Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439 - Chương 439 BẮT SỐNG
Chương 439 BẮT SỐNG
Có lẽ sau khi gọi hai tiếng, con quái vật nhỏ mới nhớ ra cha mẹ nó đã chết, thế là nó đành phải bám vào vách trong của hốc cây leo lên... Con quái vật nhỏ bò đến gần, Đoàn Phong từ từ giơ áo trong tay ra, sau đó thì thầm: “Đến rồi!”
Giọng Đoàn Phong khi nói đến âm tiết cuối cùng thì đè xuống, một thứ da màu xám có chút lông tơ chui ra ngoài, vì nó mới chỉ lộ lên mỗi cái đầu, cho nên Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều không hành động hấp tấp, bọn họ nhất định phải chờ con quái vật nhỏ bò hẳn ra ngoài mới ra tay...
Có lẽ con quái vật nhỏ này bị khói hun đến mức hai mắt giàn giụa nước mắt nên không phát hiện ra có hai người ngồi trên cây, kết quả khi nó vừa rút chân ra khỏi hốc cây thì cảm giác có thứ gì đó phủ lên đầu, lúc này nó muốn chạy thì đã muộn.
Người ra tay trước là Đoàn Phong, tính cách của anh ta nóng nảy hơn nhiều so với Viên Mục Dã, anh ta phủ áo lên nửa người trên của con quái vật nhỏ, còn Viên Mục Dã thì dùng áo trong tay bọc hai cái chân nhỏ không ngừng đạp loạn của nó.
Biến cố xuất hiện bất ngờ khiến con quái vật nhỏ vô cùng sợ hãi, nó không ngừng giãy giụa kịch liệt, nhưng bị hai người đàn ông to khỏe giữ chặt nên không thể động đậy....
Đoàn Phong vốn không muốn bắt sống con quái vật nhỏ này, nên ra tay cũng không nương nhẹ, mỗi lần anh ta thấy con quái vật nhỏ giãy giụa, tay lại dùng thêm lực, Viên Mục Dã thấy thế sợ hãi kêu lên: “Anh đừng có bóp chết nó đấy!”
Nghe Viên Mục Dã nói vậy, lực tay của Đoàn Phong mới dần thả lỏng, mà lúc này con quái vật nhỏ dường như cũng biết mình giãy giụa thế nào cũng vô ích, nên toàn thân vô lực, không lộn xộn nữa. Viên Mục Dã nhanh chóng lấy ba lô màu đen ra, nhét cả con quái vật và đống áo vào trong ba lô...
Lúc Viên Mục Dã và Đoàn Phong trèo từ trên cây lê xuống, con quái vật nhỏ trong ba lô đã không còn cựa quậy nữa, để ngăn nó chạy trốn, Đoàn Phong còn bỏ hết đồ trong ba lô của Hoắc Nhiễm ra, ấn cả nó và cái ba lô đen vào trong đó.
Đường xuống núi sau đó vô cùng thuận lợi, còn tiến sĩ Lâm “đang nóng lòng chờ đón con quái vật” thì đã mang người đến chỗ quản lý của khu thắng cảnh đứng chờ, đoàn đón tiếp hùng hậu, long trọng đến mức khiến người số 54 cạn lời.
“Mẹ, tốc độ này của lão Lâm... Sao trước giờ chưa từng thấy anh ta nhiệt tình tiếp đón chúng ta như thế nhỉ?” Trương Khai phàn nàn.
Đoàn Phong hừ lạnh: “Cậu tự xem lại mình đi, còn đi tranh sủng với một con quái vật! Lão Lâm tiếp đón cậu long trọng như thế làm cái gì? Không phẫu thuật cũng không làm tiêu bản được!”
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng Viên Mục Dã có cảm giác sau khi Đoàn Phong nói xong câu đó, ba lô sau lưng cậu rõ ràng động đậy, xem ra con quái vật nhỏ này có thể hiểu tiếng người...
Chuyện này cuối cùng được kết luận là “Tự sát lây nhiễm”, cũng chính vì sự kiện này đã thu hút rất nhiều du khách có khuynh hướng tự sát nghe danh mà đến.
Mặc dù người số 54 biết lời giải thích này có phần gượng ép nhưng dù sao sau này sẽ không còn chuyện tương tự như thế xảy ra nữa, nên cho dù lý do có khiên cưỡng thế nào cũng không ai có thể chứng minh nó không phải sự thật.
Khi lão Lâm được tận mắt nhìn thấy con quái vật nhỏ, anh ta chỉ hận không thể ôm hôn nó, anh ta líu cả lưỡi, nói: “Đây là sinh vật đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy đấy!”
