Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460 - Chương 460 TIỂU NGŨ
Chương 460 TIỂU NGŨ
Điều Viên Mục Dã không thể ngờ tới là sau khi ba người vào hang thì lại tách nhau ra, mặc dù cậu nhìn thấy Đoàn Phong chạy xa nhưng khi kéo được Hoắc Nhiễm đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng Đoàn Phong đâu nữa.
“Đội trưởng Đoàn đâu rồi?” Hoắc Nhiễm lo lắng hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không cần lo lắng, anh ấy đi tìm mấy người anh Đại Quân rồi, nhớ kĩ, một lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng phải theo sát tôi, nhớ chưa?”
Hoắc Nhiễm gật đầu: “Anh Viên yên tâm đi...”
Do lần trước gặp thủy triều nên bọn họ không phát hiện ra cái động này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, mặc dù Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm đuổi theo đúng hướng Đoàn Phong chạy, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy Đoàn Phong và nhóm Đại Quân đâu...
Đến tận khi Viên Mục Dã ngửi thấy mùi vị quen thuộc kia, cậu mới biết mình và Hoắc Nhiễm đã đến gần ao máu. Đột nhiên Viên Mục Dã nghĩ đến một vấn đề, đó chính là ba điểm sáng vụt qua khi đó có thực sự là nhóm Đại Quân không? Hay đây là kế điệu hổ ly sơn của đối phương?
Mặc dù Viên Mục Dã không sợ Tiểu Ngũ, người chưa từng xuất hiện trong thế giới thực của cậu, nhưng bên cạnh cậu bây giờ còn có cả Hoắc Nhiễm, nếu có chuyện gì xảy ra cậu không chắc chắn có thể bảo vệ được cả tên nhóc này.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã định để Hoắc Nhiễm đi ra ngoài trước, nhưng cậu nhanh chóng suy nghĩ lại, nhỡ đâu đối phương muốn phân tán bọn họ ra, sau đó xử lý từng người một thì sao?
Trong lúc Viên Mục Dã đang do dự thì cậu và Hoắc Nhiễm đã đi đến trước ao máu, loại cảm giác quen thuộc một lần nữa ập vào cậu, dụ hoặc tâm trí cậu bước từng bước đến gần ao máu.
Hoắc Nhiễm thấy vẻ mặt Viên Mục Dã không ổn thì lập tức nhớ đến phản ứng của Viên Mục Dã khi đến đây lần trước, cậu ta lo lắng hỏi: “Anh Viên... Anh không sao chứ?”
Viên Mục Dã xua xua tay, cậu cố ý muốn đến gần để nhìn xem tình hình trong ao thế nào, nhưng lại sợ đến gần quá sẽ mất khống chế, nên cậu nói với Hoắc Nhiễm: “Tôi không sao, cậu đến sát cái ao nhìn xem bên trong có thứ gì?”
Hoắc Nhiễm gật đầu rồi đi đến gần ao máu... Không ngờ tên nhóc này vừa đi đến gần thì cơ thể bỗng giật mình đứng sững lại, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Viên Mục Dã vội hỏi: “Bên trong có gì thế?”
Hoắc Nhiễm từ từ quay đầu lại, sắc mặt tái xanh, cậu ta nói: “Bên trong có người...”
Viên Mục Dã không quan tâm đến những chuyện khác nữa, cậu nhanh chóng chạy đến ao máu để xem. Không ngờ, cậu lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng chơi vơi bên trong, anh ta trông giống một trong bốn người nhân viên đã mất tích….
Không kịp nghĩ nhiều, Viên Mục Dã lập tức nhảy xuống ao máu để cứu người, nhưng không ngờ cậu vừa đến gần đã cảm thấy những thứ “bùn máu” trên trong ao máu này có tính hấp thụ rất mạnh, giống như bước vào một lớp bùn sâu không thấy đáy vậy.
May mà Viên Mục Dã thấy nguy không loạn, cậu nhân lúc người mình chưa bị chìm sâu xuống lớp “bùn máu” mà vươn tay chộp về phía người đàn ông trước mặt. Không ngờ đúng lúc này, người đàn ông khi nãy còn không nhúc nhích bỗng nhiên xoay người gìm gặt cổ Viên Mục Dã, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, ôm thật chặt lấy cậu...
Hai chân Viên Mục Dã bị “bùn máu” hút chặt, cổ thì bị người khác bóp mạnh, nhất thời cậu rơi vào thế bí không tránh thoát được. Mà điểm chết người nhất chính là, Hoắc Nhiễm ở trên thấy thế nên lao xuống cứu cậu, Viên Mục Dã muốn hét lên bảo cậu ta đừng xuống, nhưng tiếc rằng cổ cậu bị người khác bóp chặt không phát ra được tiếng nào.
Nhưng kỳ lạ thay, khi Hoắc Nhiễm vừa đặt chân xuống ao máu thì bàn tay trên cổ Viên Mục Dã cũng buông lỏng, lúc này cậu mới nhìn rõ khuôn mặt của người kia... Đây đâu phải người nhân viên nào, rõ ràng chính là Tiểu Ngũ mà Đoàn Phong nhắc đến.
Hít thở lại được, Viên Mục Dã ho kịch liệt, đối phương thấy Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm đều đã bước vào ao máu thì khẽ cười từ từ lui về phía sau, vẻ mặt gã ánh lên sự đắc ý như nhìn thấy con mồi rơi vào bẫy.
Sau khi Viên Mục Dã ngừng ho khan, định quay đầu bảo Hoắc Nhiễm nhanh chóng đi lên thì vừa quay lại đã thấy tên nhóc kia dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Anh Viên... em cũng bị lún xuống rồi.”
Viên Mục Dã chửi thầm trong lòng, mặc dù cậu không rõ vì sao đối phương muốn lừa hai người họ cùng vào ao máu, nhưng với khoảng cách bây giờ giữa cậu và Hoắc Nhiễm thì nếu đối phương làm gì Hoắc Nhiễm, cậu cũng chỉ có thể đứng nhìn. Thế nên cậu muốn nhân lúc mình chưa chìm hẳn cố gắng di chuyển đến gần Hoắc Nhiễm...
May mà Viên Mục Dã khỏe hơn Hoắc Nhiễm nhiều, cho nên cậu dùng hết sức cuối cùng cũng đến được bên cạnh cậu ta, đồng thời lấy bộ đàm trên hông cậu ta xuống, rồi gọi to Đoàn Phong và mấy người kia.
Tiếc rằng sóng điện đàm trong động bị nhiễu mạnh, tạp âm rất lớn, gần như không nghe được đầu bên kia nói gì...
“Đừng phí sức nữa...” Một giọng nói cực kỳ u ám truyền đến từ trên đỉnh đầu hai người.
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tiểu Ngũ lúc này đã thoát ra khỏi ao máu, vẻ mặt gã dữ tợn, cười nói: “Bọn chúng tạm thời không quay về được đâu, chúng mày cứ ngoan ngoãn ở đó đi!”
“Mày là Tiểu Ngũ?” Viên Mục Dã dò hỏi.
Cơ thể đối phương rõ ràng rùng mình một cái, nhưng gã nhanh chóng cười và nói: “Mày quen Đoàn Phong, đương nhiên biết tao là ai... Lão già đó ra cái vẻ đạo mạo ngụy quân tử, lúc trước giả nhân giả nghĩa đốt hết thịt Thái Tuế đi, kết quả không phải chính mình cũng ăn thứ đó sao?”
Viên Mục Dã cười lạnh: “Mày sai rồi, Đoàn Phong có chuyện riêng của anh ấy, hơn nữa chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu trước khi gặp bọn mày... Mày cũng không tự nhìn lại cái vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của mày đi, mày có thể so sánh được với anh ấy sao?”
“Mày lừa được người khác nhưng không lừa được tao đâu, nếu như Đoàn Phong không ăn thứ đó thì làm sao có thể sống đến bây giờ chứ?” Tiểu Ngũ nghi ngờ nói.
Viên Mục Dã hỏi ngược lại gã: “Thứ đó thực sự có thể khiến người ta trường sinh bất lão sao?”
Tiểu Ngũ cười phá lên: “Đương nhiên, nếu không làm sao tao giữ được dáng vẻ như thế này?”
“Nhưng những thứ đó rõ ràng đã bị Đoàn Phong đốt hết đi rồi mà? Hay nên nói, trước khi đốt hang núi mày đã tự giấu riêng máu Thái Tuế cho mình?” Viên Mục Dã tiếp tục dò hỏi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tiểu Ngũ tỏ vẻ khinh thường: “Những chuyện Đoàn Phong biết đều là những chuyện tao muốn cho nó biết, thật ra thứ đó chẳng phải máu Thái Tuế gì cả, mà phải gọi là Nhục Chi.”
“Nhục Chi là cái gì?” Viên Mục Dã ngạc nhiên.
Tiểu Ngũ cười nói: “Sao? Muốn kéo dài thời gian à? Vô dụng thôi... Mày và thằng nhóc kia đều rơi vào trong rồi, cho dù thế nào cũng phải để lại một đứa.”
Viên Mục Dã đã từng làm cảnh sát, lúc thẩm vấn cũng dùng quen mấy loại chiến thuật tâm lý này rồi, đương nhiên sẽ không vì dăm ba câu mà bị rối loạn...
Điều Viên Mục Dã không thể ngờ tới là sau khi ba người vào hang thì lại tách nhau ra, mặc dù cậu nhìn thấy Đoàn Phong chạy xa nhưng khi kéo được Hoắc Nhiễm đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng Đoàn Phong đâu nữa.
“Đội trưởng Đoàn đâu rồi?” Hoắc Nhiễm lo lắng hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không cần lo lắng, anh ấy đi tìm mấy người anh Đại Quân rồi, nhớ kĩ, một lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng phải theo sát tôi, nhớ chưa?”
Hoắc Nhiễm gật đầu: “Anh Viên yên tâm đi...”
Do lần trước gặp thủy triều nên bọn họ không phát hiện ra cái động này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, mặc dù Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm đuổi theo đúng hướng Đoàn Phong chạy, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy Đoàn Phong và nhóm Đại Quân đâu...
Đến tận khi Viên Mục Dã ngửi thấy mùi vị quen thuộc kia, cậu mới biết mình và Hoắc Nhiễm đã đến gần ao máu. Đột nhiên Viên Mục Dã nghĩ đến một vấn đề, đó chính là ba điểm sáng vụt qua khi đó có thực sự là nhóm Đại Quân không? Hay đây là kế điệu hổ ly sơn của đối phương?
Mặc dù Viên Mục Dã không sợ Tiểu Ngũ, người chưa từng xuất hiện trong thế giới thực của cậu, nhưng bên cạnh cậu bây giờ còn có cả Hoắc Nhiễm, nếu có chuyện gì xảy ra cậu không chắc chắn có thể bảo vệ được cả tên nhóc này.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã định để Hoắc Nhiễm đi ra ngoài trước, nhưng cậu nhanh chóng suy nghĩ lại, nhỡ đâu đối phương muốn phân tán bọn họ ra, sau đó xử lý từng người một thì sao?
Trong lúc Viên Mục Dã đang do dự thì cậu và Hoắc Nhiễm đã đi đến trước ao máu, loại cảm giác quen thuộc một lần nữa ập vào cậu, dụ hoặc tâm trí cậu bước từng bước đến gần ao máu.
Hoắc Nhiễm thấy vẻ mặt Viên Mục Dã không ổn thì lập tức nhớ đến phản ứng của Viên Mục Dã khi đến đây lần trước, cậu ta lo lắng hỏi: “Anh Viên... Anh không sao chứ?”
Viên Mục Dã xua xua tay, cậu cố ý muốn đến gần để nhìn xem tình hình trong ao thế nào, nhưng lại sợ đến gần quá sẽ mất khống chế, nên cậu nói với Hoắc Nhiễm: “Tôi không sao, cậu đến sát cái ao nhìn xem bên trong có thứ gì?”
Hoắc Nhiễm gật đầu rồi đi đến gần ao máu... Không ngờ tên nhóc này vừa đi đến gần thì cơ thể bỗng giật mình đứng sững lại, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Viên Mục Dã vội hỏi: “Bên trong có gì thế?”
Hoắc Nhiễm từ từ quay đầu lại, sắc mặt tái xanh, cậu ta nói: “Bên trong có người...”
Viên Mục Dã không quan tâm đến những chuyện khác nữa, cậu nhanh chóng chạy đến ao máu để xem. Không ngờ, cậu lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng chơi vơi bên trong, anh ta trông giống một trong bốn người nhân viên đã mất tích….
Không kịp nghĩ nhiều, Viên Mục Dã lập tức nhảy xuống ao máu để cứu người, nhưng không ngờ cậu vừa đến gần đã cảm thấy những thứ “bùn máu” trên trong ao máu này có tính hấp thụ rất mạnh, giống như bước vào một lớp bùn sâu không thấy đáy vậy.
May mà Viên Mục Dã thấy nguy không loạn, cậu nhân lúc người mình chưa bị chìm sâu xuống lớp “bùn máu” mà vươn tay chộp về phía người đàn ông trước mặt. Không ngờ đúng lúc này, người đàn ông khi nãy còn không nhúc nhích bỗng nhiên xoay người gìm gặt cổ Viên Mục Dã, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, ôm thật chặt lấy cậu...
Hai chân Viên Mục Dã bị “bùn máu” hút chặt, cổ thì bị người khác bóp mạnh, nhất thời cậu rơi vào thế bí không tránh thoát được. Mà điểm chết người nhất chính là, Hoắc Nhiễm ở trên thấy thế nên lao xuống cứu cậu, Viên Mục Dã muốn hét lên bảo cậu ta đừng xuống, nhưng tiếc rằng cổ cậu bị người khác bóp chặt không phát ra được tiếng nào.
Nhưng kỳ lạ thay, khi Hoắc Nhiễm vừa đặt chân xuống ao máu thì bàn tay trên cổ Viên Mục Dã cũng buông lỏng, lúc này cậu mới nhìn rõ khuôn mặt của người kia... Đây đâu phải người nhân viên nào, rõ ràng chính là Tiểu Ngũ mà Đoàn Phong nhắc đến.
Hít thở lại được, Viên Mục Dã ho kịch liệt, đối phương thấy Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm đều đã bước vào ao máu thì khẽ cười từ từ lui về phía sau, vẻ mặt gã ánh lên sự đắc ý như nhìn thấy con mồi rơi vào bẫy.
Sau khi Viên Mục Dã ngừng ho khan, định quay đầu bảo Hoắc Nhiễm nhanh chóng đi lên thì vừa quay lại đã thấy tên nhóc kia dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Anh Viên... em cũng bị lún xuống rồi.”
Viên Mục Dã chửi thầm trong lòng, mặc dù cậu không rõ vì sao đối phương muốn lừa hai người họ cùng vào ao máu, nhưng với khoảng cách bây giờ giữa cậu và Hoắc Nhiễm thì nếu đối phương làm gì Hoắc Nhiễm, cậu cũng chỉ có thể đứng nhìn. Thế nên cậu muốn nhân lúc mình chưa chìm hẳn cố gắng di chuyển đến gần Hoắc Nhiễm...
May mà Viên Mục Dã khỏe hơn Hoắc Nhiễm nhiều, cho nên cậu dùng hết sức cuối cùng cũng đến được bên cạnh cậu ta, đồng thời lấy bộ đàm trên hông cậu ta xuống, rồi gọi to Đoàn Phong và mấy người kia.
Tiếc rằng sóng điện đàm trong động bị nhiễu mạnh, tạp âm rất lớn, gần như không nghe được đầu bên kia nói gì...
“Đừng phí sức nữa...” Một giọng nói cực kỳ u ám truyền đến từ trên đỉnh đầu hai người.
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tiểu Ngũ lúc này đã thoát ra khỏi ao máu, vẻ mặt gã dữ tợn, cười nói: “Bọn chúng tạm thời không quay về được đâu, chúng mày cứ ngoan ngoãn ở đó đi!”
“Mày là Tiểu Ngũ?” Viên Mục Dã dò hỏi.
Cơ thể đối phương rõ ràng rùng mình một cái, nhưng gã nhanh chóng cười và nói: “Mày quen Đoàn Phong, đương nhiên biết tao là ai... Lão già đó ra cái vẻ đạo mạo ngụy quân tử, lúc trước giả nhân giả nghĩa đốt hết thịt Thái Tuế đi, kết quả không phải chính mình cũng ăn thứ đó sao?”
Viên Mục Dã cười lạnh: “Mày sai rồi, Đoàn Phong có chuyện riêng của anh ấy, hơn nữa chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu trước khi gặp bọn mày... Mày cũng không tự nhìn lại cái vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của mày đi, mày có thể so sánh được với anh ấy sao?”
“Mày lừa được người khác nhưng không lừa được tao đâu, nếu như Đoàn Phong không ăn thứ đó thì làm sao có thể sống đến bây giờ chứ?” Tiểu Ngũ nghi ngờ nói.
Viên Mục Dã hỏi ngược lại gã: “Thứ đó thực sự có thể khiến người ta trường sinh bất lão sao?”
Tiểu Ngũ cười phá lên: “Đương nhiên, nếu không làm sao tao giữ được dáng vẻ như thế này?”
“Nhưng những thứ đó rõ ràng đã bị Đoàn Phong đốt hết đi rồi mà? Hay nên nói, trước khi đốt hang núi mày đã tự giấu riêng máu Thái Tuế cho mình?” Viên Mục Dã tiếp tục dò hỏi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tiểu Ngũ tỏ vẻ khinh thường: “Những chuyện Đoàn Phong biết đều là những chuyện tao muốn cho nó biết, thật ra thứ đó chẳng phải máu Thái Tuế gì cả, mà phải gọi là Nhục Chi.”
“Nhục Chi là cái gì?” Viên Mục Dã ngạc nhiên.
Tiểu Ngũ cười nói: “Sao? Muốn kéo dài thời gian à? Vô dụng thôi... Mày và thằng nhóc kia đều rơi vào trong rồi, cho dù thế nào cũng phải để lại một đứa.”
Viên Mục Dã đã từng làm cảnh sát, lúc thẩm vấn cũng dùng quen mấy loại chiến thuật tâm lý này rồi, đương nhiên sẽ không vì dăm ba câu mà bị rối loạn...
Bình luận facebook