Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462 - Chương 462 NHỤC CHI
Chương 462 NHỤC CHI
Cách này mặc dù tốt nhưng lại có một vấn đề, đó chính là tìm đâu ra sợi dây thừng dài như vậy? Trên người cậu và Hoắc Nhiễm, thứ giống dây thừng nhất chỉ có hai cái dây thắt lưng, cho dù nối chúng vào với nhau thì vẫn còn cách xa lắm.
Trong tình thế cấp bách, Viên Mục Dã nghĩ đến một cách khác, nhưng cậu chưa từng thử qua hành động này nên cũng không dám khẳng định có thành công hay không. Nhưng chuyện đã đến nước này cậu cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, không được thì cùng lắm là cả hai bọn họ đều chết ở đây, còn nếu thành công thì biết đâu có thể ném được Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu.
Nghĩ vậy, tay trái Viên Mục Dã nắm chặt cổ tay Hoắc Nhiễm rồi tập trung tinh thần, đồng thời tay phải hướng về phía đỉnh cột đá mà nắm chặt lại... Bây giờ bọn họ phải liều lĩnh với độ rắn chắc của cái cột đá đó.
Với vị trí của cây cột đá này, cho dù nó có thể chịu đựng được trọng lượng của cả hai người mà kéo họ ra khỏi ao máu, thì cũng chỉ có thể giữ họ lơ lửng giữa không trung mà thôi, cho nên kế hoạch thực sự của Viên Mục Dã đó là mượn lực từ cột đá kéo người ra khỏi ao máu, sau đó dùng sức đẩy Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu...
Bởi vì ngay cả chính cậu cũng không xác định được cột đá đó có thể chịu đựng được đến khi nào, cho nên cậu nhất định phải nhân lúc lên được cao nhất đẩy Hoắc Nhiễm ra, thời cơ này không được sớm quá cũng không được muộn quá. Sớm quá thì khoảng cách quá ngắn không thể ném Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu được, chậm thì sợ rằng cột đá không chịu được trọng lượng của cả hai sẽ gãy mất.
Trán Viên Mục Dã không ngừng toát mồ hôi lạnh, cơ thể cậu từ từ nhấc ra khỏi ao máu, ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết có thể thành công hay không, thỉnh thoảng cậu vẫn trấn an Hoắc Nhiễm để cậu ta bớt lo lắng.
“Chút nữa khi bị rơi xuống phải lăn một vòng trên đất nhớ chưa, như thế mới không bị đau, nhớ đấy?” Viên Mục Dã nhẹ nhàng nói.
Hoắc Nhiễm gật đầu: “Nhớ rồi, vậy còn anh...” Cậu ta còn chưa nói xong đã cảm thấy cơ thể mình được nâng lên khỏi ao máu.
Đến khi hai người hoàn toàn thoát khỏi sức hút của bùn máu, Hoắc Nhiễm bỗng cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên, sau đó theo quán tính văng ra ngoài...
May mà trước đó Viên Mục Dã đã dặn dò Hoắc Nhiễm, cậu nhóc này cũng biết nghe lời, khi rơi xuống đất không tiếp đất trực tiếp ngay. Cùng lúc đó, khi Viên Mục Dã dùng hết lực ném Hoắc Nhiễm ra ngoài thì cột đá bắt đầu có vết nứt, còn Viên Mục Dã cũng rơi lại vào ao máu.
Bởi vì rơi xuống khá đột ngột cho nên gần như cả người Viên Mục Dã đều ngã vào trong ao máu, cuối cùng cậu chỉ nghe thấy Hoắc Nhiễm hét lên một tiếng “Anh Viên...” Sau đó toàn bộ các giác quan của cậu nháy mắt bị đám bùn máu bịt kín.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Viên Mục Dã cảm thấy dường như mình đã chìm vào cõi hư vô vô cùng vô tận, trên người lúc nóng lúc lạnh khiến cậu cảm thấy muốn bắt thứ gì đó, nhưng lại không có điểm tựa nào...
Đến tận khi cậu nghe thấy Hoắc Nhiễm vừa khóc vừa gọi: “Anh Viên, anh mau dậy đi! Anh Viên, em xin anh, anh đừng dọa em, anh nhanh tỉnh lại được không!”
Viên Mục Dã theo hướng âm thanh, đưa tay quờ quạng trong hư vô, một luồng không khí trong lành chui vào trong mũi cậu, nhưng khi cậu thử mở mắt ra thì phát hiện trước mắt chỉ có một màu đỏ máu, dường như trong mắt cậu toàn máu vậy...
Hoắc Nhiễm đứng cạnh ao máu, thận trọng hỏi: “Anh Viên? Anh thấy thế nào?”
Mặc dù Viên Mục Dã có thể nghe thấy tiếng Hoắc Nhiễm, nhưng lại rất mơ hồ, phảng phất như từ xa truyền đến. Ngay lúc Viên Mục Dã muốn bảo Hoắc Nhiễm đi tìm nhóm Đoàn Phong trước thì cậu đột nhiên cảm thấy hình như mình có thể di chuyển trong ao máu.
“Anh Viên? Anh có thể di chuyển! Em kéo anh lên!” Giọng Hoắc Nhiễm lại vang lên.
Viên Mục Dã chậm rãi ngẩng đầu, dường như đang tìm vị trí của Hoắc Nhiễm, nhưng cậu lập tức khoát khoát tay, sau đó xoay người đi về phía trung tâm của ao máu...
Hoắc Nhiễm ở bên ngoài vô cùng lo lắng, cậu ta không hiểu Viên Mục Dã định làm gì, lại không dám khinh địch đi xuống như lần trước, cân nhắc trong chốc lát, Hoắc Nhiễm quyết định đi cầu cứu bọn Đoàn Phong.
Thật ra Hoắc Nhiễm không ngốc, mặc dù ở lại đây cũng rất nguy hiểm, thế nhưng việc này so với việc đang trên đường đi cầu cứu mà gặp phải Tiểu Ngũ thì an toàn hơn nhiều. Tên kia thích chơi trò tỉa dần từng người, lúc này cậu ta ra ngoài sẽ tạo thế săn bắn hoàn mỹ cho đối phương.
Nhưng cho dù gặp nguy hiểm lớn hơn nữa Hoắc Nhiễm cũng nhất định phải làm như thế, cậu ta không thể đứng nhìn Viên Mục Dã xảy ra chuyện, mà bản thân cậu ta lại không có năng lực cứu người, cho nên cậu ta nhất định phải tìm Đoàn Phong đến đây...
Nghĩ đến đây, Hoắc Nhiễm quay lại nói với Viên Mục Dã: “Anh, chờ em, em đi tìm đội trưởng Đoàn đến cứu anh!” Sau khi nói xong cậu ta chạy đi không quay đầu lại.
Còn Viên Mục Dã bên trong ao máu mặc dù nhìn rất đáng sợ, nhưng tinh thần cậu hiện giờ cũng coi như tỉnh táo, sở dĩ cậu đi đến trung tâm ao máu là vì muốn tìm thứ gọi là Nhục Chi kia, sau đó nghĩ cách hủy nó hoàn toàn.
Có kinh nghiệm năm đó của Đoàn Phong, Viên Mục Dã biết không thể đốt cháy nó được, hơn nữa, trong ao này đều là chất lỏng sền sệt, nếu không có chất dẫn cháy như xăng thì không thể đốt được.
Không biết vì sao, một suy nghĩ tà ác xuất hiện trong lòng Viên Mục Dã, nếu như mình ăn thứ đó... Có khi nào có thể hoàn toàn hủy được nó đi? Lần này, dục vọng trong lòng Viên Mục Dã lần nữa bùng lên, mê hoặc tinh thần khiến bản thân cậu dần lạc lối.
Chuyện sau đó ngay cả Viên Mục Dã cũng không nhớ rõ, bởi vì đến khi cậu tỉnh lại, bên trong ao máu không còn chút bùn máu nào, cả khoảng trống do thứ kia tạo ra cũng biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một tảng đá trơ trọi trong ao.
Viên Mục Dã cảm thấy cơ thể mình vô cùng nặng, nặng đến mức ngồi dậy cũng khó khăn... Trước đó cậu có loáng thoáng nghe thấy Hoắc Nhiễm nói sẽ đi tìm nhóm Đoàn Phong, cho nên lúc này cậu thực sự lo lắng tên nhóc kia sẽ gặp phải Tiểu Ngũ trên đường.
Trong lúc cậu đang cố gắng chống đỡ muốn bò dậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa. Mới đầu cậu còn tưởng đó là bọn Đoàn Phong đã quay lại, nhưng đến khi tiếng bước chân kia lại gần thì cậu nhận ra đó chắc chắn không phải bất kỳ ai trong số 54...
“Vì sao lại như vậy? Nhục Chi đâu? Sao không còn gì thế?” Giọng một người đàn ông vang lên bên cạnh ao.
Hình như Viên Mục Dã đã từng nghe thấy giọng nói này rồi, cậu cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn rõ khuôn mặt người kia... Nhưng cố mãi vẫn không thể ngẩng đầu lên được.
Không ngờ đúng lúc này cậu lại nghe thấy Tiểu Ngũ kích động nói: “Làm sao tôi biết được, lúc tôi đi tất cả vẫn còn ổn mà! Nhất định đã bị kẻ khác cướp đi rồi!”
Vietwriter.vn
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến xem người kia đã chết chưa? Chắc chắn hắn biết ai đã mang Nhục Chi đi.” Giọng nói kia lại vang lên.
Cách này mặc dù tốt nhưng lại có một vấn đề, đó chính là tìm đâu ra sợi dây thừng dài như vậy? Trên người cậu và Hoắc Nhiễm, thứ giống dây thừng nhất chỉ có hai cái dây thắt lưng, cho dù nối chúng vào với nhau thì vẫn còn cách xa lắm.
Trong tình thế cấp bách, Viên Mục Dã nghĩ đến một cách khác, nhưng cậu chưa từng thử qua hành động này nên cũng không dám khẳng định có thành công hay không. Nhưng chuyện đã đến nước này cậu cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, không được thì cùng lắm là cả hai bọn họ đều chết ở đây, còn nếu thành công thì biết đâu có thể ném được Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu.
Nghĩ vậy, tay trái Viên Mục Dã nắm chặt cổ tay Hoắc Nhiễm rồi tập trung tinh thần, đồng thời tay phải hướng về phía đỉnh cột đá mà nắm chặt lại... Bây giờ bọn họ phải liều lĩnh với độ rắn chắc của cái cột đá đó.
Với vị trí của cây cột đá này, cho dù nó có thể chịu đựng được trọng lượng của cả hai người mà kéo họ ra khỏi ao máu, thì cũng chỉ có thể giữ họ lơ lửng giữa không trung mà thôi, cho nên kế hoạch thực sự của Viên Mục Dã đó là mượn lực từ cột đá kéo người ra khỏi ao máu, sau đó dùng sức đẩy Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu...
Bởi vì ngay cả chính cậu cũng không xác định được cột đá đó có thể chịu đựng được đến khi nào, cho nên cậu nhất định phải nhân lúc lên được cao nhất đẩy Hoắc Nhiễm ra, thời cơ này không được sớm quá cũng không được muộn quá. Sớm quá thì khoảng cách quá ngắn không thể ném Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu được, chậm thì sợ rằng cột đá không chịu được trọng lượng của cả hai sẽ gãy mất.
Trán Viên Mục Dã không ngừng toát mồ hôi lạnh, cơ thể cậu từ từ nhấc ra khỏi ao máu, ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết có thể thành công hay không, thỉnh thoảng cậu vẫn trấn an Hoắc Nhiễm để cậu ta bớt lo lắng.
“Chút nữa khi bị rơi xuống phải lăn một vòng trên đất nhớ chưa, như thế mới không bị đau, nhớ đấy?” Viên Mục Dã nhẹ nhàng nói.
Hoắc Nhiễm gật đầu: “Nhớ rồi, vậy còn anh...” Cậu ta còn chưa nói xong đã cảm thấy cơ thể mình được nâng lên khỏi ao máu.
Đến khi hai người hoàn toàn thoát khỏi sức hút của bùn máu, Hoắc Nhiễm bỗng cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên, sau đó theo quán tính văng ra ngoài...
May mà trước đó Viên Mục Dã đã dặn dò Hoắc Nhiễm, cậu nhóc này cũng biết nghe lời, khi rơi xuống đất không tiếp đất trực tiếp ngay. Cùng lúc đó, khi Viên Mục Dã dùng hết lực ném Hoắc Nhiễm ra ngoài thì cột đá bắt đầu có vết nứt, còn Viên Mục Dã cũng rơi lại vào ao máu.
Bởi vì rơi xuống khá đột ngột cho nên gần như cả người Viên Mục Dã đều ngã vào trong ao máu, cuối cùng cậu chỉ nghe thấy Hoắc Nhiễm hét lên một tiếng “Anh Viên...” Sau đó toàn bộ các giác quan của cậu nháy mắt bị đám bùn máu bịt kín.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Viên Mục Dã cảm thấy dường như mình đã chìm vào cõi hư vô vô cùng vô tận, trên người lúc nóng lúc lạnh khiến cậu cảm thấy muốn bắt thứ gì đó, nhưng lại không có điểm tựa nào...
Đến tận khi cậu nghe thấy Hoắc Nhiễm vừa khóc vừa gọi: “Anh Viên, anh mau dậy đi! Anh Viên, em xin anh, anh đừng dọa em, anh nhanh tỉnh lại được không!”
Viên Mục Dã theo hướng âm thanh, đưa tay quờ quạng trong hư vô, một luồng không khí trong lành chui vào trong mũi cậu, nhưng khi cậu thử mở mắt ra thì phát hiện trước mắt chỉ có một màu đỏ máu, dường như trong mắt cậu toàn máu vậy...
Hoắc Nhiễm đứng cạnh ao máu, thận trọng hỏi: “Anh Viên? Anh thấy thế nào?”
Mặc dù Viên Mục Dã có thể nghe thấy tiếng Hoắc Nhiễm, nhưng lại rất mơ hồ, phảng phất như từ xa truyền đến. Ngay lúc Viên Mục Dã muốn bảo Hoắc Nhiễm đi tìm nhóm Đoàn Phong trước thì cậu đột nhiên cảm thấy hình như mình có thể di chuyển trong ao máu.
“Anh Viên? Anh có thể di chuyển! Em kéo anh lên!” Giọng Hoắc Nhiễm lại vang lên.
Viên Mục Dã chậm rãi ngẩng đầu, dường như đang tìm vị trí của Hoắc Nhiễm, nhưng cậu lập tức khoát khoát tay, sau đó xoay người đi về phía trung tâm của ao máu...
Hoắc Nhiễm ở bên ngoài vô cùng lo lắng, cậu ta không hiểu Viên Mục Dã định làm gì, lại không dám khinh địch đi xuống như lần trước, cân nhắc trong chốc lát, Hoắc Nhiễm quyết định đi cầu cứu bọn Đoàn Phong.
Thật ra Hoắc Nhiễm không ngốc, mặc dù ở lại đây cũng rất nguy hiểm, thế nhưng việc này so với việc đang trên đường đi cầu cứu mà gặp phải Tiểu Ngũ thì an toàn hơn nhiều. Tên kia thích chơi trò tỉa dần từng người, lúc này cậu ta ra ngoài sẽ tạo thế săn bắn hoàn mỹ cho đối phương.
Nhưng cho dù gặp nguy hiểm lớn hơn nữa Hoắc Nhiễm cũng nhất định phải làm như thế, cậu ta không thể đứng nhìn Viên Mục Dã xảy ra chuyện, mà bản thân cậu ta lại không có năng lực cứu người, cho nên cậu ta nhất định phải tìm Đoàn Phong đến đây...
Nghĩ đến đây, Hoắc Nhiễm quay lại nói với Viên Mục Dã: “Anh, chờ em, em đi tìm đội trưởng Đoàn đến cứu anh!” Sau khi nói xong cậu ta chạy đi không quay đầu lại.
Còn Viên Mục Dã bên trong ao máu mặc dù nhìn rất đáng sợ, nhưng tinh thần cậu hiện giờ cũng coi như tỉnh táo, sở dĩ cậu đi đến trung tâm ao máu là vì muốn tìm thứ gọi là Nhục Chi kia, sau đó nghĩ cách hủy nó hoàn toàn.
Có kinh nghiệm năm đó của Đoàn Phong, Viên Mục Dã biết không thể đốt cháy nó được, hơn nữa, trong ao này đều là chất lỏng sền sệt, nếu không có chất dẫn cháy như xăng thì không thể đốt được.
Không biết vì sao, một suy nghĩ tà ác xuất hiện trong lòng Viên Mục Dã, nếu như mình ăn thứ đó... Có khi nào có thể hoàn toàn hủy được nó đi? Lần này, dục vọng trong lòng Viên Mục Dã lần nữa bùng lên, mê hoặc tinh thần khiến bản thân cậu dần lạc lối.
Chuyện sau đó ngay cả Viên Mục Dã cũng không nhớ rõ, bởi vì đến khi cậu tỉnh lại, bên trong ao máu không còn chút bùn máu nào, cả khoảng trống do thứ kia tạo ra cũng biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một tảng đá trơ trọi trong ao.
Viên Mục Dã cảm thấy cơ thể mình vô cùng nặng, nặng đến mức ngồi dậy cũng khó khăn... Trước đó cậu có loáng thoáng nghe thấy Hoắc Nhiễm nói sẽ đi tìm nhóm Đoàn Phong, cho nên lúc này cậu thực sự lo lắng tên nhóc kia sẽ gặp phải Tiểu Ngũ trên đường.
Trong lúc cậu đang cố gắng chống đỡ muốn bò dậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa. Mới đầu cậu còn tưởng đó là bọn Đoàn Phong đã quay lại, nhưng đến khi tiếng bước chân kia lại gần thì cậu nhận ra đó chắc chắn không phải bất kỳ ai trong số 54...
“Vì sao lại như vậy? Nhục Chi đâu? Sao không còn gì thế?” Giọng một người đàn ông vang lên bên cạnh ao.
Hình như Viên Mục Dã đã từng nghe thấy giọng nói này rồi, cậu cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn rõ khuôn mặt người kia... Nhưng cố mãi vẫn không thể ngẩng đầu lên được.
Không ngờ đúng lúc này cậu lại nghe thấy Tiểu Ngũ kích động nói: “Làm sao tôi biết được, lúc tôi đi tất cả vẫn còn ổn mà! Nhất định đã bị kẻ khác cướp đi rồi!”
Vietwriter.vn
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến xem người kia đã chết chưa? Chắc chắn hắn biết ai đã mang Nhục Chi đi.” Giọng nói kia lại vang lên.
Bình luận facebook