Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434 - Chương 434 LÊN NÚI CẦU NGUYỆN
Chương 434 LÊN NÚI CẦU NGUYỆN
Sau đó Viên Mục Dã đi theo sau Tiểu Lâm, ra khỏi thôn từ một con đường mòn theo hướng khác đi thẳng lên đỉnh Lạc Hà. Trên đường đi, Tiểu Lâm nói cho Viên Mục Dã biết, đúng là mình đã ra ngoài tìm bác sĩ, nhưng không hề quay về đón cha.
Viên Mục Dã ngạc nhiên: “Vậy chú Lâm đã đi đâu?”
“Ông ấy bị người trong thôn biến thành tế phẩm đưa lên núi rồi...” Tiểu Lâm tức giận nói.
“Cái gì? Sao có thể như vậy?” Tình huống này khiến Viên Mục Dã bất ngờ, chuyện này không giống những gì A Mộc đã kể nên nhất thời cậu chưa biết nên tin ai.
Tiểu Lâm hừ một tiếng: “Từ bao đời nay thôn chúng tôi đều thờ phụng Sơn Thần trong núi, cầu xin sự phù hộ của Sơn Thần, nhưng những năm gần đây người trong thôn vì muốn ra ngoài kiếm tiền đã đánh chết sứ giả của Thần, vứt bỏ tín ngưỡng tổ tiên, nên cuối cùng người dân cả thôn đều phải chịu báo ứng!”
“Sứ giả của Thần không phải chết ngoài ý muốn à?” Viên Mục Dã ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Lâm lắc đầu: “Đây là lý do nói với người ngoài thôi, thực ra sứ giả của Thần muốn ngăn mọi người rời khỏi thôn cho nên mới bị người dân mù quáng đánh tập thể đến chết.”
Trong lòng Viên Mục Dã thấy thương cảm, lịch sử quả nhiên chỉ là một chiếc áo khoác lên người, không tự mình trải qua… thì không ai biết được sự thật năm đó đã xảy ra chuyện gì.
“Vậy vì sao bọn họ lại muốn đưa chú Lâm lên núi?” Viên Mục Dã không hiểu.
Tiểu Lâm hơi sững người lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Bởi vì ông ấy già rồi, lại có nhiều bệnh nặng, cho nên người dân đã bàn bạc đưa ông ấy lên núi tế Thần, để bù đắp cho sai lầm năm đó của họ.”
Trong lòng Viên Mục Dã rét lạnh, không ngờ những người dân có vẻ ngoài hiền lành chất phác kia, âm thầm lại có thể làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy. Không chỉ có thế, Tiểu Lâm còn nói cho cậu biết thêm rằng, loại sắn đào được trong núi kia không phải cho người ăn! Viên Mục Dã nhớ đến loại sắn mà A Lãng mang đến cho cậu lúc đưa cơm, xem ra gã muốn biến cậu thành tế phẩm cho Sơn Thần!
Từ nhiều năm trước, người dân trong thôn một lòng thờ phụng Sơn Thần, cũng rất kính trọng sứ giả của Thần, quan trọng nhất là trước đây thôn Cống Ương không dùng người sống để tế Thần, mà thường dùng lợn, dê, gà, vịt, loại sắn này chính là bữa ăn cuối cùng của bọn chúng trước khi thành tế phẩm, nên con người tuyệt đối sẽ không tranh ăn với chúng.
Nhưng vài năm sau khi chuyện đó xảy ra, mặc dù người dân trong thôn cuối cùng cũng biết mình sai, nhưng lại không nhận được sự tha thứ của Sơn Thần, những tế phẩm được đưa đến đều còn sống trong núi, điều này chứng minh Sơn Thần không hề muốn tiếp nhận sự cung phụng như thế này nữa....
Cũng chính từ khi đó, không biết là ai đã đưa ra ý tưởng dùng người sống làm vật tế, cuối cùng mọi người đều nhất trí cho rằng nếu muốn nhận được sự tha thứ của Sơn Thần... thì nhất định phải dùng thành ý như vậy, mà trong tất cả tế phẩm chỉ có dùng người sống mới là thành ý lớn nhất.
Thế nhưng ai đang sống lại muốn chết chứ? Cho nên không ai tình nguyện trở thành tế phẩm cả, cuối cùng người trong thôn bàn đi bàn lại, quyết định bỏ phiếu toàn thôn, chọn ra một người thích hợp nhất...
Kết quả, ông Lâm, người bệnh nặng nằm liệt gường đã bị chọn phải, mọi người đều nhất trí cho rằng ông Lâm không thể sống được bao lâu nữa, để ông ấy trở thành tế phẩm cứu người dân trong thôn, cũng là cứu chính con mình, Tiểu Lâm.
Viên Mục Dã nghe đến đây thì cảm thấy không hiểu: “Nếu họ đã rời đi rồi vì sao còn muốn quay lại? Nơi này cày cấy cũng không tốt bằng bên ngoài núi, tại sao lại muốn tự nhốt mình trong ngọn núi lớn này?”
Tiểu Lâm lắc đầu: “Anh không hiểu đấy thôi. Trước kia người thôn chúng tôi có tuổi thọ rất cao, cũng không hề bị bệnh, nhưng từ sau khi chúng tôi rời thôn, chẳng những tuổi thọ ngắn đi mà còn thường xuyên bị bệnh, thời gian qua sống rất khổ sở...”
Viên Mục Dã cũng hiểu đại khái được chuyện gì đã xảy ra, những quái vật kia trước đây được người dân cung phụng, cho nên trong phạm vi có ảnh hưởng bởi năng lượng của bọn chúng, người dân đều được hưởng cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh. Chỉ khi vi phạm vào điều này, thân thể bọn họ mới trở nên yếu ớt giống như những người bình thường ngoài núi, tuổi thọ đương nhiên sẽ bị ngắn đi nhiều.
Vietwriter.vn
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đi đến ngoài thôn, lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện ra cách đó không xa chính là đỉnh Lạc Hà, có điều đỉnh Lạc Hà mấy chục năm trước hình như thấp hơn nhiều...
Tiểu Lâm dẫn Viên Mục Dã bám vào vách núi đi thẳng về phía trước, vậy mà ở đó lại có một con đường đá nhân tạo, mặc dù con đường này nhìn rất nguy hiểm, nhưng người dân thôn Cống Ương bao đời nay đều đi theo con đường này lên đỉnh Lạc Hà.
Viên Mục Dã nhìn Tiểu Lâm đi đằng trước, trong lòng thầm nghĩ, đêm nay Tiểu Lâm hẳn là muốn cầu xin con quái vật kia, nói cách khác động đất muộn nhất sẽ xảy ra vào sáng mai.
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, đáng lẽ lúc này mình không nên lên núi cùng với Tiểu Lâm, chưa nói đến việc có gặp những quái vật kia hay không chỉ riêng việc gặp ông Lâm đã khiến những lý do trước kia cậu đưa ra không còn đáng tin nữa.
Hơn nữa, cậu cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Tiểu Lâm, nhỡ đâu cậu ta cũng muốn lừa cậu thành tế phẩm thì sao? Nghĩ vậy, Viên Mục Dã dừng lại nói: “Tiểu Lâm, tôi tạm thời không thể lên núi cùng cậu được!”
Tiểu Lâm nóng nảy: “Anh điên rồi à, bọn A Lãng đang tìm anh khắp nơi, chỉ có trên núi bọn họ mới không dám tùy tiện lên thôi!”
Viên Mục Dã nói: “Nói ra có thể cậu không tin, nhưng tôi không thuộc về thời gian này, cho nên đương nhiên cũng sẽ không chết ở thời gian này. Tôi biết sau khi cậu lên núi sẽ cầu nguyện với Sơn Thần, nhưng cậu phải nghĩ cho kĩ, bây giờ cậu còn trẻ, nếu như bị nhốt ở đây cả đời... Cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều màu sắc ở thế giới ngoài kia. Đúng, các người ra ngoài sống có thể gặp phải rất nhiều loại bệnh và chết sớm, nhưng đó mới là cuộc sống bình thường! Ai cũng sống như vậy cả, người không bình thường chính là các người!”
Tiểu Lâm sững người lại một chút, nhất thời không thể hiểu được những điều Viên Mục Dã nói, nhưng đúng lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào và ánh lửa mơ hồ, Viên Mục Dã biết những người trong thôn đã đuổi theo đến đây nên đẩy Tiểu Lâm một cái rồi nói: “Nhanh đi đón chú Lâm rời khỏi đây đi, tôi hy vọng cậu có thể làm một người không thỏa hiệp với sự sợ hãi, bởi vì chỉ có như vậy con cháu đời sau của cậu mới không bị việc này liên lụy!”
Chân trước Tiểu Lâm vừa rời đi, thì chân sau A Lãng đã dẫn theo người đuổi đến nơi...
“Mày thực sự là ai?” Sắc mặt A Lãng u ám chất vấn.
Mặt Viên Mục Dã không đổi sắc, đáp: “Không phải tôi đã nói rồi à? Tôi là họ hàng xa của chú Lâm!”
A Lãng nghi ngờ, gắt: “Nói xằng nói bậy, người dân trong thôn đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây, nhà ai có họ hàng thế nào chẳng lẽ bọn tao không biết à?”
Sau đó Viên Mục Dã đi theo sau Tiểu Lâm, ra khỏi thôn từ một con đường mòn theo hướng khác đi thẳng lên đỉnh Lạc Hà. Trên đường đi, Tiểu Lâm nói cho Viên Mục Dã biết, đúng là mình đã ra ngoài tìm bác sĩ, nhưng không hề quay về đón cha.
Viên Mục Dã ngạc nhiên: “Vậy chú Lâm đã đi đâu?”
“Ông ấy bị người trong thôn biến thành tế phẩm đưa lên núi rồi...” Tiểu Lâm tức giận nói.
“Cái gì? Sao có thể như vậy?” Tình huống này khiến Viên Mục Dã bất ngờ, chuyện này không giống những gì A Mộc đã kể nên nhất thời cậu chưa biết nên tin ai.
Tiểu Lâm hừ một tiếng: “Từ bao đời nay thôn chúng tôi đều thờ phụng Sơn Thần trong núi, cầu xin sự phù hộ của Sơn Thần, nhưng những năm gần đây người trong thôn vì muốn ra ngoài kiếm tiền đã đánh chết sứ giả của Thần, vứt bỏ tín ngưỡng tổ tiên, nên cuối cùng người dân cả thôn đều phải chịu báo ứng!”
“Sứ giả của Thần không phải chết ngoài ý muốn à?” Viên Mục Dã ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Lâm lắc đầu: “Đây là lý do nói với người ngoài thôi, thực ra sứ giả của Thần muốn ngăn mọi người rời khỏi thôn cho nên mới bị người dân mù quáng đánh tập thể đến chết.”
Trong lòng Viên Mục Dã thấy thương cảm, lịch sử quả nhiên chỉ là một chiếc áo khoác lên người, không tự mình trải qua… thì không ai biết được sự thật năm đó đã xảy ra chuyện gì.
“Vậy vì sao bọn họ lại muốn đưa chú Lâm lên núi?” Viên Mục Dã không hiểu.
Tiểu Lâm hơi sững người lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Bởi vì ông ấy già rồi, lại có nhiều bệnh nặng, cho nên người dân đã bàn bạc đưa ông ấy lên núi tế Thần, để bù đắp cho sai lầm năm đó của họ.”
Trong lòng Viên Mục Dã rét lạnh, không ngờ những người dân có vẻ ngoài hiền lành chất phác kia, âm thầm lại có thể làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy. Không chỉ có thế, Tiểu Lâm còn nói cho cậu biết thêm rằng, loại sắn đào được trong núi kia không phải cho người ăn! Viên Mục Dã nhớ đến loại sắn mà A Lãng mang đến cho cậu lúc đưa cơm, xem ra gã muốn biến cậu thành tế phẩm cho Sơn Thần!
Từ nhiều năm trước, người dân trong thôn một lòng thờ phụng Sơn Thần, cũng rất kính trọng sứ giả của Thần, quan trọng nhất là trước đây thôn Cống Ương không dùng người sống để tế Thần, mà thường dùng lợn, dê, gà, vịt, loại sắn này chính là bữa ăn cuối cùng của bọn chúng trước khi thành tế phẩm, nên con người tuyệt đối sẽ không tranh ăn với chúng.
Nhưng vài năm sau khi chuyện đó xảy ra, mặc dù người dân trong thôn cuối cùng cũng biết mình sai, nhưng lại không nhận được sự tha thứ của Sơn Thần, những tế phẩm được đưa đến đều còn sống trong núi, điều này chứng minh Sơn Thần không hề muốn tiếp nhận sự cung phụng như thế này nữa....
Cũng chính từ khi đó, không biết là ai đã đưa ra ý tưởng dùng người sống làm vật tế, cuối cùng mọi người đều nhất trí cho rằng nếu muốn nhận được sự tha thứ của Sơn Thần... thì nhất định phải dùng thành ý như vậy, mà trong tất cả tế phẩm chỉ có dùng người sống mới là thành ý lớn nhất.
Thế nhưng ai đang sống lại muốn chết chứ? Cho nên không ai tình nguyện trở thành tế phẩm cả, cuối cùng người trong thôn bàn đi bàn lại, quyết định bỏ phiếu toàn thôn, chọn ra một người thích hợp nhất...
Kết quả, ông Lâm, người bệnh nặng nằm liệt gường đã bị chọn phải, mọi người đều nhất trí cho rằng ông Lâm không thể sống được bao lâu nữa, để ông ấy trở thành tế phẩm cứu người dân trong thôn, cũng là cứu chính con mình, Tiểu Lâm.
Viên Mục Dã nghe đến đây thì cảm thấy không hiểu: “Nếu họ đã rời đi rồi vì sao còn muốn quay lại? Nơi này cày cấy cũng không tốt bằng bên ngoài núi, tại sao lại muốn tự nhốt mình trong ngọn núi lớn này?”
Tiểu Lâm lắc đầu: “Anh không hiểu đấy thôi. Trước kia người thôn chúng tôi có tuổi thọ rất cao, cũng không hề bị bệnh, nhưng từ sau khi chúng tôi rời thôn, chẳng những tuổi thọ ngắn đi mà còn thường xuyên bị bệnh, thời gian qua sống rất khổ sở...”
Viên Mục Dã cũng hiểu đại khái được chuyện gì đã xảy ra, những quái vật kia trước đây được người dân cung phụng, cho nên trong phạm vi có ảnh hưởng bởi năng lượng của bọn chúng, người dân đều được hưởng cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh. Chỉ khi vi phạm vào điều này, thân thể bọn họ mới trở nên yếu ớt giống như những người bình thường ngoài núi, tuổi thọ đương nhiên sẽ bị ngắn đi nhiều.
Vietwriter.vn
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đi đến ngoài thôn, lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện ra cách đó không xa chính là đỉnh Lạc Hà, có điều đỉnh Lạc Hà mấy chục năm trước hình như thấp hơn nhiều...
Tiểu Lâm dẫn Viên Mục Dã bám vào vách núi đi thẳng về phía trước, vậy mà ở đó lại có một con đường đá nhân tạo, mặc dù con đường này nhìn rất nguy hiểm, nhưng người dân thôn Cống Ương bao đời nay đều đi theo con đường này lên đỉnh Lạc Hà.
Viên Mục Dã nhìn Tiểu Lâm đi đằng trước, trong lòng thầm nghĩ, đêm nay Tiểu Lâm hẳn là muốn cầu xin con quái vật kia, nói cách khác động đất muộn nhất sẽ xảy ra vào sáng mai.
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, đáng lẽ lúc này mình không nên lên núi cùng với Tiểu Lâm, chưa nói đến việc có gặp những quái vật kia hay không chỉ riêng việc gặp ông Lâm đã khiến những lý do trước kia cậu đưa ra không còn đáng tin nữa.
Hơn nữa, cậu cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Tiểu Lâm, nhỡ đâu cậu ta cũng muốn lừa cậu thành tế phẩm thì sao? Nghĩ vậy, Viên Mục Dã dừng lại nói: “Tiểu Lâm, tôi tạm thời không thể lên núi cùng cậu được!”
Tiểu Lâm nóng nảy: “Anh điên rồi à, bọn A Lãng đang tìm anh khắp nơi, chỉ có trên núi bọn họ mới không dám tùy tiện lên thôi!”
Viên Mục Dã nói: “Nói ra có thể cậu không tin, nhưng tôi không thuộc về thời gian này, cho nên đương nhiên cũng sẽ không chết ở thời gian này. Tôi biết sau khi cậu lên núi sẽ cầu nguyện với Sơn Thần, nhưng cậu phải nghĩ cho kĩ, bây giờ cậu còn trẻ, nếu như bị nhốt ở đây cả đời... Cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều màu sắc ở thế giới ngoài kia. Đúng, các người ra ngoài sống có thể gặp phải rất nhiều loại bệnh và chết sớm, nhưng đó mới là cuộc sống bình thường! Ai cũng sống như vậy cả, người không bình thường chính là các người!”
Tiểu Lâm sững người lại một chút, nhất thời không thể hiểu được những điều Viên Mục Dã nói, nhưng đúng lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào và ánh lửa mơ hồ, Viên Mục Dã biết những người trong thôn đã đuổi theo đến đây nên đẩy Tiểu Lâm một cái rồi nói: “Nhanh đi đón chú Lâm rời khỏi đây đi, tôi hy vọng cậu có thể làm một người không thỏa hiệp với sự sợ hãi, bởi vì chỉ có như vậy con cháu đời sau của cậu mới không bị việc này liên lụy!”
Chân trước Tiểu Lâm vừa rời đi, thì chân sau A Lãng đã dẫn theo người đuổi đến nơi...
“Mày thực sự là ai?” Sắc mặt A Lãng u ám chất vấn.
Mặt Viên Mục Dã không đổi sắc, đáp: “Không phải tôi đã nói rồi à? Tôi là họ hàng xa của chú Lâm!”
A Lãng nghi ngờ, gắt: “Nói xằng nói bậy, người dân trong thôn đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây, nhà ai có họ hàng thế nào chẳng lẽ bọn tao không biết à?”
Bình luận facebook