Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466 - Chương 466 THỦY HÌNH
Chương 466 THỦY HÌNH
Sau khi Đoàn Phong đốt hết thịt Thái Tuế, mặc dù đã che cửa hang lại nhưng vẫn không giấu được đám người Tiểu Ngũ biết rõ sự tình, cho nên họ lại đào cửa hang ra, định chờ Nhục Chi tiếp tục sinh ra thịt Thái Tuế mới.
Tiếc rằng không có thi thể cung cấp dinh dưỡng nên trong khoảng thời gian ngắn không thể sinh ra được thịt Thái Tuế, cho nên bọn họ đã dùng máu thịt của mình để nuôi dưỡng nó, nhưng khi đó, thứ mọc ra lại là một loại Thái Tuế màu đỏ.
Cuối cùng mấy người đó vì để có thể sống sót mà tàn sát lẫn nhau, còn Tiểu Ngũ là người sống sót cuối cùng trong cuộc đọ sức ấy... Gã biết rõ nếu cứ tiếp tục ở lại nơi hoang vu không bóng người như vậy thì mình cũng không sống nổi, nên đã dùng lọ lấy một phần Nhục Chi đem theo, sau đó sống cuộc sống phiêu bạt bốn phương.
Gã đến nơi nào thì ở đó sẽ có người mất tích một cách bí ẩn, gã giống như thần chết đến từ địa ngục, khao khát mọi sinh mệnh mà gã nhìn thấy...
Nhiều năm trước, khi đi thuyền Tiểu Ngũ gặp tai nạn trên biển, mặc dù gã may mắn sống sót nhưng lại bị sóng biển đánh dạt vào hoang đảo này không thể rời đi, rời xa cuộc sống con người khiến gã không thể tìm thấy con mồi để ra tay, cuối cùng vì mạng sống, gã đành cắt máu thịt của mình nuôi dưỡng Nhục Chi, cho nên mới biến thành dáng vẻ ma quỷ như bây giờ.
Viên Mục Dã kinh ngạc hỏi: “Vậy làm sao mày tìm được gã Cườn g? Hơn nữa, làm sao mày biết đó là con cháu của chị gái mày?”
Tiểu Ngũ khẽ hừ nhẹ: “Mấy năm trước khi Cường cùng bạn lên đảo thám hiểm đã trở thành con mồi của tao... Nói ra có thể chúng mày không tin, cũng không biết có phải do thường xuyên ăn Nhục Chi hay không mà tao rất mẫn cảm với mùi vị của máu, thậm chí có thể ngửi ra sự khác biệt trong máu của mỗi người, mà tao lại ngửi thấy hương vị thân thuộc trong máu của Cường, nên tao đã hỏi kỹ càng xuất thân của nó, bấy giờ mới biết bà nội của nó là chị gái ruột của tao.”
“Gã cũng đã ăn Nhục Chi sao?” Đoàn Phong lạnh lùng hỏi.
Tiểu Ngũ lắc đầu: “Cuộc sống của nó hiện giờ không tệ, cũng không cần vì miếng ăn mà lo lắng, cho nên tao thấy không cần thiết phải biến nó thành dáng vẻ ma quỷ như tao, tao vẫn hy vọng nó có thể sống một cuộc sống như người bình thường.”
Viên Mục Dã nhận ra Tiểu Ngũ cũng khát vọng có thể sống một cuộc sống như người bình thường, thế nên cậu cảm thấy rất khó hiểu: “Lúc đó đã có thể rời đảo, vì sao mày vẫn muốn tiếp tục ở lại đây?”
Tiểu Ngũ cười khổ một hồi rồi nói: “Tao như thế này còn có thể đi đâu? Ở trên đảo mặc dù hoang vu nhưng cũng là một nơi đẹp đẽ, không bằng cứ tiếp tục ở đây sống qua ngày... hơn nữa, có sự giúp đỡ của Cường, tao cũng không cần buồn phiền vì không có con mồi nữa.”
Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa, xem ra tên Cường này với ông của gã có rất nhiều điểm tương đồng, đều là những tên sát nhân biến thái.
Lúc này Viên Mục Dã nghĩ đến nữ nghệ sĩ Lisa bị Tiểu Ngũ chém ngang lưng, cậu thấy lạ nên hỏi: “Thế tại sao mày lại giết Lisa sớm như thế, mà không phải đưa cô ta vào trong ao máu này hiến máu?”
Tiểu Ngũ hừ lạnh, gã hung hãn nói: “Ả ta trước đây là bạn gái của Cường, vì muốn nổi tiếng mà chia tay với thằng bé, tìm đến một nhà sản xuất tốt hơn. Mà chuyện quá đáng nhất chính là, bọn chúng sẽ đến đây quay một chương trình. Theo như Cường nói, một khi chương trình này được phát sóng, hoang đảo này có khả năng sẽ bị khai thác, đến lúc đó nơi dung thân duy nhất của tao cũng không còn, nên tao nhất định phải giết sạch bọn chúng!”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Đoàn Phong thở dài: “Mày nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, giết hết những người đó thì hòn đảo này sẽ không bị khai thác à? Sở dĩ mày không có chỗ dung thân là bởi vì những chuyện ác mày đã làm, ngay cả chính mày cũng cảm thấy mày là một con quái vật, cho nên mới trốn ở trên đảo hoang. Chuyện đã đến nước này, tao khuyên mày vẫn nên nói ra chỗ nhốt bốn người kia đi. Có lẽ tao sẽ cân nhắc đến việc thả mày đi...”
Tiểu Ngũ cười lạnh: “Không có Nhục Chi, mày thả tao đi cũng có lợi ích gì? Không bằng để bốn người kia cùng tao lên đường, trên đường xuống suối vàng cũng không cô đơn...”
“Trên đường mày xuống suối vàng sao có thể cô quạnh chứ? Mày đừng quên những người bị mày giết đều đang chờ mày đấy!” Đoàn Phong gằn giọng.
Sắc mặt Tiểu Ngũ biến đổi, gã cố gắng trấn tĩnh mà nói: “Đó là do số mệnh bọn chúng không tốt, nếu như đổi lại là chúng, chắc chắn chúng cũng sẽ giết tao không nương tay đâu!”
Viên Mục Dã tức giận nói: “Cái rắm ấy, có lẽ ban đầu mày giết người đúng là vì mạng sống, nhưng mày có dám nói mày thu thập một trăm cái răng hàm kia là để tôn vinh cái chết của họ đã ban cho mày sự sống không? Đừng nói như mình vô tội thế, từ đầu đến cuối mày chính là một ác ma giết người, mày hưởng thụ cảm giác ngược sát con mồi, cho nên mới rút răng hàm của bọn họ ra, làm chiến lợi phẩm để khoe khoang chiến tích của mình!”
“Vậy thì làm sao? Chỉ cần tao muốn, tao có thể quyết định sống chết của bọn chúng, tao muốn để bọn chúng sống thì chúng được sống, tao muốn bọn chúng chết... thì chúng nhất định phải chết!” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Tiểu Ngũ vô cùng dữ tợn, giống như một con ác quỷ không có nhân tính.
Trương Khai đứng bên cạnh thấy thế túm lấy cổ áo gã và quát: “Nhanh nói cho tao biết mày giấu bốn người kia ở đâu, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
Nhưng Tiểu Ngũ không thèm để ý đến lời Trương Khai nói, gã tỏ ra khinh miệt: “Tùy mày, dù sao không có Nhục Chi tao cũng chết chắc, nói hay không nói với tao cũng chẳng khác gì nhau.”
Trong lúc mọi người cảm thấy không còn cách nào để đối phó với Tiểu Ngũ nữa thì Tằng Nam Nam đột nhiên đi đến, cô ấy nhìn Tiểu Ngũ sau đó lạnh lùng nói: “Đối với ông mà nói, chết là một sự giải thoát, nhưng trong khoảng thời gian chờ chết... ông có thể chọn chết một cách thoải mái, hoặc để tôi tra tấn đến chết.”
Đến cả vẻ mặt hung thần ác sát của Trương Khai lúc trước cũng không làm Tiểu Ngũ để vào mắt, sao gã phải sợ hãi một cô gái nhỏ bé như Tằng Nam Nam chứ? Nhưng gã nhanh chóng vì sự ngu dốt của mình mà phải trả giá đắt, vì thật ra trong đám người kia, kẻ ra tay tàn độc nhất lại chính là cô gái thoạt nhìn trông rất vô hại này.
Tằng Nam Nam liếc mắt ra hiệu cho Trương Khai và Đại Quân, bảo bọn họ đè Tiểu Ngũ lại, tiếp đó cô ấy dùng bình nước mà mình mang theo đi tới bờ biển gần đấy lấy một bình nước biển. Xong việc Tằng Nam Nam lấy áo khoác của mình phủ lên mặt Tiểu Ngũ rồi nói: “Khi nào ông nói thì tôi sẽ dừng lại...”
Tiểu Ngũ đã bao giờ nhìn thấy những thứ này, gã không biết cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp kia định làm gì? Nhưng Viên Mục Dã và Đoàn Phong thì hiểu rõ, Tằng Nam Nam định dùng một phương pháp bức cung có tên là “thủy hình” để ép Tiểu Ngũ vào khuôn khổ.
Sau khi Đoàn Phong đốt hết thịt Thái Tuế, mặc dù đã che cửa hang lại nhưng vẫn không giấu được đám người Tiểu Ngũ biết rõ sự tình, cho nên họ lại đào cửa hang ra, định chờ Nhục Chi tiếp tục sinh ra thịt Thái Tuế mới.
Tiếc rằng không có thi thể cung cấp dinh dưỡng nên trong khoảng thời gian ngắn không thể sinh ra được thịt Thái Tuế, cho nên bọn họ đã dùng máu thịt của mình để nuôi dưỡng nó, nhưng khi đó, thứ mọc ra lại là một loại Thái Tuế màu đỏ.
Cuối cùng mấy người đó vì để có thể sống sót mà tàn sát lẫn nhau, còn Tiểu Ngũ là người sống sót cuối cùng trong cuộc đọ sức ấy... Gã biết rõ nếu cứ tiếp tục ở lại nơi hoang vu không bóng người như vậy thì mình cũng không sống nổi, nên đã dùng lọ lấy một phần Nhục Chi đem theo, sau đó sống cuộc sống phiêu bạt bốn phương.
Gã đến nơi nào thì ở đó sẽ có người mất tích một cách bí ẩn, gã giống như thần chết đến từ địa ngục, khao khát mọi sinh mệnh mà gã nhìn thấy...
Nhiều năm trước, khi đi thuyền Tiểu Ngũ gặp tai nạn trên biển, mặc dù gã may mắn sống sót nhưng lại bị sóng biển đánh dạt vào hoang đảo này không thể rời đi, rời xa cuộc sống con người khiến gã không thể tìm thấy con mồi để ra tay, cuối cùng vì mạng sống, gã đành cắt máu thịt của mình nuôi dưỡng Nhục Chi, cho nên mới biến thành dáng vẻ ma quỷ như bây giờ.
Viên Mục Dã kinh ngạc hỏi: “Vậy làm sao mày tìm được gã Cườn g? Hơn nữa, làm sao mày biết đó là con cháu của chị gái mày?”
Tiểu Ngũ khẽ hừ nhẹ: “Mấy năm trước khi Cường cùng bạn lên đảo thám hiểm đã trở thành con mồi của tao... Nói ra có thể chúng mày không tin, cũng không biết có phải do thường xuyên ăn Nhục Chi hay không mà tao rất mẫn cảm với mùi vị của máu, thậm chí có thể ngửi ra sự khác biệt trong máu của mỗi người, mà tao lại ngửi thấy hương vị thân thuộc trong máu của Cường, nên tao đã hỏi kỹ càng xuất thân của nó, bấy giờ mới biết bà nội của nó là chị gái ruột của tao.”
“Gã cũng đã ăn Nhục Chi sao?” Đoàn Phong lạnh lùng hỏi.
Tiểu Ngũ lắc đầu: “Cuộc sống của nó hiện giờ không tệ, cũng không cần vì miếng ăn mà lo lắng, cho nên tao thấy không cần thiết phải biến nó thành dáng vẻ ma quỷ như tao, tao vẫn hy vọng nó có thể sống một cuộc sống như người bình thường.”
Viên Mục Dã nhận ra Tiểu Ngũ cũng khát vọng có thể sống một cuộc sống như người bình thường, thế nên cậu cảm thấy rất khó hiểu: “Lúc đó đã có thể rời đảo, vì sao mày vẫn muốn tiếp tục ở lại đây?”
Tiểu Ngũ cười khổ một hồi rồi nói: “Tao như thế này còn có thể đi đâu? Ở trên đảo mặc dù hoang vu nhưng cũng là một nơi đẹp đẽ, không bằng cứ tiếp tục ở đây sống qua ngày... hơn nữa, có sự giúp đỡ của Cường, tao cũng không cần buồn phiền vì không có con mồi nữa.”
Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa, xem ra tên Cường này với ông của gã có rất nhiều điểm tương đồng, đều là những tên sát nhân biến thái.
Lúc này Viên Mục Dã nghĩ đến nữ nghệ sĩ Lisa bị Tiểu Ngũ chém ngang lưng, cậu thấy lạ nên hỏi: “Thế tại sao mày lại giết Lisa sớm như thế, mà không phải đưa cô ta vào trong ao máu này hiến máu?”
Tiểu Ngũ hừ lạnh, gã hung hãn nói: “Ả ta trước đây là bạn gái của Cường, vì muốn nổi tiếng mà chia tay với thằng bé, tìm đến một nhà sản xuất tốt hơn. Mà chuyện quá đáng nhất chính là, bọn chúng sẽ đến đây quay một chương trình. Theo như Cường nói, một khi chương trình này được phát sóng, hoang đảo này có khả năng sẽ bị khai thác, đến lúc đó nơi dung thân duy nhất của tao cũng không còn, nên tao nhất định phải giết sạch bọn chúng!”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Đoàn Phong thở dài: “Mày nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, giết hết những người đó thì hòn đảo này sẽ không bị khai thác à? Sở dĩ mày không có chỗ dung thân là bởi vì những chuyện ác mày đã làm, ngay cả chính mày cũng cảm thấy mày là một con quái vật, cho nên mới trốn ở trên đảo hoang. Chuyện đã đến nước này, tao khuyên mày vẫn nên nói ra chỗ nhốt bốn người kia đi. Có lẽ tao sẽ cân nhắc đến việc thả mày đi...”
Tiểu Ngũ cười lạnh: “Không có Nhục Chi, mày thả tao đi cũng có lợi ích gì? Không bằng để bốn người kia cùng tao lên đường, trên đường xuống suối vàng cũng không cô đơn...”
“Trên đường mày xuống suối vàng sao có thể cô quạnh chứ? Mày đừng quên những người bị mày giết đều đang chờ mày đấy!” Đoàn Phong gằn giọng.
Sắc mặt Tiểu Ngũ biến đổi, gã cố gắng trấn tĩnh mà nói: “Đó là do số mệnh bọn chúng không tốt, nếu như đổi lại là chúng, chắc chắn chúng cũng sẽ giết tao không nương tay đâu!”
Viên Mục Dã tức giận nói: “Cái rắm ấy, có lẽ ban đầu mày giết người đúng là vì mạng sống, nhưng mày có dám nói mày thu thập một trăm cái răng hàm kia là để tôn vinh cái chết của họ đã ban cho mày sự sống không? Đừng nói như mình vô tội thế, từ đầu đến cuối mày chính là một ác ma giết người, mày hưởng thụ cảm giác ngược sát con mồi, cho nên mới rút răng hàm của bọn họ ra, làm chiến lợi phẩm để khoe khoang chiến tích của mình!”
“Vậy thì làm sao? Chỉ cần tao muốn, tao có thể quyết định sống chết của bọn chúng, tao muốn để bọn chúng sống thì chúng được sống, tao muốn bọn chúng chết... thì chúng nhất định phải chết!” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Tiểu Ngũ vô cùng dữ tợn, giống như một con ác quỷ không có nhân tính.
Trương Khai đứng bên cạnh thấy thế túm lấy cổ áo gã và quát: “Nhanh nói cho tao biết mày giấu bốn người kia ở đâu, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
Nhưng Tiểu Ngũ không thèm để ý đến lời Trương Khai nói, gã tỏ ra khinh miệt: “Tùy mày, dù sao không có Nhục Chi tao cũng chết chắc, nói hay không nói với tao cũng chẳng khác gì nhau.”
Trong lúc mọi người cảm thấy không còn cách nào để đối phó với Tiểu Ngũ nữa thì Tằng Nam Nam đột nhiên đi đến, cô ấy nhìn Tiểu Ngũ sau đó lạnh lùng nói: “Đối với ông mà nói, chết là một sự giải thoát, nhưng trong khoảng thời gian chờ chết... ông có thể chọn chết một cách thoải mái, hoặc để tôi tra tấn đến chết.”
Đến cả vẻ mặt hung thần ác sát của Trương Khai lúc trước cũng không làm Tiểu Ngũ để vào mắt, sao gã phải sợ hãi một cô gái nhỏ bé như Tằng Nam Nam chứ? Nhưng gã nhanh chóng vì sự ngu dốt của mình mà phải trả giá đắt, vì thật ra trong đám người kia, kẻ ra tay tàn độc nhất lại chính là cô gái thoạt nhìn trông rất vô hại này.
Tằng Nam Nam liếc mắt ra hiệu cho Trương Khai và Đại Quân, bảo bọn họ đè Tiểu Ngũ lại, tiếp đó cô ấy dùng bình nước mà mình mang theo đi tới bờ biển gần đấy lấy một bình nước biển. Xong việc Tằng Nam Nam lấy áo khoác của mình phủ lên mặt Tiểu Ngũ rồi nói: “Khi nào ông nói thì tôi sẽ dừng lại...”
Tiểu Ngũ đã bao giờ nhìn thấy những thứ này, gã không biết cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp kia định làm gì? Nhưng Viên Mục Dã và Đoàn Phong thì hiểu rõ, Tằng Nam Nam định dùng một phương pháp bức cung có tên là “thủy hình” để ép Tiểu Ngũ vào khuôn khổ.
Bình luận facebook