không cần phải để ý đến đạo nghĩa giang hồ làm gì.
Đoàn Thiên Lâm đồng ý với quan điểm này của Tần Uyển, nhưng cụ thể làm thế nào để ông ta mất đi ý thức thì còn phải nghĩ tiếp.
Tần Uyển đề nghị cho thuốc vào đồ ăn của ông ta, nhưng Trường Cốc Xuyên từ trước đến nay luôn rất cẩn thận, lại càng để ý đến đồ ăn thức uống của mình, nhiều khi còn tự nấu... Vậy thì vấn đề là, làm sao cho thuốc vào đồ ăn ông ta tự nấu?
Ngô Dụng nói xem vào: “Dùng hương mê thì sao? Tôi nghe nói người ta thường dùng thứ này, chỉ cần thổi nhẹ vào mặt người khác thì con voi lớn cũng ngã!”
Đoàn Thiên Lâm hừ một tiếng: “Anh đi thổi hay tôi đi thổi? Còn dùng hương mê...”
Ngô Dụng nóng nảy nói: “Thế nào cũng không được! Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục thế này, không biết còn bao nhiêu người phải biến thành thây khô nữa?”
Đoàn Thiên Lâm nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra có rất nhiều cách để đánh ngất một người, không nhất định phải dùng thuốc! Ví dụ như điện giật... điện cũng có thể giật được một con voi lớn!”
Vietwriter.vn
Tần Uyển nhíu mày: “Sức mạnh của cơ thể Trường Cốc Xuyên vượt xa tưởng tưởng của chúng ta, nhỡ đâu điện không khiến ông ta bị choáng thì sẽ không còn cơ hội thứ hai cho chúng ta đâu!”
“Cho nên chúng ta phải làm thí nghiệm, để xem lượng điện bao nhiêu mới có thể khiến Trường Cốc Xuyên ngất đi!” Đoàn Thiên Lâm nói nghiêm túc.
Tần Uyển cười: “Thí nghiệm? Vậy đối tượng thí nghiệm là ai? Chẳng lẽ thực sự đi bắt một con voi?”
Không ngờ Đoàn Thiên Lâm không chút do dự nói: “Tôi, tôi chính là đối tượng thí nghiệm.”
“Chuyện này không được, quá nguy hiểm!” Tần Uyển phản đối.
Ngô Dụng cũng hùa theo: “Vậy không được, nhỡ đâu giật chết cậu thì làm sao!”
Đoàn Thiên Lâm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cười xấu xa nhìn Ngô Dụng: “Cũng đúng, vậy dùng anh nhé!”
“Vậy không được, tôi càng không được, thôi cứ cậu làm đi!” Ngô Dụng bị dọa liên tục xua tay.
Tần Uyển không rảnh pha trò với bọn họ, cô ta nói nghiêm túc: “Anh phải nghĩ cho kĩ, hệ số nguy hiểm của việc này rất cao, một khi không nắm vững nguồn điện rất có thể sẽ giật chết anh!”
Đoàn Thiên Lâm tỏ vẻ không sao: “Vậy thì tốt quá, nếu như tôi bị cô giật chết thì cô đi giật Trường Cốc Xuyên luôn!”
Và thế là trong mấy ngày tiếp theo, Đoàn Thiên Lâm cùng Tần Uyển chuyển thí nghiệm cơ bản ban đầu thành thí nghiệm giật điện. Ban đầu Tần Uyển dùng dòng điện ba mươi đến năm mươi mA thí nghiệm trên người Đoàn Thiên Lâm, quá trình mặc dù đau đớn, nhưng Đoàn Thiên Lâm vẫn luôn tỉnh táo, không xuất hiện tình trạng hôn mê.
Để có thể kiểm tra xem cơ thể mình chịu được dòng điện lớn đến đâu, Đoàn Thiên Lâm chủ động đề nghị tăng nguồn điện lên tám mươi mA! Lần này không thoải mái như lần trước, anh lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, tim tạm ngừng đập một chút...
Đến khi Tần Uyển tăng dòng điện lên một trăm mA Đoàn Thiên Lâm không chịu nổi ngất đi!
Bình luận facebook