Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404 - Chương 404 CÒN SỐNG TỐT BAO NHIÊU
Chương 404 CÒN SỐNG TỐT BAO NHIÊU
Không ngờ Viên Mục Dã vừa đi vài bước, cậu bỗng cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ quấn chặt lấy xung quanh người mình, nó giống như một bàn tay vô hình đang giữ chặt lấy cậu vậy…
Viên Mục Dã biết phiên bản tiến hóa này của Trường Cốc Nguyên không chỉ có bản lĩnh “Dịch chuyển tức thời”, so với hắn thì cậu giống như một đứa trẻ ba tuổi yếu ớt không hề có sức chống cự.
Trường Cốc Nguyên cầm ống tiêm rồi từ từ tiến đến gần, trên mặt hắn đầy vẻ đắc ý khi sắp hoàn thành chuyện xấu… Thậm chí đến Viên Mục Dã cũng nghĩ rằng lần này mình khó mà thoát kiếp số.
Vậy mà đúng lúc này có một vật đánh vào bàn tay đang cầm ống tiêm của Trường Cốc Nguyên kêu “bốp” một tiếng, chiếc ống tiêm bằng thủy tinh rơi xuống đất rồi vỡ tan…
Viên Mục Dã ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cậu bỗng cảm thấy vui mừng, Đoàn Phong vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh trên giường mà bây giờ không biết đã tự mình ngồi dậy từ lúc nào, còn thứ đánh vỡ ống tiêm chính là cốc nước mà anh ta tiện tay vớ được ở đầu giường.
Trường Cốc Nguyên và Viên Mục Dã đều giật mình với tốc độ tỉnh dậy của Đoàn Phong, hắn ngỡ ngàng nói: “Cậu tỉnh còn nhanh hơn tôi tưởng… Đúng là cuộc sống luôn đầy những niềm vui bất ngờ!”
Còn Đoàn Phong lúc này lại lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Mấy chục năm qua chúng ta sống bình yên không tốt ư? Tại sao lại phải phá vỡ sự cân bằng này?”
Trường Cốc Nguyên ngượng ngùng cười nói: “Thế giới bây giờ khác với trước đây, người giống như tôi và cậu có thể có càng nhiều… Tại sao lại phải hạ mình ở dưới kẻ khác chứ?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, thế giới này chẳng có chuyện ai hạ mình với ai cả… Chỗ này không chào đón anh, sau này không được bước vào số 54 dù chỉ một bước! Tôi có thể giết anh một lần thì có thể giết lần thứ hai.” Đoàn Phong lạnh lùng nói.
Trường Cốc Nguyên vội vàng lùi về phía sau một bước, sắc mặt hắn hơi cảnh giác, hắn nói: “Lần này tôi chỉ muốn cho cậu biết một chút cảm giác của tôi năm đó, đó là một cảm giác cô lập bất lực trong tuyệt vọng… Đây là các người nợ tôi! Nhưng từ đầu đến cuối tôi không hề muốn giết cậu, cậu cũng biết điều đó còn gì!”
“Đi đi, trong thời gian ngắn đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa…” Đoàn Phong bình tĩnh nói.
Trường Cốc Nguyên không cam lòng nhìn thoáng qua Viên Mục Dã, hắn vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Đoàn Phong mỉa mai: “Tốt nhất là anh không nên có ý đồ gì với cậu ấy!”
Trường Cốc Nguyên xám xịt, nói: “Được được được, tôi đi ngay được chưa? Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi!” Hắn nói xong bèn đi ra phía cửa, nhưng đi chưa đến hai bước thì người đã biến mất trong không khí…
Viên Mục Dã không ngờ thái độ của Trường Cốc Nguyên đối với Đoàn Phong đã tỉnh dậy lại là như thế này, mà theo ý của Đoàn Phong thì dường như anh ta cũng biết vốn dĩ tên này không hề chết!
Sau khi Trường Cốc Nguyên rời đi, Đoàn Phong mềm nhũn ngã ra giường, Viên Mục Dã giật mình tiến đến xem tình trạng của anh ta: “Anh cảm thấy thế nào? Để tôi đi đánh thức mấy người lão Lâm dậy!”
Đoàn Phong uể oải nói: “Không cần phải vậy đâu, nếu đã tỉnh lại tức là tôi không sao, giờ đã quá nửa đêm rồi, để bọn họ ngủ ngon đi!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được rồi, vậy anh có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi trả lời: “Cậu nấu cho tôi bát mì đi!”
Viên Mục Dã đồng ý, cậu xoay người muốn đi ra nhưng vừa đi được hai bước thì lại quay về rồi lo lắng hỏi: “Anh ở đây một mình được không đấy? Nhỡ tên kia quay lại thì sao?”
Đoàn Phong bật cười đáp: “Cậu đi nấu mì nhanh đi, tên đó sẽ không quay lại đâu!”
Chẳng bao lâu sau, Viên Mục Dã bê một bát mì “không người lái” quay về, bởi vì Đoàn Phong đã lâu không ăn uống gì nên không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, Viên Mục Dã đành nấu cho anh ta một bát mì suông, đồng thời thêm một quả trứng chần.
“Ăn đi! Đây là món ăn khi bị ốm của tôi lúc còn nhỏ, hồi đó chỉ cần tôi vừa bị bệnh là bà nội sẽ nấu cho tôi một bát mì suông, sau đó cho thêm một quả trứng chần!” Viên Mục Dã cười.
Nguồn : Vietwriter.vn
Đoàn Phong bê bát lên ngửi thử rồi nói: “Thơm phết, không ngờ tuy cậu đã trở thành người siêu phàm thoát tục, nhưng vẫn không vứt bỏ tay nghề nấu nướng của mình!”
Viên Mục Dã hơi ngượng ngùng: “Tôi nấu theo trí nhớ và cảm giác… Đầu bếp Lưu đã ngủ từ lâu rồi, anh ăn trước đi!”
Đoàn Phong cũng không khách sáo, anh ta sụp soạt hai ba miếng chén sạch bát mì, sau đó lau miệng nói: “Đã quá… Có cho tôi làm hoàng đế cũng không thèm!”
Viên Mục Dã buồn cười hỏi: “Yêu cầu của anh thấp thế? Một bát mì suông thôi mà có cho làm hoàng đế cũng không thèm à?”
Đoàn Phong cười xấu xa: “Cậu không hiểu, người ta sống quan trọng nhất là thoải mái! Đói thì ăn, khát thì uống, buồn ngủ là lăn ra ngủ… Cuộc sống muốn làm gì thì làm đâu dễ mà có được! Cho dù là hoàng đế cũng đâu phải lúc nào cũng muốn làm gì thì làm được… Cứ nói về con người thời bây giờ đi, muốn ăn ngon một chút sợ cholesterol, muốn uống đồ uống lại sợ tiểu đường, đến cả ăn mì sợi và bánh bột ngô cũng sợ đầu sợ đuôi vì có cacbohydrat dẫn đến béo phì! Cậu nói cuộc sống như vậy còn gì vui chứ?”
Viên Mục Dã cười nhận bát đũa trong tay Đoàn Phong, cậu nói: “Tất cả chỉ là ngụy biện, ai mà có được cuộc sống muốn làm gì thì làm chứ? Bây giờ cuộc sống tốt hơn, hiểu biết cũng nhiều hơn nên đương nhiên là yêu cầu cao hơn về sức khỏe của bản thân, điều này có gì sai đâu… Chỉ cần bọn họ cảm thấy vui vẻ dễ chịu là được. Nếu để cho mọi người ăn uống thoải mái có khi họ còn ngủ không yên, cả ngày lo lắng liệu có lúc nào đó mình bị vỡ mạch máu! Cho nên á, người sống một đời chỉ cần còn có người hoặc sự việc có thể khiến anh cảm thấy thoải mái… Vậy chứng tỏ còn sống là một điều tốt đẹp.”
Đoàn Phong cười nhăn nhó: “Cũng đúng… Còn sống thật là tốt, tại sao tôi còn không thấy đủ chứ?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Chẳng qua là vì anh sống thời gian quá dài nên không để ý đến những điều tốt đẹp trong đó thôi…”
Đoàn Phong hơi sững sờ, anh ta bỗng hiểu Viên Mục Dã đã biết tất cả mọi chuyện, anh ta thở dài, hỏi: “Tần Uyển nói cho cậu à?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Lúc đó anh đột nhiên mất tích, mà mấy người chúng tôi không hề có manh mối gì cả. Đêm hôm đó thấy sắc mặt của anh và chị Tần Uyển đều rất khác lạ thì tôi biết chắc chắn là có chuyện rồi, tôi đi tìm chị Tần và nói anh đã mất tích! Chị Tần lo cho sự an toàn của anh nên mới nói hết toàn bộ quá khứ của hai người cho tôi biết.”
Đoàn Phong nghe xong, xoa mạnh mặt mình rồi hỏi: “Mấy người cứu tôi từ trong tay Trường Cốc Xuyên bằng cách nào vậy?”
Viên Mục Dã bèn kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Đoàn Phong nghe, sau khi biết mình bị đẩy lên bục bán đấu giá thì Đoàn Phong tức đến mức suýt nhảy dựng lên ở trên giường, Đoàn Phong quát lần sau mà gặp lại Trường Cốc Xuyên, anh ta nhất định phải đánh cho hắn rụng hết răng!
Không ngờ Viên Mục Dã vừa đi vài bước, cậu bỗng cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ quấn chặt lấy xung quanh người mình, nó giống như một bàn tay vô hình đang giữ chặt lấy cậu vậy…
Viên Mục Dã biết phiên bản tiến hóa này của Trường Cốc Nguyên không chỉ có bản lĩnh “Dịch chuyển tức thời”, so với hắn thì cậu giống như một đứa trẻ ba tuổi yếu ớt không hề có sức chống cự.
Trường Cốc Nguyên cầm ống tiêm rồi từ từ tiến đến gần, trên mặt hắn đầy vẻ đắc ý khi sắp hoàn thành chuyện xấu… Thậm chí đến Viên Mục Dã cũng nghĩ rằng lần này mình khó mà thoát kiếp số.
Vậy mà đúng lúc này có một vật đánh vào bàn tay đang cầm ống tiêm của Trường Cốc Nguyên kêu “bốp” một tiếng, chiếc ống tiêm bằng thủy tinh rơi xuống đất rồi vỡ tan…
Viên Mục Dã ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cậu bỗng cảm thấy vui mừng, Đoàn Phong vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh trên giường mà bây giờ không biết đã tự mình ngồi dậy từ lúc nào, còn thứ đánh vỡ ống tiêm chính là cốc nước mà anh ta tiện tay vớ được ở đầu giường.
Trường Cốc Nguyên và Viên Mục Dã đều giật mình với tốc độ tỉnh dậy của Đoàn Phong, hắn ngỡ ngàng nói: “Cậu tỉnh còn nhanh hơn tôi tưởng… Đúng là cuộc sống luôn đầy những niềm vui bất ngờ!”
Còn Đoàn Phong lúc này lại lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Mấy chục năm qua chúng ta sống bình yên không tốt ư? Tại sao lại phải phá vỡ sự cân bằng này?”
Trường Cốc Nguyên ngượng ngùng cười nói: “Thế giới bây giờ khác với trước đây, người giống như tôi và cậu có thể có càng nhiều… Tại sao lại phải hạ mình ở dưới kẻ khác chứ?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, thế giới này chẳng có chuyện ai hạ mình với ai cả… Chỗ này không chào đón anh, sau này không được bước vào số 54 dù chỉ một bước! Tôi có thể giết anh một lần thì có thể giết lần thứ hai.” Đoàn Phong lạnh lùng nói.
Trường Cốc Nguyên vội vàng lùi về phía sau một bước, sắc mặt hắn hơi cảnh giác, hắn nói: “Lần này tôi chỉ muốn cho cậu biết một chút cảm giác của tôi năm đó, đó là một cảm giác cô lập bất lực trong tuyệt vọng… Đây là các người nợ tôi! Nhưng từ đầu đến cuối tôi không hề muốn giết cậu, cậu cũng biết điều đó còn gì!”
“Đi đi, trong thời gian ngắn đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa…” Đoàn Phong bình tĩnh nói.
Trường Cốc Nguyên không cam lòng nhìn thoáng qua Viên Mục Dã, hắn vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Đoàn Phong mỉa mai: “Tốt nhất là anh không nên có ý đồ gì với cậu ấy!”
Trường Cốc Nguyên xám xịt, nói: “Được được được, tôi đi ngay được chưa? Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi!” Hắn nói xong bèn đi ra phía cửa, nhưng đi chưa đến hai bước thì người đã biến mất trong không khí…
Viên Mục Dã không ngờ thái độ của Trường Cốc Nguyên đối với Đoàn Phong đã tỉnh dậy lại là như thế này, mà theo ý của Đoàn Phong thì dường như anh ta cũng biết vốn dĩ tên này không hề chết!
Sau khi Trường Cốc Nguyên rời đi, Đoàn Phong mềm nhũn ngã ra giường, Viên Mục Dã giật mình tiến đến xem tình trạng của anh ta: “Anh cảm thấy thế nào? Để tôi đi đánh thức mấy người lão Lâm dậy!”
Đoàn Phong uể oải nói: “Không cần phải vậy đâu, nếu đã tỉnh lại tức là tôi không sao, giờ đã quá nửa đêm rồi, để bọn họ ngủ ngon đi!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được rồi, vậy anh có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi trả lời: “Cậu nấu cho tôi bát mì đi!”
Viên Mục Dã đồng ý, cậu xoay người muốn đi ra nhưng vừa đi được hai bước thì lại quay về rồi lo lắng hỏi: “Anh ở đây một mình được không đấy? Nhỡ tên kia quay lại thì sao?”
Đoàn Phong bật cười đáp: “Cậu đi nấu mì nhanh đi, tên đó sẽ không quay lại đâu!”
Chẳng bao lâu sau, Viên Mục Dã bê một bát mì “không người lái” quay về, bởi vì Đoàn Phong đã lâu không ăn uống gì nên không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, Viên Mục Dã đành nấu cho anh ta một bát mì suông, đồng thời thêm một quả trứng chần.
“Ăn đi! Đây là món ăn khi bị ốm của tôi lúc còn nhỏ, hồi đó chỉ cần tôi vừa bị bệnh là bà nội sẽ nấu cho tôi một bát mì suông, sau đó cho thêm một quả trứng chần!” Viên Mục Dã cười.
Nguồn : Vietwriter.vn
Đoàn Phong bê bát lên ngửi thử rồi nói: “Thơm phết, không ngờ tuy cậu đã trở thành người siêu phàm thoát tục, nhưng vẫn không vứt bỏ tay nghề nấu nướng của mình!”
Viên Mục Dã hơi ngượng ngùng: “Tôi nấu theo trí nhớ và cảm giác… Đầu bếp Lưu đã ngủ từ lâu rồi, anh ăn trước đi!”
Đoàn Phong cũng không khách sáo, anh ta sụp soạt hai ba miếng chén sạch bát mì, sau đó lau miệng nói: “Đã quá… Có cho tôi làm hoàng đế cũng không thèm!”
Viên Mục Dã buồn cười hỏi: “Yêu cầu của anh thấp thế? Một bát mì suông thôi mà có cho làm hoàng đế cũng không thèm à?”
Đoàn Phong cười xấu xa: “Cậu không hiểu, người ta sống quan trọng nhất là thoải mái! Đói thì ăn, khát thì uống, buồn ngủ là lăn ra ngủ… Cuộc sống muốn làm gì thì làm đâu dễ mà có được! Cho dù là hoàng đế cũng đâu phải lúc nào cũng muốn làm gì thì làm được… Cứ nói về con người thời bây giờ đi, muốn ăn ngon một chút sợ cholesterol, muốn uống đồ uống lại sợ tiểu đường, đến cả ăn mì sợi và bánh bột ngô cũng sợ đầu sợ đuôi vì có cacbohydrat dẫn đến béo phì! Cậu nói cuộc sống như vậy còn gì vui chứ?”
Viên Mục Dã cười nhận bát đũa trong tay Đoàn Phong, cậu nói: “Tất cả chỉ là ngụy biện, ai mà có được cuộc sống muốn làm gì thì làm chứ? Bây giờ cuộc sống tốt hơn, hiểu biết cũng nhiều hơn nên đương nhiên là yêu cầu cao hơn về sức khỏe của bản thân, điều này có gì sai đâu… Chỉ cần bọn họ cảm thấy vui vẻ dễ chịu là được. Nếu để cho mọi người ăn uống thoải mái có khi họ còn ngủ không yên, cả ngày lo lắng liệu có lúc nào đó mình bị vỡ mạch máu! Cho nên á, người sống một đời chỉ cần còn có người hoặc sự việc có thể khiến anh cảm thấy thoải mái… Vậy chứng tỏ còn sống là một điều tốt đẹp.”
Đoàn Phong cười nhăn nhó: “Cũng đúng… Còn sống thật là tốt, tại sao tôi còn không thấy đủ chứ?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Chẳng qua là vì anh sống thời gian quá dài nên không để ý đến những điều tốt đẹp trong đó thôi…”
Đoàn Phong hơi sững sờ, anh ta bỗng hiểu Viên Mục Dã đã biết tất cả mọi chuyện, anh ta thở dài, hỏi: “Tần Uyển nói cho cậu à?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Lúc đó anh đột nhiên mất tích, mà mấy người chúng tôi không hề có manh mối gì cả. Đêm hôm đó thấy sắc mặt của anh và chị Tần Uyển đều rất khác lạ thì tôi biết chắc chắn là có chuyện rồi, tôi đi tìm chị Tần và nói anh đã mất tích! Chị Tần lo cho sự an toàn của anh nên mới nói hết toàn bộ quá khứ của hai người cho tôi biết.”
Đoàn Phong nghe xong, xoa mạnh mặt mình rồi hỏi: “Mấy người cứu tôi từ trong tay Trường Cốc Xuyên bằng cách nào vậy?”
Viên Mục Dã bèn kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Đoàn Phong nghe, sau khi biết mình bị đẩy lên bục bán đấu giá thì Đoàn Phong tức đến mức suýt nhảy dựng lên ở trên giường, Đoàn Phong quát lần sau mà gặp lại Trường Cốc Xuyên, anh ta nhất định phải đánh cho hắn rụng hết răng!
Bình luận facebook