Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417 - Chương 417 ĐỘI GÂY ÁN
Chương 417 ĐỘI GÂY ÁN
May mà Hoắc Nhiễm phản ứng nhanh, dùng chiếc áo thun đen lúc trước làm thành cái túi chụp được con quái vật nhỏ lại, không để nó chạy thoát.
Lúc này Viên Mục Dã mới quan sát kĩ con lớn, nó có chiều cao bằng nửa người trưởng thành, toàn thân có một lớp lông trắng mỏng, chắc đã sống nhiều năm... Mà đạo hạnh của con lớn này cao hơn nhiều so với con nhỏ kia, ngay cả thảo dược của A Mộc cũng không thể khiến Lâu Ngọc Sơn tỉnh lại khỏi sự mê hoặc của nó.
Vì muốn trấn an con lớn nên Viên Mục Dã đưa ra điều kiện trao đổi: “Chỉ cần sau khi trời sáng, bọn tao bình yên rời khỏi nơi này thì sẽ trả nó lại cho mày...”
Con lớn nghe thế híp mắt lại, như đang đánh giá xem lời Viên Mục Dã nói là thật hay giả. Đoàn Phong đi đến bên cạnh Viên Mục Dã và cảnh báo: “Có mẹ sẽ có cha, đây là một đội gây án!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong không nói sai, nhưng cho đến giờ bọn họ vẫn chưa biết sinh vật trước mặt này rốt cuộc là thứ gì, có năng lực phi phàm nào vượt quá khả năng tưởng tượng của họ hay không.
Lúc này con mẹ đã đồng ý với đề nghị của Viên Mục Dã, nó ngồi xuống đất định cùng bọn họ trừng mắt nhìn nhau chờ tới khi trời sáng... Ngay cả Viên Mục Dã cũng không chắc chắn, bởi vì không ai có thể cam đoan khi trời sáng bọn họ có thể xuống núi an toàn hay không.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã thì thầm với Đoàn Phong: “Bây giờ anh đưa mọi người xuống núi trước đi, sau khi trời sáng tôi sẽ trả con con về cho mẹ nó rồi xuống núi sau, tôi sợ càng để lâu càng dễ có chuyện.”
Đoàn Phong phản đối ngay: “Như vậy sao được? Cậu cũng biết có thể nơi này vẫn còn con khác, để cậu lại một mình quá nguy hiểm!”
Viên Mục Dã kiên nhẫn nói: “Công kích vật lý của những sinh vật này không đáng sợ, một mình tôi cũng đủ để đối phó với chúng, điểm đáng sợ nhất của chúng là mê hoặc tâm trí, nơi này chỉ có một mình tôi không bị ảnh hưởng, mọi người xuống trước mới là an toàn nhất.”
“Vậy cũng không được, tôi không yên tâm để cậu lại một mình, thật sự không được thì để Đại Quân đưa bọn họ xuống núi, tôi phải ở lại...” Đoàn Phong phản đối.
Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu: “Anh không biết, trước đó A Mộc đã nói những quái vật này không thể vô duyên vô cớ tấn công con người, nhất định phải có người cầu xin chúng mới được, cho nên A Mộc mới là kẻ nguy hiểm nhất, bây giờ chỉ có hắn mới cầu xin những quái vật này, nên an toàn nhất là anh dẫn mọi người xuống núi! Hơn nữa, anh đừng quên, trước đó Đại Quân và Tằng Nam Nam cũng bị khống chế, mặc dù anh có lạc đường, nhưng thần trí rất tỉnh táo, nhỡ trên đường có thứ gì chặn đường, các anh cũng không đến nỗi bị diệt toàn quân.”
Đoàn Phong còn định nói tiếp thì lại bị Viên Mục Dã ngắt lời: “Anh nghe tôi, đưa bọn họ đến sườn núi rồi quay lại đón tôi cũng không muộn! Còn nữa, nhất định phải khống chế được A Mộc!”
Đoàn Phong do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đứng dậy kéo Hoắc Nhiễm quay lại khu trại tìm Đại Quân và Tằng Nam Nam. Con mẹ thấy hai người Đoàn Phong rời đi thì vẻ mặt lập tức cảnh giác hơn, hai con mắt đang híp lại đột nhiên trợn lên...
Viên Mục Dã vỗ vỗ túi vải nói: “Mày không cần lo, bọn họ đi là việc của họ, tao cam đoan trời sáng sẽ trả con cho mày...”
Khi A Mộc bị mang ra khỏi lều vải, cậu ta liếc mắt nhìn thấy Viên Mục Dã đang ngồi đối diện với con mẹ thì liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Đại Quân, nhưng Đoàn Phong sao có thể cho cậu ta cơ hội đó, anh ta đập cho một phát khiến cậu ta bất tỉnh, sau đó kéo đi luôn.
Nhưng Lâu Ngọc Sơn vẫn không chịu nhúc nhích, làm thế nào cũng không kéo đi được, Viên Mục Dã đành phải nói với mấy người Đoàn Phong: “Mọi người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ đưa Lâu Ngọc Sơn xuống núi.”
Đoàn Phong nghe thấy Lâu Ngọc Sơn ở lại, trong lòng lo lắng con mẹ kia sẽ điều khiển Lâu Ngọc Sơn tấn công Viên Mục Dã, không biết cậu có chống đỡ được hay không. Nhưng lo lắng thì lo lắng, Đoàn Phong vẫn tin tưởng vào thân thủ của Viên Mục Dã, nên anh ta nhét cái xẻng gấp vào trong tay Viên Mục Dã, vội vàng nói một câu “Mọi chuyện cẩn thận” rồi quay người đi xuống núi.
Viên Mục Dã nhìn nhóm Đoàn Phong đi xa, trong lòng thở phào một hơi, trước mắt đã giải trừ được một tai họa ngầm... lúc này phía Đông đã bắt đầu hửng sáng, trời sắp sáng rồi.
Con mẹ ngồi đối diện lúc này cũng trở nên nóng nảy, giống như đang chờ Viên Mục Dã thực hiện lời hứa khi nãy. Thật ra Viên Mục Dã vẫn nghĩ trong lòng, con quái vật này được con người thờ phụng mấy trăm năm trước nhất định phải có chỗ đặc biệt của nó... Tuy nó có thể là sự tồn tại tà ác nào đó, nhưng đồng thời Viên Mục Dã cũng tin rằng nó là một con vật biết tuân thủ cam kết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình cũng phải giữ chữ tín mới được, nếu bạn không làm sao có thể mong người khác giữ chữ tín với mình được? Nghĩ vậy, Viên Mục Dã từ từ mở cái túi đen trong tay.
Vừa mở cậu vừa nói: “Bây giờ trời đã sáng, tao đã nói sau khi trời sáng sẽ trả nó lại cho mày, đồng thời mày cũng phải thả bọn tao đi...” Vietwriter.vn
Con mẹ từ từ đứng lên, miệng kêu lên âm thanh kỳ lạ, chắc đang gọi con con trong túi vải, nhưng nó kêu một lúc mà trong túi vải vẫn không có phản ứng gì.
Lòng Viên Mục Dã nặng nề, thầm nghĩ không phải con quái vật nhỏ này bị giày vò mà chết rồi chứ?
Thật ra từ đầu đến cuối bọn họ đều không trực tiếp ra tay với con quái vật nhỏ này, chỉ chụp nó vào trong túi rồi ấn ấn mấy lần mà thôi... Có điều nghĩ lại thì cho dù là Viên Mục Dã hay Đoàn Phong đều không nhẹ tay khi xử lý con quái vật nhỏ này lúc nó giãy giụa, có khi nó không qua khỏi thật thì sao?
Ngay lúc trong lòng Viên Mục Dã đang không chắc chắn thì con mẹ phía đối diện dường như nổi giận, con mắt thứ ba ở giữa hai mắt bắt đầu nhúc nhích muốn mở ra.
Mặc dù khi con mắt thứ ba của con quái vật nhỏ mở ra Viên Mục Dã không bị điều khiển, nhưng không có nghĩa con lớn không làm được! Đúng lúc trong lòng Viên Mục Dã bồn chồn thì một chiếc đầu nhỏ chui ra khỏi cái túi... Con mẹ thấy con quái vật nhỏ đã tỉnh lập tức kêu hai tiếng “lộc cộc lộc cộc”, lúc này con quái vật nhỏ mới lao vụt ra ngoài, chạy đến bên cạnh con mẹ.
Viên Mục Dã thấy con quái vật nhỏ không sao cũng không nói thêm gì, dùng sức kéo Lâu Ngọc Sơn đi xuống núi, không ngờ bị cậu kéo một cái như vậy mà Lâu Ngọc Sơn vẫn không hề nhúc nhích. Trong lòng Viên Mục Dã biết là không ổn, nên từ từ cầm cái xẻng bên hông lên, chuẩn bị sẵn sàng nếu không được thì đành cứng đối cứng!
May mà lúc này Lâu Ngọc Sơn đột nhiên hắt xì một cái, sau đó dùng vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
Viên Mục Dã không có thời gian giải thích với Lâu Ngọc Sơn, chỉ kéo anh ta nhanh chóng đi xuống núi, kết quả chưa đi được hai bước đã cảm thấy trên đầu có một bóng đen đánh về phía bọn họ...
May mà Hoắc Nhiễm phản ứng nhanh, dùng chiếc áo thun đen lúc trước làm thành cái túi chụp được con quái vật nhỏ lại, không để nó chạy thoát.
Lúc này Viên Mục Dã mới quan sát kĩ con lớn, nó có chiều cao bằng nửa người trưởng thành, toàn thân có một lớp lông trắng mỏng, chắc đã sống nhiều năm... Mà đạo hạnh của con lớn này cao hơn nhiều so với con nhỏ kia, ngay cả thảo dược của A Mộc cũng không thể khiến Lâu Ngọc Sơn tỉnh lại khỏi sự mê hoặc của nó.
Vì muốn trấn an con lớn nên Viên Mục Dã đưa ra điều kiện trao đổi: “Chỉ cần sau khi trời sáng, bọn tao bình yên rời khỏi nơi này thì sẽ trả nó lại cho mày...”
Con lớn nghe thế híp mắt lại, như đang đánh giá xem lời Viên Mục Dã nói là thật hay giả. Đoàn Phong đi đến bên cạnh Viên Mục Dã và cảnh báo: “Có mẹ sẽ có cha, đây là một đội gây án!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong không nói sai, nhưng cho đến giờ bọn họ vẫn chưa biết sinh vật trước mặt này rốt cuộc là thứ gì, có năng lực phi phàm nào vượt quá khả năng tưởng tượng của họ hay không.
Lúc này con mẹ đã đồng ý với đề nghị của Viên Mục Dã, nó ngồi xuống đất định cùng bọn họ trừng mắt nhìn nhau chờ tới khi trời sáng... Ngay cả Viên Mục Dã cũng không chắc chắn, bởi vì không ai có thể cam đoan khi trời sáng bọn họ có thể xuống núi an toàn hay không.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã thì thầm với Đoàn Phong: “Bây giờ anh đưa mọi người xuống núi trước đi, sau khi trời sáng tôi sẽ trả con con về cho mẹ nó rồi xuống núi sau, tôi sợ càng để lâu càng dễ có chuyện.”
Đoàn Phong phản đối ngay: “Như vậy sao được? Cậu cũng biết có thể nơi này vẫn còn con khác, để cậu lại một mình quá nguy hiểm!”
Viên Mục Dã kiên nhẫn nói: “Công kích vật lý của những sinh vật này không đáng sợ, một mình tôi cũng đủ để đối phó với chúng, điểm đáng sợ nhất của chúng là mê hoặc tâm trí, nơi này chỉ có một mình tôi không bị ảnh hưởng, mọi người xuống trước mới là an toàn nhất.”
“Vậy cũng không được, tôi không yên tâm để cậu lại một mình, thật sự không được thì để Đại Quân đưa bọn họ xuống núi, tôi phải ở lại...” Đoàn Phong phản đối.
Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu: “Anh không biết, trước đó A Mộc đã nói những quái vật này không thể vô duyên vô cớ tấn công con người, nhất định phải có người cầu xin chúng mới được, cho nên A Mộc mới là kẻ nguy hiểm nhất, bây giờ chỉ có hắn mới cầu xin những quái vật này, nên an toàn nhất là anh dẫn mọi người xuống núi! Hơn nữa, anh đừng quên, trước đó Đại Quân và Tằng Nam Nam cũng bị khống chế, mặc dù anh có lạc đường, nhưng thần trí rất tỉnh táo, nhỡ trên đường có thứ gì chặn đường, các anh cũng không đến nỗi bị diệt toàn quân.”
Đoàn Phong còn định nói tiếp thì lại bị Viên Mục Dã ngắt lời: “Anh nghe tôi, đưa bọn họ đến sườn núi rồi quay lại đón tôi cũng không muộn! Còn nữa, nhất định phải khống chế được A Mộc!”
Đoàn Phong do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đứng dậy kéo Hoắc Nhiễm quay lại khu trại tìm Đại Quân và Tằng Nam Nam. Con mẹ thấy hai người Đoàn Phong rời đi thì vẻ mặt lập tức cảnh giác hơn, hai con mắt đang híp lại đột nhiên trợn lên...
Viên Mục Dã vỗ vỗ túi vải nói: “Mày không cần lo, bọn họ đi là việc của họ, tao cam đoan trời sáng sẽ trả con cho mày...”
Khi A Mộc bị mang ra khỏi lều vải, cậu ta liếc mắt nhìn thấy Viên Mục Dã đang ngồi đối diện với con mẹ thì liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Đại Quân, nhưng Đoàn Phong sao có thể cho cậu ta cơ hội đó, anh ta đập cho một phát khiến cậu ta bất tỉnh, sau đó kéo đi luôn.
Nhưng Lâu Ngọc Sơn vẫn không chịu nhúc nhích, làm thế nào cũng không kéo đi được, Viên Mục Dã đành phải nói với mấy người Đoàn Phong: “Mọi người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ đưa Lâu Ngọc Sơn xuống núi.”
Đoàn Phong nghe thấy Lâu Ngọc Sơn ở lại, trong lòng lo lắng con mẹ kia sẽ điều khiển Lâu Ngọc Sơn tấn công Viên Mục Dã, không biết cậu có chống đỡ được hay không. Nhưng lo lắng thì lo lắng, Đoàn Phong vẫn tin tưởng vào thân thủ của Viên Mục Dã, nên anh ta nhét cái xẻng gấp vào trong tay Viên Mục Dã, vội vàng nói một câu “Mọi chuyện cẩn thận” rồi quay người đi xuống núi.
Viên Mục Dã nhìn nhóm Đoàn Phong đi xa, trong lòng thở phào một hơi, trước mắt đã giải trừ được một tai họa ngầm... lúc này phía Đông đã bắt đầu hửng sáng, trời sắp sáng rồi.
Con mẹ ngồi đối diện lúc này cũng trở nên nóng nảy, giống như đang chờ Viên Mục Dã thực hiện lời hứa khi nãy. Thật ra Viên Mục Dã vẫn nghĩ trong lòng, con quái vật này được con người thờ phụng mấy trăm năm trước nhất định phải có chỗ đặc biệt của nó... Tuy nó có thể là sự tồn tại tà ác nào đó, nhưng đồng thời Viên Mục Dã cũng tin rằng nó là một con vật biết tuân thủ cam kết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình cũng phải giữ chữ tín mới được, nếu bạn không làm sao có thể mong người khác giữ chữ tín với mình được? Nghĩ vậy, Viên Mục Dã từ từ mở cái túi đen trong tay.
Vừa mở cậu vừa nói: “Bây giờ trời đã sáng, tao đã nói sau khi trời sáng sẽ trả nó lại cho mày, đồng thời mày cũng phải thả bọn tao đi...” Vietwriter.vn
Con mẹ từ từ đứng lên, miệng kêu lên âm thanh kỳ lạ, chắc đang gọi con con trong túi vải, nhưng nó kêu một lúc mà trong túi vải vẫn không có phản ứng gì.
Lòng Viên Mục Dã nặng nề, thầm nghĩ không phải con quái vật nhỏ này bị giày vò mà chết rồi chứ?
Thật ra từ đầu đến cuối bọn họ đều không trực tiếp ra tay với con quái vật nhỏ này, chỉ chụp nó vào trong túi rồi ấn ấn mấy lần mà thôi... Có điều nghĩ lại thì cho dù là Viên Mục Dã hay Đoàn Phong đều không nhẹ tay khi xử lý con quái vật nhỏ này lúc nó giãy giụa, có khi nó không qua khỏi thật thì sao?
Ngay lúc trong lòng Viên Mục Dã đang không chắc chắn thì con mẹ phía đối diện dường như nổi giận, con mắt thứ ba ở giữa hai mắt bắt đầu nhúc nhích muốn mở ra.
Mặc dù khi con mắt thứ ba của con quái vật nhỏ mở ra Viên Mục Dã không bị điều khiển, nhưng không có nghĩa con lớn không làm được! Đúng lúc trong lòng Viên Mục Dã bồn chồn thì một chiếc đầu nhỏ chui ra khỏi cái túi... Con mẹ thấy con quái vật nhỏ đã tỉnh lập tức kêu hai tiếng “lộc cộc lộc cộc”, lúc này con quái vật nhỏ mới lao vụt ra ngoài, chạy đến bên cạnh con mẹ.
Viên Mục Dã thấy con quái vật nhỏ không sao cũng không nói thêm gì, dùng sức kéo Lâu Ngọc Sơn đi xuống núi, không ngờ bị cậu kéo một cái như vậy mà Lâu Ngọc Sơn vẫn không hề nhúc nhích. Trong lòng Viên Mục Dã biết là không ổn, nên từ từ cầm cái xẻng bên hông lên, chuẩn bị sẵn sàng nếu không được thì đành cứng đối cứng!
May mà lúc này Lâu Ngọc Sơn đột nhiên hắt xì một cái, sau đó dùng vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
Viên Mục Dã không có thời gian giải thích với Lâu Ngọc Sơn, chỉ kéo anh ta nhanh chóng đi xuống núi, kết quả chưa đi được hai bước đã cảm thấy trên đầu có một bóng đen đánh về phía bọn họ...
Bình luận facebook