Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461 - Chương 461 MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI
Chương 461 MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI
Nhưng Hoắc Nhiễm lại không nhận ra điều đó, tên nhóc này vẫn còn trẻ, lá gan cũng nhỏ, nghe Tiểu Ngũ nói vậy thì sắc mặt trắng bệch ra, mắt trợn lên, dùng hết sức giãy giụa hai chân, nhưng càng giãy giụa càng bị hút chặt hơn...
Viên Mục Dã nhẹ nhàng trấn an cậu ta: “Tiểu Nhiễm, nhìn tôi này, không có chuyện gì đâu... Đội trưởng Đoàn nhất định sẽ đến cứu chúng ta, trước lúc đó tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cậu hết.”
Hoắc Nhiễm vội vàng gật đầu: “Ừm, em biết rồi anh Viên...”
Tiểu Ngũ đứng ngoài ao máu nhìn hai người bên trong, ánh mắt âm hiểm, gã cười: “Cậu bạn nhỏ, nếu tôi là cậu tôi sẽ lo lắng người đang đứng bên cạnh mình mới đúng!”
Hoắc Nhiễm đương nhiên không hiểu ý trong lời nói của đối phương, nhưng Viên Mục Dã hiểu rõ vì sao Tiểu Ngũ lại nói vậy, bởi vì bây giờ cậu có thể nhìn rõ vị trí của những mạch máu lớn trên cổ Hoắc Nhiễm, giống như chỉ cần cậu há mồm ra là có thể cắn được nó...
Nhưng cuối cùng Viên Mục Dã vẫn lắc đầu thật mạnh để mình tỉnh táo lại, sau đó cười lạnh nói với Tiểu Ngũ: “Sao thế? Bản lĩnh của mày chỉ có thế này thôi à?”
Tiểu Ngũ chỉ nhìn cậu mà không nói chuyện, sau đó gã quay người đi thẳng ra ngoài, Viên Mục Dã không biết trong lòng gã tính toán cái gì, nhưng nội tâm cậu đang dậy sóng dữ dội, dường như phía Đoàn Phong cũng sắp xảy ra chuyện.
Thế là Viên Mục Dã hét to về phía Tiểu Ngũ đang chuẩn bị rời đi: “Mày quay lại đây, nói cho rõ ràng đi đã? Tiểu Ngũ!”
Nhưng đáp lại cậu chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng xa....
Sau khi gã đi, bốn phía xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, đồng thời khát vọng đối với máu trong Viên Mục Dã cũng bị phóng đại trong nháy mắt, hô hấp của cậu dần dần có biến đổi lớn, hơi thở cũng trở nên không ổn định.
Trong lòng Viên Mục Dã rất chật vật, với tình hình trước mắt, việc cậu mất khống chế chỉ còn là vấn đề thời gian, cho nên nhất định cậu phải nhân lúc lý trí của mình còn tỉnh táo mà đưa tên nhóc Hoắc Nhiễm này ra khỏi ao máu mới được.
Nhưng chuyện này nói thì dễ, làm lại khó như lên trời, hai người bọn họ hiện giờ đều đang bị đống “bùn máu” này hút chặt, giờ còn khó di chuyển hơn nhiều so với trước đó rồi, làm sao có thể đưa Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu này đây?
Nhưng dù khó Viên Mục Dã cũng nhất định phải làm được, nếu không cậu sợ rằng đợi đến khi mình mất kiểm soát thì sẽ gây ra chuyện khiến mình phải hối hận... Nghĩ vậy, Viên Mục Dã quan sát kĩ xung quanh, muốn tìm xem có chỗ nào để mình có thể mượn lực hay không.
Kết quả cậu nhìn quanh một vòng, chỉ thấy xung quanh cái ao máu này trụi thùi lụi, chẳng có bất cứ thứ gì để cậu bám vào, ngay cả bốn vách tường bên trong ao máu cũng bóng loáng, chưa nói đến việc nửa người dưới bị quấn chặt, cho dù là tứ chi có thể hoạt động bình thường cũng chưa chắc đã leo lên được.
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Viên Mục Dã: “Uống máu của thằng nhóc này mày có thể đi ra khỏi ao máu... Uống đi, tuổi trẻ như vậy máu nhất định càng ngon ngọt, có thể thỏa mãn khát vọng đã khống chế từ lâu của mày, khiến linh hồn mày cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có... Uống đi, đừng do dự nữa, chỉ cần một ngụm thôi, cậu ta cũng đâu có chết, nhanh uống đi...”
Nghe vậy, Viên Mục Dã giống như người bị thôi miên, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Nhiễm bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí một tay của cậu không khống chế được đã bóp lấy cổ Hoắc Nhiễm, xoay mặt cậu ta sang một bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hoắc Nhiễm ngơ ngác, trong lòng cậu ta cũng biết có lẽ Viên Mục Dã sắp “phát bệnh” rồi, mặc dù cậu ta muốn đẩy bàn tay đang bóp cổ mình ra, nhưng lúc này Viên Mục Dã khỏe kinh người, chỉ dùng một tay đã khống chế được cậu ta không cử động được chút nào.
Không bao lâu sau, mặt Viên Mục Dã tiến sát đến, cậu dùng mũi ngửi ngửi cổ Hoắc Nhiễm, dường như cậu nghe thấy cả tiếng máu chuyển động bên dưới làn da...
Lúc đó Hoắc Nhiễm sợ đến ngây người, giọng cậu ta run run: “Anh Viên... anh... tỉnh táo lại đi!”
Có lẽ một tiếng “anh Viên” của Hoắc Nhiễm đã gọi lại được chút tỉnh táo cho Viên Mục Dã, cậu buông lỏng tay ra, sau đó dùng sức lắc đầu thật mạnh, cậu nói: “Không được, cậu phải nhanh chóng leo lên! Cứ tiếp tục thế này... Tôi sắp không khống chế nổi mình nữa rồi.”
“Nhưng bây giờ em không cử động được, phải làm sao?” Hoắc Nhiễm cuống đến mức sắp khóc.
Viên Mục Dã nghe thế thì hít sâu một hơi, sau đó nhìn xung quanh và bảo: “Đừng sợ, tôi có cách... Điều cậu cần làm bây giờ là phải điều tiết hô hấp, để hơi thở ổn định lại... Hít thật sâu, đúng, cứ như thế bình tĩnh lại đã.”
Thật ra, những điều Viên Mục Dã nói không phải cho Hoắc Nhiễm nghe, mà là nói với chính mình, cậu chỉ muốn dùng cách này để Hoắc Nhiễm tỉnh táo lại, đồng thời cũng vứt bỏ tạp niệm trong đầu mình, tập trung suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì để đưa Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu này...
Hoắc Nhiễm cao 1 mét 79, nặng 62 cân, gần đây hình như còn lên cân nữa, nghĩ thế Viên Mục Dã bèn hỏi Hoắc Nhiễm: “Bây giờ cậu nặng bao nhiêu cân?”
Hoắc Nhiễm ngạc nhiên, cậu ta không nghĩ đến Viên Mục Dã lại hỏi cân nặng của mình trong thời khắc quan trọng thế này, cậu ta cũng nghi ngờ nói ra một con số: “65 cân.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Quả nhiên đã mập lên mấy cân, được, tôi biết rồi, bây giờ cậu hãy thả lỏng cơ thể, đừng quá cứng nhắc!”
Hoắc Nhiễm nghe Viên Mục Dã nói mà không hiểu gì, không biết câu này của anh Viên có ý gì, làm sao cậu ta biết được Viên Mục Dã đang có ý định ném cậu ta ra khỏi ao máu... Nhưng đối với Viên Mục Dã, đây là một nhiệm vụ bất khả thi, bởi vì từ khi biết mình có dị năng đến giờ, cậu chưa từng di chuyển người sống bao giờ!
Có thể thành công hay không cậu cũng không chắc chắn, nhưng cho dù thế nào cậu cũng phải thử một lần, nếu không lời tên Tiểu Ngũ kia nói sẽ thành sự thật, giữa cậu và Hoắc Nhiễm nhất định phải có một người ở lại...
Viên Mục Dã không nói nhiều, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó dồn toàn lực chú ý lên người Hoắc Nhiễm, nhưng thực tế khó hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Đừng nói đến việc dùng ý chí để di chuyển cậu ta, cho dù lúc này cậu đứng ở bên trên kéo cậu ta lên như nhổ củ cải cũng chưa chắc đã kéo ra được, chứ đừng nói là lúc này cậu không có bất cứ điểm tựa để di chuyển cậu ta.
Thử mấy lần, Hoắc Nhiễm chỉ cảm thấy nửa thân trên của mình bị một lực mạnh mẽ kéo lên trên, nhưng lực kéo này yếu hơn lực hút của đống “bùn máu” bên dưới một chút nên không kéo được cậu ta ra....
Lúc này người Viên Mục Dã đã đổ đầy mồ hôi, cậu biết có tiếp tục cũng không được, cho dù mình tiêu hao hết sức lực cũng không thể đưa được Hoắc Nhiễm ra ngoài. Thế là cậu lại quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy ở bên trên ao máu có một cái cột đá hơi nhô ra, cậu nghĩ xem có thể tìm được thứ gì đó như dây thừng buộc vào cột đá, sau đó mình và Hoắc Nhiễm cùng nhau dùng lực bám vào nó để ra khỏi ao máu này không?
Nhưng Hoắc Nhiễm lại không nhận ra điều đó, tên nhóc này vẫn còn trẻ, lá gan cũng nhỏ, nghe Tiểu Ngũ nói vậy thì sắc mặt trắng bệch ra, mắt trợn lên, dùng hết sức giãy giụa hai chân, nhưng càng giãy giụa càng bị hút chặt hơn...
Viên Mục Dã nhẹ nhàng trấn an cậu ta: “Tiểu Nhiễm, nhìn tôi này, không có chuyện gì đâu... Đội trưởng Đoàn nhất định sẽ đến cứu chúng ta, trước lúc đó tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cậu hết.”
Hoắc Nhiễm vội vàng gật đầu: “Ừm, em biết rồi anh Viên...”
Tiểu Ngũ đứng ngoài ao máu nhìn hai người bên trong, ánh mắt âm hiểm, gã cười: “Cậu bạn nhỏ, nếu tôi là cậu tôi sẽ lo lắng người đang đứng bên cạnh mình mới đúng!”
Hoắc Nhiễm đương nhiên không hiểu ý trong lời nói của đối phương, nhưng Viên Mục Dã hiểu rõ vì sao Tiểu Ngũ lại nói vậy, bởi vì bây giờ cậu có thể nhìn rõ vị trí của những mạch máu lớn trên cổ Hoắc Nhiễm, giống như chỉ cần cậu há mồm ra là có thể cắn được nó...
Nhưng cuối cùng Viên Mục Dã vẫn lắc đầu thật mạnh để mình tỉnh táo lại, sau đó cười lạnh nói với Tiểu Ngũ: “Sao thế? Bản lĩnh của mày chỉ có thế này thôi à?”
Tiểu Ngũ chỉ nhìn cậu mà không nói chuyện, sau đó gã quay người đi thẳng ra ngoài, Viên Mục Dã không biết trong lòng gã tính toán cái gì, nhưng nội tâm cậu đang dậy sóng dữ dội, dường như phía Đoàn Phong cũng sắp xảy ra chuyện.
Thế là Viên Mục Dã hét to về phía Tiểu Ngũ đang chuẩn bị rời đi: “Mày quay lại đây, nói cho rõ ràng đi đã? Tiểu Ngũ!”
Nhưng đáp lại cậu chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng xa....
Sau khi gã đi, bốn phía xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, đồng thời khát vọng đối với máu trong Viên Mục Dã cũng bị phóng đại trong nháy mắt, hô hấp của cậu dần dần có biến đổi lớn, hơi thở cũng trở nên không ổn định.
Trong lòng Viên Mục Dã rất chật vật, với tình hình trước mắt, việc cậu mất khống chế chỉ còn là vấn đề thời gian, cho nên nhất định cậu phải nhân lúc lý trí của mình còn tỉnh táo mà đưa tên nhóc Hoắc Nhiễm này ra khỏi ao máu mới được.
Nhưng chuyện này nói thì dễ, làm lại khó như lên trời, hai người bọn họ hiện giờ đều đang bị đống “bùn máu” này hút chặt, giờ còn khó di chuyển hơn nhiều so với trước đó rồi, làm sao có thể đưa Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu này đây?
Nhưng dù khó Viên Mục Dã cũng nhất định phải làm được, nếu không cậu sợ rằng đợi đến khi mình mất kiểm soát thì sẽ gây ra chuyện khiến mình phải hối hận... Nghĩ vậy, Viên Mục Dã quan sát kĩ xung quanh, muốn tìm xem có chỗ nào để mình có thể mượn lực hay không.
Kết quả cậu nhìn quanh một vòng, chỉ thấy xung quanh cái ao máu này trụi thùi lụi, chẳng có bất cứ thứ gì để cậu bám vào, ngay cả bốn vách tường bên trong ao máu cũng bóng loáng, chưa nói đến việc nửa người dưới bị quấn chặt, cho dù là tứ chi có thể hoạt động bình thường cũng chưa chắc đã leo lên được.
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Viên Mục Dã: “Uống máu của thằng nhóc này mày có thể đi ra khỏi ao máu... Uống đi, tuổi trẻ như vậy máu nhất định càng ngon ngọt, có thể thỏa mãn khát vọng đã khống chế từ lâu của mày, khiến linh hồn mày cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có... Uống đi, đừng do dự nữa, chỉ cần một ngụm thôi, cậu ta cũng đâu có chết, nhanh uống đi...”
Nghe vậy, Viên Mục Dã giống như người bị thôi miên, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Nhiễm bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí một tay của cậu không khống chế được đã bóp lấy cổ Hoắc Nhiễm, xoay mặt cậu ta sang một bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hoắc Nhiễm ngơ ngác, trong lòng cậu ta cũng biết có lẽ Viên Mục Dã sắp “phát bệnh” rồi, mặc dù cậu ta muốn đẩy bàn tay đang bóp cổ mình ra, nhưng lúc này Viên Mục Dã khỏe kinh người, chỉ dùng một tay đã khống chế được cậu ta không cử động được chút nào.
Không bao lâu sau, mặt Viên Mục Dã tiến sát đến, cậu dùng mũi ngửi ngửi cổ Hoắc Nhiễm, dường như cậu nghe thấy cả tiếng máu chuyển động bên dưới làn da...
Lúc đó Hoắc Nhiễm sợ đến ngây người, giọng cậu ta run run: “Anh Viên... anh... tỉnh táo lại đi!”
Có lẽ một tiếng “anh Viên” của Hoắc Nhiễm đã gọi lại được chút tỉnh táo cho Viên Mục Dã, cậu buông lỏng tay ra, sau đó dùng sức lắc đầu thật mạnh, cậu nói: “Không được, cậu phải nhanh chóng leo lên! Cứ tiếp tục thế này... Tôi sắp không khống chế nổi mình nữa rồi.”
“Nhưng bây giờ em không cử động được, phải làm sao?” Hoắc Nhiễm cuống đến mức sắp khóc.
Viên Mục Dã nghe thế thì hít sâu một hơi, sau đó nhìn xung quanh và bảo: “Đừng sợ, tôi có cách... Điều cậu cần làm bây giờ là phải điều tiết hô hấp, để hơi thở ổn định lại... Hít thật sâu, đúng, cứ như thế bình tĩnh lại đã.”
Thật ra, những điều Viên Mục Dã nói không phải cho Hoắc Nhiễm nghe, mà là nói với chính mình, cậu chỉ muốn dùng cách này để Hoắc Nhiễm tỉnh táo lại, đồng thời cũng vứt bỏ tạp niệm trong đầu mình, tập trung suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì để đưa Hoắc Nhiễm ra khỏi ao máu này...
Hoắc Nhiễm cao 1 mét 79, nặng 62 cân, gần đây hình như còn lên cân nữa, nghĩ thế Viên Mục Dã bèn hỏi Hoắc Nhiễm: “Bây giờ cậu nặng bao nhiêu cân?”
Hoắc Nhiễm ngạc nhiên, cậu ta không nghĩ đến Viên Mục Dã lại hỏi cân nặng của mình trong thời khắc quan trọng thế này, cậu ta cũng nghi ngờ nói ra một con số: “65 cân.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Quả nhiên đã mập lên mấy cân, được, tôi biết rồi, bây giờ cậu hãy thả lỏng cơ thể, đừng quá cứng nhắc!”
Hoắc Nhiễm nghe Viên Mục Dã nói mà không hiểu gì, không biết câu này của anh Viên có ý gì, làm sao cậu ta biết được Viên Mục Dã đang có ý định ném cậu ta ra khỏi ao máu... Nhưng đối với Viên Mục Dã, đây là một nhiệm vụ bất khả thi, bởi vì từ khi biết mình có dị năng đến giờ, cậu chưa từng di chuyển người sống bao giờ!
Có thể thành công hay không cậu cũng không chắc chắn, nhưng cho dù thế nào cậu cũng phải thử một lần, nếu không lời tên Tiểu Ngũ kia nói sẽ thành sự thật, giữa cậu và Hoắc Nhiễm nhất định phải có một người ở lại...
Viên Mục Dã không nói nhiều, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó dồn toàn lực chú ý lên người Hoắc Nhiễm, nhưng thực tế khó hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Đừng nói đến việc dùng ý chí để di chuyển cậu ta, cho dù lúc này cậu đứng ở bên trên kéo cậu ta lên như nhổ củ cải cũng chưa chắc đã kéo ra được, chứ đừng nói là lúc này cậu không có bất cứ điểm tựa để di chuyển cậu ta.
Thử mấy lần, Hoắc Nhiễm chỉ cảm thấy nửa thân trên của mình bị một lực mạnh mẽ kéo lên trên, nhưng lực kéo này yếu hơn lực hút của đống “bùn máu” bên dưới một chút nên không kéo được cậu ta ra....
Lúc này người Viên Mục Dã đã đổ đầy mồ hôi, cậu biết có tiếp tục cũng không được, cho dù mình tiêu hao hết sức lực cũng không thể đưa được Hoắc Nhiễm ra ngoài. Thế là cậu lại quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy ở bên trên ao máu có một cái cột đá hơi nhô ra, cậu nghĩ xem có thể tìm được thứ gì đó như dây thừng buộc vào cột đá, sau đó mình và Hoắc Nhiễm cùng nhau dùng lực bám vào nó để ra khỏi ao máu này không?
Bình luận facebook