Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467 - Chương 467 ĐẾN CHẬM MỘT BƯỚC
Chương 467 ĐẾN CHẬM MỘT BƯỚC
Thủy hình có thể khiến người bị bức cung cảm nhận được sự đau khổ khi cận kề cái chết, là một thủ đoạn bức cung vô cùng tàn nhẫn...
Tằng Nam Nam thuần thục không nhanh không chậm đổ nước biển lên chiếc áo phủ trên mặt Tiểu Ngũ, ngay lập tức gã bị ngạt thở mà giãy giụa liên tục.
Nhưng vì bị Đại Quân và Trương Khai giữ chặt nên Tiểu Ngũ chỉ có thể chịu đựng cảm giác khó thở đến cùng cực, cứ tiếp tục như vậy gã sẽ không chịu đựng nổi.
Đoàn Phong nhìn Tằng Nam Nam ra tay quyết đoán thì cảm thán: “Ác nhân tất có ác nhân trị, đúng là đạo trời tuần hoàn, ông trời không bỏ qua cho bất cứ ai bao giờ!”
Viên Mục Dã cũng choáng váng, mặc dù trước đây cậu đã biết Tằng Nam Nam không hề đơn giản, nhưng không ngờ cô ấy lại biết cách tra tấn thế này, tuy trước đây chính cậu cũng từng thẩm vấn nghi phạm, nhưng chủ yếu là dùng lời nói mà thôi, xưa nay cậu chưa từng động tay chân với nghi phạm bao giờ.
Dưới sự công kích của Tằng Nam Nam, cuối cùng Tiểu Ngũ cũng không chịu nổi nữa... khai ra bốn người kia bị gã và gã Cường nhốt ở dưới vách đá trên một hòn đảo phía Bắc. Sở dĩ bọn chúng đặt ở đó vì cả hai đã chuẩn bị sẵn, nếu như gã và Cường có thể giải quyết hết đám người Đoàn Phong thì đương nhiên sau đó sẽ đưa bọn họ về đây, còn không thì đợi đến khi thủy triều lên bốn người kia cũng sẽ chết đuối, đương nhiên sẽ không ai biết Ngô Cường trong tổ quay phim có vấn đề.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì thủy triều đã bắt đầu dâng lên, Đoàn Phong bảo bốn người Đại Quân quay về chỗ quay phim chờ cứu viện từ ngoài đảo đến, còn anh ta và Viên Mục Dã thì áp giải Tiểu Ngũ đi về phía vách núi phía Bắc cứu người.
Sở dĩ anh ta để Đại Quân quay về chỗ cắm trại trước chủ yếu là do tốc độ dâng lên của thủy triều hiện giờ rất nhanh, việc cứu người sẽ rất nguy hiểm, cho nên Đoàn Phong mới lấy cớ này để đuổi họ về trước...
Mà lúc này vách đá ở phía Bắc đã bị nước biển tràn vào, Tiểu Ngũ bị trói hai tay đang đi giữa hai người, gã cười khẽ, nói: “Bây giờ chúng mày đến đó cũng chỉ đi chịu chết, chúng mày không thể cứu được bốn đứa kia....”
Viên Mục Dã đi phía sau lạnh giọng phản bác: “Loại người như mày sao có thể hiểu được cảm giác khi cứu sống được một mạng người là như thế nào, nếu như trên thế giới này thực sự có Thiên Đường và Địa Ngục, thì cứu sống bốn người đó chính là công đức duy nhất của mày trước khi bước vào Địa Ngục đấy.”
Tiểu Ngũ nghe Viên Mục Dã nói thế cũng không lên tiếng nữa, không biết có phải gã hiểu được những gì Viên Mục Dã nói hay không.
Nước biển dưới chân ngày càng dâng cao, cuối cùng ba người cũng ra khỏi cửa hang, đi đến đảo nhỏ ở phía Bắc, nơi đó là một vùng sườn đồi, chỉ khi thủy triều hạ xuống mới lộ ra bãi biển đầy đá tảng...
Dựa vào miêu tả của Tiểu Ngũ, gã đã trói chặt tay chân của bốn người kia ném lên một tảng đá lớn, cho nên trước khi thuỷ triều dâng lên bọn họ sẽ không bị nước biển nhấn chìm... đến khi nào nước biển ngập qua những hòn đá đó thì thần tiên cũng không cứu nổi.
Tảng đá trên bờ biển vô cùng dễ thấy, Đoàn Phong đi ra cửa động nhìn thấy vị trí của hòn đá thì quay lại hỏi Tiểu Ngũ: “Là tảng đá ở phía trước sao?”
Tiểu Ngũ nhìn về phía tảng đá cách đó không xa, gật đầu: “Ừm, là nó, là tảng đá lớn kia!”
Không ngờ khi bọn họ lội nước đến chỗ tảng đá thì lại phát hiện bốn người kia đang nằm im lìm, rõ ràng thủy triều đang dâng lên nhưng họ lại không có tí phản ứng nào.
Đoàn Phong quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ: “Sao bọn họ còn chưa tỉnh lại?”
Tiểu Ngũ nhún vai: “Làm sao tao biết được, dù sao lúc tao đi bọn chúng vẫn còn hôn mê!”
Đoàn Phong không thèm để ý đến Tiểu Ngũ nữa, anh ta quay lại bò lên tảng đá xem tình hình của mấy người kia, không ngờ sau khi Đoàn Phong đi lên lại nhìn thấy miệng mũi của mấy người kia đều chảy máu, đã tắt thở từ khi nào rồi...
Tất cả mọi người đều không ngờ tới kết quả này, không ngờ bọn họ cố gắng đuổi theo đến tận đây mà vẫn chậm một bước. Viên Mục Dã vừa nghe thấy bốn người kia đều đã chết thì không thèm canh chừng Tiểu Ngũ nữa, cậu hất mạnh gã ngã xuống đất, sau đó cũng trèo lên tảng đá kia.
Viên Mục Dã đến bên cạnh một thi thể, ngồi xuống xem xét, sau đó thử thăm dò mạch đập của họ, cậu nói: “Mấy người này đều bị dao đâm vào ngực mà chết, cơ thể vẫn còn ấm, hẳn là mới chết không lâu.”
Đoàn Phong sầm mặt lại, vội vàng cúi người sờ lên một thi thể: “Đúng là vẫn còn ấm... Nói cách khác tên kia vẫn còn đồng bọn?”
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã thở dài: “Xem ra trước mắt khả năng này rất lớn... Gã Cường đã chết khi đấu với tôi, trong thời gian tiếp theo Tiểu Ngũ không hề rời khỏi tầm mắt của tôi, gã cũng không thể nào phân thân đến đây giết bốn người này được.”
Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Ngũ ở bên dưới, nhưng lại không hề thấy gã đâu nữa! Viên Mục Dã giật mình quay người nhảy xuống khỏi tảng đá, nhưng cậu và Đoàn Phong tìm một vòng mới phát hiện ra trên sóng biển xa xa dường như có một bóng người đang nhấp nhô...
“Không phải là gã muốn chết đấy chứ?” Đoàn Phong tức giận nói.
Viên Mục Dã không thể hiểu được một người đang bị trói hai tay ở sau lưng như Tiểu Ngũ lại đi bơi ra biển là như thế nào? Với độ cao sóng biển lúc này, đừng nói là hai tay bị trói chặt, cho dù là kiện tướng bơi lội không bị trói buộc gì cũng chưa chắc đã may mắn sống sót trong cơn sóng lớn như thế...
Viên Mục Dã bực mình: “Có lẽ gã đã sống đủ rồi, cho nên mới không kịp chờ mà bơi về phía biển... kiểu chết này có lẽ còn thoải mái hơn gấp trăm lần việc rơi vào tay chúng ta.”
Đoàn Phong phản bác: “Cậu nói gì vậy, chúng ta đáng sợ như thế à?”
“Gã không có Nhục Chi chắc chắn không thể sống nổi, anh có dám đảm bảo sau khi gã chết thi thể không bị lão Lâm giải phẫu để nghiên cứu không?” Viên Mục Dã lạnh lùng nói.
Đoàn Phong không ngờ Viên Mục Dã sẽ hỏi như vậy, anh ta sửng sốt một lúc mới nói: “Cậu sao vậy?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy thương hại gã...”
“Một kẻ sát nhân cuồng sát thì có gì đáng thương? Cái bệnh dễ thương cảm của cậu lại tái phát rồi à?” Đoàn Phong buồn cười nói.
Nhưng anh ta nhanh chóng không cười nổi nữa, bởi vì cửa hang lúc trước bọn họ đi ra đã bị thủy triều che khuất hoàn toàn, triệt để cắt đứt đường đi sang phía Nam đảo của bọn họ... Viên Mục Dã đần ra, đây là con đường duy nhất nối đến phía Nam đảo, hai người họ chỉ có mọc cánh mới bay lên được sườn núi kia.
Thật ra sau khi thủy triều dâng, thứ nguy hiểm nhất chính là sóng biển, nếu như gió êm sóng lặng thì không nói, cậu và Đoàn Phong có thể bơi về phía Nam. Nhưng bây giờ gió mạnh sóng cao, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị sóng biển đập vào đá tảng, ai cũng là máu nóng thịt mềm, đầu đập vào đá tảng thì có thể sống được không?
Trong lúc hai người không biết nên làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Khai gào lên: “Anh Viên! Đội trưởng Đoàn!”
Thủy hình có thể khiến người bị bức cung cảm nhận được sự đau khổ khi cận kề cái chết, là một thủ đoạn bức cung vô cùng tàn nhẫn...
Tằng Nam Nam thuần thục không nhanh không chậm đổ nước biển lên chiếc áo phủ trên mặt Tiểu Ngũ, ngay lập tức gã bị ngạt thở mà giãy giụa liên tục.
Nhưng vì bị Đại Quân và Trương Khai giữ chặt nên Tiểu Ngũ chỉ có thể chịu đựng cảm giác khó thở đến cùng cực, cứ tiếp tục như vậy gã sẽ không chịu đựng nổi.
Đoàn Phong nhìn Tằng Nam Nam ra tay quyết đoán thì cảm thán: “Ác nhân tất có ác nhân trị, đúng là đạo trời tuần hoàn, ông trời không bỏ qua cho bất cứ ai bao giờ!”
Viên Mục Dã cũng choáng váng, mặc dù trước đây cậu đã biết Tằng Nam Nam không hề đơn giản, nhưng không ngờ cô ấy lại biết cách tra tấn thế này, tuy trước đây chính cậu cũng từng thẩm vấn nghi phạm, nhưng chủ yếu là dùng lời nói mà thôi, xưa nay cậu chưa từng động tay chân với nghi phạm bao giờ.
Dưới sự công kích của Tằng Nam Nam, cuối cùng Tiểu Ngũ cũng không chịu nổi nữa... khai ra bốn người kia bị gã và gã Cường nhốt ở dưới vách đá trên một hòn đảo phía Bắc. Sở dĩ bọn chúng đặt ở đó vì cả hai đã chuẩn bị sẵn, nếu như gã và Cường có thể giải quyết hết đám người Đoàn Phong thì đương nhiên sau đó sẽ đưa bọn họ về đây, còn không thì đợi đến khi thủy triều lên bốn người kia cũng sẽ chết đuối, đương nhiên sẽ không ai biết Ngô Cường trong tổ quay phim có vấn đề.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì thủy triều đã bắt đầu dâng lên, Đoàn Phong bảo bốn người Đại Quân quay về chỗ quay phim chờ cứu viện từ ngoài đảo đến, còn anh ta và Viên Mục Dã thì áp giải Tiểu Ngũ đi về phía vách núi phía Bắc cứu người.
Sở dĩ anh ta để Đại Quân quay về chỗ cắm trại trước chủ yếu là do tốc độ dâng lên của thủy triều hiện giờ rất nhanh, việc cứu người sẽ rất nguy hiểm, cho nên Đoàn Phong mới lấy cớ này để đuổi họ về trước...
Mà lúc này vách đá ở phía Bắc đã bị nước biển tràn vào, Tiểu Ngũ bị trói hai tay đang đi giữa hai người, gã cười khẽ, nói: “Bây giờ chúng mày đến đó cũng chỉ đi chịu chết, chúng mày không thể cứu được bốn đứa kia....”
Viên Mục Dã đi phía sau lạnh giọng phản bác: “Loại người như mày sao có thể hiểu được cảm giác khi cứu sống được một mạng người là như thế nào, nếu như trên thế giới này thực sự có Thiên Đường và Địa Ngục, thì cứu sống bốn người đó chính là công đức duy nhất của mày trước khi bước vào Địa Ngục đấy.”
Tiểu Ngũ nghe Viên Mục Dã nói thế cũng không lên tiếng nữa, không biết có phải gã hiểu được những gì Viên Mục Dã nói hay không.
Nước biển dưới chân ngày càng dâng cao, cuối cùng ba người cũng ra khỏi cửa hang, đi đến đảo nhỏ ở phía Bắc, nơi đó là một vùng sườn đồi, chỉ khi thủy triều hạ xuống mới lộ ra bãi biển đầy đá tảng...
Dựa vào miêu tả của Tiểu Ngũ, gã đã trói chặt tay chân của bốn người kia ném lên một tảng đá lớn, cho nên trước khi thuỷ triều dâng lên bọn họ sẽ không bị nước biển nhấn chìm... đến khi nào nước biển ngập qua những hòn đá đó thì thần tiên cũng không cứu nổi.
Tảng đá trên bờ biển vô cùng dễ thấy, Đoàn Phong đi ra cửa động nhìn thấy vị trí của hòn đá thì quay lại hỏi Tiểu Ngũ: “Là tảng đá ở phía trước sao?”
Tiểu Ngũ nhìn về phía tảng đá cách đó không xa, gật đầu: “Ừm, là nó, là tảng đá lớn kia!”
Không ngờ khi bọn họ lội nước đến chỗ tảng đá thì lại phát hiện bốn người kia đang nằm im lìm, rõ ràng thủy triều đang dâng lên nhưng họ lại không có tí phản ứng nào.
Đoàn Phong quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ: “Sao bọn họ còn chưa tỉnh lại?”
Tiểu Ngũ nhún vai: “Làm sao tao biết được, dù sao lúc tao đi bọn chúng vẫn còn hôn mê!”
Đoàn Phong không thèm để ý đến Tiểu Ngũ nữa, anh ta quay lại bò lên tảng đá xem tình hình của mấy người kia, không ngờ sau khi Đoàn Phong đi lên lại nhìn thấy miệng mũi của mấy người kia đều chảy máu, đã tắt thở từ khi nào rồi...
Tất cả mọi người đều không ngờ tới kết quả này, không ngờ bọn họ cố gắng đuổi theo đến tận đây mà vẫn chậm một bước. Viên Mục Dã vừa nghe thấy bốn người kia đều đã chết thì không thèm canh chừng Tiểu Ngũ nữa, cậu hất mạnh gã ngã xuống đất, sau đó cũng trèo lên tảng đá kia.
Viên Mục Dã đến bên cạnh một thi thể, ngồi xuống xem xét, sau đó thử thăm dò mạch đập của họ, cậu nói: “Mấy người này đều bị dao đâm vào ngực mà chết, cơ thể vẫn còn ấm, hẳn là mới chết không lâu.”
Đoàn Phong sầm mặt lại, vội vàng cúi người sờ lên một thi thể: “Đúng là vẫn còn ấm... Nói cách khác tên kia vẫn còn đồng bọn?”
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã thở dài: “Xem ra trước mắt khả năng này rất lớn... Gã Cường đã chết khi đấu với tôi, trong thời gian tiếp theo Tiểu Ngũ không hề rời khỏi tầm mắt của tôi, gã cũng không thể nào phân thân đến đây giết bốn người này được.”
Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Ngũ ở bên dưới, nhưng lại không hề thấy gã đâu nữa! Viên Mục Dã giật mình quay người nhảy xuống khỏi tảng đá, nhưng cậu và Đoàn Phong tìm một vòng mới phát hiện ra trên sóng biển xa xa dường như có một bóng người đang nhấp nhô...
“Không phải là gã muốn chết đấy chứ?” Đoàn Phong tức giận nói.
Viên Mục Dã không thể hiểu được một người đang bị trói hai tay ở sau lưng như Tiểu Ngũ lại đi bơi ra biển là như thế nào? Với độ cao sóng biển lúc này, đừng nói là hai tay bị trói chặt, cho dù là kiện tướng bơi lội không bị trói buộc gì cũng chưa chắc đã may mắn sống sót trong cơn sóng lớn như thế...
Viên Mục Dã bực mình: “Có lẽ gã đã sống đủ rồi, cho nên mới không kịp chờ mà bơi về phía biển... kiểu chết này có lẽ còn thoải mái hơn gấp trăm lần việc rơi vào tay chúng ta.”
Đoàn Phong phản bác: “Cậu nói gì vậy, chúng ta đáng sợ như thế à?”
“Gã không có Nhục Chi chắc chắn không thể sống nổi, anh có dám đảm bảo sau khi gã chết thi thể không bị lão Lâm giải phẫu để nghiên cứu không?” Viên Mục Dã lạnh lùng nói.
Đoàn Phong không ngờ Viên Mục Dã sẽ hỏi như vậy, anh ta sửng sốt một lúc mới nói: “Cậu sao vậy?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy thương hại gã...”
“Một kẻ sát nhân cuồng sát thì có gì đáng thương? Cái bệnh dễ thương cảm của cậu lại tái phát rồi à?” Đoàn Phong buồn cười nói.
Nhưng anh ta nhanh chóng không cười nổi nữa, bởi vì cửa hang lúc trước bọn họ đi ra đã bị thủy triều che khuất hoàn toàn, triệt để cắt đứt đường đi sang phía Nam đảo của bọn họ... Viên Mục Dã đần ra, đây là con đường duy nhất nối đến phía Nam đảo, hai người họ chỉ có mọc cánh mới bay lên được sườn núi kia.
Thật ra sau khi thủy triều dâng, thứ nguy hiểm nhất chính là sóng biển, nếu như gió êm sóng lặng thì không nói, cậu và Đoàn Phong có thể bơi về phía Nam. Nhưng bây giờ gió mạnh sóng cao, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị sóng biển đập vào đá tảng, ai cũng là máu nóng thịt mềm, đầu đập vào đá tảng thì có thể sống được không?
Trong lúc hai người không biết nên làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Khai gào lên: “Anh Viên! Đội trưởng Đoàn!”
Bình luận facebook