• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 441 - Chương 441 TỨ CỐ VÔ THÂN

Chương 441 TỨ CỐ VÔ THÂN

Viên Mục Dã không có hứng thú với những chuyện này, bởi vì ngay đêm cậu quay trở lại thủ đô đã nhận được điện thoại của Từ Lệ, anh ta nói là vớt được một bộ hài cốt ở khu vực biển nơi Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện, cảnh sát tìm thấy điện thoại của Diệp Dĩ Nguy trong quần áo thi thể...



Viên Mục Dã cùng Từ Lệ chạy xe ngay trong đêm đến cục cảnh sát địa phương, khi hai người họ đến nơi, cảnh sát Triệu phụ trách vụ án đã chờ sẵn ở cổng... Dù sao khi đó Diệp Dĩ Nguy đến hỗ trợ rồi xảy ra chuyện, cho nên chuyện này rất quan trọng đối với cục cảnh sát, từ đó đến giờ họ vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm thi thể nhân viên mất tích.



Cảnh sát Triệu nói thi thể này được tìm thấy trong vùng biển cách đó mười mấy hải lý, bị một chiếc tàu đánh cá đi ngang qua phát hiện ra, bọn họ nhìn thấy trên quần áo của thi thể có viết chữ “POLICE”, cho rằng đây có thể là thi thể của cảnh sát rơi xuống biển mất tích lúc trước nên đã lập tức báo cho cảnh sát.



Nhưng vì thi thể đã bị phân hủy nghiêm trọng nên cảnh sát không có cách nào xác nhận thân phận thực sự của thi thể này... Đến tận khi họ sắp xếp lại quần áo của thi thể mới tìm thấy một chiếc điện thoại trong túi áo nạn nhân, sau khi được bộ phận kỹ thuật khôi phục, phát hiện chiếc điện thoại di động này thuộc về pháp y đã mất tích, Diệp Dĩ Nguy.



Viên Mục Dã nghe đối phương nói xong tình hình, nhíu mày hỏi: “Không làm kiểm tra ADN à?”



Cảnh sát Triệu nói: “Có làm, trước mắt đã loại bỏ khả năng là những cảnh sát mất tích khác, chỉ có pháp y Diệp là không thể loại trừ...”



“Có ý gì, kiểm tra ADN cũng không thể xác định có phải Diệp Dĩ Nguy hay không sao?” Viên Mục Dã không hiểu.



“Mọi người cũng biết, kiểm tra ADN cần đối tượng để so sánh, nhưng bây giờ chúng tôi không tìm được người có thể tiến hành so sánh ADN với pháp y Diệp...” Cảnh sát Triệu khó xử nói.



Viên Mục Dã không tin nổi nhìn Từ Lệ: “Sao lại như thế được? ADN của Diệp Dĩ Nguy không được lưu trữ trong ngân hàng dữ liệu của cảnh sát sao?”



Hai tay Từ Lệ xoắn vào nhau: “Bình thường khi nhân viên cảnh sát nhậm chức sẽ được lưu giữ ADN, nhưng khi Diệp Dĩ Nguy được phân đến cục chúng tôi thì chúng tôi tưởng rằng chỗ làm cũ của cậu ta đã lưu trữ, nhưng đến khi chúng tôi liên hệ mới biết đơn vị cũ của cậu ta lại tưởng là chúng tôi sẽ lưu, thế nên cả hai nơi đều không có ADN của Diệp Dĩ Nguy...”



Khi nghe thấy vậy Viên Mục Dã rất tức giận, nhưng nghĩ lại cậu cảm thấy có thể đây là hành động cố ý của Diệp Dĩ Nguy, cho nên bây giờ có tra đến cùng cũng không để làm gì.



Hơn nữa vấn đề là, bản thân Diệp Dĩ Nguy là cô nhi, mẹ ruột chết sớm, cha đẻ thì không rõ, không còn liên hệ với những người thân khác, cho nên không có cách nào để so sánh ADN được.



Bởi vậy, cảnh sát khu vực mới muốn Từ Lệ và Viên Mục Dã tự mình đến kiểm tra thi thể, như vậy có thể thông qua đặc điểm nhận dạng nào đó trên cơ thể để xác định xem thi thể này có phải Diệp Dĩ Nguy hay không.



Lúc đầu Viên Mục Dã cho rằng có thể để bọn họ đến nhận xác thì chứng tỏ thi thể của Diệp Dĩ Nguy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi nhìn thấy di hài trong nhà xác, hai người đều ngẩn người...



Đầu tiên, thi thể này đã trương phình, da căng phồng như sắp vỡ ra, vì bị ngâm trong nước biển cho nên không hoại tử nhiều, có điều mặt mũi và tay chân đều đã bị cá gặm sạch.

Thi thể hư hại đến mức độ này thì đừng nói là Viên Mục Dã và Từ Lệ, ngay chính Diệp Dĩ Nguy có khi cũng không nhận ra được đây có phải mình hay không! Từ Lệ xoa hai tay vào nhau, biểu cảm vô cùng bất lực... Thật ra theo logic phân tích thông thường, thi thể này 100% là Diệp Dĩ Nguy!



Nhưng cảnh sát kết án phải có chứng cứ, anh không thể chỉ vì một chiếc điện thoại trên thi thể mà kết luận đó là Diệp Dĩ Nguy được, nhỡ đâu không phải thì sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điện thoại là đồ vật cá nhân, hơn nữa vụ nổ đó xảy ra bất ngờ, thử hỏi trong lúc hỗn loạn đó Diệp Dĩ Nguy có thể nhét điện thoại của mình vào túi người khác được không?



Viên Mục Dã nhìn thi thể kia mà không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, muốn nói đó không phải là Diệp Dĩ Nguy, nhưng từ trước tới giờ cậu không bao giờ làm được việc lừa mình dối người, có điều trong lòng cậu vẫn không nguyện ý tin tưởng thi thể thảm thương đến mức này lại là anh chàng đẹp trai ưa sạch sẽ Diệp Dĩ Nguy...



Trong lúc Viên Mục Dã và Từ Lệ không biết phải làm thế nào thì Viên Mục Dã đột nhiên nhớ ra trên chân trái của Diệp Dĩ Nguy có một vết sẹo, tuy rằng thi thể này đã bị phá hủy đến mức không nhìn rõ hình dáng ban đầu, nhưng có thể vết sẹo vẫn còn.



Cuối cùng, cả Viên Mục Dã, Từ Lệ và nhân viên pháp y trực ban cùng xác nhận lại và nhất trí cho rằng chân trái của thi thể này, ngoài vết cá gặm thì không có bất kỳ vết sẹo nào...



Trên đường về, trong lòng Viên Mục Dã có đủ loại cảm xúc, mặc dù cuối cùng đã kết luận được thi thể này không phải Diệp Dĩ Nguy, nhưng ai có thể chắc chắn Diệp Dĩ Nguy may mắn hơn người này chứ?



Từ Lệ thấy Viên Mục Dã không nói câu nào thì an ủi cậu: “Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, chúng ta phải nghĩ về mặt tích cực, nhỡ đâu cậu ấy được thuyền đánh cá đi ngang qua cứu thì sao?”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Viên Mục Dã thở dài: “Không chết vì sao không trở lại?”



Từ Lệ tiếp tục nói bừa: “Có lẽ cậu ta bị mất trí nhớ?”



Viên Mục Dã lắc đầu chán nản, nói: “Sao anh không bảo anh ấy biết bay luôn đi?”



Nhưng Từ Lệ lại nói bằng giọng không tán thành: “Tóm lại ngày nào chưa nhìn thấy xác thì ngày đó không thể xác định Tiểu Diệp không còn! Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy việc chiếc di động của cậu ấy xuất hiện trên thi thể kia không phải là trùng hợp, trong này nhất định có chuyện gì đó!”



Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Có chuyện? Có thể có chuyện gì chứ?”



Từ Lệ lắc đầu: “Tôi mà biết được thì chẳng phải đã biết hết mọi chuyện? Có điều, nếu điện thoại di động này là của Tiểu Diệp thì sao nó lại vô duyên vô cớ chạy vào túi người khác chứ?”



Viên Mục Dã nghe vậy lấy chiếc điện thoại bọc trong túi đựng chứng cứ ra, mặc dù nó đã bị ngâm trong nước biển một thời gian, nhưng bây giờ đã được cảnh sát kỹ thuật sửa lại.



Sau khi khởi động máy, màn hình điện thoại chỉ có một màu xanh lam, trong điện thoại trừ những phần mềm cần thiết thì không hề có APP giải trí nào... Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ, Diệp Dĩ Nguy đúng là một người tẻ nhạt giống như mình.



Sau đó Viên Mục Dã mở mục tài liệu trong điện thoại, nhìn thấy trong đó có mấy bức ảnh cậu chụp chung với Diệp Dĩ Nguy... Nhìn thấy mấy bức ảnh này, cảm xúc đè nén rất lâu trong lòng Viên Mục Dã đột nhiên bùng lên khiến hốc mắt cậu dần ướt đẫm.



Thấy Viên Mục Dã không ổn, Từ Lệ bèn dừng xe ở vệ đường, an ủi cậu: “Người anh em, không đến mức thế chứ! Tôi biết tình cảm của cậu và Tiểu Diệp rất tốt, nhưng thi thể này không phải là Tiểu Diệp mà? Đây là chuyện tốt đúng không? Mọi chuyện cứ nghĩ theo hướng tốt đi, đừng bi quan quá!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom