Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 436 - Chương 436 BẬC THANG ĐÁ
Chương 436 BẬC THANG ĐÁ
Có điều lần du hành đến thôn Cống Ương này của Viên Mục Dã cũng không phải vô ích, cậu đã biết lối đi tới chỗ bậc thang đá ở bên vách núi, địa hình đỉnh Lạc Hà cũng không khác nhiều so với năm đó, điểm khác biệt duy nhất chính là chênh lệch độ cao của vách núi.
“Cậu nói là một bên của đỉnh Lạc Hà có bậc thang đá?” Đoàn Phong ngạc nhiên.
Viên Mục Dã gật đầu: “Nếu trận động đất năm đó không phá hủy nó, thì có lẽ chúng ta có thể đi theo nó lên đỉnh, như vậy sẽ tiết kiện được một nửa lộ trình.”
Đoàn Phong có hơi lo lắng: “Dù sao cũng đã mấy chục năm trôi qua rồi, lại thêm nơi này đã từng trải qua động đất... Cho dù thang đá vẫn còn cũng chưa chắc đã chịu nổi trọng lượng của chúng ta.”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ: “Đợi đến sáng ra đó xem sao, bậc thang đá đó nhìn khá chắc chắn, người dân thôn Cống Ương cả trăm năm đều đi lại trên đó, chỉ cần đỉnh Lạc Hà không chịu tác động gì quá lớn, thì hẳn bậc thang đá vẫn còn ở đó...”
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã dẫn Đoàn Phong dựa theo trí nhớ của mình đi đến chỗ bậc thang đá... có điều nơi này đã bị dây leo bao phủ nên bọn họ không nhìn thấy các bậc thang.
May mà mắt Viên Mục Dã tinh, cuối cùng cậu cũng nhìn ra được bậc thang đá ẩn sau đám dây leo chằng chịt kia, có điều bậc thang đá này hơi khác biệt so với dự đoán của bọn họ, nó không nối tiếp với mặt đất mà bị cách lên trên khoảng hai mươi mét...
“Xem ra địa thế của chỗ này năm đó khá thấp, chúng ta cũng không thể bay lên hai mươi mét được nhỉ?” Viên Mục Dã thất vọng nói.
Đoàn Phong đi đến gần quan sát, anh ta giật giật thử đám dây leo bám vào vách đá dựng đứng kia: “Cũng không phải không có cách, chúng ta thử bám vào những dây leo này leo lên xem, tuy trông những loại dây leo này không chắc chắn, nhưng nếu chúng quấn lại với nhau thì có thể chịu được trọng lượng của một người đấy...”
Đoàn Phong nói xong định túm một đám dây rồi leo lên, Viên Mục Dã vội cản lại: “Chân anh không được, để tôi lên trước, sau đó tôi sẽ nghĩ cách kéo anh lên!”
Không ngờ Đoàn Phong lại hừ một tiếng: “Tôi không được? Vậy tôi muốn để cậu xem tôi có được hay không nhé!”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nhìn Đoàn Phong, không ngờ anh ta nhiều tuổi như vậy rồi mà còn hiếu thắng đến thế, cậu đành đứng dưới hướng dẫn hướng leo cho anh ta.
Viên Mục Dã nhìn ra một điểm, mặc dù chân trái của Đoàn Phong vẫn chưa dùng hết sức được, nhưng anh ta đã quen với việc nắm bắt mọi thứ trong tay cho nên vẫn muốn mình leo lên trước xem xét tình hình, cho nên Viên Mục Dã cũng không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, Đoàn Phong đắc ý đứng bên trên và bảo: “Lên đây đi, nhớ kĩ phải túm một nắm dây leo vào với nhau, chân cũng phải dùng sức không được dồn hết sức nặng lên cánh tay!”
Viên Mục Dã ra hiệu OK với anh ta, sau đó trèo lên theo đường mà Đoàn Phong đã trèo, kết quả khi cậu leo lên đến chỗ Đoàn Phong thì phát hiện chỗ đầu bậc thang đá mặc dù bị dây leo bao phủ nhưng bên trong tạo thành một không gian hình mái vòm không quá cao...
Đoàn Phong chui vào trước, anh ta ngạc nhiên thốt lên: “Má ơi, trong này như một động tự nhiên ấy!”
Viên Mục Dã thấy lạ, cũng vội vàng chui vào theo, cậu nhìn thấy một không gian mặc dù không quá rộng, nhưng vẫn đủ cho bọn họ bám vào bậc thang đá để leo lên. Ở đây có một điểm rất lạ, đáng lẽ ở những vách đá lâu ngày không có người qua lại thường phải phủ kín rêu xanh mới đúng, nhưng những bậc thang đá này chỉ có chút ít rêu ở những góc cạnh, chắc là có thứ gì đó thường xuyên di chuyển qua đây.
“Nhìn độ cao của con đường này hẳn là do những con quái vật trên đỉnh Lạc Hà dùng, hơn nữa, những dây leo này cũng có dấu vết bị tác động, chắc là dùng để bảo vệ con quái vật nhỏ khi đi ra sẽ không bị rơi xuống...” Đoàn Phong vừa đi vừa nói.
Viên Mục Dã gật đầu: “Những con quái vật này có thói quen di chuyển bằng tứ chi, bọn chúng di chuyển ở đây sẽ dễ dàng hơn nhiều so với con người.”
Đoàn Phong cười: “Không sao, chúng ta có thể thử đi bằng tứ chi xem có nhanh được như vậy không...”
Mặc dù cả hành trình sau đó hai người đều dùng cả chân lẫn tay để bò lên, nhưng việc này so với lúc Viên Mục Dã bò xuống thì dễ dàng hơn nhiều... ít nhất cũng không phải lo sẽ bị rơi xuống bất cứ lúc nào.
Khi Viên Mục Dã và Đoàn Phong quay lại được đỉnh Lạc Hà, trông hai người khá chật vật... Trên người Đoàn Phong chỉ còn ít quần áo chật, còn Viên Mục Dã chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng.
Nguồn : Vietwriter.vn
Kết quả, bọn họ trèo lên không bao lâu thì nghe thấy tiếng gọi cách đó không xa: “Đội trưởng Đoàn! Anh Viên! Hai người ở đây à?”
Viên Mục Dã và Đoàn Phong quay ra nhìn nhau, cả hai cùng cười khổ rồi ngồi bệt xuống đất, chờ nhân viên cứu hộ chậm chạp đi đến... Đợi đến khi Đại Quân và Trương Khai tìm thấy Viên Mục Dã và Đoàn Phong, họ đều hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột của hai người.
“Viên, anh và đội trưởng Đoàn chui từ đâu ra thế? Rõ ràng chúng tôi đã tìm kiếm nơi này rất nhiều lần rồi!” Trương Khai kinh ngạc nói.
Viên Mục Dã cười bảo: “Nếu như tôi nói chúng tôi bò từ dưới lên cậu có tin không?”
Trương Khai lắc đầu: “Nếu bảo các anh rơi từ đây xuống thì tôi tin, nhưng nếu nói là bò từ dưới lên thì tôi không tin nổi, đây là vách đá dựng đứng... Trừ phi hai người biết bay, nếu không làm sao bò lên đây được?”
Đại Quân cũng hùa vào: “Đúng thế, người bình thường làm sao có thể leo từ dưới đó lên đây được? Nhưng bây giờ anh lại thấy tò mò về việc vì sao hai cậu rơi xuống đó hơn!”
Đoàn Phong thở dài, nói: “Tóm lại chuyện dài lắm!”
Sau đó anh ta dẫn theo mấy người Trương Khai và Đại Quân đến chỗ bậc thang đá bí ẩn kia, dùng tay vạch đám dây leo chằng chịt ra và nói: “Chúng tôi tìm được một con đường màu xanh!”
Hoắc Nhiễm nhìn thấy bậc thang đá bị bao phủ bởi dây leo thì vội lấy điện thoại di động ra chụp, nếu không phải Viên Mục Dã ngăn lại thì cậu ta và Tằng Nam Nam đã chui xuống rồi... Đến tận khi Đoàn Phong nói dưới đó có một xác người thì Hoắc Nhiễm mới từ bỏ ý định này.
Sau đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong mới biết, thật ra ngay khi mấy người Đại Quân phát hiện bị mất liên lạc với bọn họ thì đã nhanh chóng quay lại ngay trong đêm, đồng thời còn liên hệ với trực thăng cấp cứu. Sau khi nói rõ tình hình, vì muốn nhanh chóng tìm được bọn họ, tất cả đã chia thành hai đường.
Người số 54 không tin Đoàn Phong và Viên Mục Dã sẽ tự sát giống những du khách khác, cho nên chọn cách quay lại đường cũ để tìm kiếm, còn một đội cứu hộ thì đi thẳng xuống đáy vực tìm, có lẽ họ còn chưa đi đến nơi...
Có điều lần du hành đến thôn Cống Ương này của Viên Mục Dã cũng không phải vô ích, cậu đã biết lối đi tới chỗ bậc thang đá ở bên vách núi, địa hình đỉnh Lạc Hà cũng không khác nhiều so với năm đó, điểm khác biệt duy nhất chính là chênh lệch độ cao của vách núi.
“Cậu nói là một bên của đỉnh Lạc Hà có bậc thang đá?” Đoàn Phong ngạc nhiên.
Viên Mục Dã gật đầu: “Nếu trận động đất năm đó không phá hủy nó, thì có lẽ chúng ta có thể đi theo nó lên đỉnh, như vậy sẽ tiết kiện được một nửa lộ trình.”
Đoàn Phong có hơi lo lắng: “Dù sao cũng đã mấy chục năm trôi qua rồi, lại thêm nơi này đã từng trải qua động đất... Cho dù thang đá vẫn còn cũng chưa chắc đã chịu nổi trọng lượng của chúng ta.”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ: “Đợi đến sáng ra đó xem sao, bậc thang đá đó nhìn khá chắc chắn, người dân thôn Cống Ương cả trăm năm đều đi lại trên đó, chỉ cần đỉnh Lạc Hà không chịu tác động gì quá lớn, thì hẳn bậc thang đá vẫn còn ở đó...”
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã dẫn Đoàn Phong dựa theo trí nhớ của mình đi đến chỗ bậc thang đá... có điều nơi này đã bị dây leo bao phủ nên bọn họ không nhìn thấy các bậc thang.
May mà mắt Viên Mục Dã tinh, cuối cùng cậu cũng nhìn ra được bậc thang đá ẩn sau đám dây leo chằng chịt kia, có điều bậc thang đá này hơi khác biệt so với dự đoán của bọn họ, nó không nối tiếp với mặt đất mà bị cách lên trên khoảng hai mươi mét...
“Xem ra địa thế của chỗ này năm đó khá thấp, chúng ta cũng không thể bay lên hai mươi mét được nhỉ?” Viên Mục Dã thất vọng nói.
Đoàn Phong đi đến gần quan sát, anh ta giật giật thử đám dây leo bám vào vách đá dựng đứng kia: “Cũng không phải không có cách, chúng ta thử bám vào những dây leo này leo lên xem, tuy trông những loại dây leo này không chắc chắn, nhưng nếu chúng quấn lại với nhau thì có thể chịu được trọng lượng của một người đấy...”
Đoàn Phong nói xong định túm một đám dây rồi leo lên, Viên Mục Dã vội cản lại: “Chân anh không được, để tôi lên trước, sau đó tôi sẽ nghĩ cách kéo anh lên!”
Không ngờ Đoàn Phong lại hừ một tiếng: “Tôi không được? Vậy tôi muốn để cậu xem tôi có được hay không nhé!”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nhìn Đoàn Phong, không ngờ anh ta nhiều tuổi như vậy rồi mà còn hiếu thắng đến thế, cậu đành đứng dưới hướng dẫn hướng leo cho anh ta.
Viên Mục Dã nhìn ra một điểm, mặc dù chân trái của Đoàn Phong vẫn chưa dùng hết sức được, nhưng anh ta đã quen với việc nắm bắt mọi thứ trong tay cho nên vẫn muốn mình leo lên trước xem xét tình hình, cho nên Viên Mục Dã cũng không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, Đoàn Phong đắc ý đứng bên trên và bảo: “Lên đây đi, nhớ kĩ phải túm một nắm dây leo vào với nhau, chân cũng phải dùng sức không được dồn hết sức nặng lên cánh tay!”
Viên Mục Dã ra hiệu OK với anh ta, sau đó trèo lên theo đường mà Đoàn Phong đã trèo, kết quả khi cậu leo lên đến chỗ Đoàn Phong thì phát hiện chỗ đầu bậc thang đá mặc dù bị dây leo bao phủ nhưng bên trong tạo thành một không gian hình mái vòm không quá cao...
Đoàn Phong chui vào trước, anh ta ngạc nhiên thốt lên: “Má ơi, trong này như một động tự nhiên ấy!”
Viên Mục Dã thấy lạ, cũng vội vàng chui vào theo, cậu nhìn thấy một không gian mặc dù không quá rộng, nhưng vẫn đủ cho bọn họ bám vào bậc thang đá để leo lên. Ở đây có một điểm rất lạ, đáng lẽ ở những vách đá lâu ngày không có người qua lại thường phải phủ kín rêu xanh mới đúng, nhưng những bậc thang đá này chỉ có chút ít rêu ở những góc cạnh, chắc là có thứ gì đó thường xuyên di chuyển qua đây.
“Nhìn độ cao của con đường này hẳn là do những con quái vật trên đỉnh Lạc Hà dùng, hơn nữa, những dây leo này cũng có dấu vết bị tác động, chắc là dùng để bảo vệ con quái vật nhỏ khi đi ra sẽ không bị rơi xuống...” Đoàn Phong vừa đi vừa nói.
Viên Mục Dã gật đầu: “Những con quái vật này có thói quen di chuyển bằng tứ chi, bọn chúng di chuyển ở đây sẽ dễ dàng hơn nhiều so với con người.”
Đoàn Phong cười: “Không sao, chúng ta có thể thử đi bằng tứ chi xem có nhanh được như vậy không...”
Mặc dù cả hành trình sau đó hai người đều dùng cả chân lẫn tay để bò lên, nhưng việc này so với lúc Viên Mục Dã bò xuống thì dễ dàng hơn nhiều... ít nhất cũng không phải lo sẽ bị rơi xuống bất cứ lúc nào.
Khi Viên Mục Dã và Đoàn Phong quay lại được đỉnh Lạc Hà, trông hai người khá chật vật... Trên người Đoàn Phong chỉ còn ít quần áo chật, còn Viên Mục Dã chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng.
Nguồn : Vietwriter.vn
Kết quả, bọn họ trèo lên không bao lâu thì nghe thấy tiếng gọi cách đó không xa: “Đội trưởng Đoàn! Anh Viên! Hai người ở đây à?”
Viên Mục Dã và Đoàn Phong quay ra nhìn nhau, cả hai cùng cười khổ rồi ngồi bệt xuống đất, chờ nhân viên cứu hộ chậm chạp đi đến... Đợi đến khi Đại Quân và Trương Khai tìm thấy Viên Mục Dã và Đoàn Phong, họ đều hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột của hai người.
“Viên, anh và đội trưởng Đoàn chui từ đâu ra thế? Rõ ràng chúng tôi đã tìm kiếm nơi này rất nhiều lần rồi!” Trương Khai kinh ngạc nói.
Viên Mục Dã cười bảo: “Nếu như tôi nói chúng tôi bò từ dưới lên cậu có tin không?”
Trương Khai lắc đầu: “Nếu bảo các anh rơi từ đây xuống thì tôi tin, nhưng nếu nói là bò từ dưới lên thì tôi không tin nổi, đây là vách đá dựng đứng... Trừ phi hai người biết bay, nếu không làm sao bò lên đây được?”
Đại Quân cũng hùa vào: “Đúng thế, người bình thường làm sao có thể leo từ dưới đó lên đây được? Nhưng bây giờ anh lại thấy tò mò về việc vì sao hai cậu rơi xuống đó hơn!”
Đoàn Phong thở dài, nói: “Tóm lại chuyện dài lắm!”
Sau đó anh ta dẫn theo mấy người Trương Khai và Đại Quân đến chỗ bậc thang đá bí ẩn kia, dùng tay vạch đám dây leo chằng chịt ra và nói: “Chúng tôi tìm được một con đường màu xanh!”
Hoắc Nhiễm nhìn thấy bậc thang đá bị bao phủ bởi dây leo thì vội lấy điện thoại di động ra chụp, nếu không phải Viên Mục Dã ngăn lại thì cậu ta và Tằng Nam Nam đã chui xuống rồi... Đến tận khi Đoàn Phong nói dưới đó có một xác người thì Hoắc Nhiễm mới từ bỏ ý định này.
Sau đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong mới biết, thật ra ngay khi mấy người Đại Quân phát hiện bị mất liên lạc với bọn họ thì đã nhanh chóng quay lại ngay trong đêm, đồng thời còn liên hệ với trực thăng cấp cứu. Sau khi nói rõ tình hình, vì muốn nhanh chóng tìm được bọn họ, tất cả đã chia thành hai đường.
Người số 54 không tin Đoàn Phong và Viên Mục Dã sẽ tự sát giống những du khách khác, cho nên chọn cách quay lại đường cũ để tìm kiếm, còn một đội cứu hộ thì đi thẳng xuống đáy vực tìm, có lẽ họ còn chưa đi đến nơi...
Bình luận facebook