• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 393 - Chương 393 KẺ THÙ

Chương 393 KẺ THÙ

Viên Mục Dã biết chắc Đoàn Phong chỉ muốn xoa dịu Tần Uyển. Thật ra, từ biểu hiện của anh ta ngay lúc đó, không khó nhận ra, anh ta cũng cảm thấy người kia chính là Trường Cốc Xuyên. Nhưng có một điều Viên Mục Dã không hiểu, nếu Trường Cốc Xuyên thật sự còn sống, tại sao năm đó hắn không đi tìm hai người này báo thù, mà phải cách nhiều năm như vậy mới tìm?



Có điều nếu đúng là Trường Cốc Xuyên bắt Đoàn Phong, Viên Mục Dã đoán trước mắt chắc là anh ta không có nguy hiểm gì quá lớn, bởi vì không thể đánh giá giá trị của Đoàn Phong đối với Trường Cốc Xuyên, cho nên hắn bắt Đoàn Phong nhất định là có mục đích nào đó chứ không đơn giản là muốn giết chết anh ta.



Nhưng theo như những gì Tần Uyển kể, thì Trường Cốc Xuyên tuyệt đối không phải người lương thiện, nếu thật sự là hắn, thực lực của số 54 hiện giờ rất khó chống chọi lại, cho nên nếu muốn cứu Đoàn Phong về, nhất định phải nghĩ cách dùng trí mới được!



Chẳng qua rõ ràng là Tần Uyển nhìn thấy Trường Cốc Xuyên trước, nhưng đối phương lại không bắt chị ấy trước tiên… Nói vậy là đang đợi Đoàn Phong xuất hiện. Mấy năm nay Đoàn Phong và Tần Uyển sống nương tựa lẫn nhau, tuy không phải quan hệ máu mủ nhưng lại hơn hẳn quan hệ máu mủ, cho nên Đoàn Phong thà để bản thân mạo hiểm cũng sẽ không để Tần Uyển rơi vào hiểm nguy.



Viên Mục Dã tin tưởng nhất định Trường Cốc Xuyên vẫn sẽ tìm đến Tần Uyển. Vì ở trong mắt hắn, Đoàn Phong và Tần Uyển đều là tác phẩm mà hắn đã phải tốn nhiều công sức để hoàn thành, làm sao hắn có thể cho phép tác phẩm của mình phiêu bạt bên ngoài chứ?



Nghĩ đến đây Viên Mục Dã bèn nói với Tần Uyển: “Nhất định Trường Cốc Xuyên sẽ còn xuất hiện. Tôi biết khả năng của chị chắc chắn mạnh hơn bất cứ ai trong chúng tôi, nhưng nhớ lấy, đừng hành động một mình. Nếu chị cũng bị bắt, chúng tôi sẽ hoàn toàn mất cơ hội nghĩ cách cứu đội trưởng Đoàn!”



Tần Uyển gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào. Nếu có chuyện gì… nhất định tôi sẽ báo cho cậu trước tiên!”



Sau khi về lại số 54, nỗi lòng của Viên Mục Dã vẫn khó yên. Trước kia, mặc dù cậu kinh ngạc với khả năng chữa trị thân thể của đội trưởng Đoàn, nhưng lại không biết cơ thể anh ta có thể bất tử, hơn nữa ngay cả thân thế của anh ta cũng rất quanh co.



Còn có Trường Cốc Xuyên kia nữa, bất tử đã đủ đáng sợ rồi… ấy thế mà hắn còn có thể dịch chuyển tức thời! Tuy nhiên như vậy có thể giải thích được tại sao chiếc xe việt dã màu đen kia lại xuất hiện và biến mất một cách đột ngột trong video giám sát.



Mặc dù lúc ấy chỉ có hai người mặc đồ đen xuống xe, nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy, nếu không phải Trường Cốc Xuyên đã sáng tạo ra người có thể dịch chuyển tức thời mà không chết, vậy chỉ có thể nói rằng lúc ấy hắn đang ở ngay trên xe!



Thực ra Viên Mục Dã không hiểu nhiều lắm về chuyện dịch chuyển tức thời này. Hắn muốn đi đâu thì đi đó ư? Hay là chỉ có thể đến một vài chỗ mình biết hoặc đã từng thấy thôi?



Nếu là vế sau, vậy thì có thể giải thích cho việc tại sao sau bao nhiêu năm Trường Cốc Xuyên mới có thể về bắt bọn họ. Như vậy là năm đó Đoàn Phong và Tần Uyển trốn vào sâu trong núi ở ẩn cho nên mới khiến Trường Cốc Xuyên không tìm được tung tích của bọn họ.



Chờ khi hai người họ ra khỏi núi sâu, thời gian đã trôi qua mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm. Lúc ấy, có lẽ Trường Cốc Xuyên đã từ bỏ việc tìm kiếm, hoặc là mặc dù chưa từ bỏ nhưng trong biển người mênh mông, muốn tìm hai người, nói dễ hơn làm chăng? Cho nên mới kéo dài mãi tới hiện giờ.

Hơn nữa, Viên Mục Dã cho rằng lý do bây giờ Trường Cốc Xuyên có thể tìm được hai người Đoàn Phong và Tần Uyển, hoàn toàn là bởi vì hai người họ cho rằng Trường Cốc Xuyên đã chết từ lâu, vì không ai đề cao cảnh giác với một người đã chết.



Lúc này nhóm Trương Khai và Đại Quân đã trở lại, nhưng bọn họ không điều tra được bất cứ thông tin gì về chiếc xe việt dã màu đen kia… Trừ biển số xe là thật ra thì chẳng còn gì khác, cứ như thể đây là một chiếc xe ma.



“Biển số xe đăng ký tên một thằng nhóc vừa thành niên, chúng tôi đã đến gặp rồi, con nhà người ta vốn không có xe!” Trương Khai bất đắc dĩ nói.



Đại Quân thấy biểu cảm của Viên Mục Dã tối tăm nên hơi lo lắng hỏi: “Phía Tần Uyển nói như thế nào?”



Vì đã đồng ý với Tần Uyển không thể nói cho người khác biết về thân thế của hai người bọn họ, nên Viên Mục Dã đành phải trả lời đơn giản: “Chắc là kẻ thù trước kia của đội trưởng Đoàn tìm tới, đối phương không phải người bình thường, muốn cứu đội trưởng Đoàn không dễ dàng đâu!”



“Thế làm sao bây giờ!? Chúng ta cũng đâu thể thấy chết mà không cứu được?” Trương Khai sốt ruột nói.



Viên Mục Dã gật đầu: “Đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, nhưng chúng ta phải nghĩ cách dùng trí mới được!”



Đoàn Phong không có ở đây, Viên Mục Dã trở thành người có tiếng nói trong số 54. Cậu mở cuộc họp, nói cho bọn họ biết kẻ thù của Đoàn Phong tên Trường Cốc Xuyên, là một kẻ điên có được kỹ năng dịch chuyển tức thời. Hắn bắt đội trưởng Đoàn đi hoàn toàn là bởi vì thù hận chất chứa nhiều năm trước…



Hoắc Nhiễm vừa nghe Viên Mục Dã nhắc tới dịch chuyển tức thời thì nói với giọng không thể tin nổi: “Trên đời thật sự có người như vậy ư? Có thể di chuyển từ nơi này đến một nơi khác trong nháy mắt?”



Tằng Nam Nam ở bên cạnh nói chen vào: “Cậu cũng xem video giám sát rồi, nếu không phải dịch chuyển tức thời thì làm sao giải thích chiếc xe việt dã màu đen kia đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất chứ?”



Đại Quân cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Trên đời này thật sự có loại người kỳ lạ mang dị năng ư?!”



Viên Mục Dã thở dài, đáp: “Thế giới rộng lớn nên việc lạ gì cũng có, chỉ có điều đối phương rõ ràng đến với ý thù địch, cho nên chúng ta nhất định phải nghĩ kĩ kế sách đối phó mới được!”



Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ thực lực hai bên cách xa nhau, cho tới bây giờ cậu vẫn không nghĩ ra được kế sách nào vẹn toàn cả...



Đến tối, Viên Mục Dã không yên tâm về Tần Uyển nên kéo Trương Khai đến Xuân Phong Lý. Ai ngờ bọn họ vừa mới đẩy cửa vào đã cảm thấy không khí bên trong có phần kỳ lạ.



Theo lý mà nói, thời gian này đúng vào giờ cơm, hơn nữa ngoài cửa cũng đỗ khá nhiều xe riêng, cho nên lúc này Xuân Phong Lý ắt hẳn phải vô cùng náo nhiệt mới đúng. Nhưng hai người bọn họ bước vào lại phát hiện bên trong rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi tiếng cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Mặt mũi Trương Khai đầy ngờ vực, cậu ta vừa định nói người đâu cả rồi thì Viên Mục Dã lại ra dấu im lặng…



Hai người đến quầy lễ tân thì thấy bên trong có một người phục vụ đang nằm sấp, trông tình hình có vẻ như đang ngủ. Viên Mục Dã cũng không đánh thức cô ta mà đi về hướng sảnh lớn, kết quả lại nhìn thấy tất cả khách khứa trong sảnh đều yên tĩnh úp mặt xuống bàn ngủ, như thể bị người ta thôi miên cùng một lúc vậy!



Nhìn thấy cảnh trước mắt, trái tim Viên Mục Dã chùng xuống, cậu vội vàng nhấc chân chạy lên lầu hai, kết quả đi lên lại thấy Tần Uyển đang ngồi trước một bàn ăn ở lầu hai, quay lưng về phía cậu… Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Viên Mục Dã.



Ai ngờ đúng lúc này, Trương Khai phía sau lại ngáp một cái. Theo lý mà nói ai cũng có thể nhận ra tình trạng quái lạ của nơi này, cho dù Trương Khai có buồn ngủ đi chăng nữa cũng không nên ngáp liên tục vào ngay lúc này chứ?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom