Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 402 - Chương 402 TRI KỶ
Chương 402 TRI KỶ
Không biết lúc nào Đoàn Phong mới hồi phục bình thường, Viên Mục Dã còn muốn báo cho Tần Uyển biết là mình đã để lộ bí mật… Đương nhiên, thứ khó chơi nhất chắc phải là Trường Cốc Nguyên, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã đã có mặt ở số 54, tiếc là tình huống của Đoàn Phong vẫn giống tối hôm trước, từ đầu đến cuối anh ta đều hôn mê sâu, Tần Uyển lo lắng bảo vệ ở bên cạnh, chị ấy nhất định không chịu đi nghỉ ngơi.
Viên Mục Dã thấy vậy bèn lên tiếng an ủi: “Chị Tần, chị biết đội trưởng Đoàn nhất định sẽ tỉnh lại mà, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi… Chị đừng gắng sức quá, để tôi trông anh ấy cho, chị đi nghỉ một lát đi!”
Tần Uyển lắc đầu: “Cậu cũng biết tình huống của tôi mà, thức đêm không chết được… Thậm chí tóc trắng còn không chịu mọc, không nghỉ ngơi đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tại sao lại không có ý nghĩa chứ? Chị Tần, thứ cần nghỉ ngơi là tinh thần chứ không phải thân thể của chị, chị đi nằm một lát đi, để đầu óc được nghỉ…” Viên Mục Dã cười nói.
Sau khi Tần Uyển rời đi, Viên Mục Dã đi tới trước giường bệnh của Đoàn Phong, cậu phát hiện hai mắt anh ta nhắm nghiền, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào muốn tỉnh lại… Theo lý thuyết thì với điều kiện thân thể của Đoàn Phong không thể nào hồi phục chậm như vậy, dù anh ta không thể lập tức xuống giường nhảy nhót tưng bừng, nhưng cũng đâu thể nào hôn mê bất tỉnh giống như bây giờ chứ!
Tiến sĩ Lâm cũng từng có ý định truyền máu cho Đoàn Phong, nhưng khổ cái là không tìm được nhóm máu của Đoàn Phong, ngay cả Tần Uyển cũng không được. Lão Lâm đã nói: “Đoàn Phong chỉ có thể dựa vào chính mình dần dần khôi phục, người ngoài không thể giúp được cậu ta…”
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến việc trước đây Đoàn Phong đã từng ngẫu nhiên lộ vẻ bi quan chán đời trước mặt cậu, chẳng lẽ tốc độ hồi phục chậm là do anh ta không muốn tỉnh lại sao?
Thật ra nghĩ thấy cũng đúng, nếu Viên Mục Dã phải trải qua cuộc sống bất tử trong hàng trăm năm, nhìn người thân, bạn bè bên cạnh cứ lần lượt rời mình mà đi, còn bản thân muốn chết lại không chết được… Chắc Viên Mục Dã cũng sẽ sinh ra cảm xúc bi quan chán chường.
Nghĩ đến đây Viên Mục Dã nói nhỏ với Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, đừng để tôi đoán đúng nhé… Anh không muốn tỉnh lại đúng không? Kể cả anh không nghĩ cho những anh em ở số 54 thì cũng phải nghĩ cho Tần Uyển chứ, nếu cả anh cũng không còn thì sau này chị ấy sẽ sống ra sao đây?”
Viên Mục Dã nói xong thì quan sát kĩ phản ứng của Đoàn Phong, cậu phát hiện anh ta vẫn không hề nhúc nhích, Viên Mục Dã đành thở dài rồi quay người đi ra ngoài… Nhưng Viên Mục Dã không hề phát hiện, ngay lúc cậu xoay người, ngón tay Đoàn Phong bỗng hơi nhúc nhích.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Viên Mục Dã đi đến phòng của Tần Uyển, cậu nhìn qua cửa sổ và thấy Tần Uyển đang ngồi ngẩn người. Viên Mục Dã đẩy cửa bước vào rồi nói: “Tôi biết ngay là chị không chịu nghỉ ngơi cho khỏe mà…”
Tẩn Uyển quay đầu lại khẽ cười rồi nói: “Tôi thật sự không tĩnh tâm được, vừa rồi tôi nhớ lại những gì đã trải qua cùng với Đoàn Phong trong những năm qua, nếu như không có anh ấy làm bạn, tôi thật sự không biết mình làm sao có thể sống đến bây giờ.”
Viên Mục Dã đến ngồi bên cạnh Tần Uyển, cậu hỏi: “Chị và đội trưởng Đoàn…?”
“Không phải, chúng tôi không phải người yêu nhưng còn cao hơn mối quan hệ đó.” Tần Uyển đáp.
“Giống như người thân nhưng không có máu mủ?” Viên Mục Dã hỏi.
Tần Uyển suy nghĩ rồi đáp: “Xét một cách chính xác thì chúng tôi còn thân hơn cả ruột thịt, có thể coi chúng tôi là tri kỷ, bạn về linh hồn mà không phải thể xác…”
Viên Mục Dã không hiểu lắm về loại quan hệ mà Tần Uyển nói, dù sao điểm yếu nhất của cậu là giao tiếp với người khác giới, Viên Mục Dã cảm thấy tri kỷ chắc là người yêu, nhưng quan hệ giữa Đoàn Phong và Tần Uyển hiển nhiên không phải như vậy… Bọn họ càng giống như nương tựa vào nhau, dường như chỉ có sự tồn tại của đối phương mới chứng minh được mình đã từng là một người sống.
“Chị Tần, có một chuyện… tôi nhất định phải nói rõ với chị.” Viên Mục Dã hơi áy náy.
Tần Uyển sửng sốt hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Viên Mục Dã nghĩ rằng mình là người luôn giữ lời hứa, nhưng cậu lại không làm được chuyện đã đáp ứng với Tần Uyển, mặc dù chỉ vì cứu Đoàn Phong nên mới bất đắc dĩ làm như vậy, nhưng không làm được chính là không làm được…
Tần Uyển nghe Viên Mục Dã nói rõ nguyên nhân xong thì khẽ thở dài: “Lý do tôi bảo cậu giữ bí mật là vì sợ có càng nhiều người biết sự tồn tại của chúng tôi… Nhưng với tình huống lúc đó dù cậu không nói ra thì bí mật này cũng khó mà che giấu được, nếu đã như vậy chẳng bằng dùng nó làm điều kiện trao đổi để cứu Đoàn Phong!”
Viên Mục Dã không ngờ Tần Uyển lại khéo hiểu lòng người như vậy, chị ấy không hề nói một câu chỉ trích hay oán trách nào, Viên Mục Dã bỗng cảm thấy đồng tình với cô gái này, nếu như năm đó Tần Uyển không bị Trường Cốc Xuyên biến thành như thế này, chắc bây giờ chị ấy đã kết hôn sinh con và có một gia đình hạnh phúc rồi nhỉ?
“Chị Tần, chị và đội trưởng Đoàn cứ như vậy vài chục năm qua sao? Có gặp được người nào cực kỳ quan trọng khiến chị có khát vọng trở về làm người bình thường không?” Viên Mục Dã hỏi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Uyển cười trả lời: “Trong mười năm đầu đúng là tôi đã từng có ý nghĩ như vậy, lúc đó chúng tôi vừa từ nơi ẩn nấp trong núi đi ra và phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, chúng tôi cũng quen vài người bạn mới. Lúc đó, Đoàn Phong cũng gặp một cô gái mình yêu và tạo thành một gia đình nhỏ. Tiếc là tính mạng người bình thường rất ngắn, cô gái đó thấy mình từng ngày già đi mà tôi và Đoàn Phong vẫn không hề thay đổi, cảm xúc tự ti khiến cô ta cả ngày chìm đắm trong buồn rầu uất ức. Chưa nói đến lãng phí một khoảng thời gian tốt đẹp với Đoàn Phong, cô gái đó đã chết vì bệnh khi chưa đến bốn mươi tuổi! Đoàn Phong cũng vì thế mà bị sốc, anh ấy cảm thấy mình đã hại cô gái đó, nếu như cô ta không gặp mình thì chắc chắn sẽ yêu một người bình thường rồi xây dựng một gia đình, sinh con dưỡng cái… Tự nhiên cũng không buồn rầu uất ức như bây giờ rồi cuối cùng chết sớm. Từ đó về sau tôi và Đoàn Phong đều cắt đứt ý nghĩ này, hai chúng tôi không muốn gây họa cho người khác nữa!”
Viên Mục Dã không ngờ sau khi trở thành người bất tử, Đoàn Phong đã từng trải qua một cuộc sống như vậy, bảo sao thỉnh thoảng anh ta lại lộ ra cảm xúc chán đời, xem ra ở sâu trong lòng Đoàn Phong… rất khát vọng làm một người bình thường!
Sau khi rời khỏi phòng của Tần Uyển, Viên Mục Dã như trút được gánh nặng, nhưng cậu mới chỉ giải quyết một vấn đề nhỏ nhất trong vô số những vấn đề mà thôi, những vấn đề còn lại thực sự đau đầu.
Xế chiều hôm đó, Từ Lệ gửi cho Viên Mục Dã một phần tư liệu cá nhân mà cảnh sát điều tra được liên quan đến Trường Cốc Nguyên. Trong tài liệu này có một số chỗ hơi khác với những gì Trường Cốc Nguyên tự giới thiệu trước đó…
Không biết lúc nào Đoàn Phong mới hồi phục bình thường, Viên Mục Dã còn muốn báo cho Tần Uyển biết là mình đã để lộ bí mật… Đương nhiên, thứ khó chơi nhất chắc phải là Trường Cốc Nguyên, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã đã có mặt ở số 54, tiếc là tình huống của Đoàn Phong vẫn giống tối hôm trước, từ đầu đến cuối anh ta đều hôn mê sâu, Tần Uyển lo lắng bảo vệ ở bên cạnh, chị ấy nhất định không chịu đi nghỉ ngơi.
Viên Mục Dã thấy vậy bèn lên tiếng an ủi: “Chị Tần, chị biết đội trưởng Đoàn nhất định sẽ tỉnh lại mà, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi… Chị đừng gắng sức quá, để tôi trông anh ấy cho, chị đi nghỉ một lát đi!”
Tần Uyển lắc đầu: “Cậu cũng biết tình huống của tôi mà, thức đêm không chết được… Thậm chí tóc trắng còn không chịu mọc, không nghỉ ngơi đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tại sao lại không có ý nghĩa chứ? Chị Tần, thứ cần nghỉ ngơi là tinh thần chứ không phải thân thể của chị, chị đi nằm một lát đi, để đầu óc được nghỉ…” Viên Mục Dã cười nói.
Sau khi Tần Uyển rời đi, Viên Mục Dã đi tới trước giường bệnh của Đoàn Phong, cậu phát hiện hai mắt anh ta nhắm nghiền, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào muốn tỉnh lại… Theo lý thuyết thì với điều kiện thân thể của Đoàn Phong không thể nào hồi phục chậm như vậy, dù anh ta không thể lập tức xuống giường nhảy nhót tưng bừng, nhưng cũng đâu thể nào hôn mê bất tỉnh giống như bây giờ chứ!
Tiến sĩ Lâm cũng từng có ý định truyền máu cho Đoàn Phong, nhưng khổ cái là không tìm được nhóm máu của Đoàn Phong, ngay cả Tần Uyển cũng không được. Lão Lâm đã nói: “Đoàn Phong chỉ có thể dựa vào chính mình dần dần khôi phục, người ngoài không thể giúp được cậu ta…”
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến việc trước đây Đoàn Phong đã từng ngẫu nhiên lộ vẻ bi quan chán đời trước mặt cậu, chẳng lẽ tốc độ hồi phục chậm là do anh ta không muốn tỉnh lại sao?
Thật ra nghĩ thấy cũng đúng, nếu Viên Mục Dã phải trải qua cuộc sống bất tử trong hàng trăm năm, nhìn người thân, bạn bè bên cạnh cứ lần lượt rời mình mà đi, còn bản thân muốn chết lại không chết được… Chắc Viên Mục Dã cũng sẽ sinh ra cảm xúc bi quan chán chường.
Nghĩ đến đây Viên Mục Dã nói nhỏ với Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, đừng để tôi đoán đúng nhé… Anh không muốn tỉnh lại đúng không? Kể cả anh không nghĩ cho những anh em ở số 54 thì cũng phải nghĩ cho Tần Uyển chứ, nếu cả anh cũng không còn thì sau này chị ấy sẽ sống ra sao đây?”
Viên Mục Dã nói xong thì quan sát kĩ phản ứng của Đoàn Phong, cậu phát hiện anh ta vẫn không hề nhúc nhích, Viên Mục Dã đành thở dài rồi quay người đi ra ngoài… Nhưng Viên Mục Dã không hề phát hiện, ngay lúc cậu xoay người, ngón tay Đoàn Phong bỗng hơi nhúc nhích.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Viên Mục Dã đi đến phòng của Tần Uyển, cậu nhìn qua cửa sổ và thấy Tần Uyển đang ngồi ngẩn người. Viên Mục Dã đẩy cửa bước vào rồi nói: “Tôi biết ngay là chị không chịu nghỉ ngơi cho khỏe mà…”
Tẩn Uyển quay đầu lại khẽ cười rồi nói: “Tôi thật sự không tĩnh tâm được, vừa rồi tôi nhớ lại những gì đã trải qua cùng với Đoàn Phong trong những năm qua, nếu như không có anh ấy làm bạn, tôi thật sự không biết mình làm sao có thể sống đến bây giờ.”
Viên Mục Dã đến ngồi bên cạnh Tần Uyển, cậu hỏi: “Chị và đội trưởng Đoàn…?”
“Không phải, chúng tôi không phải người yêu nhưng còn cao hơn mối quan hệ đó.” Tần Uyển đáp.
“Giống như người thân nhưng không có máu mủ?” Viên Mục Dã hỏi.
Tần Uyển suy nghĩ rồi đáp: “Xét một cách chính xác thì chúng tôi còn thân hơn cả ruột thịt, có thể coi chúng tôi là tri kỷ, bạn về linh hồn mà không phải thể xác…”
Viên Mục Dã không hiểu lắm về loại quan hệ mà Tần Uyển nói, dù sao điểm yếu nhất của cậu là giao tiếp với người khác giới, Viên Mục Dã cảm thấy tri kỷ chắc là người yêu, nhưng quan hệ giữa Đoàn Phong và Tần Uyển hiển nhiên không phải như vậy… Bọn họ càng giống như nương tựa vào nhau, dường như chỉ có sự tồn tại của đối phương mới chứng minh được mình đã từng là một người sống.
“Chị Tần, có một chuyện… tôi nhất định phải nói rõ với chị.” Viên Mục Dã hơi áy náy.
Tần Uyển sửng sốt hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Viên Mục Dã nghĩ rằng mình là người luôn giữ lời hứa, nhưng cậu lại không làm được chuyện đã đáp ứng với Tần Uyển, mặc dù chỉ vì cứu Đoàn Phong nên mới bất đắc dĩ làm như vậy, nhưng không làm được chính là không làm được…
Tần Uyển nghe Viên Mục Dã nói rõ nguyên nhân xong thì khẽ thở dài: “Lý do tôi bảo cậu giữ bí mật là vì sợ có càng nhiều người biết sự tồn tại của chúng tôi… Nhưng với tình huống lúc đó dù cậu không nói ra thì bí mật này cũng khó mà che giấu được, nếu đã như vậy chẳng bằng dùng nó làm điều kiện trao đổi để cứu Đoàn Phong!”
Viên Mục Dã không ngờ Tần Uyển lại khéo hiểu lòng người như vậy, chị ấy không hề nói một câu chỉ trích hay oán trách nào, Viên Mục Dã bỗng cảm thấy đồng tình với cô gái này, nếu như năm đó Tần Uyển không bị Trường Cốc Xuyên biến thành như thế này, chắc bây giờ chị ấy đã kết hôn sinh con và có một gia đình hạnh phúc rồi nhỉ?
“Chị Tần, chị và đội trưởng Đoàn cứ như vậy vài chục năm qua sao? Có gặp được người nào cực kỳ quan trọng khiến chị có khát vọng trở về làm người bình thường không?” Viên Mục Dã hỏi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Uyển cười trả lời: “Trong mười năm đầu đúng là tôi đã từng có ý nghĩ như vậy, lúc đó chúng tôi vừa từ nơi ẩn nấp trong núi đi ra và phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, chúng tôi cũng quen vài người bạn mới. Lúc đó, Đoàn Phong cũng gặp một cô gái mình yêu và tạo thành một gia đình nhỏ. Tiếc là tính mạng người bình thường rất ngắn, cô gái đó thấy mình từng ngày già đi mà tôi và Đoàn Phong vẫn không hề thay đổi, cảm xúc tự ti khiến cô ta cả ngày chìm đắm trong buồn rầu uất ức. Chưa nói đến lãng phí một khoảng thời gian tốt đẹp với Đoàn Phong, cô gái đó đã chết vì bệnh khi chưa đến bốn mươi tuổi! Đoàn Phong cũng vì thế mà bị sốc, anh ấy cảm thấy mình đã hại cô gái đó, nếu như cô ta không gặp mình thì chắc chắn sẽ yêu một người bình thường rồi xây dựng một gia đình, sinh con dưỡng cái… Tự nhiên cũng không buồn rầu uất ức như bây giờ rồi cuối cùng chết sớm. Từ đó về sau tôi và Đoàn Phong đều cắt đứt ý nghĩ này, hai chúng tôi không muốn gây họa cho người khác nữa!”
Viên Mục Dã không ngờ sau khi trở thành người bất tử, Đoàn Phong đã từng trải qua một cuộc sống như vậy, bảo sao thỉnh thoảng anh ta lại lộ ra cảm xúc chán đời, xem ra ở sâu trong lòng Đoàn Phong… rất khát vọng làm một người bình thường!
Sau khi rời khỏi phòng của Tần Uyển, Viên Mục Dã như trút được gánh nặng, nhưng cậu mới chỉ giải quyết một vấn đề nhỏ nhất trong vô số những vấn đề mà thôi, những vấn đề còn lại thực sự đau đầu.
Xế chiều hôm đó, Từ Lệ gửi cho Viên Mục Dã một phần tư liệu cá nhân mà cảnh sát điều tra được liên quan đến Trường Cốc Nguyên. Trong tài liệu này có một số chỗ hơi khác với những gì Trường Cốc Nguyên tự giới thiệu trước đó…
Bình luận facebook