Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418 - Chương 418 QUÁI VẬT TRONG NÚI
Chương 418 QUÁI VẬT TRONG NÚI
Viên Mục Dã vô thức đẩy Lâu Ngọc Sơn bên cạnh ra, sau đó cậu mượn quán tính của bản thân để vọt sang một bên. Đến lúc này cậu mới phát hiện, quả nhiên còn một con quái vật có thân hình lớn hơn nữa xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trông đặc điểm cơ thể, ắt hẳn nó là một con quái vật giống đực, toàn thân nó vạm vỡ, vóc dáng cao khoảng chừng một người đàn ông trưởng thành.
Sau khi rơi xuống đất, đối phương cực kỳ hung hãn. Nó thấy không vồ trúng nên xoay người nhào về phía Viên Mục Dã lần nữa, Lâu Ngọc Sơn ở bên cạnh nhìn thấy rõ quái vật trước mắt, lập tức sợ tè ra quần, té lộn nhào rồi chạy xuống dưới chân núi!
Lúc này Viên Mục Dã không kịp suy nghĩ nhiều. Cậu giơ xẻng gấp lên chắn, nhưng sức của con quái vật giống đực này tuyệt đối không thể khinh thường, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, cái xẻng gấp trong tay Viên Mục Dã suýt nữa đã bị văng ra ngoài.
Rơi vào đường cùng, Viên Mục Dã chỉ đành tìm công cụ che chắn để tránh bị con vật này đánh chính diện, sau đó cậu mới nghĩ cách xem rốt cuộc mình nên chiến đấu hay là trốn. Ai ngờ cậu vừa mới trốn đến sau lưng một thân cây to bằng miệng bát lại thấy thứ kia vung mạnh cánh tay lên, thân cây nhỏ rắc cái gãy làm đôi!
Viên Mục Dã hiểu ngay mình không phải đối thủ của con quái vật này, nên có thể trốn là trốn ngay, thật sự không trốn thoát thì đành phải ráng chống đỡ bằng cái xẻng gấp. Trong lòng cậu hiểu, lúc này không ai có thể cứu được mình, nếu nó quyết không chịu buông tha, cậu cũng chỉ có thể ra tay tàn nhẫn, liều một mất một còn!
Vẫn may là vào lúc này, con quái vật cái kia nhảy hai ba bước đến trước mặt, rống lên mấy tiếng về phía con quái vật đực. Đừng thấy con đực này có thân hình to khỏe, nhưng dường như nó rất nghe lời con quái vật cái… Nó lập tức đứng khựng tại chỗ, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Viên Mục Dã vẫn rất hằn học, như thể không giết chết cậu thì không bỏ qua.
Xem ra phân tích lúc trước của Viên Mục Dã không sai. Mặc dù loại sinh vật này độc ác, nhưng cũng may là còn biết trọng chữ tín. Vì thế cậu cũng không dám dừng lại mà thừa dịp lúc hai con quái vật chưa thống nhất ý kiến, cậu lập tức chạy về phía chân núi.
Kết quả Viên Mục Dã chưa chạy bao xa đã gặp Lâu Ngọc Sơn xụi lơ trên mặt đất. Hoá ra vừa rồi lúc thằng cha này chạy trốn cật lực quá, hốt hoảng không nhìn đường nên vấp vào hòn đá và bị trẹo cổ chân.
Hết cách, Viên Mục Dã đành cố hết sức cõng Lâu Ngọc Sơn gần một trăm ký lô đi xuống dưới chân núi. Nếu lúc này bọn quái vật muốn đuổi theo, có lẽ hai người bọn họ có chắp cánh cũng khó chạy thoát.
Lúc xuống núi, Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, xem như nhiệm vụ lần này của bọn họ thất bại rồi. Mặc dù đã điều tra ra sự thật của vụ hơn mười khách du lịch tự sát, nhưng vấn đề lại chưa được giải quyết một cách thích đáng, bọn họ cũng đâu thể trở về trả lời cho ban ngành liên quan là những người đó bị quái vật thích cắn nuốt sự sợ hãi mê hoặc đi tự sát được?!
Đường xuống núi vốn không quá dốc, nhưng Viên Mục Dã cõng thêm Lâu Ngọc Sơn bị thương nên tất nhiên không dễ đi. Đáng lẽ lúc giữa trưa là hai người phải đến sườn núi rồi, kết quả đi mãi tới tận hơn hai giờ chiều mới chỉ đi được một nửa quãng đường.
May sao trên đường bọn họ gặp Đoàn Phong quành ngược lại. Anh ta đưa đoàn người đến sườn núi rồi lập tức đi vòng trở về, cho nên mới đón được Viên Mục Dã và Lâu Ngọc Sơn ở đây.
Thấy Viên Mục Dã đầm đìa mồ hôi, Đoàn Phong tìm một chỗ trống trải để ngồi xuống nghỉ ngơi trước, sau đó mới tức tối nói: “Việc này chưa coi là xong đâu, nếu muốn giải quyết hoàn toàn, ngày mai hai chúng ta còn phải đi lên một chuyến nữa mới được!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy, lần này lũ quái vật đó gặp phải chúng ta, nếu đổi thành người khác, không chừng sẽ chết thêm mấy mạng người nữa rồi! Đúng rồi, cái cậu A Mộc kia phải giải quyết thế nào?”
“Tôi bảo Đại Quân trông chừng kĩ cậu ta, xuống núi rồi sẽ đưa thẳng đến cục cảnh sát!” Đoàn Phong đáp.
Lâu Ngọc Sơn ở cạnh nghe vậy vội vàng hỏi: “A Mộc làm sao vậy? Tại sao phải đưa cậu ấy đến cục cảnh sát? Còn nữa, con quái vật vừa rồi là cái thứ gì vậy?!” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Đoàn Phong liếc nhìn Viên Mục Dã, sau đó lạnh giọng nói với Lâu Ngọc Sơn: “Người dẫn đường giỏi mà anh tìm đến muốn giết người cướp của. Cậu ta đánh thuốc mê toàn bộ chúng tôi rồi muốn ngụy trang thành nhảy vực tự sát. Nếu không phải hai chúng tôi có thể chất đặc biệt nên không bị gây mê, lúc này e là cả anh cũng trở thành vong hồn dưới vách núi rồi!”
Nghe xong, sắc mặt Lâu Ngọc Sơn xanh như tàu lá, dù sao cũng là bạn từ bé đến lớn của mình, trong lúc nhất thời anh ta không chấp nhận được sự thật này cũng là bình thường.
Viên Mục Dã thấy thế thì ra hiệu Đoàn Phong đừng nói nữa, có vấn đề gì xuống núi rồi hẵng bàn. Mặc dù nơi này đã cách xa đỉnh Lạc Hà, nhưng vẫn không phải nơi để ở lâu.
Có Đoàn Phong giúp, tốc độ đi đường của bọn họ nhanh hơn trước nhiều, cuối cùng đã về tới chỗ quản lý khu danh lam thắng cảnh dưới chân núi trước khi mặt trời lặn. Nhóm Đại Quân xuống núi là báo cảnh sát luôn, cho nên đến khi nhóm Viên Mục Dã trở về, A Mộc cũng đã bị cảnh sát mang đi rồi.
Trừ Trương Khai sắc mặt vẫn tái nhợt ra, tất cả những người khác đều không có gì đáng ngại. Viên Mục Dã bàn bạc với Đoàn Phong để nhóm Đại Quân đưa Trương Khai về thủ đô trước, hai người bọn họ ở lại tiếp tục giải quyết cho xong hậu quả.
Đoàn Phong không có ý kiến gì về điều này, anh ta còn gọi điện thoại cho lão Lâm trước, kể tình hình của Trương Khai cho lão Lâm. Nhưng Viên Mục Dã vẫn không yên lòng lắm, vì thế cậu đặt chuyến bay gần nhất để cho mấy người bọn họ nhanh chóng chạy về thủ đô ngay đêm hôm đó.
Sau khi nhóm Đại Quân đi rồi, Viên Mục Dã và Đoàn Phong ở trong nhà khách bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì. Chuyện của A Mộc còn dễ nói, đến lúc đó mấy người bọn họ chỉ cần một mực khẳng định tội danh mưu đồ giết người cướp của của A Mộc là được… Về phần toà án có thể phán cậu ta ở tù bao lâu đều không sao cả, chỉ cần nhốt cậu ta lại trước cái đã.
Khó giải quyết nhất vẫn là ba con quái vật trên núi kia. Chúng nó đã sinh sống ở nơi đó rất nhiều năm. Trước kia bởi vì con người rất ít đặt chân đến khu vực đó, cho nên cũng coi như bình an vô sự.
Nhưng giờ đây chuyện không đơn giản như vậy nữa. Nơi đó đã trở thành khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng cả nước, chắc chắn không thể nói đóng là đóng được. Trong tương lai, du khách lên núi chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó mâu thuẫn giữa chúng nó và con người sẽ càng không thể điều hòa.
“Ngày mai chúng ta lên núi, trước hết thử giao lưu với chúng nó xem chúng nó có bằng lòng vào sâu hơn trong núi sống không? Như vậy là có thể rời xa con người.”
Nhưng Đoàn Phong lại lắc đầu: “Sự việc không đơn giản vậy đâu. Nếu lời A Mộc nói đều là sự thật, thì mấy chục năm trước chúng nó cũng đã từng được hưởng sự cúng bái của con người. Nếu tôi không đoán sai, lúc ban đầu trong việc cúng bái đã có chuyện tế người sống… Chúng nó đã từng hưởng thức ăn mặn, làm sao chịu dễ dàng cai đồ mặn mà ăn chay chứ?”
Viên Mục Dã hơi rầu rĩ: “Thế làm sao bây giờ? Đâu thể nào ghi thẳng trên báo cáo điều tra là trên núi này có quái vật được?!”
Viên Mục Dã vô thức đẩy Lâu Ngọc Sơn bên cạnh ra, sau đó cậu mượn quán tính của bản thân để vọt sang một bên. Đến lúc này cậu mới phát hiện, quả nhiên còn một con quái vật có thân hình lớn hơn nữa xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trông đặc điểm cơ thể, ắt hẳn nó là một con quái vật giống đực, toàn thân nó vạm vỡ, vóc dáng cao khoảng chừng một người đàn ông trưởng thành.
Sau khi rơi xuống đất, đối phương cực kỳ hung hãn. Nó thấy không vồ trúng nên xoay người nhào về phía Viên Mục Dã lần nữa, Lâu Ngọc Sơn ở bên cạnh nhìn thấy rõ quái vật trước mắt, lập tức sợ tè ra quần, té lộn nhào rồi chạy xuống dưới chân núi!
Lúc này Viên Mục Dã không kịp suy nghĩ nhiều. Cậu giơ xẻng gấp lên chắn, nhưng sức của con quái vật giống đực này tuyệt đối không thể khinh thường, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, cái xẻng gấp trong tay Viên Mục Dã suýt nữa đã bị văng ra ngoài.
Rơi vào đường cùng, Viên Mục Dã chỉ đành tìm công cụ che chắn để tránh bị con vật này đánh chính diện, sau đó cậu mới nghĩ cách xem rốt cuộc mình nên chiến đấu hay là trốn. Ai ngờ cậu vừa mới trốn đến sau lưng một thân cây to bằng miệng bát lại thấy thứ kia vung mạnh cánh tay lên, thân cây nhỏ rắc cái gãy làm đôi!
Viên Mục Dã hiểu ngay mình không phải đối thủ của con quái vật này, nên có thể trốn là trốn ngay, thật sự không trốn thoát thì đành phải ráng chống đỡ bằng cái xẻng gấp. Trong lòng cậu hiểu, lúc này không ai có thể cứu được mình, nếu nó quyết không chịu buông tha, cậu cũng chỉ có thể ra tay tàn nhẫn, liều một mất một còn!
Vẫn may là vào lúc này, con quái vật cái kia nhảy hai ba bước đến trước mặt, rống lên mấy tiếng về phía con quái vật đực. Đừng thấy con đực này có thân hình to khỏe, nhưng dường như nó rất nghe lời con quái vật cái… Nó lập tức đứng khựng tại chỗ, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Viên Mục Dã vẫn rất hằn học, như thể không giết chết cậu thì không bỏ qua.
Xem ra phân tích lúc trước của Viên Mục Dã không sai. Mặc dù loại sinh vật này độc ác, nhưng cũng may là còn biết trọng chữ tín. Vì thế cậu cũng không dám dừng lại mà thừa dịp lúc hai con quái vật chưa thống nhất ý kiến, cậu lập tức chạy về phía chân núi.
Kết quả Viên Mục Dã chưa chạy bao xa đã gặp Lâu Ngọc Sơn xụi lơ trên mặt đất. Hoá ra vừa rồi lúc thằng cha này chạy trốn cật lực quá, hốt hoảng không nhìn đường nên vấp vào hòn đá và bị trẹo cổ chân.
Hết cách, Viên Mục Dã đành cố hết sức cõng Lâu Ngọc Sơn gần một trăm ký lô đi xuống dưới chân núi. Nếu lúc này bọn quái vật muốn đuổi theo, có lẽ hai người bọn họ có chắp cánh cũng khó chạy thoát.
Lúc xuống núi, Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, xem như nhiệm vụ lần này của bọn họ thất bại rồi. Mặc dù đã điều tra ra sự thật của vụ hơn mười khách du lịch tự sát, nhưng vấn đề lại chưa được giải quyết một cách thích đáng, bọn họ cũng đâu thể trở về trả lời cho ban ngành liên quan là những người đó bị quái vật thích cắn nuốt sự sợ hãi mê hoặc đi tự sát được?!
Đường xuống núi vốn không quá dốc, nhưng Viên Mục Dã cõng thêm Lâu Ngọc Sơn bị thương nên tất nhiên không dễ đi. Đáng lẽ lúc giữa trưa là hai người phải đến sườn núi rồi, kết quả đi mãi tới tận hơn hai giờ chiều mới chỉ đi được một nửa quãng đường.
May sao trên đường bọn họ gặp Đoàn Phong quành ngược lại. Anh ta đưa đoàn người đến sườn núi rồi lập tức đi vòng trở về, cho nên mới đón được Viên Mục Dã và Lâu Ngọc Sơn ở đây.
Thấy Viên Mục Dã đầm đìa mồ hôi, Đoàn Phong tìm một chỗ trống trải để ngồi xuống nghỉ ngơi trước, sau đó mới tức tối nói: “Việc này chưa coi là xong đâu, nếu muốn giải quyết hoàn toàn, ngày mai hai chúng ta còn phải đi lên một chuyến nữa mới được!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy, lần này lũ quái vật đó gặp phải chúng ta, nếu đổi thành người khác, không chừng sẽ chết thêm mấy mạng người nữa rồi! Đúng rồi, cái cậu A Mộc kia phải giải quyết thế nào?”
“Tôi bảo Đại Quân trông chừng kĩ cậu ta, xuống núi rồi sẽ đưa thẳng đến cục cảnh sát!” Đoàn Phong đáp.
Lâu Ngọc Sơn ở cạnh nghe vậy vội vàng hỏi: “A Mộc làm sao vậy? Tại sao phải đưa cậu ấy đến cục cảnh sát? Còn nữa, con quái vật vừa rồi là cái thứ gì vậy?!” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Đoàn Phong liếc nhìn Viên Mục Dã, sau đó lạnh giọng nói với Lâu Ngọc Sơn: “Người dẫn đường giỏi mà anh tìm đến muốn giết người cướp của. Cậu ta đánh thuốc mê toàn bộ chúng tôi rồi muốn ngụy trang thành nhảy vực tự sát. Nếu không phải hai chúng tôi có thể chất đặc biệt nên không bị gây mê, lúc này e là cả anh cũng trở thành vong hồn dưới vách núi rồi!”
Nghe xong, sắc mặt Lâu Ngọc Sơn xanh như tàu lá, dù sao cũng là bạn từ bé đến lớn của mình, trong lúc nhất thời anh ta không chấp nhận được sự thật này cũng là bình thường.
Viên Mục Dã thấy thế thì ra hiệu Đoàn Phong đừng nói nữa, có vấn đề gì xuống núi rồi hẵng bàn. Mặc dù nơi này đã cách xa đỉnh Lạc Hà, nhưng vẫn không phải nơi để ở lâu.
Có Đoàn Phong giúp, tốc độ đi đường của bọn họ nhanh hơn trước nhiều, cuối cùng đã về tới chỗ quản lý khu danh lam thắng cảnh dưới chân núi trước khi mặt trời lặn. Nhóm Đại Quân xuống núi là báo cảnh sát luôn, cho nên đến khi nhóm Viên Mục Dã trở về, A Mộc cũng đã bị cảnh sát mang đi rồi.
Trừ Trương Khai sắc mặt vẫn tái nhợt ra, tất cả những người khác đều không có gì đáng ngại. Viên Mục Dã bàn bạc với Đoàn Phong để nhóm Đại Quân đưa Trương Khai về thủ đô trước, hai người bọn họ ở lại tiếp tục giải quyết cho xong hậu quả.
Đoàn Phong không có ý kiến gì về điều này, anh ta còn gọi điện thoại cho lão Lâm trước, kể tình hình của Trương Khai cho lão Lâm. Nhưng Viên Mục Dã vẫn không yên lòng lắm, vì thế cậu đặt chuyến bay gần nhất để cho mấy người bọn họ nhanh chóng chạy về thủ đô ngay đêm hôm đó.
Sau khi nhóm Đại Quân đi rồi, Viên Mục Dã và Đoàn Phong ở trong nhà khách bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì. Chuyện của A Mộc còn dễ nói, đến lúc đó mấy người bọn họ chỉ cần một mực khẳng định tội danh mưu đồ giết người cướp của của A Mộc là được… Về phần toà án có thể phán cậu ta ở tù bao lâu đều không sao cả, chỉ cần nhốt cậu ta lại trước cái đã.
Khó giải quyết nhất vẫn là ba con quái vật trên núi kia. Chúng nó đã sinh sống ở nơi đó rất nhiều năm. Trước kia bởi vì con người rất ít đặt chân đến khu vực đó, cho nên cũng coi như bình an vô sự.
Nhưng giờ đây chuyện không đơn giản như vậy nữa. Nơi đó đã trở thành khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng cả nước, chắc chắn không thể nói đóng là đóng được. Trong tương lai, du khách lên núi chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó mâu thuẫn giữa chúng nó và con người sẽ càng không thể điều hòa.
“Ngày mai chúng ta lên núi, trước hết thử giao lưu với chúng nó xem chúng nó có bằng lòng vào sâu hơn trong núi sống không? Như vậy là có thể rời xa con người.”
Nhưng Đoàn Phong lại lắc đầu: “Sự việc không đơn giản vậy đâu. Nếu lời A Mộc nói đều là sự thật, thì mấy chục năm trước chúng nó cũng đã từng được hưởng sự cúng bái của con người. Nếu tôi không đoán sai, lúc ban đầu trong việc cúng bái đã có chuyện tế người sống… Chúng nó đã từng hưởng thức ăn mặn, làm sao chịu dễ dàng cai đồ mặn mà ăn chay chứ?”
Viên Mục Dã hơi rầu rĩ: “Thế làm sao bây giờ? Đâu thể nào ghi thẳng trên báo cáo điều tra là trên núi này có quái vật được?!”
Bình luận facebook