Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405 - Chương 405 THÁNH ĐỊA TỰ SÁT
Chương 405 THÁNH ĐỊA TỰ SÁT
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong nhắc đến Trường Cốc Xuyên thì thắc mắc: “Tên đó rốt cuộc là Trường Cốc Xuyên hay Trường Cốc Nguyên thế?”
Đoàn Phong hừ một tiếng: “Mặc kệ là Trường Cốc Xuyên hay Trường Cốc Nguyên, chẳng qua chỉ là cái tên mà thôi, quan trọng nhất hai kẻ đó là cùng một người, giống như Đoàn Phong và Đoàn Thiên Lâm vậy!”
“Đội trưởng Đoàn, có phải anh đã biết Trường Cốc Xuyên vẫn còn sống từ lâu không?” Viên Mục Dã hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Đoàn Phong thở dài trả lời: “Thật ra năm đó chính tôi là người đã cứu Trường Cốc Xuyên từ bên cạnh đống đổ nát đó ra…”
“Hắn thật sự sống được trong vụ nổ khủng khiếp đó à?” Viên Mục Dã giật mình.
Đoàn Phong gật đầu: “Sống thì đúng là sống, nhưng tình huống của hắn lúc đó thật sự hơi thảm, vừa bị nổ, lại còn bị thiêu cháy… khiến hai mươi năm tiếp theo hắn chỉ có thể nằm bẹp trên giường!”
“Hóa ra khoảng thời gian mà các anh ẩn nấp trong núi, anh đã giấu Trường Cốc Xuyên ở gần đó! Nhưng nếu anh đã muốn giết hắn thì tại sao lại còn phải cứu hắn làm gì? Không phải các anh rất muốn hắn chết à?” Viên Mục Dã không hiểu.
“Bởi vì tôi phát hiện ra một sự thật đáng sợ, đó chính là Trường Cốc Xuyên không thể bị giết chết, chỉ cần hắn còn lại một bộ phận thân thể… Hắn sẽ có cơ hội sống lại một lần nữa!” Đoàn Phong nói với sắc mặt u ám.
“Đốt thành tro cũng không được?” Viên Mục Dã hỏi.
Đoàn Phong cười lắc đầu: “Thật ra năm đó sau vụ nổ, Trường Cốc Xuyên đã bị cơn đau làm cho tỉnh lại, hắn nhanh chóng dịch chuyển tức thời cơ thể tàn phế của mình đến khu vực an toàn, vì thế trên đời này không hề có bất kỳ lò luyện nào có thể nhốt hắn thì làm sao có thể đốt thành tro được?”
Viên Mục Dã nghe xong bỗng nảy sinh ý nghĩ tà ác là muốn cắt nát Trường Cốc Xuyên cho chó ăn, nhưng sau đó cậu không nhịn được mà thấy rùng mình, bèn lập tức đè ép suy nghĩ này xuống.
Nếu như năm đó Trường Cốc Xuyên làm được như thế, vậy chẳng lẽ Đoàn Phong và Tần Uyển cũng vậy? Trong mắt người khác “trường sinh bất tử” là một yêu cầu xa vời, nhưng trong lòng Đoàn Phong và Tần Uyển… Nó giống như một lời nguyền bám vào tận xương vậy!
Không biết vì sao mà Viên Mục Dã luôn giữ được đầu óc tỉnh táo đối với trường sinh bất tử, dường như cậu có thể nhìn rõ tác hại của nó, cậu biết người trường sinh bất tử không hề may mắn như mọi người vẫn mơ ước…
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã lấy ra dữ liệu của tất cả camera giám sát trong số 54, cậu phát hiện Trường Cốc Nguyên không phải xuất hiện trong phòng bệnh của Đoàn Phong mà đi vào từ một ngã rẽ ở cửa số 54!
Từ điều này có thể thấy Trường Cốc Nguyên không thể dịch chuyển tức thời đến chỗ hắn chưa từng đi hoặc chưa từng nhìn thấy, cho nên hắn chỉ có thể từ bên ngoài tường quan sát tình hình bên trong rồi dần dần tiến vào… Mặc dù chỉ có thể làm như vậy nhưng Trường Cốc Nguyên cũng thật đáng sợ, theo lý thuyết thì chỉ cần hắn muốn là hắn có thể đi tới bất kỳ chỗ nào mà hắn nhìn thấy!
Sau khi lão Lâm biết Đoàn Phong đã tỉnh thì vô cùng vui mừng, nhưng khi anh ta biết số 54 vững chắc như thành đồng của mình lại bị người ngoài xâm nhập, sắc mặt lão Lâm trở nên rất khó coi… Nhưng trong thời gian ngắn lão Lâm cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào để giải quyết. Trước mắt chỉ đành hy vọng Trường Cốc Nguyên đừng rảnh quá mà thường xuyên đến gõ cửa số 54!
Trước đây vì không muốn Tần Uyển lo lắng nên Đoàn Phong đã không nói chuyện Trường Cốc Xuyên còn sống cho chị ấy biết. Thật ra năm đó, sau khi Trường Cốc Xuyên bình phục, hắn đã biến mất một cách bí ẩn, trong vài chục năm qua chưa từng xuất hiện lần nào, đến mức Đoàn Phong gần như đã quên mất sự tồn tại của người này…
Chuyện Đoàn Phong đã biết Trường Cốc Xuyên không chết, Viên Mục Dã cũng ngầm hiểu mà không nói cho Tần Uyển, bởi vì cậu cảm thấy đây là một lời nói dối có ý tốt, Đoàn Phong vì muốn bảo vệ Tần Uyển nên mới không nói sự thật cho chị ấy biết.
Sự thật một lần nữa chứng minh lựa chọn của Đoàn Phong năm đó là chính xác… Bởi vì khi Tần Uyển biết Trường Cốc Xuyên còn sống, cả ngày chị ấy cứ nơm nớp lo sợ, không thể nào trở lại cuộc sống bình yên như trước đây.
Viên Mục Dã nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Tần Uyển thì cảm thấy may mắn vì mấy chục năm trước Đoàn Phong không nói sự thật cho chị ấy biết, nếu không những năm qua Tần Uyển sẽ sống rất khổ sở…
Mặc dù Trường Cốc Nguyên là một quả bom hẹn giờ, nhưng cuộc sống vẫn quay trở về quỹ đạo cũ. Sau khi thân thể Đoàn Phong hoàn toàn bình phục, lão Lâm lại nhận một vụ án đã tồn đọng từ lâu.
Theo như trên tư liệu giới thiệu, tại một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở vùng núi phía bắc của nước S, không hiểu vì lý do gì mà trong vòng nửa năm bỗng trở thành thánh địa tự sát nổi tiếng cả nước, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà đã lần lượt có hơn mười du khách bị chết! Vietwriter.vn
Mặc dù sau khi cảnh sát điều tra đã loại bỏ khả năng bị giết hoặc chết vì tai nạn, nhưng trong cùng một khu vực lại xuất hiện xác suất tự sát cao như vậy… thật sự là hiếm thấy.
Mà điều kỳ lạ nhất là, nhân viên làm việc tại khu danh thắng này phát hiện ngoài việc có du khách tự sát ra thì còn có một số nơi xảy ra tình trạng động vật hoang dã tự sát tập thể.
Cơ quan quản lý liên quan cho rằng những chuyện này không đơn giản chỉ là trùng hợp, cho nên bọn họ ủy thác số 54 đến điều tra chuyện này, họ hy vọng số 54 có thể tìm ra nguyên nhân khiến du khách và động vật tự sát.
Bởi vì địa điểm mà đám người Viên Mục Dã muốn đi cách thủ đô hơn nghìn cây số, bọn họ không thể tự mình lái xe đi nên không có cách nào cầm theo vũ khí phòng thân.
Trương Khai ngồi trên máy bay, phàn nàn: “Chẳng cầm theo cái gì mà đã lên núi… Em cứ luôn có cảm giác không yên tâm!”
Đại Quân cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chẳng có cách nào cả, chúng ta đi máy bay đến đó thì làm sao cậu mang theo mấy thứ kia được?”
“Vậy để đối phương chuẩn bị cũng được, đâu thể để chúng ta tay không tấc sắt ra trận được chứ?” Trương Khai bực bội.
Hoắc Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghĩ gì vậy? Còn bảo đối phương chuẩn bị? Tôi thấy anh nên tính đến việc chỉ cầm cái xẻng và đèn pin lên núi đi!”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Ít nhất cũng phải có con dao quân dụng phòng thân chứ, mọi người thấy đúng không?” Trương Khai hỏi.
Đoàn Phong từ nãy đến giờ không lên tiếng nghe thấy vậy thì tức giận nói: “Trông cái dáng vẻ của cậu kìa, đó là khu du lịch, gặp du khách còn nhiều hơn động vật hoang dã, cậu sợ cái gì?”
“Nói thì nói như thế, nhưng chẳng phải bên đó đã xảy ra chuyện à? Nếu không thì cũng chẳng bảo chúng ta qua đó điều tra, đã chết nhiều người như vậy rồi, chắc chắn ở đó có chuyện!” Trương Khai tức giận nói.
Đoàn Phong suy nghĩ rồi bảo: “Đúng là có chuyện gì đó, nhưng tôi cảm thấy không phải cầm vài thứ vũ khí là có thể giải quyết mối nguy hiểm ở đấy… Tóm lại, sau khi vào rừng mọi người phải cẩn thận hơn.”
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong nhắc đến Trường Cốc Xuyên thì thắc mắc: “Tên đó rốt cuộc là Trường Cốc Xuyên hay Trường Cốc Nguyên thế?”
Đoàn Phong hừ một tiếng: “Mặc kệ là Trường Cốc Xuyên hay Trường Cốc Nguyên, chẳng qua chỉ là cái tên mà thôi, quan trọng nhất hai kẻ đó là cùng một người, giống như Đoàn Phong và Đoàn Thiên Lâm vậy!”
“Đội trưởng Đoàn, có phải anh đã biết Trường Cốc Xuyên vẫn còn sống từ lâu không?” Viên Mục Dã hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Đoàn Phong thở dài trả lời: “Thật ra năm đó chính tôi là người đã cứu Trường Cốc Xuyên từ bên cạnh đống đổ nát đó ra…”
“Hắn thật sự sống được trong vụ nổ khủng khiếp đó à?” Viên Mục Dã giật mình.
Đoàn Phong gật đầu: “Sống thì đúng là sống, nhưng tình huống của hắn lúc đó thật sự hơi thảm, vừa bị nổ, lại còn bị thiêu cháy… khiến hai mươi năm tiếp theo hắn chỉ có thể nằm bẹp trên giường!”
“Hóa ra khoảng thời gian mà các anh ẩn nấp trong núi, anh đã giấu Trường Cốc Xuyên ở gần đó! Nhưng nếu anh đã muốn giết hắn thì tại sao lại còn phải cứu hắn làm gì? Không phải các anh rất muốn hắn chết à?” Viên Mục Dã không hiểu.
“Bởi vì tôi phát hiện ra một sự thật đáng sợ, đó chính là Trường Cốc Xuyên không thể bị giết chết, chỉ cần hắn còn lại một bộ phận thân thể… Hắn sẽ có cơ hội sống lại một lần nữa!” Đoàn Phong nói với sắc mặt u ám.
“Đốt thành tro cũng không được?” Viên Mục Dã hỏi.
Đoàn Phong cười lắc đầu: “Thật ra năm đó sau vụ nổ, Trường Cốc Xuyên đã bị cơn đau làm cho tỉnh lại, hắn nhanh chóng dịch chuyển tức thời cơ thể tàn phế của mình đến khu vực an toàn, vì thế trên đời này không hề có bất kỳ lò luyện nào có thể nhốt hắn thì làm sao có thể đốt thành tro được?”
Viên Mục Dã nghe xong bỗng nảy sinh ý nghĩ tà ác là muốn cắt nát Trường Cốc Xuyên cho chó ăn, nhưng sau đó cậu không nhịn được mà thấy rùng mình, bèn lập tức đè ép suy nghĩ này xuống.
Nếu như năm đó Trường Cốc Xuyên làm được như thế, vậy chẳng lẽ Đoàn Phong và Tần Uyển cũng vậy? Trong mắt người khác “trường sinh bất tử” là một yêu cầu xa vời, nhưng trong lòng Đoàn Phong và Tần Uyển… Nó giống như một lời nguyền bám vào tận xương vậy!
Không biết vì sao mà Viên Mục Dã luôn giữ được đầu óc tỉnh táo đối với trường sinh bất tử, dường như cậu có thể nhìn rõ tác hại của nó, cậu biết người trường sinh bất tử không hề may mắn như mọi người vẫn mơ ước…
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã lấy ra dữ liệu của tất cả camera giám sát trong số 54, cậu phát hiện Trường Cốc Nguyên không phải xuất hiện trong phòng bệnh của Đoàn Phong mà đi vào từ một ngã rẽ ở cửa số 54!
Từ điều này có thể thấy Trường Cốc Nguyên không thể dịch chuyển tức thời đến chỗ hắn chưa từng đi hoặc chưa từng nhìn thấy, cho nên hắn chỉ có thể từ bên ngoài tường quan sát tình hình bên trong rồi dần dần tiến vào… Mặc dù chỉ có thể làm như vậy nhưng Trường Cốc Nguyên cũng thật đáng sợ, theo lý thuyết thì chỉ cần hắn muốn là hắn có thể đi tới bất kỳ chỗ nào mà hắn nhìn thấy!
Sau khi lão Lâm biết Đoàn Phong đã tỉnh thì vô cùng vui mừng, nhưng khi anh ta biết số 54 vững chắc như thành đồng của mình lại bị người ngoài xâm nhập, sắc mặt lão Lâm trở nên rất khó coi… Nhưng trong thời gian ngắn lão Lâm cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào để giải quyết. Trước mắt chỉ đành hy vọng Trường Cốc Nguyên đừng rảnh quá mà thường xuyên đến gõ cửa số 54!
Trước đây vì không muốn Tần Uyển lo lắng nên Đoàn Phong đã không nói chuyện Trường Cốc Xuyên còn sống cho chị ấy biết. Thật ra năm đó, sau khi Trường Cốc Xuyên bình phục, hắn đã biến mất một cách bí ẩn, trong vài chục năm qua chưa từng xuất hiện lần nào, đến mức Đoàn Phong gần như đã quên mất sự tồn tại của người này…
Chuyện Đoàn Phong đã biết Trường Cốc Xuyên không chết, Viên Mục Dã cũng ngầm hiểu mà không nói cho Tần Uyển, bởi vì cậu cảm thấy đây là một lời nói dối có ý tốt, Đoàn Phong vì muốn bảo vệ Tần Uyển nên mới không nói sự thật cho chị ấy biết.
Sự thật một lần nữa chứng minh lựa chọn của Đoàn Phong năm đó là chính xác… Bởi vì khi Tần Uyển biết Trường Cốc Xuyên còn sống, cả ngày chị ấy cứ nơm nớp lo sợ, không thể nào trở lại cuộc sống bình yên như trước đây.
Viên Mục Dã nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Tần Uyển thì cảm thấy may mắn vì mấy chục năm trước Đoàn Phong không nói sự thật cho chị ấy biết, nếu không những năm qua Tần Uyển sẽ sống rất khổ sở…
Mặc dù Trường Cốc Nguyên là một quả bom hẹn giờ, nhưng cuộc sống vẫn quay trở về quỹ đạo cũ. Sau khi thân thể Đoàn Phong hoàn toàn bình phục, lão Lâm lại nhận một vụ án đã tồn đọng từ lâu.
Theo như trên tư liệu giới thiệu, tại một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở vùng núi phía bắc của nước S, không hiểu vì lý do gì mà trong vòng nửa năm bỗng trở thành thánh địa tự sát nổi tiếng cả nước, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà đã lần lượt có hơn mười du khách bị chết! Vietwriter.vn
Mặc dù sau khi cảnh sát điều tra đã loại bỏ khả năng bị giết hoặc chết vì tai nạn, nhưng trong cùng một khu vực lại xuất hiện xác suất tự sát cao như vậy… thật sự là hiếm thấy.
Mà điều kỳ lạ nhất là, nhân viên làm việc tại khu danh thắng này phát hiện ngoài việc có du khách tự sát ra thì còn có một số nơi xảy ra tình trạng động vật hoang dã tự sát tập thể.
Cơ quan quản lý liên quan cho rằng những chuyện này không đơn giản chỉ là trùng hợp, cho nên bọn họ ủy thác số 54 đến điều tra chuyện này, họ hy vọng số 54 có thể tìm ra nguyên nhân khiến du khách và động vật tự sát.
Bởi vì địa điểm mà đám người Viên Mục Dã muốn đi cách thủ đô hơn nghìn cây số, bọn họ không thể tự mình lái xe đi nên không có cách nào cầm theo vũ khí phòng thân.
Trương Khai ngồi trên máy bay, phàn nàn: “Chẳng cầm theo cái gì mà đã lên núi… Em cứ luôn có cảm giác không yên tâm!”
Đại Quân cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chẳng có cách nào cả, chúng ta đi máy bay đến đó thì làm sao cậu mang theo mấy thứ kia được?”
“Vậy để đối phương chuẩn bị cũng được, đâu thể để chúng ta tay không tấc sắt ra trận được chứ?” Trương Khai bực bội.
Hoắc Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghĩ gì vậy? Còn bảo đối phương chuẩn bị? Tôi thấy anh nên tính đến việc chỉ cầm cái xẻng và đèn pin lên núi đi!”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Ít nhất cũng phải có con dao quân dụng phòng thân chứ, mọi người thấy đúng không?” Trương Khai hỏi.
Đoàn Phong từ nãy đến giờ không lên tiếng nghe thấy vậy thì tức giận nói: “Trông cái dáng vẻ của cậu kìa, đó là khu du lịch, gặp du khách còn nhiều hơn động vật hoang dã, cậu sợ cái gì?”
“Nói thì nói như thế, nhưng chẳng phải bên đó đã xảy ra chuyện à? Nếu không thì cũng chẳng bảo chúng ta qua đó điều tra, đã chết nhiều người như vậy rồi, chắc chắn ở đó có chuyện!” Trương Khai tức giận nói.
Đoàn Phong suy nghĩ rồi bảo: “Đúng là có chuyện gì đó, nhưng tôi cảm thấy không phải cầm vài thứ vũ khí là có thể giải quyết mối nguy hiểm ở đấy… Tóm lại, sau khi vào rừng mọi người phải cẩn thận hơn.”
Bình luận facebook