Người số 54 nghe câu này xong đều có biểu cảm buồn nôn, Đoàn Phong nhìn mặt con quái vật nhỏ nhăn nheo như một lão già, toàn thân có mấy cọng lông lơ thơ, còn cả làn da xám xanh như chuột kia nữa... Thực sự không nhịn được chửi bậy: “Lão Lâm, anh nói thứ này đẹp á? Mắt anh mù rồi à? Người số 54 chúng tôi có ai mà không đẹp hơn nó?”
Tiến sĩ Lâm hừ một tiếng: “Cậu thì biết cái gì? Tôi đây là thấy nét đẹp của nó từ góc độ khoa học, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sinh vật thần kỳ như vậy, mà quan trọng nhất chính là... nó vẫn còn sống!”
Đoàn Phong thấy anh ta hưng phấn cứ như thể vừa trúng số độc đắc thì chán nản lắc đầu: “Cứ như chưa từng ra ngoài va chạm xã hội vậy...”
Ngày thứ hai sau khi người số 54 quay lại nhà khách của khu thắng cảnh thì đội cứu hộ lên núi cùng Đại Quân đã đưa thi thể Trần Bình quay về, về việc thi thể Trần Bình không mặc quần áo... Được giải thích rằng anh ta đã tự mình cởi ra, ngụ ý người muốn tự sát sẽ không muốn mang theo bất cứ sự ràng buộc nào của cuộc sống này nữa.
Đối với lời giải thích ấy, Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều cảm thấy buồn cười, bởi vì những thứ “ràng buộc” Trần Bình đều đã bị Đoàn Phong ném vào trong thùng rác của nhà khách ở khu thắng cảnh rồi...
Vì phải mang theo con quái vật nhỏ kia, cho nên người số 54 và tiến sĩ Lâm không đi cùng nhau, tiến sĩ Lâm và đội nghiên cứu khoa học của anh ta đưa con quái vật nhỏ lái xe đi trước. Anh ta đặt con quái vật nhỏ vào một hộp thủy tinh được chế tạo đặc biệt, như vậy sẽ tránh được việc người nhìn thấy nó bị nó điều khiển trí óc.
Còn nhóm Viên Mục Dã thì đến thế nào về thế ấy... Vì trong xe của lão Lâm đã được chia chỗ riêng cho từng người, không thừa chỗ cho họ ngồi.
Hôm bọn họ rời đi, Lâu Ngọc Sơn đưa bọn họ ra sân bay, anh ta cảm thấy rất có lỗi vì hành động của A Mộc, anh ta không thể ngờ người bạn chơi với mình từ nhỏ lại trở thành người như vậy... Vietwriter.vn
Về phần tội ác của A Mộc, lúc trước Đoàn Phong nói gì, cậu ta bị nhận nguyên như vậy, chắc cậu ta cũng nhận ra “Thần” mà mình thờ phụng đã tiêu vong, cho nên từ nay về sau cậu ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Vài ngày sau, Viên Mục Dã và Đoàn Phong lái xe đến quê của người duy nhất còn sống sau khi nhảy núi tự sát, Từ Lỗi, vì người này sống ở xa chưa biết chuyện đã xảy ra, cho nên bọn họ muốn đến gặp anh ta, cũng coi như cho anh ta một sự giải thoát.
Sau khi gặp người nhà Từ Lỗi, Đoàn Phong nói dối rằng hai người họ là bạn cũ của Từ Lỗi, nghe nói anh ta gặp chút chuyện nên muốn đến thăm, lần này nhân tiện bọn họ đến đây công tác, bèn dành chút thời gian đến xem tình hình của Từ Lỗi.
Sau khi Từ Lỗi xảy ra chuyện, những bạn bè đồng nghiệp trước đó bày tỏ sự thông cảm cũng đã không còn xuất hiện nữa, cho nên sự xuất hiện cả Đoàn Phong và Viên Mục Dã khiến cha mẹ Từ Lỗi rất vui mừng.
“Tình hình của Tiểu Lỗi bây giờ lúc tốt lúc xấu, vợ nó tháng trước đã nộp đơn ly hôn ra tòa... Bây giờ Tiểu Lỗi thành như vậy, chúng tôi cũng không muốn làm khổ nó, ly hôn thì ly hôn!” Mẹ Từ Lỗi đau đớn nói.
Viên Mục Dã an ủi bà ấy: “Cô à, cô đừng lo, cháu tin là Từ Lỗi nhất định sẽ khỏe lại thôi, tình trạng của anh ấy bây giờ chỉ là tạm thời, chờ sau khi anh ấy hồi phục, hai người cứ thuận theo ý anh ấy, chỉ cần anh ấy vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”
Có lẽ sau khi gọi hai tiếng, con quái vật nhỏ mới nhớ ra cha mẹ nó đã chết, thế là nó đành phải bám vào vách trong của hốc cây leo lên... Con quái vật nhỏ bò đến gần, Đoàn Phong từ từ giơ áo trong tay ra, sau đó thì thầm: “Đến rồi!”
Giọng Đoàn Phong khi nói đến âm tiết cuối cùng thì đè xuống, một thứ da màu xám có chút lông tơ chui ra ngoài, vì nó mới chỉ lộ lên mỗi cái đầu, cho nên Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều không hành động hấp tấp, bọn họ nhất định phải chờ con quái vật nhỏ bò hẳn ra ngoài mới ra tay...
Có lẽ con quái vật nhỏ này bị khói hun đến mức hai mắt giàn giụa nước mắt nên không phát hiện ra có hai người ngồi trên cây, kết quả khi nó vừa rút chân ra khỏi hốc cây thì cảm giác có thứ gì đó phủ lên đầu, lúc này nó muốn chạy thì đã muộn.
Người ra tay trước là Đoàn Phong, tính cách của anh ta nóng nảy hơn nhiều so với Viên Mục Dã, anh ta phủ áo lên nửa người trên của con quái vật nhỏ, còn Viên Mục Dã thì dùng áo trong tay bọc hai cái chân nhỏ không ngừng đạp loạn của nó.
Biến cố xuất hiện bất ngờ khiến con quái vật nhỏ vô cùng sợ hãi, nó không ngừng giãy giụa kịch liệt, nhưng bị hai người đàn ông to khỏe giữ chặt nên không thể động đậy....
Đoàn Phong vốn không muốn bắt sống con quái vật nhỏ này, nên ra tay cũng không nương nhẹ, mỗi lần anh ta thấy con quái vật nhỏ giãy giụa, tay lại dùng thêm lực, Viên Mục Dã thấy thế sợ hãi kêu lên: “Anh đừng có bóp chết nó đấy!”
Nghe Viên Mục Dã nói vậy, lực tay của Đoàn Phong mới dần thả lỏng, mà lúc này con quái vật nhỏ dường như cũng biết mình giãy giụa thế nào cũng vô ích, nên toàn thân vô lực, không lộn xộn nữa. Viên Mục Dã nhanh chóng lấy ba lô màu đen ra, nhét cả con quái vật và đống áo vào trong ba lô...
Lúc Viên Mục Dã và Đoàn Phong trèo từ trên cây lê xuống, con quái vật nhỏ trong ba lô đã không còn cựa quậy nữa, để ngăn nó chạy trốn, Đoàn Phong còn bỏ hết đồ trong ba lô của Hoắc Nhiễm ra, ấn cả nó và cái ba lô đen vào trong đó.
Đường xuống núi sau đó vô cùng thuận lợi, còn tiến sĩ Lâm “đang nóng lòng chờ đón con quái vật” thì đã mang người đến chỗ quản lý của khu thắng cảnh đứng chờ, đoàn đón tiếp hùng hậu, long trọng đến mức khiến người số 54 cạn lời.
“Mẹ, tốc độ này của lão Lâm... Sao trước giờ chưa từng thấy anh ta nhiệt tình tiếp đón chúng ta như thế nhỉ?” Trương Khai phàn nàn.
Đoàn Phong hừ lạnh: “Cậu tự xem lại mình đi, còn đi tranh sủng với một con quái vật! Lão Lâm tiếp đón cậu long trọng như thế làm cái gì? Không phẫu thuật cũng không làm tiêu bản được!”
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng Viên Mục Dã có cảm giác sau khi Đoàn Phong nói xong câu đó, ba lô sau lưng cậu rõ ràng động đậy, xem ra con quái vật nhỏ này có thể hiểu tiếng người...
Chuyện này cuối cùng được kết luận là “Tự sát lây nhiễm”, cũng chính vì sự kiện này đã thu hút rất nhiều du khách có khuynh hướng tự sát nghe danh mà đến.
Mặc dù người số 54 biết lời giải thích này có phần gượng ép nhưng dù sao sau này sẽ không còn chuyện tương tự như thế xảy ra nữa, nên cho dù lý do có khiên cưỡng thế nào cũng không ai có thể chứng minh nó không phải sự thật.
Khi lão Lâm được tận mắt nhìn thấy con quái vật nhỏ, anh ta chỉ hận không thể ôm hôn nó, anh ta líu cả lưỡi, nói: “Đây là sinh vật đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy đấy!”
Người số 54 nghe câu này xong đều có biểu cảm buồn nôn, Đoàn Phong nhìn mặt con quái vật nhỏ nhăn nheo như một lão già, toàn thân có mấy cọng lông lơ thơ, còn cả làn da xám xanh như chuột kia nữa... Thực sự không nhịn được chửi bậy: “Lão Lâm, anh nói thứ này đẹp á? Mắt anh mù rồi à? Người số 54 chúng tôi có ai mà không đẹp hơn nó?”
Tiến sĩ Lâm hừ một tiếng: “Cậu thì biết cái gì? Tôi đây là thấy nét đẹp của nó từ góc độ khoa học, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sinh vật thần kỳ như vậy, mà quan trọng nhất chính là... nó vẫn còn sống!”
Đoàn Phong thấy anh ta hưng phấn cứ như thể vừa trúng số độc đắc thì chán nản lắc đầu: “Cứ như chưa từng ra ngoài va chạm xã hội vậy...”
Ngày thứ hai sau khi người số 54 quay lại nhà khách của khu thắng cảnh thì đội cứu hộ lên núi cùng Đại Quân đã đưa thi thể Trần Bình quay về, về việc thi thể Trần Bình không mặc quần áo... Được giải thích rằng anh ta đã tự mình cởi ra, ngụ ý người muốn tự sát sẽ không muốn mang theo bất cứ sự ràng buộc nào của cuộc sống này nữa.
Đối với lời giải thích ấy, Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều cảm thấy buồn cười, bởi vì những thứ “ràng buộc” Trần Bình đều đã bị Đoàn Phong ném vào trong thùng rác của nhà khách ở khu thắng cảnh rồi...
Vì phải mang theo con quái vật nhỏ kia, cho nên người số 54 và tiến sĩ Lâm không đi cùng nhau, tiến sĩ Lâm và đội nghiên cứu khoa học của anh ta đưa con quái vật nhỏ lái xe đi trước. Anh ta đặt con quái vật nhỏ vào một hộp thủy tinh được chế tạo đặc biệt, như vậy sẽ tránh được việc người nhìn thấy nó bị nó điều khiển trí óc.
Còn nhóm Viên Mục Dã thì đến thế nào về thế ấy... Vì trong xe của lão Lâm đã được chia chỗ riêng cho từng người, không thừa chỗ cho họ ngồi.
Hôm bọn họ rời đi, Lâu Ngọc Sơn đưa bọn họ ra sân bay, anh ta cảm thấy rất có lỗi vì hành động của A Mộc, anh ta không thể ngờ người bạn chơi với mình từ nhỏ lại trở thành người như vậy... Vietwriter.vn
Về phần tội ác của A Mộc, lúc trước Đoàn Phong nói gì, cậu ta bị nhận nguyên như vậy, chắc cậu ta cũng nhận ra “Thần” mà mình thờ phụng đã tiêu vong, cho nên từ nay về sau cậu ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Vài ngày sau, Viên Mục Dã và Đoàn Phong lái xe đến quê của người duy nhất còn sống sau khi nhảy núi tự sát, Từ Lỗi, vì người này sống ở xa chưa biết chuyện đã xảy ra, cho nên bọn họ muốn đến gặp anh ta, cũng coi như cho anh ta một sự giải thoát.
Sau khi gặp người nhà Từ Lỗi, Đoàn Phong nói dối rằng hai người họ là bạn cũ của Từ Lỗi, nghe nói anh ta gặp chút chuyện nên muốn đến thăm, lần này nhân tiện bọn họ đến đây công tác, bèn dành chút thời gian đến xem tình hình của Từ Lỗi.
Sau khi Từ Lỗi xảy ra chuyện, những bạn bè đồng nghiệp trước đó bày tỏ sự thông cảm cũng đã không còn xuất hiện nữa, cho nên sự xuất hiện cả Đoàn Phong và Viên Mục Dã khiến cha mẹ Từ Lỗi rất vui mừng.
“Tình hình của Tiểu Lỗi bây giờ lúc tốt lúc xấu, vợ nó tháng trước đã nộp đơn ly hôn ra tòa... Bây giờ Tiểu Lỗi thành như vậy, chúng tôi cũng không muốn làm khổ nó, ly hôn thì ly hôn!” Mẹ Từ Lỗi đau đớn nói.
Viên Mục Dã an ủi bà ấy: “Cô à, cô đừng lo, cháu tin là Từ Lỗi nhất định sẽ khỏe lại thôi, tình trạng của anh ấy bây giờ chỉ là tạm thời, chờ sau khi anh ấy hồi phục, hai người cứ thuận theo ý anh ấy, chỉ cần anh ấy vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”
Bình luận facebook