• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 432 - Chương 432 THẦN LINH PHÙ HỘ

Chương 432 THẦN LINH PHÙ HỘ

Viên Mục Dã quan sát kĩ tình huống trong thôn, cậu phát hiện thôn này vẫn sinh hoạt theo quy luật kiểu mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, phần lớn người trong thôn sống bằng nghề làm ruộng.



Người đàn ông dẫn Viên Mục Dã vào thôn tên là A Lãng, anh ta vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu: “Bởi vì thôn chúng tôi ở chỗ xa xôi nên lâu lắm rồi không có người ngoài đến, cậu yên tâm, kể cả chú Lâm không ở nhà cũng không sao, cậu đã đến thôn Cống Ương thì chúng tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.”



Viên Mục Dã lịch sự nói: “Vậy xin phiền anh Lãng!”



A Lãng xua tay: “Tôi và chú Lâm đều là người cùng thôn, người thân của chú chính là người thân của tôi, có gì mà phiền chứ!”



Trong lúc nói chuyện, A Lãng dẫn Viên Mục Dã đến trước một căn nhà đất rồi bảo: “Đây là nhà của chú lâm, cậu vào trong đấy nghỉ ngơi trước đi, tôi quay về bảo chị dâu chuẩn bị một chút đồ ăn qua đây!”



Lúc này Viên Mục Dã nhìn về phía căn nhà đất kia, cậu phát hiện cửa của căn nhà được buộc bằng một đoạn dây gai, cậu tò mò hỏi: “Bình thường trong thôn không khóa cửa à?”



A Lãng cười và bảo: “Thật không giấu gì cậu, người trong thôn chúng tôi không giàu có, trong nhà thật sự chẳng có gì để trộm cả, hơn nữa toàn là người cùng thôn nên biết rõ lẫn nhau, vì vậy mọi người chưa từng có thói quen khóa cửa… Dùng dây gai buộc cửa cũng là vì sợ mấy con vật nuôi đi vào gặm ăn mất chiếu rơm mà thôi.”



Viên Mục Dã không ngờ người dân thôn Cống Ương năm đó lại sống thật thà đến vậy, nếu ở đây không xảy ra vụ tai nạn kia, chắc nó sẽ thành một chốn thiên đường…



A Lãng đưa Viên Mục Dã đến nhà họ Lâm xong bèn vội vàng rời đi, Viên Mục Dã ngồi một mình trong phòng và tính toán xem nên rời đi thế nào. Mặc dù cậu biết chỗ này sắp xảy ra tai nạn nhưng lại không biết thời gian cụ thể, vì vậy Viên Mục Dã phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này thật nhanh, nếu không một khi thảm họa xảy ra, thật khó để nói cậu sẽ có kết cục như thế nào khi bị vây ở đây.



Lần trước ở khách sạn, Viên Mục Dã có thể thoát thân cũng là do may mắn, bởi vì đến bản thân Viên Mục Dã cũng không rõ mình làm thế nào để quay về quá khứ rồi lại trở về? Trong lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ, cậu thấy A Lãng bê một ít đồ ăn đến.



“Thật sự xin lỗi! Điều kiện ở nơi này có hạn nên chỉ có thể đãi khách bằng chút cơm rau dưa thôi.” A Lãng xấu hổ nói.



Viên Mục Dã cúi đầu nhìn, cậu thấy chậu gỗ trong tay A Lãng chứa loại khoai mà lúc trước A Mộc đã đào ở đỉnh Lạc Hà, cậu tò mò hỏi: “Đây là thứ mà các anh trồng à?”



A Lãng lắc đầu: “Lương thực hàng năm chúng tôi thu hoạch được cũng không nhiều, khoai này là tôi đào trong núi, tuy nó mọc dại nhưng hương vị cũng khá lắm!”



Viên Mục Dã đương nhiên không thể ăn đồ ăn trong không gian này, vì thế cậu đành nói dối là cứ để tạm đấy để chờ đến tối khi hai cha con chú Lâm quay về sẽ cùng ăn. Sau đó Viên Mục Dã lại tán gẫu vài câu với A Lãng để tìm hiểu một chút tình huống trong thôn.



A Lãng nói cho Viên Mục Dã biết, sản lượng thu hoạch hoa màu của thôn Cống Ương mấy năm nay không tốt, động một chút là lại xuất hiện tình trạng cây trồng chết héo hàng loạt, bọn họ đã mời những người giỏi về trồng trọt ở bên ngoài đến để tìm hiểu nguyên nhân, nhưng cũng không thể tìm hiểu được lý do cây trồng tự nhiên lại chết héo…



Lúc này Viên Mục Dã bỗng nhớ ra trong thôn bọn họ lúc trước có một vị sứ giả của Thần có thể liên lạc được với quái vật, cậu đành hỏi thử: “Trước đây tôi từng nghe chú Lâm nói, trong thôn của anh có một vị sứ giả của Thần rất lợi hại, đến cả sứ giả của Thần cũng không biết nguyên nhân của chuyện này à?” Vietwriter.vn



Không ngờ Viên Mục Dã vừa hỏi như vậy, sắc mặt A Lãng lại thay đổi, anh ta thở dài và bảo: “Không ngờ quan hệ của cậu và chú Lâm lại tốt như vậy, đến cả chuyện này mà chú cũng nói cho cậu biết… Thật không dám giấu, trước đây đúng là trong thôn chúng tôi có một vị sứ giả của Thần, ông ta dẫn chúng tôi cùng thờ cúng thần linh trong núi, cầu khẩn Sơn Thần phù hộ hàng năm mưa thuận gió hòa, thôn dân bình an khỏe mạnh. Khoảng thời gian đó tuy cũng kham khổ nhưng lại chưa từng xảy ra chuyện cây trồng chết héo.”



Viên Mục Dã thấy A Lãng rất tin phục sứ giả của Thần, bèn thuận miệng hỏi: “Vậy sứ giả của Thần đi đâu rồi?”



A Lãng thở dài thườn thượt: “Lúc đầu mọi chuyện vẫn tốt, không ngờ vài năm trước sứ giả của Thần bất ngờ gặp tai nạn qua đời, chuyện này xảy ra quá đột ngột nên ông ấy chưa kịp tuyển ra sứ giả của Thần đời tiếp theo! Mà người trong thôn mặc dù cũng chọn vài người để nhận chức sứ giả của Thần nhưng cuối cùng vì không thể giao tiếp với thần linh nên đều thất bại.”



“Gặp tai nạn? Tai nạn như thế nào?” Viên Mục Dã hỏi.



Nhắc đến tai nạn năm đó, A Lãng lại cảm thấy tiếc nuối… Hóa ra lúc trước thôn Cống Ương có rất nhiều thôn dân cảm thấy cuộc sống quá kham khổ nên liên tục rời thôn đi ra thế giới bên ngoài núi kiếm sống.



Có những người từ đó không còn tin tức gì, có người thì mang tiền kiếm được về thôn và sống cuộc sống khiến người khác hâm mộ. Mà những người kiếm được tiền từ bên ngoài rồi trở về này đều trắng trợn thổi phồng cuộc sống ngoài thôn sung sướng đến mức nào, thậm chí còn nói mình đã thờ thần linh mới ở bên ngoài nên mới có cuộc sống tốt lành như thế.



Thời gian dần trôi qua, người trong thôn dần dần dao động, càng ngày càng có nhiều người không còn tin vào Sơn Thần mà họ đã thờ cúng qua nhiều đời nay, họ muốn ra ngoài trải nghiệm nhiều kiến thức hơn và thờ cúng thần linh lợi hại hơn…

Sau khi sứ giả của Thần biết chuyện này thì đi từng nhà ngăn cản, ông ta nói mặc dù cuộc sống trong thôn kham khổ nhưng lại có thể bảo vệ mọi người khỏe mạng không phải lo nghĩ… Nhưng thôn dân lúc đó đã bị sự tham lam làm mờ tâm trí, làm gì còn nghe lọt những lời của sứ giả của Thần nữa, thậm chí có người còn đuổi ông ta ra khỏi cửa.



Tai nạn xảy ra lúc sứ giả của Thần muốn ngăn cản mấy gia đình định rời đi, lúc lôi kéo ông ta bị một thôn dân làm bị thương, người thôn dân đó thấy mình làm sứ giả của Thần bị thương thì sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, từ đó không trở lại nữa… Còn sứ giả của Thần cũng chết vì vết thương quá nặng vài ngày sau đó.



Không có sứ giả của Thần nên thôn dân trong thôn không thể giao lưu với thần linh, tình huống cây trồng đang mọc tươi tốt bỗng chết héo bắt đầu xuất hiện, cũng từ lúc đó… thôn Cống Ương không còn thờ thần linh trong núi nữa.



Nghe đến đây, Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Nếu cuộc sống bên ngoài tốt hơn trong này, vậy vì sao mà tất cả không dọn đi?”



A Lãng thở dài: “Đó là vì chúng tôi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, đời đời kiếp kiếp chúng tôi đã sống ở nơi này, chưa bao giờ thấy thế giới bên ngoài nên đương nhiên sẽ cảm thấy mới mẻ và thú vị, nhưng những người đi ra rất nhanh đã phát hiện, thế giới bên ngoài có quá nhiều chiến tranh và bệnh tật, kém xa cuộc sống an nhàn trong thôn, mà điều đáng sợ nhất là tuổi thọ của thôn dân không hiểu sao đều giảm bớt rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều bệnh tật kỳ quái mà chúng tôi chưa từng thấy bao giờ… Vì mạng sống, những người như chúng tôi lại phải trốn về thôn để sống, nhưng so sánh với lúc trước, chúng tôi đã không còn thần linh phù hộ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom