Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 416 - Chương 416 MẸ VÀ CON
Chương 416 MẸ VÀ CON
Lúc này Đoàn Phong đột nhiên nhìn Viên Mục Dã và hỏi: “Vừa nãy cậu làm sao thế? Sao tôi có cảm giác khi cậu đỡ Trương Khai về vẻ mặt là lạ thế nhỉ?”
Viên Mục Dã kể lại chuyện mình hút máu Trương Khai cho Đoàn Phong nghe, cậu áy náy nói: “Lúc đó tôi cũng không biết nên làm thế nào nên không khống chế được mình, cũng không biết chuyện này có gây ra tổn thương gì cho cơ thể Trương Khai hay không.”
Đoàn Phong bèn nói: “Tình huống lúc đó khẩn cấp, cậu cũng chỉ làm theo bản năng... Cho dù kết quả thế nào cũng được, ít nhất cậu đã không để cho mình và Trương Khai cùng rơi xuống vách núi, đây mà sự may mắn trong bất hạnh. Còn tình hình của Trương Khai thì cứ để quay về cho lão Lâm làm kiểm tra sẽ biết, cậu không cần quá lo lắng.”
Tuy nói vậy, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm thấy khoảnh khắc đó mình đã mất khống chế, một người mà ngay cả bản thân mình cũng không khống chế được thì sao có thể đảm bảo sự an toàn cho người đồng hành chứ?
Đang nói chuyện thì con quái vật nhỏ trong ba lô bỗng nhúc nhích, Đoàn Phong cảnh giác đưa tay lên nhưng nó lại không nhúc nhích nữa... Viên Mục Dã lo lắng nói: “Sẽ không chết thật chứ?”
Đoàn Phong thử ấn nhẹ một cái, nhưng trong ba lô vẫn không có phản ứng gì, anh ta nghĩ một chút rồi bảo: “Chết thì chết thôi, dù gì nó cũng đã hại chết mười mấy mạng người, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không nên! Thứ này có thể khiến A Mộc gọi là Thần như vậy, cũng có thể khiến cho người mắc bệnh thập tử nhất sinh được sống lại, không nên để nó bị chết ngạt như vậy.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên thấy một bóng người cách đó không xa đang đi về phía bọn họ. Đoàn Phong cảnh giác đứng lên, sau đó đưa ba lô cho Viên Mục Dã: “Tôi đi xem... trông thứ này cẩn thận, tuyệt đối không được để nó chạy thoát!”
Viên Mục Dã gật đầu, cậu nhận ba lô rồi nhìn về hướng người đang đến: “Sao tôi cảm thấy bóng người này quen quen nhỉ? Giống như... Lâu Ngọc Sơn!”
Đoàn Phong vỗ đầu một cái: “Chết rồi, sao tôi lại quên mất anh ta chứ?” Nhưng sau đó anh ta lấy một cái xẻng gấp từ trong một cái ba lô khác ra, lạnh giọng nói: “Nếu như người này thật sự là Lâu Ngọc Sơn thì nhất định có vấn đề, bởi vì trước đó tôi đã cột anh ta dưới một gốc lê, tự anh ta không thể thoát ra được.”
Đoàn Phong vừa nói xong, bóng dáng Lâu Ngọc Sơn đã đến gần, lúc này sắc mặt anh ta hơi kỳ lạ, không còn vẻ chất phác lúc trước, thay vào đó là ánh mắt âm tà và động tác thì cứng ngắc.
Cùng lúc đó, thứ trong ba lô của Viên Mục Dã giãy giụa kịch liệt, đến mức suýt nữa cậu đã không giữ được mà để rơi xuống đất! May mà lúc này Hoắc Nhiễm chạy đến giúp mới đè được cái ba lô chứa con quái vật kia lại.
Đoàn Phong đi được mấy bước phát hiện vẻ mặt của Lâu Ngọc Sơn không bình thường, anh quay đầu lại nói với Viên Mục Dã: “Thuốc giải A Mộc đưa cho cậu đâu?”
Viên Mục Dã móc cái bình trong túi áo ra: “Ở đây... bắt lấy này!”
Nguồn : Vietwriter.vn
Không ngờ, Lâu Ngọc Sơn vốn động tác chậm chạp lại đột nhiên trở nên linh hoạt, giống như biến thành người khác vậy, muốn lao lên đoạt lấy bình sứ Viên Mục Dã ném ra! May mà khoảng cách giữa Viên Mục Dã và Đoàn Phong khá gần, lại thêm anh ta nhanh tay nhanh mắt nên bắt được bình sứ nhanh hơn Lâu Ngọc Sơn một chút.
Lâu Ngọc Sơn thấy Đoàn Phong bắt được bình sứ, không do dự đánh về phía Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm... Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, là muốn cướp chiếc ba lô trên lưng họ.
Viên Mục Dã đương nhiên không để cho anh ta đạt được mục đích, cậu đạp Lâu Ngọc Sơn một cước khiến anh ta lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Lúc này Đoàn Phong mau chóng chạy đến, bẻ ngoặt cánh tay Lâu Ngọc Sơn ra đằng sau, đồng thời đá thẳng vào khớp gối của anh ta, định khóa chặt anh ta từ phía sau rồi dùng thảo dược trong bình sứ khiến anh ta tỉnh táo lại.
Nhưng chỉ tính được chứ không thực hiện được, khi Đoàn Phong đá vào khớp gối của đối phương thì Lâu Ngọc Sơn không quỳ xuống mặt đất như anh ta dự tính, mà hai chân như hai cái cột đồng thẳng tắp không thể đánh cong được.
Trong lòng Viên Mục Dã cũng khó chịu, theo lý thuyết mình đang đeo con quái vật này trên lưng, mà Lâu Ngọc Sơn trước đó đã bị Đoàn Phong làm cho tỉnh lại một lần thì sao anh ta có thể lại trúng chiêu được chứ?
Đoàn Phong nhìn Lâu Ngọc Sơn không bị mình đạp ngã, mặc dù cũng ngạc nhiên nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh sang một phương án khác, định cứ thể mở bình sứ đặt trước mũi Lâu Ngọc Sơn, trước tiên làm anh chàng tỉnh lại đã...
Ai ngờ Lâu Ngọc Sơn như biết được Đoàn Phong dự định làm gì, anh ta đưa tay chặn lại, đập rơi bình sứ trong tay Đoàn Phong xuống đất.
Kết quả bình sứ rơi vào một tảng đá, vỡ nát thành nhiều mảnh, một mùi hương gay mũi xộc ra bốn phía, nồng đến mức khiến Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm nhíu chặt mày. Mặc dù như vậy, ánh mắt Lâu Ngọc Sơn vẫn đăm đăm mơ màng, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh táo nào.
Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này thật bất thường, cậu nhanh tay mở ba lô ra xem, phát hiện con quái vật nhỏ bên trong đang co quắp, thoi thóp, Lâu Ngọc Sơn chắc chắn không phải do nó khống chế, cậu vội nói với Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, anh cẩn thận, tôi nghi ngờ còn có một con quái vật khác!”
Không biết có phải Viên Mục Dã nói đúng hay không mà Lâu Ngọc Sơn đột nhiên nổi điên, anh ta dùng hết sức đẩy Đoàn Phong ra, một lần nữa lao về phía Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm, muốn cướp lấy ba lô trong tay bọn họ.
Viên Mục Dã thấy thế bèn túm lấy con quái vật nhỏ trong ba lô ra, giơ về phía Lâu Ngọc Sơn và quát: “Bước thêm một bước nữa tao sẽ đập chết nó!”
Quả nhiên Lâu Ngọc Sơn đứng im tại chỗ, không dám tùy tiện tiến lên nữa! Viên Mục Dã xác nhận suy đoán trong lòng, nhìn xung quanh rồi cao giọng nói: “Ra đi, đừng trốn nữa, tao biết mày đang ở gần đây! Nếu mày muốn cứu nó thì xuất hiện đi!”
Viên Mục Dã vừa dứt lời, một bóng đen cao bằng nửa thân người từ từ bò xuống từ một thân cây gần đó, so với con quái vật nhỏ này thì nó đúng là một con quái vật trưởng thành... Từ đặc thù cơ thể rõ ràng trên người quái vật này có thể nhận ra nó là mẹ của con quái vật nhỏ này.
Lúc này con quái vật lớn không ngừng phát ra âm thanh lộc cộc kỳ quái, giống như đang gọi con quái vật nhỏ trong tay Viên Mục Dã, thật ra lúc đó Viên Mục Dã cũng thầm lau mồ hôi, cậu thấy tình hình của con quái vật nhỏ này không ổn, nếu như nó chết thật thì nhất định sẽ chọc giận con lớn kia.
May mà nghe tiếng con quái vật lớn kia gọi, quái vật nhỏ từ từ tỉnh lại, nó vừa nhìn thấy con quái vật lớn thì như khỉ con được lên giây cót không ngừng giãy đạp loạn xạ, Viên Mục Dã cảm thấy mình không giữ nổi nó nữa...
Lúc này Đoàn Phong đột nhiên nhìn Viên Mục Dã và hỏi: “Vừa nãy cậu làm sao thế? Sao tôi có cảm giác khi cậu đỡ Trương Khai về vẻ mặt là lạ thế nhỉ?”
Viên Mục Dã kể lại chuyện mình hút máu Trương Khai cho Đoàn Phong nghe, cậu áy náy nói: “Lúc đó tôi cũng không biết nên làm thế nào nên không khống chế được mình, cũng không biết chuyện này có gây ra tổn thương gì cho cơ thể Trương Khai hay không.”
Đoàn Phong bèn nói: “Tình huống lúc đó khẩn cấp, cậu cũng chỉ làm theo bản năng... Cho dù kết quả thế nào cũng được, ít nhất cậu đã không để cho mình và Trương Khai cùng rơi xuống vách núi, đây mà sự may mắn trong bất hạnh. Còn tình hình của Trương Khai thì cứ để quay về cho lão Lâm làm kiểm tra sẽ biết, cậu không cần quá lo lắng.”
Tuy nói vậy, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm thấy khoảnh khắc đó mình đã mất khống chế, một người mà ngay cả bản thân mình cũng không khống chế được thì sao có thể đảm bảo sự an toàn cho người đồng hành chứ?
Đang nói chuyện thì con quái vật nhỏ trong ba lô bỗng nhúc nhích, Đoàn Phong cảnh giác đưa tay lên nhưng nó lại không nhúc nhích nữa... Viên Mục Dã lo lắng nói: “Sẽ không chết thật chứ?”
Đoàn Phong thử ấn nhẹ một cái, nhưng trong ba lô vẫn không có phản ứng gì, anh ta nghĩ một chút rồi bảo: “Chết thì chết thôi, dù gì nó cũng đã hại chết mười mấy mạng người, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không nên! Thứ này có thể khiến A Mộc gọi là Thần như vậy, cũng có thể khiến cho người mắc bệnh thập tử nhất sinh được sống lại, không nên để nó bị chết ngạt như vậy.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên thấy một bóng người cách đó không xa đang đi về phía bọn họ. Đoàn Phong cảnh giác đứng lên, sau đó đưa ba lô cho Viên Mục Dã: “Tôi đi xem... trông thứ này cẩn thận, tuyệt đối không được để nó chạy thoát!”
Viên Mục Dã gật đầu, cậu nhận ba lô rồi nhìn về hướng người đang đến: “Sao tôi cảm thấy bóng người này quen quen nhỉ? Giống như... Lâu Ngọc Sơn!”
Đoàn Phong vỗ đầu một cái: “Chết rồi, sao tôi lại quên mất anh ta chứ?” Nhưng sau đó anh ta lấy một cái xẻng gấp từ trong một cái ba lô khác ra, lạnh giọng nói: “Nếu như người này thật sự là Lâu Ngọc Sơn thì nhất định có vấn đề, bởi vì trước đó tôi đã cột anh ta dưới một gốc lê, tự anh ta không thể thoát ra được.”
Đoàn Phong vừa nói xong, bóng dáng Lâu Ngọc Sơn đã đến gần, lúc này sắc mặt anh ta hơi kỳ lạ, không còn vẻ chất phác lúc trước, thay vào đó là ánh mắt âm tà và động tác thì cứng ngắc.
Cùng lúc đó, thứ trong ba lô của Viên Mục Dã giãy giụa kịch liệt, đến mức suýt nữa cậu đã không giữ được mà để rơi xuống đất! May mà lúc này Hoắc Nhiễm chạy đến giúp mới đè được cái ba lô chứa con quái vật kia lại.
Đoàn Phong đi được mấy bước phát hiện vẻ mặt của Lâu Ngọc Sơn không bình thường, anh quay đầu lại nói với Viên Mục Dã: “Thuốc giải A Mộc đưa cho cậu đâu?”
Viên Mục Dã móc cái bình trong túi áo ra: “Ở đây... bắt lấy này!”
Nguồn : Vietwriter.vn
Không ngờ, Lâu Ngọc Sơn vốn động tác chậm chạp lại đột nhiên trở nên linh hoạt, giống như biến thành người khác vậy, muốn lao lên đoạt lấy bình sứ Viên Mục Dã ném ra! May mà khoảng cách giữa Viên Mục Dã và Đoàn Phong khá gần, lại thêm anh ta nhanh tay nhanh mắt nên bắt được bình sứ nhanh hơn Lâu Ngọc Sơn một chút.
Lâu Ngọc Sơn thấy Đoàn Phong bắt được bình sứ, không do dự đánh về phía Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm... Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, là muốn cướp chiếc ba lô trên lưng họ.
Viên Mục Dã đương nhiên không để cho anh ta đạt được mục đích, cậu đạp Lâu Ngọc Sơn một cước khiến anh ta lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Lúc này Đoàn Phong mau chóng chạy đến, bẻ ngoặt cánh tay Lâu Ngọc Sơn ra đằng sau, đồng thời đá thẳng vào khớp gối của anh ta, định khóa chặt anh ta từ phía sau rồi dùng thảo dược trong bình sứ khiến anh ta tỉnh táo lại.
Nhưng chỉ tính được chứ không thực hiện được, khi Đoàn Phong đá vào khớp gối của đối phương thì Lâu Ngọc Sơn không quỳ xuống mặt đất như anh ta dự tính, mà hai chân như hai cái cột đồng thẳng tắp không thể đánh cong được.
Trong lòng Viên Mục Dã cũng khó chịu, theo lý thuyết mình đang đeo con quái vật này trên lưng, mà Lâu Ngọc Sơn trước đó đã bị Đoàn Phong làm cho tỉnh lại một lần thì sao anh ta có thể lại trúng chiêu được chứ?
Đoàn Phong nhìn Lâu Ngọc Sơn không bị mình đạp ngã, mặc dù cũng ngạc nhiên nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh sang một phương án khác, định cứ thể mở bình sứ đặt trước mũi Lâu Ngọc Sơn, trước tiên làm anh chàng tỉnh lại đã...
Ai ngờ Lâu Ngọc Sơn như biết được Đoàn Phong dự định làm gì, anh ta đưa tay chặn lại, đập rơi bình sứ trong tay Đoàn Phong xuống đất.
Kết quả bình sứ rơi vào một tảng đá, vỡ nát thành nhiều mảnh, một mùi hương gay mũi xộc ra bốn phía, nồng đến mức khiến Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm nhíu chặt mày. Mặc dù như vậy, ánh mắt Lâu Ngọc Sơn vẫn đăm đăm mơ màng, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh táo nào.
Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này thật bất thường, cậu nhanh tay mở ba lô ra xem, phát hiện con quái vật nhỏ bên trong đang co quắp, thoi thóp, Lâu Ngọc Sơn chắc chắn không phải do nó khống chế, cậu vội nói với Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, anh cẩn thận, tôi nghi ngờ còn có một con quái vật khác!”
Không biết có phải Viên Mục Dã nói đúng hay không mà Lâu Ngọc Sơn đột nhiên nổi điên, anh ta dùng hết sức đẩy Đoàn Phong ra, một lần nữa lao về phía Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm, muốn cướp lấy ba lô trong tay bọn họ.
Viên Mục Dã thấy thế bèn túm lấy con quái vật nhỏ trong ba lô ra, giơ về phía Lâu Ngọc Sơn và quát: “Bước thêm một bước nữa tao sẽ đập chết nó!”
Quả nhiên Lâu Ngọc Sơn đứng im tại chỗ, không dám tùy tiện tiến lên nữa! Viên Mục Dã xác nhận suy đoán trong lòng, nhìn xung quanh rồi cao giọng nói: “Ra đi, đừng trốn nữa, tao biết mày đang ở gần đây! Nếu mày muốn cứu nó thì xuất hiện đi!”
Viên Mục Dã vừa dứt lời, một bóng đen cao bằng nửa thân người từ từ bò xuống từ một thân cây gần đó, so với con quái vật nhỏ này thì nó đúng là một con quái vật trưởng thành... Từ đặc thù cơ thể rõ ràng trên người quái vật này có thể nhận ra nó là mẹ của con quái vật nhỏ này.
Lúc này con quái vật lớn không ngừng phát ra âm thanh lộc cộc kỳ quái, giống như đang gọi con quái vật nhỏ trong tay Viên Mục Dã, thật ra lúc đó Viên Mục Dã cũng thầm lau mồ hôi, cậu thấy tình hình của con quái vật nhỏ này không ổn, nếu như nó chết thật thì nhất định sẽ chọc giận con lớn kia.
May mà nghe tiếng con quái vật lớn kia gọi, quái vật nhỏ từ từ tỉnh lại, nó vừa nhìn thấy con quái vật lớn thì như khỉ con được lên giây cót không ngừng giãy đạp loạn xạ, Viên Mục Dã cảm thấy mình không giữ nổi nó nữa...
Bình luận facebook