• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 444 - Chương 444 PHÒNG BỐI CẢNH

Chương 444 PHÒNG BỐI CẢNH

Viên Mục Dã buồn cười hỏi: “Sao mạch não của anh lạ đời thế?”



“Thế này làm sao có thể gọi là mạch não lạ đời được? Cậu đâu biết hiện giờ trong lòng người ta suy nghĩ như thế nào!” Đoàn Phong không phục.



Lúc này Đại Quân cũng sáp tới tỏ vẻ đồng ý với phỏng đoán của đội trưởng Đoàn: “Có lẽ chỉ là bên công ty chuyện bé xé ra to thôi, sợ thật sự xảy ra chuyện gì nên không dám tự dẫn người ra đảo, thế mới tìm đến chúng ta…”



Hoắc Nhiễm khá hào hứng: “Nếu thật sự không có chuyện gì lớn, chúng ta có thể chơi mấy ngày ở trên đảo không? Từ nhỏ em đã cực thích đến thám hiểm ở nơi thế này!”



Trương Khai ở cạnh chế nhạo cậu ta: “Dẹp đi cậu nhóc! Vụ hồi còn nhỏ của cậu đâu phải là thám hiểm, đó gọi là trẻ con đi lạc được không? Anh nhớ rõ là năm cậu mười một tuổi nhỉ? Tự mình cõng cái cặp sách rách, đựng ít đồ ăn rồi bỏ nhà đi! Người nhà tìm rõ lâu nhỉ? Sau đó mới biết cái gọi là thám hiểm của ông cố này chính là đến một cái cống bên cạnh cao tốc đứng, cuối cùng bị cảnh sát đi tuần ngang qua phát hiện, đưa thẳng về nhà!”



Hoắc Nhiễm bị bóc phốt nên mặt thoắt cái đỏ lên: “Ông nội nhà anh, Trương Khai, lúc ấy có phải anh lừa tôi bảo muốn dắt tôi ra ngoài thám hiểm, kết quả mẹ kiếp nhà anh lại đi tham gia trại hè với bạn học không?! Cái đồ lừa đảo nhà anh!”



Tằng Nam Nam ở cạnh thấy hai anh em này lại bắt đầu ầm ĩ thì thở dài nói: “Quả nhiên số 54 chúng ta không phải mạch não lạ đời thì là xương cốt lạ đời…”



Đoàn Phong vừa định cười, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại: “Ơ con nhóc chết tiệt kia, cô nói ai đấy?”



Trong lúc mấy người họ cãi nhau ầm ĩ, thuyền đánh cá chở đoàn người bọn họ từ từ đến gần một hòn đảo không quá lớn, nhìn từ xa qua làn sương mù quanh quẩn, đúng là hơi có cảm giác bồng lai tiên cảnh...



Có thể là bởi vì vừa mới bị bão nhiệt đới quét qua, cho nên trời vẫn hơi âm u, còn thường xuyên đổ mưa nhỏ, tóm lại nhiệt độ không khí xung quanh vừa ướt vừa lạnh… Hơn nữa, mấy người bọn họ xuất phát từ sáng sớm, lúc này nói chuyện trong không khí lạnh còn phả ra được khói trắng.



“Đệch, thời tiết quái quỷ gì thế này, sao lại lạnh như vậy?” Một nhân viên A của công ty giải trí vừa xoa tay vừa oán trách.



Nhân viên B bên cạnh thở dài nói: “Anh xem số của mấy anh em mình đi, chuyện tốt thì chẳng tới phiên chúng ta, hiện giờ xảy ra chuyện lại tống cổ mấy người chúng ta ra đảo…”



Nhân viên C hừ lạnh: “Cậu hãy cảm thấy thỏa mãn đi, tôi khuyên cậu nên cầu thần bái phật hy vọng trên đảo đừng xảy ra chuyện thật, nếu không chương trình này mà sập, tiền thưởng cuối năm của chúng ta cũng vuột mất luôn!”



Nhân viên D lập tức căng thẳng nói: “Không thể nào? Chẳng phải tỉ lệ người xem những tập trước rất cao đấy à? Mấy nhà tài trợ cũng rất hài lòng với điều này, cho dù xảy ra chuyện gì thật thì cũng là tập cuối cùng, hiệu quả cần có cũng đều có cả rồi mà?!”



“Cậu thì biết cái khỉ gì? Nếu làm tốt chương trình này, tương lai sẽ tạo thành một series, cũng coi như là chuyên mục ngôi sao của công ty chúng ta, về sau sẽ có nhiều gameshow theo đó ra lò… Nhưng một khi chương trình xong đời, nhẹ là tiền thưởng cuối năm của chúng ta bị vuột mất, nặng là công ty có thể không trở mình được. Các cậu cứ chờ thất nghiệp đi!” Nhân viên A nói với khuôn mặt nghiêm nghị.

Viên Mục Dã nghe đoạn đối thoại của họ xong thì thầm cảm thán, xem ra ngành nghề nào cũng không dễ làm! Đặc biệt là ngành giải trí. Mặc dù bề ngoài trông ngăn nắp sáng sủa, nhưng chỉ có tự mình biết được áp lực trong đó, bất kể anh là ngôi sao hay là nhân viên phục vụ cho ngôi sao…



Đúng lúc này, thuyền đánh cá đột nhiên đụng cái “thình” vào tấm ván gỗ trên bến tàu dựng tạm. Tất cả mọi người đều bị lắc lư mạnh, làm tâm trạng vốn đã khó chịu của họ càng trở nên khó chịu hơn.



Bác lái thuyền vội vàng đi lên boong tàu và hỏi: “Mọi người không sao chứ? Bến tàu này xây hẹp quá nên nhất thời tôi không làm chủ được tốc độ của con tàu!”



Mặc dù sắc mặt của mấy nhân viên kia đều không dễ nhìn lắm, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói gì, chỉ bực bội thì thầm với nhau là chắc chắn giai đoạn trước đơn vị thi công đã ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, trở về nhất định phải phản ánh với lãnh đạo, vân vân.

Vietwriter.vn

Chờ sau khi thuyền dừng hẳn, Đoàn Phong dặn dò bác lái thuyền vài câu, hẹn ngày mai giờ này lái thuyền lại đây đón bọn họ. Bác lái thuyền thoải mái đồng ý rồi giúp bọn họ chuyển tất cả trang thiết bị trên thuyền xuống, sau đó lái thuyền đi.



Lúc này Hoắc Nhiễm nhìn thuyền đánh cá dần dần đi xa, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cậu ta hơi lo lắng nói: “Ngày mai ông bác kia sẽ tới chứ?”



Trương Khai buồn cười hỏi: “Sao hả? Sợ rồi à? Vừa nãy không biết là ai còn muốn lên đảo hoang trải nghiệm nguy hiểm nhỉ? Sao vừa thấy thuyền đánh cá lái đi đã hoảng hốt rồi?”



Hoắc Nhiễm nghe xong vừa định phản bác thì nghe Viên Mục Dã cười bảo: “Yên tâm đi, bác lái thuyền bị gì đâu mà có tiền không kiếm… Hơn nữa, chúng ta có điện thoại vệ tinh, nếu ông ấy không chịu tới, chúng ta vẫn có thể liên hệ với lão Lâm nhờ anh ta thuê thuyền khác tới đón chúng ta mà.”



Nghe vậy, Hoắc Nhiễm ngượng ngùng nói: “Cũng đúng… Em suy nghĩ nhiều rồi.”



Sau khi mọi người lên bờ, Viên Mục Dã cẩn thận quan sát địa hình của hòn đảo và nhận thấy đây là một hòn đảo có phía Nam thấp và phía Bắc cao, mà con đường dưới chân bọn họ rõ ràng mới được làm xong chưa lâu, hơn nữa đã bị nước mưa xối nên đi lại hơi lầy lội…



Trương Khai đi tít ở đằng trước vừa đi vừa oán giận: “Công ty các anh cũng tiết kiệm tiền quá nhỉ? Sửa đường thế này thà không sửa cho xong?”



Nhân viên D đáp rất bất đắc dĩ: “Các anh không biết đấy chứ, lần này kinh phí của chúng tôi hơi eo hẹp, có mấy thương hiệu quảng cáo muốn chờ đến sau khi chương trình phát xong mới thanh toán kết sổ, cho nên có một số chỗ nhỏ nhặt không đáng kể cũng chỉ đành tạm chấp nhận, vì chúng tôi phải tiêu nhiều tiền ở mấy chỗ thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh chứ.”



Hòn đảo này vốn không lớn, cho nên bọn họ đi chẳng bao xa đã nhìn thấy mấy căn nhà trệt lúc trước tổ chuyên mục dựng lên tạm thời, nhìn bề ngoài trông có vẻ rất gì và này nọ, cảm giác như làng chài trên đảo hoang…



Nhưng đến gần mới thấy, có rất nhiều chỗ mặt tường chỉ xây lên một nửa, chỗ máy quay không quay tới là không xây luôn, cho nên dãy nhà này quả thật giống như là một dãy nhà phẳng 2D rất buồn cười.



Đám Trương Khai cũng thấy tức cười vì những căn phòng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu trước mắt. Hóa ra phong cảnh thiên đường như tranh vẽ xem trong tivi chỉ có thể nhìn từ chính diện, hễ nhìn từ bên hông sẽ biết chỗ này chỉ là cảnh nền đơn sơ mà thôi…



Nhưng Viên Mục Dã lại không bị những phông nền đơn sơ đó thu hút, mà cậu đang thầm vẽ một dấu chấm hỏi. Hiện giờ đã là hơn mười một giờ sáng. Theo lý thuyết, hẳn là tổ làm phim đã bắt đầu làm việc từ sớm rồi chứ?



Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn hỏi mấy nhân viên kia: “Các cảnh quay trên đảo có quay ở bờ biển hoặc ở trong rừng cây không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom