• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 438 - Chương 438 THÙ NỢ MÁU

Chương 438 THÙ NỢ MÁU

Thật ra từ khi Đoàn Phong khăng khăng muốn trèo lên, Viên Mục Dã đã đoán được thứ gì ở bên trong đó, bây giờ nhìn vẻ mặt của Đoàn Phong cậu càng khẳng định phán đoán của mình.



Cây lê trăm tuổi này vốn là nhà của ba con quái vật kia, khi Viên Mục Dã chạm vào thân cây lần đầu tiên đã thấy có gì đó không bình thường, thật ra lúc đó, đám quái vật đang trốn ở bên trong...



Trước đó Đoàn Phong cũng đã nói, nếu như để anh ta nhìn thấy con quái vật nhỏ thì nhất định sẽ không tha cho nó... Sự thật chứng minh, con quái vật nhỏ này không biết đi đâu, lại quay về hang ổ của mình.



Đoàn Phong nhẹ nhàng trườn xuống dưới rồi nói với mấy người Đại Quân: “Thứ ở trong hốc cây kia không thể giữ lại được, trên người ai có chất dẫn cháy thì đem hết ra để đốt cây lê kia đi.”



Viên Mục Dã biết Đoàn Phong làm vậy cũng không sai, vì chờ đến khi con quái vật nhỏ đó trưởng thành thì sẽ là một mối nguy lớn, hơn nữa, Viên Mục Dã còn có thù giết cha mẹ nó, cho dù hôm nay cậu mềm lòng thả nó đi, sau này cũng khó đảm bảo nó sẽ không quay lại tìm cậu...



Nhưng Viên Mục Dã không đành lòng giết nó như thế, cậu do dự: “Làm như vậy có qua loa quá không? Cây lê vua này là một điểm du lịch trong khu thắng cảnh này, chúng ta cứ đốt đi như thế sợ là xuống dưới không giải thích được!”



Đoàn Phong đã sớm nhìn ra suy nghĩ của Viên Mục Dã, anh ta đưa tay lấy con dao quân dụng trên người Trương Khai rồi nói: “Không đốt cây thì cũng có cách khác, chỉ phức tạp hơn chút thôi...”



Bởi vì trước đó Viên Mục Dã đã đồng ý với Đoàn Phong nếu như gặp lại con quái vật nhỏ kia nhất định phải diệt cỏ tận gốc, cho nên cậu cũng không có lý do nào để phản bác, nhưng trong lòng cậu cảm thấy con người không thể vì quyền lợi của mình mà tuyệt diệt một giống loài cổ đại như vậy.



Trong lúc Viên Mục Dã đang đấu tranh tư tưởng dữ dội thì điện thoại vệ tinh trên người Đại Quân vang lên, người có thể gọi điện đến lúc này chỉ có thể là tiến sĩ Lâm... Không biết vì sao, khi Viên Mục Dã nghe thấy tiếng chuông điện thoại cậu lại cảm thấy con quái vật nhỏ này được cứu rồi.



Đại Quân nhận điện thoại không nói mấy câu đã chuyển máy cho Đoàn Phong, anh ta nghe xong sắc mặt lúc nóng lúc lạnh, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, tôi biết rồi, yên tâm đi!”



Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Phong quay về hướng Viên Mục Dã và bảo: “Không biết lão Lâm lên cơn điên gì cứ nhất định bắt chúng ta phải tóm sống con quái vật nhỏ mang về! Anh ta nói anh ta đang trên đường đến, chúng ta chỉ cần bắt sống con quái vật nhỏ kia là được...”



Viên Mục Dã thở phào, cậu thấy có lẽ thông qua nghiên cứu có thể tìm ra cách để loài sinh vật đó và con người sống hòa thuận với nhau, có điều Viên Mục Dã cũng không biết, hành động này đối với con quái vật nhỏ là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.



Trương Khai phàn nàn: “Sao độ khó của nhiệm vụ cứ không ngừng tăng lên thế nhỉ? Việc đốt cây là đơn giản nhất đấy, bây giờ thì hay rồi, còn phải bắt sống! Cái hốc cây này nhỏ như thế, làm sao mà bắt sống được?”



Hốc cây này đúng là không rộng, tuy có thể chứa được khoảng hai người trưởng thành, nhưng đi vào là một chuyện, còn động tay động chân trong đó lại là chuyện khác...



Lúc này người có thân hình bé nhất đoàn, Tằng Nam Nam, đưa ra ý kiến để cô ấy đi vào bắt con quái vật nhỏ kia, nhưng Đoàn Phong lại khoát tay: “Con quái vật nhỏ đó có khả năng thôi miên, cho dù thân thủ tốt cũng vô dụng.”



Viên Mục Dã gật đầu: “Đội trưởng Đoàn nói đúng, thứ này mặc dù vóc dáng nhỏ bé, nhưng một khi bị nó điều khiển thì rất phiền phức, cho nên để tôi vào là hợp lý nhất, mọi người chờ ở ngoài tiếp ứng!”



Đoàn Phong cảm thấy để Viên Mục Dã đi vào cũng không ổn, nên anh ta phản đối ngay: “Muốn bắt sống thì không ai được vào trong, phải tìm cách dụ nó ra mới được!”



“Đâu có dễ như thế? Nói không chừng lúc này con quái vật nhỏ đã tỉnh rồi... đang nghe lén chúng ta nói chuyện đấy! Tôi cảm thấy nó chắc chắn sẽ không tự leo ra khỏi hốc cây kia.” Đại Quân gật gù đắc ý.



Viên Mục Dã đi đến gần gốc lê, cẩn thận lắng nghe, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi nghe thấy tiếng hít thở đều đều chắc nó vẫn đang ngủ, thật ra để nó tự ra cũng không phải không có cách, chỉ là sau khi nó ra thì chúng ta dùng thứ gì để bắt nó đây?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Đoàn Phong nói: “Cậu nói trước xem làm sao để nó đi ra?”



Viên Mục Dã cười: “Rất đơn giản, chúng ta đốt một đống lửa cạnh cây lê, không cần lớn chỉ cần nhiều khói là được... Tôi vừa nhìn kĩ rồi, bên dưới cây lê này không phải là kín hoàn toàn không có kẽ hở, nên khói có thể chui vào trong được, con quái vật nhỏ này thấy khói nhất định sẽ nghĩ chúng ta định thiêu chết nó, đến lúc đó nó sẽ tự mình chui từ bên trong ra.”



Đoàn Phong ngẩng đầu nhìn tán cây nói: “Sau khi con quái vật nhỏ này chui ra ngoài không thể để nó chạy lên tán cây được, nhất định phải bắt được nó ngay khi nó vừa chui ra khỏi hốc cây!”



Đại Quân gật đầu nói: “Chuyện này dễ thôi, chỉ cần hai người trong chúng ta lên trên, một người cầm áo khoác canh giữ ở đầu hốc cây, khi con quái vật đó chui ra thì dùng áo khoác bọc nó lại, tránh bị nó cắn đạp lung tung!”



Cuối cùng việc này vẫn do Đoàn Phong và Viên Mục Dã làm, vì chỉ có hai người bọn họ là không bị con quái vật nhỏ kia khống chế... Sau khi Viên Mục Dã leo lên trên cây thì nhìn thấy một hốc cây tối om, bên trong thỉnh thoảng có làn gió ấm mang theo mùi vị thối rữa thoảng qua.



Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, đây là mùi của hai con quái vật to đang phân hủy, mà con quái vật nhỏ này vì không muốn rời xa chúng cho nên vẫn ngủ cùng một chỗ với hai cái xác kia, trong mắt nó như vậy mới cảm thấy an toàn.

Lúc này Đoàn Phong dùng tay ra hiệu với Viên Mục Dã, nói cho cậu biết con quái vật nhỏ đang nằm ở phía bắc của hốc cây, Viên Mục Dã gật nhẹ, sau đó từ từ mở chiếc áo trong tay ra...



Lúc này dưới gốc cây, Đại Quân đã bắt đầu châm lửa, bọn họ cố ý tìm mấy cành cây còn tươi và lá khô, không bao lâu sau khói đã nồng nặc.



Kết quả, bọn họ chỉ muốn hun khói cho con quái vật nhỏ kia chạy ra, mà quên mất một chuyện khác, đó chính là khói bay rất rộng, khi Trương Khai và Đại Quân châm lửa hun con quái vật nhỏ, thì cũng đồng thời hun luôn cả Đoàn Phong và Viên Mục Dã.



Nhưng đã đến lúc này rồi bọn họ chỉ có thể cắn răng chảy nước mắt chịu đựng. Nhưng bởi vì hơi khói trong hốc cây ngày càng nồng nặc nên đến cuối cùng Viên Mục Dã và Đoàn Phong gần như không nhìn thấy thứ gì nữa, chỉ có thể phán đoán tình hình bên trong hốc cây bằng thính lực...



Họ nghe thấy tiếng con quái vật nhỏ bị khói làm cho tỉnh lại, nó ho khan hai lần rồi phát ra tiếng kêu giống như con cừu nhỏ, có lẽ khi vừa tỉnh lại thấy nguy hiểm nó đã gọi hai con quái vật lớn theo bản năng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom