Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 465 - Chương 465 HANG ĐỘNG THI THỂ
Chương 465 HANG ĐỘNG THI THỂ
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không sao, chỉ luôn cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị mất khống chế... Đến nỗi tôi không còn là chính mình nữa.”
Lúc này Tiểu Ngũ nằm dưới đất nghe thấy Nhục Chi mình dùng máu thịt nuôi bao nhiêu năm lại bị người khác ăn mất, lập tức giãy giụa ngồi dậy, sau đó gã nhìn Viên Mục Dã mà cười điên cuồng: “Ha ha... hay lắm, không phải mày ghê tởm dáng vẻ như quỷ này của tao à? Mày cũng sẽ nhanh chóng biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ như tao thôi!”
Nghe gã nói như vậy, trong lòng Viên Mục Dã cũng cuống lên, cậu không biết trong lúc mơ hồ mình đã ăn Nhục Chi thế nào? Hay thật, virus trong cơ thể còn chưa triệt bỏ hết, bây giờ lại còn ăn phải thứ buồn nôn không biết là gì kia...
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã khó coi, liền trấn an cậu: “Không sao đâu, quay về để lão Lâm nghĩ cách!” Anh ta nói xong thì nhìn về phía Tiểu Ngũ có gương mặt đã nát một nửa: “Đã lâu không gặp? Tiểu Ngũ...”
Tiểu Ngũ gượng cười: “Không ngờ chúng mày có thể thoát khỏi bẫy rập của tao nhanh như thế, xem ra Đoàn Phong chính là Đoàn Phong, cho dù biến thành dáng vẻ gì thì vẫn là mày của năm đó!”
Hóa ra ba ánh đèn pin mà họ nhìn thấy đúng là của mấy người Đại Quân, sở dĩ ánh đèn bị biến mất không nhìn thấy gì nữa là bởi vì ba người họ nghe thấy tiếng cầu cứu của bốn nhân viên trước đó bị mất tích, cho nên mới theo tiếng âm thanh ngoặt vào một cửa hang khác.
Thật ra địa hình trong hang núi này rất phức tạp, không chỉ có hai lối ra đơn giản như họ nghĩ, Tiểu Ngũ đã ghi âm lại tiếng kêu cứu của bốn nhân viên kia rồi đặt chúng ở trước cạm bẫy, khi ba người Đại Quân đi theo tiếng kêu, trong không gian mờ tối tất cả đều trúng bẫy.
May mà Nhục Chi cần máu của người sống để nuôi dưỡng, cho nên trong các cạm bẫy, Tiểu Ngũ không bố trí những thứ gây chết con mồi, nhưng sau khi Đoàn Phong chạy đến lại không thể một mình kéo mấy người đó ra, đến tận khi Hoắc Nhiễm đi tìm cứu viện tìm được bọn họ, mới cùng anh ta kéo mọi người từ trong hố sâu ra ngoài.
Sau đó bọn họ chạy hết tốc lực về phía ao, định quay về cứu Viên Mục Dã đang bị chìm trong ao máu. Không ngờ khi đến nơi lại nhìn thấy Viên Mục Dã đang cưỡi trên người Tiểu Ngũ, giáng từng cú từng cú đấm xuống, nếu không có họ kịp thời ngăn cản thì Viên Mục Dã đã đánh chết Tiểu Ngũ rồi.
Đoàn Phong nhìn Tiểu Ngũ, anh ta cũng không có thời gian ôn chuyện với tên điên này, chỉ lạnh giọng hỏi: “Bốn người kia bị mày giấu ở đâu?”
Tiểu Ngũ nhe răng ra cười: “Nghĩ gì thế? Bốn người đó đã bị tao giết chết rồi!”
Đoàn Phong lắc đầu: “Không thể nào, với từng đấy thời gian mày không thể kịp giết hết bọn họ được, hơn nữa bảo bối Nhục Chi của mày chẳng phải cần dùng máu tươi sao? Nếu như mày giết họ thì cần gì phải chuốc mê họ rồi mới vất vả lôi đi chứ?”
Khóe miệng Tiểu Ngũ giật giật, sau đó gã bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, một câu cũng không chịu nói. Theo như cách nói của Đoàn Phong thì hơn ba mươi người kia chắc chắn không cứu được, nhưng bốn người này nhất định vẫn còn sống, chỉ là đã bị Tiểu Ngũ giấu ở một nơi hẻo lánh nào đó mà chỉ mình gã biết, nếu gã không chịu nói ra, thì thời gian qua lâu sẽ chỉ còn đường chết.
Từ đầu đến cuối Viên Mục Dã vẫn luôn quan sát biểu cảm của Tiểu Ngũ, sự căm ghét trong lòng cậu ngày càng sâu sắc, nếu không phải bọn Đoàn Phong chạy đến cậu đã đánh chết tên kia rồi, nhưng cậu biết điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra bốn người kia trước, nên trầm giọng hỏi: “Gã Cường kia là gì của mày?”
Tiểu Ngũ quay sang nhìn thi thể gã Cường đã sớm lạnh băng: “Chính xác mà nói, nó là con cháu của chị gái tao, dòng máu chảy trong cơ thể cũng giống tao...”
“Sao mày lại lưu lạc đến đây? Thịt Thái Tuế trong hang núi năm đó không phải đã bị tao đốt hết rồi ư?” Đoàn Phong không hiểu.
Tiểu Ngũ nói một cách giận dữ: “Còn không phải do mày đã đốt cái hang đó đi à, nếu không làm sao tao lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay chứ?”
Viên Mục Dã hừ lạnh: “Mày biến thành như ngày hôm nay là do tự mày gieo gió gặt bão, mỗi một lựa chọn đều không phải người khác ép mày chọn!”
“Mày thì biết cái gì? Nếu năm đó nó không đốt thịt Thái Tuế đi, bọn tao cũng không cần vì thiếu đồ ăn mà phải ăn máu Thái Tuế! Ông nội tao đã nói sự thật về Thái Tuế cho mọi người trong thôn biết để họ có thể sống sót, nếu không phải bọn chúng vừa tham vừa lười... thì mọi chuyện sao trở thành thế này? Chuyện này có thể oán trách ai? Nhưng Đoàn Phong vì không muốn chuyện như thế tiếp tục xảy ra nên đã dùng một mồi lửa đốt hết hang núi đó đi! Chúng mày có biết, không còn thịt Thái Tuế đối với những người còn sống như bọn tao là như thế nào không? Chúng mày có biết thứ đó có nguồn gốc thế nào không?” Tiểu Ngũ cuồng loạn nói.
Đoàn Phong nhớ đến loại dịch nhờn trong suốt mà mình nhìn thấy trong động năm đó, anh ta lấy làm kỳ lạ mà hỏi: “Mày nói Nhục Chi chính là dịch nhờn có thể khiến động vật ngạt thở trong nháy mắt đó sao?”
“Đúng, thứ đó chính là Nhục Chi, lúc đầu vốn bọn tao không cần phải ăn thứ đó, chỉ cần ăn thịt Thái Tuế sinh ra từ Nhục Chi là được rồi, nhưng mày lại đốt hết thịt Thái Tuế, để lộ ra Nhục Chi bên dưới...” Tiểu Ngũ híp mắt nhớ lại chuyện năm đó.
Thật ra năm đó hang động kia cũng không phải là một hang động bình thường, mà là một hang động chứa đầy thi thể bị quên lãng. Năm đó chính phủ nước S từng tổ chức chiến dịch tiêu diệt thổ phỉ ở vùng núi này, hai bên thương vong vô số, đám lính đánh giặc xong là rời đi luôn, không quan tâm đến đám thổ phỉ bị họ đánh chết... Vietwriter.vn
Lúc đó khắp nơi đều là chiến tranh, lại thêm nhiều năm liên tiếp bị thiên tai, cho nên nhiều người khi chết đến mảnh quan tài mỏng cũng không mua nổi, dân bản xứ lấy đâu ra tiền dư thừa mà an táng cho những người đó? Cho nên họ đã tìm một hang động gần đấy và ném tất cả thi thể vào bên trong.
Theo thời gian, ngày càng nhiều thi thể bị ném vào trong động, dần dần nơi đó biến thành một nơi “người sống không nên vào”, mà Nhục Chi là một dạng sinh vật nửa động vật nửa thực vật phát triển bằng cách hấp thu khí thoát ra từ các thi thể phân hủy trong động.
Thật ra thịt Thái Tuế giống như một loại nấm vậy, nó mọc ra để thu hút các loài động vật khác, rồi dựa vào đó để dụ dỗ săn bắt con mồi, có điều nơi đó vắng vẻ, chỉ có mấy động vật hoang dã nhỏ bị thu hút đến đó, cho nên quanh năm suốt tháng, loại thịt Thái Tuế kia đã mọc đầy cả hang núi, mà Nhục Chi ở bên dưới cũng dần dần rơi vào trạng thái ngủ đông.
Tổ tiên của Tiểu Ngũ vô tình phát hiện ra sự tồn tại của thứ này, họ phải mất mấy đời mới dần dần hiểu rõ đặc tính của nó, đồng thời luôn dựa vào nó mà bình an vượt qua những năm tai ương...
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không sao, chỉ luôn cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị mất khống chế... Đến nỗi tôi không còn là chính mình nữa.”
Lúc này Tiểu Ngũ nằm dưới đất nghe thấy Nhục Chi mình dùng máu thịt nuôi bao nhiêu năm lại bị người khác ăn mất, lập tức giãy giụa ngồi dậy, sau đó gã nhìn Viên Mục Dã mà cười điên cuồng: “Ha ha... hay lắm, không phải mày ghê tởm dáng vẻ như quỷ này của tao à? Mày cũng sẽ nhanh chóng biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ như tao thôi!”
Nghe gã nói như vậy, trong lòng Viên Mục Dã cũng cuống lên, cậu không biết trong lúc mơ hồ mình đã ăn Nhục Chi thế nào? Hay thật, virus trong cơ thể còn chưa triệt bỏ hết, bây giờ lại còn ăn phải thứ buồn nôn không biết là gì kia...
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã khó coi, liền trấn an cậu: “Không sao đâu, quay về để lão Lâm nghĩ cách!” Anh ta nói xong thì nhìn về phía Tiểu Ngũ có gương mặt đã nát một nửa: “Đã lâu không gặp? Tiểu Ngũ...”
Tiểu Ngũ gượng cười: “Không ngờ chúng mày có thể thoát khỏi bẫy rập của tao nhanh như thế, xem ra Đoàn Phong chính là Đoàn Phong, cho dù biến thành dáng vẻ gì thì vẫn là mày của năm đó!”
Hóa ra ba ánh đèn pin mà họ nhìn thấy đúng là của mấy người Đại Quân, sở dĩ ánh đèn bị biến mất không nhìn thấy gì nữa là bởi vì ba người họ nghe thấy tiếng cầu cứu của bốn nhân viên trước đó bị mất tích, cho nên mới theo tiếng âm thanh ngoặt vào một cửa hang khác.
Thật ra địa hình trong hang núi này rất phức tạp, không chỉ có hai lối ra đơn giản như họ nghĩ, Tiểu Ngũ đã ghi âm lại tiếng kêu cứu của bốn nhân viên kia rồi đặt chúng ở trước cạm bẫy, khi ba người Đại Quân đi theo tiếng kêu, trong không gian mờ tối tất cả đều trúng bẫy.
May mà Nhục Chi cần máu của người sống để nuôi dưỡng, cho nên trong các cạm bẫy, Tiểu Ngũ không bố trí những thứ gây chết con mồi, nhưng sau khi Đoàn Phong chạy đến lại không thể một mình kéo mấy người đó ra, đến tận khi Hoắc Nhiễm đi tìm cứu viện tìm được bọn họ, mới cùng anh ta kéo mọi người từ trong hố sâu ra ngoài.
Sau đó bọn họ chạy hết tốc lực về phía ao, định quay về cứu Viên Mục Dã đang bị chìm trong ao máu. Không ngờ khi đến nơi lại nhìn thấy Viên Mục Dã đang cưỡi trên người Tiểu Ngũ, giáng từng cú từng cú đấm xuống, nếu không có họ kịp thời ngăn cản thì Viên Mục Dã đã đánh chết Tiểu Ngũ rồi.
Đoàn Phong nhìn Tiểu Ngũ, anh ta cũng không có thời gian ôn chuyện với tên điên này, chỉ lạnh giọng hỏi: “Bốn người kia bị mày giấu ở đâu?”
Tiểu Ngũ nhe răng ra cười: “Nghĩ gì thế? Bốn người đó đã bị tao giết chết rồi!”
Đoàn Phong lắc đầu: “Không thể nào, với từng đấy thời gian mày không thể kịp giết hết bọn họ được, hơn nữa bảo bối Nhục Chi của mày chẳng phải cần dùng máu tươi sao? Nếu như mày giết họ thì cần gì phải chuốc mê họ rồi mới vất vả lôi đi chứ?”
Khóe miệng Tiểu Ngũ giật giật, sau đó gã bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, một câu cũng không chịu nói. Theo như cách nói của Đoàn Phong thì hơn ba mươi người kia chắc chắn không cứu được, nhưng bốn người này nhất định vẫn còn sống, chỉ là đã bị Tiểu Ngũ giấu ở một nơi hẻo lánh nào đó mà chỉ mình gã biết, nếu gã không chịu nói ra, thì thời gian qua lâu sẽ chỉ còn đường chết.
Từ đầu đến cuối Viên Mục Dã vẫn luôn quan sát biểu cảm của Tiểu Ngũ, sự căm ghét trong lòng cậu ngày càng sâu sắc, nếu không phải bọn Đoàn Phong chạy đến cậu đã đánh chết tên kia rồi, nhưng cậu biết điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra bốn người kia trước, nên trầm giọng hỏi: “Gã Cường kia là gì của mày?”
Tiểu Ngũ quay sang nhìn thi thể gã Cường đã sớm lạnh băng: “Chính xác mà nói, nó là con cháu của chị gái tao, dòng máu chảy trong cơ thể cũng giống tao...”
“Sao mày lại lưu lạc đến đây? Thịt Thái Tuế trong hang núi năm đó không phải đã bị tao đốt hết rồi ư?” Đoàn Phong không hiểu.
Tiểu Ngũ nói một cách giận dữ: “Còn không phải do mày đã đốt cái hang đó đi à, nếu không làm sao tao lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay chứ?”
Viên Mục Dã hừ lạnh: “Mày biến thành như ngày hôm nay là do tự mày gieo gió gặt bão, mỗi một lựa chọn đều không phải người khác ép mày chọn!”
“Mày thì biết cái gì? Nếu năm đó nó không đốt thịt Thái Tuế đi, bọn tao cũng không cần vì thiếu đồ ăn mà phải ăn máu Thái Tuế! Ông nội tao đã nói sự thật về Thái Tuế cho mọi người trong thôn biết để họ có thể sống sót, nếu không phải bọn chúng vừa tham vừa lười... thì mọi chuyện sao trở thành thế này? Chuyện này có thể oán trách ai? Nhưng Đoàn Phong vì không muốn chuyện như thế tiếp tục xảy ra nên đã dùng một mồi lửa đốt hết hang núi đó đi! Chúng mày có biết, không còn thịt Thái Tuế đối với những người còn sống như bọn tao là như thế nào không? Chúng mày có biết thứ đó có nguồn gốc thế nào không?” Tiểu Ngũ cuồng loạn nói.
Đoàn Phong nhớ đến loại dịch nhờn trong suốt mà mình nhìn thấy trong động năm đó, anh ta lấy làm kỳ lạ mà hỏi: “Mày nói Nhục Chi chính là dịch nhờn có thể khiến động vật ngạt thở trong nháy mắt đó sao?”
“Đúng, thứ đó chính là Nhục Chi, lúc đầu vốn bọn tao không cần phải ăn thứ đó, chỉ cần ăn thịt Thái Tuế sinh ra từ Nhục Chi là được rồi, nhưng mày lại đốt hết thịt Thái Tuế, để lộ ra Nhục Chi bên dưới...” Tiểu Ngũ híp mắt nhớ lại chuyện năm đó.
Thật ra năm đó hang động kia cũng không phải là một hang động bình thường, mà là một hang động chứa đầy thi thể bị quên lãng. Năm đó chính phủ nước S từng tổ chức chiến dịch tiêu diệt thổ phỉ ở vùng núi này, hai bên thương vong vô số, đám lính đánh giặc xong là rời đi luôn, không quan tâm đến đám thổ phỉ bị họ đánh chết... Vietwriter.vn
Lúc đó khắp nơi đều là chiến tranh, lại thêm nhiều năm liên tiếp bị thiên tai, cho nên nhiều người khi chết đến mảnh quan tài mỏng cũng không mua nổi, dân bản xứ lấy đâu ra tiền dư thừa mà an táng cho những người đó? Cho nên họ đã tìm một hang động gần đấy và ném tất cả thi thể vào bên trong.
Theo thời gian, ngày càng nhiều thi thể bị ném vào trong động, dần dần nơi đó biến thành một nơi “người sống không nên vào”, mà Nhục Chi là một dạng sinh vật nửa động vật nửa thực vật phát triển bằng cách hấp thu khí thoát ra từ các thi thể phân hủy trong động.
Thật ra thịt Thái Tuế giống như một loại nấm vậy, nó mọc ra để thu hút các loài động vật khác, rồi dựa vào đó để dụ dỗ săn bắt con mồi, có điều nơi đó vắng vẻ, chỉ có mấy động vật hoang dã nhỏ bị thu hút đến đó, cho nên quanh năm suốt tháng, loại thịt Thái Tuế kia đã mọc đầy cả hang núi, mà Nhục Chi ở bên dưới cũng dần dần rơi vào trạng thái ngủ đông.
Tổ tiên của Tiểu Ngũ vô tình phát hiện ra sự tồn tại của thứ này, họ phải mất mấy đời mới dần dần hiểu rõ đặc tính của nó, đồng thời luôn dựa vào nó mà bình an vượt qua những năm tai ương...
Bình luận facebook