• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 419 - Chương 419 VÙNG ĐẤT CHẾT

Chương 419 VÙNG ĐẤT CHẾT

Đoàn Phong hừ giọng: “Cùng lắm thì chọn cách giải quyết làm một mẻ, khỏe suốt đời!”



“Cách gì??” Viên Mục Dã hỏi.



Đoàn Phong cười lạnh, đáp: “Nếu không phải là Thần Núi, vậy có thể giết chết. Sáng ngày mai chúng ta mang đủ đồ nghề lên núi xóa hộ khẩu của con quái vật ba mắt kia…”



Viên Mục Dã nhận ra Đoàn Phong đã nảy sinh ý muốn giết chóc. Tuy nói trời cao có đức hiếu sinh, nhưng gia đình quái vật kia thực sự đã hại tính mạng của rất nhiều người. Nếu thật sự không thể giải quyết trong hoà bình, vậy cũng chỉ đành làm như thế thôi.



Lần này bọn họ lên núi khác với lần trước, chắc chắn không thể chỉ mang theo một cái xẻng gấp được, vì thế Đoàn Phong lập tức liên hệ lão Lâm, liệt kê cho anh ta một danh sách, để anh ta nghĩ cách lấy được tất cả đồ trong danh sách ấy.



Ngày hôm sau, trời chưa sáng Viên Mục Dã và Đoàn Phong đã bị đánh thức bởi tiếng đập cửa gấp gáp. Viên Mục Dã mở cửa thấy bên ngoài là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.



Người tới đánh giá Viên Mục Dã từ trên xuống dưới vài lần, sau đó trầm giọng hỏi: “Đoàn Phong có ở đây không?”



Đoàn Phong ở trong phòng nghe thấy tiếng thì ra tới cửa nói: “Tôi là Đoàn Phong đây…”



Người nọ nghe vậy bèn lấy điện thoại di động ra liếc sơ rồi gật đầu. Ngay sau đó anh ta đưa cho Đoàn Phong một túi du lịch màu đen: “Đây là đồ cậu cần, mời ký nhận!”



Đóng cửa phòng lại, Đoàn Phong đặt chiếc túi du lịch màu đen lên bàn trà: “Chắc là lão Lâm sử dụng một vài mối quan hệ để mua những món trang bị phòng thân này cho chúng ta ở chợ đen.”



Viên Mục Dã bước đến mở cái túi du lịch màu đen ra. Cậu lập tức bị giật mình vì thứ bên trong: “Mang mấy thứ này lên núi có phải hơi phô trương quá không?”



Lúc này Đoàn Phong lấy một khẩu súng tiểu liên ra khỏi túi du lịch màu đen, sau đó thuần thục tháo băng đạn để kiểm tra đạn ở bên trong. Nghe Viên Mục Dã nói, anh ta không cho là đúng: “Đống này kém xa những trang bị phòng thân năm đó của chúng tôi! Tuy nhiên hiện giờ những trang bị này cũng có điểm tốt là rất nhẹ nhàng, không nặng trình trịch như trước kia nữa!”



Pháp luật của nước S quản lý súng ống vô cùng nghiêm khắc, trừ bộ phận tư pháp ra, không cho phép bất cứ đơn vị và cá nhân nào tự trang bị súng ống đạn dược. Viên Mục Dã rõ điều này hơn ai hết, cho nên mỗi lần Đoàn Phong tự ý dùng súng, cậu đều cảm thấy cực kỳ bất an…



“Sau khi dùng xong phải giải quyết mấy thứ này thế nào?” Viên Mục Dã hỏi.



Đoàn Phong cười: “Chúng ta không cần phải lo điều này. Cậu thấy người vừa rồi không? Đến lúc đó gọi một cuộc điện thoại là hắn sẽ đến đây thu gom hết mấy thứ này đi.”



Ăn bữa sáng đơn giản xong, Viên Mục Dã và Đoàn Phong chuẩn bị lên núi Kim Tuấn lần thứ hai. Ai ngờ lúc này họ lại nhận được điện thoại của Đại Quân, nói đoàn người bọn họ đã về thủ đô bình an.



Viên Mục Dã lập tức hỏi anh ta tình trạng của Trương Khai thế nào. Đại Quân trả lời: “Vẫn tạm ổn, nhưng thoạt nhìn hơi yếu. Lão Lâm đã sắp xếp cho cậu ấy kiểm tra toàn diện vào hôm nay rồi. Tình hình phía các cậu thế nào? Có cần tôi quay trở lại hỗ trợ không?!”

Đoàn Phong vội nói: “Các anh vẫn nên thành thật ở đó đi, muộn nhất là ngày mai chúng tôi cũng sẽ về!”



Cúp điện thoại, Viên Mục Dã vô cùng lo lắng. Đoàn Phong thấy thế an ủi cậu: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, có lão Lâm thì Trương Khai sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ chúng ta vẫn nên đặt hết tâm trí vào chuyện trước mắt đi đã.”



Hai người kiểm tra lại tất cả trang bị xong rồi lên núi Kim Tuấn. So với lần trước, tâm trạng của lần này khác hẳn. Kết quả khi hai người bọn họ chạy đến đỉnh Lạc Hà trước lúc trời tối, lại không tìm thấy tung tích của ba con quái vật kia…



“Chẳng lẽ chúng nó chạy rồi?” Viên Mục Dã hỏi bằng vẻ mặt ngờ vực.



Đoàn Phong lắc đầu: “Không thể nào, chắc chắn ý thức lãnh thổ của loài quái vật này rất mạnh, chúng đã sống ở đây mấy trăm năm, thậm chí còn lâu hơn… cho nên chúng sẽ không dễ dàng bỏ nơi này đâu!”



Không còn cách nào khác, hai người chỉ đành dựng lều trước, bởi vì không ai có thể bảo đảm liệu sau khi trời tối chúng có xuất hiện hay không… Ai ngờ hai người bọn họ chờ cạnh đống lửa mãi tới quá nửa đêm mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của quái vật.



“Đến hừng đông mà ba con quái đó còn không xuất hiện, thì chứng tỏ chúng đã bỏ đi rồi, dù sao thì tín đồ duy nhất của chúng cũng đã bị chúng ta bắt, nếu còn ở lại đây, bất cứ lúc nào chúng cũng có khả năng sẽ bị con người lên trên núi tấn công giống như chúng ta vậy.” Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói.



“Cậu đừng quên trừ A Mộc ra, chúng còn có tín đồ thứ hai đấy!” Đoàn Phong có sắc mặt âm u nặng nề.



Viên Mục Dã nói: “Anh nói là Từ Lỗi hả? Không phải hiện giờ anh ta còn đang được chữa trị ở bệnh viện tâm thần ư? Trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không lên núi Kim Tuấn được đâu!”



Đoàn Phong vẫn thấy không quá yên tâm: “Chỉ mong vậy! Nếu chúng cứ chạy mất như thế thì lại là chuyện phiền phức đấy. Trên thực tế, lòng người rất dễ bị mê hoặc, bản tính của mấy thứ này như thế thì tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện trốn vào núi sâu ăn chay niệm phật đâu!”



Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ chỗ gần đấy, nghe âm thanh hình như chỉ có một người. Viên Mục Dã và Đoàn Phong liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều từ từ đặt tay lên bên hông…



Ai ngờ khi người nọ đến gần, ấy thế mà lại là một người lạ ăn mặc như du khách! Sau khi nhìn thấy Viên Mục Dã và Đoàn Phong, đối phương lập tức bước nhanh đến gần và nói: “Cảm ơn trời đất, tôi còn tưởng rằng mình lạc đường nữa chứ!”



Viên Mục Dã cẩn thận đánh giá người tới, cảm thấy sắc mặt của anh ta không có gì bất thường, chắc chỉ là một du khách bình thường thôi. Hiện giờ núi Kim Tuấn cũng chưa đóng cửa, cho nên có du khách xuất hiện cũng rất bình thường.



“Một mình anh tự lên núi à?” Đoàn Phong hỏi với vẻ cảnh giác.



Người nọ cũng không khách sáo, anh ta đến cạnh đống lửa trại, cởi ba lô ném xuống đất, sau đó cười đáp: “Xin chào, tôi tên Trần Bình, mấy năm trước tôi đã tới núi Kim Tuấn một lần với người dẫn đường nên nghĩ lần này không cần mời người dẫn đường cũng có thể tự đi lên một mình được. Kết quả trời tối một cái là tôi bị mất phương hướng, chẳng biết mình có còn đi đúng con đường ban đầu nữa hay không.”



Viên Mục Dã thấy anh ta chỉ là du khách bình thường thì cũng thả lỏng cảnh giác hơn: “Chào anh, tôi tên Viên Mục Dã, đây là bạn của tôi, Đoàn Phong.”

Vietwriter.vn

“Trước khi tới anh không nghe nói núi Kim Tuấn đã xảy ra chuyện sao?” Đoàn Phong tiếp tục không buông tha.



Đối phương sửng sốt, sau đó nghĩ ngợi rồi trả lời: “Các anh nói đến chuyện có du khách chạy đến đây tự sát hả?!”



Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy, chính là chuyện này!”



Trần Bình bèn cười trả lời: “Chuyện đấy có vấn đề gì đâu? Mấy năm trước lúc tôi đến đây, phong cảnh của núi Kim Tuấn đẹp tuyệt vời, không biết chừng có ai luẩn quẩn trong lòng nên muốn chết ở nơi phong cảnh đẹp đẽ thế này thì sao? Con người sống trên đời đã rất khó khăn rồi, nếu chúng ta không được lựa chọn hoàn cảnh sinh ra thì chọn cho mình một ‘chỗ chết’ lý tưởng cũng đâu có gì đáng trách!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom