Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433 - Chương 433 KHUÔN MẶT THẬT
Chương 433 KHUÔN MẶT THẬT
Nghe A Lãng kể, Viên Mục Dã biết hóa ra thôn Cống Ương đã có tiếng là thôn Trường Thọ từ nhiều năm trước, trong thôn chỗ nào cũng có người già trăm tuổi, nhưng từ khi thôn của bọn họ không còn thờ cúng Sơn Thần nữa, những người già trong thôn thường không sống quá tám mươi.
Không chỉ như vậy, trong mấy năm qua đến cả cây trồng luôn mọc tốt cũng liên tục chết héo, hiện giờ mỗi kỳ thu hoạch cũng chỉ đủ cho người trong thôn miễn cưỡng sống tạm mà thôi… A Lãng thấy đây chính là sự trừng phạt của thần linh, là điều mà bọn họ phải chịu, ai bảo trước đó bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn chứ?
Trước khi A Lãng rời đi còn dặn Viên Mục Dã: “Nếu hai người chú Lâm về muộn quá thì cậu cứ ăn trước đi, trong nhà tôi vẫn còn đồ ăn, đến lúc đó tôi lại làm cho họ.”
Sau khi tiễn A Lãng, Viên Mục Dã đi một mình ra ngoài nhà, thôn Cống Ương lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, nhà nào nhà nấy đều tắt đèn đi ngủ. Viên Mục Dã nhìn bầu trời trên đầu mình và phát hiện nó vô cùng trong xanh, dường như sạch sẽ hơn nhiều so với vài chục năm sau… Bầu trời đêm xinh đẹp như vậy, trong nhất thời khiến Viên Mục Dã hơi xuất thần, thậm chí sau lưng có người xuất hiện mà cậu cũng không phát hiện.
“Anh là ai? Tại sao lại vào nhà tôi?” Một giọng nói non nớt vang lên.
Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn và trông thấy một cậu thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang nhìn mình đầy cảnh giác, trong nháy mắt Viên Mục Dã đã hiểu người này chắc là ông của A Mộc, con của chú Lâm, thế là cậu bèn cười nói với cậu ta: “Tôi là bạn của chú Lâm, nghe nói chú bị bệnh nên muốn đến thăm một chút, cậu là Tiểu Lâm, con của chú Lâm à?”
Cậu thiếu niên nghe vậy cau mày hỏi: “Là ai dẫn anh vào thôn thế?”
Viên Mục Dã bèn kể lại một lượt quá trình mình vào thôn rồi gặp A Lãng thế nào, vậy mà cậu thiếu niên kia nghe xong lại trầm giọng xuống, bảo: “Vào nhà rồi hẵng nói!”
Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng Tiểu Lâm tin những gì mình vừa kể, nhưng không ngờ sau khi hai người vào nhà, cậu ta lập tức đóng cửa phòng rồi lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Viên Mục Dã lúng túng nói: “Tôi hả? Là bạn của chú Lâm mà!”
Tiểu Lâm hừ một tiếng: “Chẳng lẽ tôi còn không biết cha mình có người bạn như anh hay không à? Tôi khuyên anh mau nói thật đi, nếu không đến cả tôi cũng chẳng cứu được anh đâu!”
Viên Mục Dã nghe Tiểu Lâm nói như vậy thì hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu nói vậy là sao? Cậu lên núi cầu nguyện rồi à?”
Tiểu Lâm biến sắc: “Sao anh biết tôi lên núi cầu nguyện?
Viên Mục Dã thật sự khó trả lời vấn đề này, cậu đâu thể nói thẳng cho Tiểu Lâm biết là mình quen con cháu của cậu ta và những chuyện này đều do người đó nói chứ?!
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đành tiếp tục nói bừa: “Tôi thật sự là bạn của chú Lâm, chẳng phải chú đã từng rời khỏi thôn Cống Ương nhiều năm trước sao? Tôi đã quen chú vào lúc đó!”
Lần này Tiểu Lâm có vẻ không chắc chắn như vừa nãy, cậu ta vô cùng nghi hoặc hỏi: “Anh thật sự là bạn của cha tôi à?”
Viên Mục Dã thật thà gật đầu: “Đương nhiên, nếu không sao tôi lại tìm đến chỗ này chứ? Tôi và chú Lâm đã nhiều năm không gặp nên muốn đến đây thăm chú, vậy mà A Lãng lại nói chú bị bệnh và cậu đã đưa chú ra ngoài thôn khám bệnh rồi!”
Tiểu Lâm nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh đúng là sắp chết đến nơi mà còn không biết! Gã đó nói gì anh cũng tin à?”
Câu nói này khiến Viên Mục Dã chẳng hiểu gì cả, cậu vội vàng hỏi Tiểu Lâm: “Cậu bạn này, dù sao tôi cũng là bạn của cha cậu đấy, cậu không thể nói rõ hết một lần được à?”
Tiểu Lâm tức giận chỉ vào củ sắn trên bàn rồi hỏi: “Anh biết đây là cái gì không?”
“Củ sắn mà?” Viên Mục Dã không hiểu.
Tiểu Lâm lạnh lùng cười: “Tại thôn Cống Ương, chỉ có người chết mới có thể ăn thứ này!”
Viên Mục Dã nghe thế thì thầm giật mình: “A Lãng bảo anh ta đào thứ này trong núi… Chẳng lẽ nó có độc?”
Tiểu Lâm đột nhiên ra hiệu Viên Mục Dã im lặng, sau đó cậu ta nhanh chóng đi đến chỗ cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức cậu ta thổi tắt đèn rồi nói rất nhỏ với Viên Mục Dã: “Ở đây không tiện nói chuyện, tôi dẫn anh lên núi, chỉ có đi chỗ đó mới có thể cứu tính mạng anh…”
Bởi vì Viên Mục Dã đã nghe A Mộc nói qua về chuyện năm đó, nên cậu cũng không tin tưởng Tiểu Lâm lắm, thằng nhóc này có thể dùng tính mạng toàn thôn làm vật tế, vậy sao có thể quan tâm đến sự sống chết của một người xa lạ như cậu chứ?
Nhưng hiện tại Viên Mục Dã thật sự muốn biết năm đó đã có chuyện gì xảy ra, thế là cậu đành kiên trì đi theo phía sau Tiểu Lâm rồi chuẩn bị tùy cơ ứng biến… Đầu tiên Tiểu Lâm dẫn Viên Mục Dã ra khỏi phòng, sau đó nấp đằng sau một đống cỏ, ngay lúc Viên Mục Dã đang buồn bực tại sao lại phải trốn ở chỗ này, cậu bỗng thấy một đám thôn dân cầm đuốc yên lặng đi tới phía ngoài căn nhà của Tiểu Lâm.
Viên Mục Dã hơi nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Lâm, người kia dùng ánh mắt ra hiệu cậu cứ nhìn tiếp sẽ biết…
Kẻ cầm đầu lại chính là A Lãng, người đã tốt bụng dẫn Viên Mục Dã đến nhà họ Lâm, nhưng trên khuôn mặt gã đã không còn vẻ hiền lành lúc trước mà lạnh lùng đẩy cửa bước vào.
Viên Mục Dã thật sự rất khó tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra nếu như lúc này mình còn ở trong nhà? Quả nhiên, chỉ một lát sau A Lãng với sắc mặt tái xanh đi từ bên trong ra nói: “Mẹ kiếp, để thằng đó chạy rồi!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Một ông già bên cạnh sốt ruột hỏi.
A Lãng nghe xong vung tay lên nói: “Đuổi theo! Ngọn đèn vẫn còn ấm, nó chưa chạy xa đâu…”
Sau đó đám người này trùng trùng điệp điệp chạy về hướng cửa thôn, còn Viên Mục Dã và Tiểu Lâm ngồi sau đống cỏ khô trừng mắt nhìn nhau.
“Giờ đã tin những gì tôi nói chưa?” Tiểu Lâm hỏi nhỏ.
Viên Mục Dã không ngờ cậu thiếu niên này lại thông minh như vậy, chỉ cần liếc mắt là nhận ra trước đó Viên Mục Dã không tin mình. Viên Mục Dã lúng túng hỏi: “Tại sao bọn họ lại muốn bắt tôi? Trước đó tôi có quen biết bọn họ đâu?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Tiểu Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng vì không biết nên mới tiện ra tay!”
“Bọn họ muốn cướp tiền à?” Viên Mục Dã hỏi.
Tiểu Lâm nhìn Viên Mục Dã một lát rồi đáp: “Trên người anh đến cả cái túi đựng tiền cũng chẳng có, bọn họ đâu có mù!”
Viên Mục Dã nghẹn họng không nói ra lời, nhưng cậu biết chỗ này không thể ở lâu, cậu vội vàng hỏi Tiểu Lâm: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Bọn họ đã đi ra cửa thôn, chúng ta cũng đâu thể trốn mãi ở đây được.”
Tiểu Lâm bèn chậm rãi thò đầu ra từ đám cỏ khô, tiếp đó thận trọng nhìn thoáng qua xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới quay đầu nói với Viên Mục Dã: “Tôi biết một con đường nhỏ có thể ra khỏi thôn, anh theo sát tôi nhé, đừng có đi nhầm…”
Nghe A Lãng kể, Viên Mục Dã biết hóa ra thôn Cống Ương đã có tiếng là thôn Trường Thọ từ nhiều năm trước, trong thôn chỗ nào cũng có người già trăm tuổi, nhưng từ khi thôn của bọn họ không còn thờ cúng Sơn Thần nữa, những người già trong thôn thường không sống quá tám mươi.
Không chỉ như vậy, trong mấy năm qua đến cả cây trồng luôn mọc tốt cũng liên tục chết héo, hiện giờ mỗi kỳ thu hoạch cũng chỉ đủ cho người trong thôn miễn cưỡng sống tạm mà thôi… A Lãng thấy đây chính là sự trừng phạt của thần linh, là điều mà bọn họ phải chịu, ai bảo trước đó bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn chứ?
Trước khi A Lãng rời đi còn dặn Viên Mục Dã: “Nếu hai người chú Lâm về muộn quá thì cậu cứ ăn trước đi, trong nhà tôi vẫn còn đồ ăn, đến lúc đó tôi lại làm cho họ.”
Sau khi tiễn A Lãng, Viên Mục Dã đi một mình ra ngoài nhà, thôn Cống Ương lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, nhà nào nhà nấy đều tắt đèn đi ngủ. Viên Mục Dã nhìn bầu trời trên đầu mình và phát hiện nó vô cùng trong xanh, dường như sạch sẽ hơn nhiều so với vài chục năm sau… Bầu trời đêm xinh đẹp như vậy, trong nhất thời khiến Viên Mục Dã hơi xuất thần, thậm chí sau lưng có người xuất hiện mà cậu cũng không phát hiện.
“Anh là ai? Tại sao lại vào nhà tôi?” Một giọng nói non nớt vang lên.
Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn và trông thấy một cậu thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang nhìn mình đầy cảnh giác, trong nháy mắt Viên Mục Dã đã hiểu người này chắc là ông của A Mộc, con của chú Lâm, thế là cậu bèn cười nói với cậu ta: “Tôi là bạn của chú Lâm, nghe nói chú bị bệnh nên muốn đến thăm một chút, cậu là Tiểu Lâm, con của chú Lâm à?”
Cậu thiếu niên nghe vậy cau mày hỏi: “Là ai dẫn anh vào thôn thế?”
Viên Mục Dã bèn kể lại một lượt quá trình mình vào thôn rồi gặp A Lãng thế nào, vậy mà cậu thiếu niên kia nghe xong lại trầm giọng xuống, bảo: “Vào nhà rồi hẵng nói!”
Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng Tiểu Lâm tin những gì mình vừa kể, nhưng không ngờ sau khi hai người vào nhà, cậu ta lập tức đóng cửa phòng rồi lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Viên Mục Dã lúng túng nói: “Tôi hả? Là bạn của chú Lâm mà!”
Tiểu Lâm hừ một tiếng: “Chẳng lẽ tôi còn không biết cha mình có người bạn như anh hay không à? Tôi khuyên anh mau nói thật đi, nếu không đến cả tôi cũng chẳng cứu được anh đâu!”
Viên Mục Dã nghe Tiểu Lâm nói như vậy thì hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu nói vậy là sao? Cậu lên núi cầu nguyện rồi à?”
Tiểu Lâm biến sắc: “Sao anh biết tôi lên núi cầu nguyện?
Viên Mục Dã thật sự khó trả lời vấn đề này, cậu đâu thể nói thẳng cho Tiểu Lâm biết là mình quen con cháu của cậu ta và những chuyện này đều do người đó nói chứ?!
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đành tiếp tục nói bừa: “Tôi thật sự là bạn của chú Lâm, chẳng phải chú đã từng rời khỏi thôn Cống Ương nhiều năm trước sao? Tôi đã quen chú vào lúc đó!”
Lần này Tiểu Lâm có vẻ không chắc chắn như vừa nãy, cậu ta vô cùng nghi hoặc hỏi: “Anh thật sự là bạn của cha tôi à?”
Viên Mục Dã thật thà gật đầu: “Đương nhiên, nếu không sao tôi lại tìm đến chỗ này chứ? Tôi và chú Lâm đã nhiều năm không gặp nên muốn đến đây thăm chú, vậy mà A Lãng lại nói chú bị bệnh và cậu đã đưa chú ra ngoài thôn khám bệnh rồi!”
Tiểu Lâm nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh đúng là sắp chết đến nơi mà còn không biết! Gã đó nói gì anh cũng tin à?”
Câu nói này khiến Viên Mục Dã chẳng hiểu gì cả, cậu vội vàng hỏi Tiểu Lâm: “Cậu bạn này, dù sao tôi cũng là bạn của cha cậu đấy, cậu không thể nói rõ hết một lần được à?”
Tiểu Lâm tức giận chỉ vào củ sắn trên bàn rồi hỏi: “Anh biết đây là cái gì không?”
“Củ sắn mà?” Viên Mục Dã không hiểu.
Tiểu Lâm lạnh lùng cười: “Tại thôn Cống Ương, chỉ có người chết mới có thể ăn thứ này!”
Viên Mục Dã nghe thế thì thầm giật mình: “A Lãng bảo anh ta đào thứ này trong núi… Chẳng lẽ nó có độc?”
Tiểu Lâm đột nhiên ra hiệu Viên Mục Dã im lặng, sau đó cậu ta nhanh chóng đi đến chỗ cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức cậu ta thổi tắt đèn rồi nói rất nhỏ với Viên Mục Dã: “Ở đây không tiện nói chuyện, tôi dẫn anh lên núi, chỉ có đi chỗ đó mới có thể cứu tính mạng anh…”
Bởi vì Viên Mục Dã đã nghe A Mộc nói qua về chuyện năm đó, nên cậu cũng không tin tưởng Tiểu Lâm lắm, thằng nhóc này có thể dùng tính mạng toàn thôn làm vật tế, vậy sao có thể quan tâm đến sự sống chết của một người xa lạ như cậu chứ?
Nhưng hiện tại Viên Mục Dã thật sự muốn biết năm đó đã có chuyện gì xảy ra, thế là cậu đành kiên trì đi theo phía sau Tiểu Lâm rồi chuẩn bị tùy cơ ứng biến… Đầu tiên Tiểu Lâm dẫn Viên Mục Dã ra khỏi phòng, sau đó nấp đằng sau một đống cỏ, ngay lúc Viên Mục Dã đang buồn bực tại sao lại phải trốn ở chỗ này, cậu bỗng thấy một đám thôn dân cầm đuốc yên lặng đi tới phía ngoài căn nhà của Tiểu Lâm.
Viên Mục Dã hơi nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Lâm, người kia dùng ánh mắt ra hiệu cậu cứ nhìn tiếp sẽ biết…
Kẻ cầm đầu lại chính là A Lãng, người đã tốt bụng dẫn Viên Mục Dã đến nhà họ Lâm, nhưng trên khuôn mặt gã đã không còn vẻ hiền lành lúc trước mà lạnh lùng đẩy cửa bước vào.
Viên Mục Dã thật sự rất khó tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra nếu như lúc này mình còn ở trong nhà? Quả nhiên, chỉ một lát sau A Lãng với sắc mặt tái xanh đi từ bên trong ra nói: “Mẹ kiếp, để thằng đó chạy rồi!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Một ông già bên cạnh sốt ruột hỏi.
A Lãng nghe xong vung tay lên nói: “Đuổi theo! Ngọn đèn vẫn còn ấm, nó chưa chạy xa đâu…”
Sau đó đám người này trùng trùng điệp điệp chạy về hướng cửa thôn, còn Viên Mục Dã và Tiểu Lâm ngồi sau đống cỏ khô trừng mắt nhìn nhau.
“Giờ đã tin những gì tôi nói chưa?” Tiểu Lâm hỏi nhỏ.
Viên Mục Dã không ngờ cậu thiếu niên này lại thông minh như vậy, chỉ cần liếc mắt là nhận ra trước đó Viên Mục Dã không tin mình. Viên Mục Dã lúng túng hỏi: “Tại sao bọn họ lại muốn bắt tôi? Trước đó tôi có quen biết bọn họ đâu?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Tiểu Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng vì không biết nên mới tiện ra tay!”
“Bọn họ muốn cướp tiền à?” Viên Mục Dã hỏi.
Tiểu Lâm nhìn Viên Mục Dã một lát rồi đáp: “Trên người anh đến cả cái túi đựng tiền cũng chẳng có, bọn họ đâu có mù!”
Viên Mục Dã nghẹn họng không nói ra lời, nhưng cậu biết chỗ này không thể ở lâu, cậu vội vàng hỏi Tiểu Lâm: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Bọn họ đã đi ra cửa thôn, chúng ta cũng đâu thể trốn mãi ở đây được.”
Tiểu Lâm bèn chậm rãi thò đầu ra từ đám cỏ khô, tiếp đó thận trọng nhìn thoáng qua xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới quay đầu nói với Viên Mục Dã: “Tôi biết một con đường nhỏ có thể ra khỏi thôn, anh theo sát tôi nhé, đừng có đi nhầm…”
Bình luận facebook