Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487 - Chương 487
Chương 487 BỊ TẬP KÍCH Ở CỬA HÀNG GIÁ RẺ
Loại thư tay này một khi đã gửi đi sẽ như trâu đất xuống biển, muốn tìm cũng không phải không có cách, có điều sẽ tốn rất nhiều thời gian, chỉ có thể đem tất cả các phong thư trong hòm thư ngày hôm đó loại bỏ dần từng cái một.
Điều quan trọng nhất là trong tay bọn họ bây giờ không có bất cứ căn cứ nào để thu hẹp phạm vi, nếu như Tùy Quang Nam dùng địa chỉ giả để gửi đến thì bọn họ càng không thể tra ra được...
May mà Viên Mục Dã thận trọng, trong ghi chép chi tiêu của Tùy Quang Nam, cậu đã nhớ kỹ tên của siêu thị hắn thường mua tem tên là Golden Sunshine, nên bọn họ đã đi đến siêu thị nơi hắn mua tem và phong bì thư, sau đó nghĩ cách tìm ra một bức thư giống hệt trong hệ thống thư tín cùng ngày hôm đó.
Mặc dù bình thường ở nước M sẽ rất khó có thể tra ra được tin tức của thư tay, nhưng Thạch Lỗi không phải người bình thường, chỉ cần chuyện vào tay gã nhất định gã sẽ tìm ra lỗ thủng để chui vào...
Gã mua chuộc tất cả các nhân viên của bưu điện có thể tiếp xúc với thư tay, để bọn họ phân biệt từng phong bì và tem thư, cuối cùng gã cũng điều tra ra được, lá thư đó được gửi định kỳ đến trường tiểu học của một thị trấn nhỏ ở biên giới nước M.
Kết quả này khiến mọi người đều bất ngờ, bởi vì trong quỹ đạo cuộc sống của Tùy Quang Nam, lẽ ra hắn chưa từng đến thị trấn nhỏ kia mới đúng chứ? Thạch Lỗi không do dự, lập tức quyết định lái xe ngay trong đêm đến thị trấn tên Hải Lâm ở vùng biên giới kia...
Chờ đến khi bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi để xuất phát thì A Triết mới xuất hiện sau hai ngày một đêm biến mất, dáng vẻ của gã vẫn giống như lúc gã rời đi, chỉ có điều trên tay phải có thêm một vết thương.
Không biết vì sao lần ra ngoài này cũng chỉ có ba người họ, Thạch Lỗi không hề mang theo một tên đàn em nào, toàn bộ hành trình đều do A Triết lái xe, Viên Mục Dã nhìn cánh tay phải rớm máu của gã mà một nơi nào đó trong lòng cậu bắt đầu rục rịch trở mình dậy...
“Anh không sao chứ? Hay để tôi lái thay một lát nhé?” Viên Mục Dã vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào vết thương của A Triết.
A Triết nhìn vết thương, sau đó hừ nhẹ: “Vết thương bé tí này có đáng gì, cậu ngạc nhiên cái gì.”
Viên Mục Dã nói: “Tôi tưởng anh sẽ không bị thương chứ?”
A Triết tức giận nói: “Tôi có phải làm bằng xi măng đâu!”
Thạch Lỗi thấy vết thương trên tay A Triết vẫn rớm máu thì biết chắc chỗ khâu lại bị rách ra, gã nhẹ nhàng vỗ vai A Triết rồi bảo: “Tìm một trạm dừng xe ở đằng trước, tôi xử lý lại cho cậu, nếu không cứ để mãi thì máu chảy đầy xe mất.”
A Triết rất nghe lời, sau khi ra khỏi lối ra đầu tiên thì rẽ vào một trạm nghỉ, xe vừa dừng lại, Viên Mục Dã không thể cố gắng thêm được nữa lao ra khỏi xe... Gió đêm lạnh lẽo lập tức thổi tan lo lắng trong lòng cậu, khiến lý trí của cậu tỉnh táo trở lại.
A Triết nhìn phản ứng của Viên Mục Dã thì cười xấu xa: “Tôi lại quên mất chuyện này, thật xin lỗi đàn em A Viên nhé, cậu đã khó chịu suốt dọc đường rồi!”
Viên Mục Dã không thèm nói lại, quay người nói với Thạch Lỗi: “Trên xe có túi đồ cấp cứu không?”
Thạch Lỗi chỉ vào cửa hàng giá rẻ gần đấy: “Không có, chúng ta vào trong đó mua...” Nói xong gã quay người đi về phía cửa hàng giá rẻ.
Viên Mục Dã đi đến cửa sổ xe cạnh ghế lái, thò người vào ấn mở tất cả các cửa sổ để mùi máu tanh trong xe bay hết đi.
A Triết thấy thế thì trêu ghẹo: “Có muốn lát nữa tôi gom đống bông cầm máu lại cho cậu làm trà túi lọc không?”
Viên Mục Dã liếc gã: “Không cần khách sáo, anh cứ tự giữ lại dùng đi!”
A Triết cười khẽ, sau đó chỉ vào một cái ba lô ở cốp sau, gã dùng vẻ mặt lập lờ nói: “Có biết trong cái ba lô kia có thứ gì không? Đó là người anh tri kỷ Thạch Lỗi của cậu chuẩn bị đấy, tất cả đều là đồ ngon hợp với khẩu vị của cậu...”
Viên Mục Dã không có tâm trạng buôn chuyện với gã, cậu quay người nhìn về phía cửa hàng giá rẻ, nhưng mãi không thấy Thạch Lỗi đi ra. Cậu quan sát một lúc, đột nhiên ý thức được có điểm lạ, vội quay đầu hỏi A Triết: “Trên xe có vũ khí không?”
A Triết cũng lập tức cảnh giác: “Có, sao thế?”
Viên Mục Dã hất hàm về phía cửa hàng giá rẻ: “Thạch Lỗi đi vào đó hơi lâu, tôi cảm thấy không ổn...”
A Triết nhanh chóng mở cốp sau lấy ra hai khẩu súng, sau đó ném cho Viên Mục Dã một khẩu: “Chút nữa đi vào tự mình cẩn thận, những nơi như thế này rất dễ gặp cướp, có thể nguyên vẹn quay ra hay không còn phụ thuộc vào năng lực của cậu đấy!”
Viên Mục Dã nhận súng, kiểm tra đạn, sau đó giấu súng ra sau lưng, cậu nói: “Lát nữa tôi đi vào trước, anh đi theo sau, nhìn tôi ra hiệu mà hành động!”
A Triết gật đầu: “Cậu tự mình cẩn thận đi...”
Sau đó hai người đóng giả thành khách hàng thông thường chuẩn bị nối đuôi nhau đi vào... Viên Mục Dã đi vào trước, vừa đẩy cửa vào cậu đã nhìn thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng cạnh quầy thu ngân, toàn thân người này đầy cơ bắp, chiếc áo đồng phục màu vàng của cửa hàng giá rẻ không vừa với người hắn, giống như vừa lấy từ trên người của người khác xuống vậy.
Viên Mục Dã gật đầu nhẹ với tên to con kia, sau đó đi thẳng đến kệ hàng quần áo trước mặt, trong lúc này cậu cũng liên tục quan sát khắp nơi muốn tìm bóng dáng Thạch Lỗi...
Nhưng cậu nhìn một vòng, lại phát hiện trong cửa hàng tiện lợi này ngoài tên to con kia thì không có bất kỳ ai khác, chẳng lẽ Thạch Lỗi đi vệ sinh? Kết quả đúng lúc này mũi Viên Mục Dã khẽ nháy một cái, cậu ngửi thấy mùi máu tươi ở gần đó... Thế là cậu bước vượt qua mấy kệ hàng, tiếp tục đi về phía trước.
Cùng lúc đó, tên to con ở phía sau lưng cũng có hành động, tay từ từ đưa ra sau lưng, hình như muốn rút thứ gì đó từ sau lưng ra...
Đúng lúc này, A Triết theo sát phía sau đi đến, gã liếc mắt về phía tên to con kia và hỏi: “Thuốc lá ở đâu?”
Tên to con thấy A Triết đằng đằng sát khí, cánh tay phải còn đang chảy máu nên không dám khinh thường mà hành động bất cẩn, hắn giương mắt nói: “Kệ thứ ba phía bên trong.”
Viên Mục Dã thấy phía sau mình đã có bảo vệ, bèn bước nhanh đến chỗ có mùi máu tanh, nhưng khi cậu vượt qua kệ hàng thì thấy trên mặt đất xuất hiện một vũng máu đỏ tươi.
Có điều từ mức độ đông của vũng máu đó thì chuyện này ít nhất phải xảy ra nửa tiếng rồi, cho nên chỗ máu ấy không phải của Thạch Lỗi... Nguồn : Vietwriter.vn
Suy đoán này khiến Viên Mục Dã thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu cẩn thận quan sát vết máu trên đất, phát hiện bên cạnh có vết kéo lê rõ ràng... Hẳn là trước đó có người bị trúng đạn hoặc bị dao đâm chảy máu và bị người khác ép buộc kéo đi.
Loại thư tay này một khi đã gửi đi sẽ như trâu đất xuống biển, muốn tìm cũng không phải không có cách, có điều sẽ tốn rất nhiều thời gian, chỉ có thể đem tất cả các phong thư trong hòm thư ngày hôm đó loại bỏ dần từng cái một.
Điều quan trọng nhất là trong tay bọn họ bây giờ không có bất cứ căn cứ nào để thu hẹp phạm vi, nếu như Tùy Quang Nam dùng địa chỉ giả để gửi đến thì bọn họ càng không thể tra ra được...
May mà Viên Mục Dã thận trọng, trong ghi chép chi tiêu của Tùy Quang Nam, cậu đã nhớ kỹ tên của siêu thị hắn thường mua tem tên là Golden Sunshine, nên bọn họ đã đi đến siêu thị nơi hắn mua tem và phong bì thư, sau đó nghĩ cách tìm ra một bức thư giống hệt trong hệ thống thư tín cùng ngày hôm đó.
Mặc dù bình thường ở nước M sẽ rất khó có thể tra ra được tin tức của thư tay, nhưng Thạch Lỗi không phải người bình thường, chỉ cần chuyện vào tay gã nhất định gã sẽ tìm ra lỗ thủng để chui vào...
Gã mua chuộc tất cả các nhân viên của bưu điện có thể tiếp xúc với thư tay, để bọn họ phân biệt từng phong bì và tem thư, cuối cùng gã cũng điều tra ra được, lá thư đó được gửi định kỳ đến trường tiểu học của một thị trấn nhỏ ở biên giới nước M.
Kết quả này khiến mọi người đều bất ngờ, bởi vì trong quỹ đạo cuộc sống của Tùy Quang Nam, lẽ ra hắn chưa từng đến thị trấn nhỏ kia mới đúng chứ? Thạch Lỗi không do dự, lập tức quyết định lái xe ngay trong đêm đến thị trấn tên Hải Lâm ở vùng biên giới kia...
Chờ đến khi bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi để xuất phát thì A Triết mới xuất hiện sau hai ngày một đêm biến mất, dáng vẻ của gã vẫn giống như lúc gã rời đi, chỉ có điều trên tay phải có thêm một vết thương.
Không biết vì sao lần ra ngoài này cũng chỉ có ba người họ, Thạch Lỗi không hề mang theo một tên đàn em nào, toàn bộ hành trình đều do A Triết lái xe, Viên Mục Dã nhìn cánh tay phải rớm máu của gã mà một nơi nào đó trong lòng cậu bắt đầu rục rịch trở mình dậy...
“Anh không sao chứ? Hay để tôi lái thay một lát nhé?” Viên Mục Dã vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào vết thương của A Triết.
A Triết nhìn vết thương, sau đó hừ nhẹ: “Vết thương bé tí này có đáng gì, cậu ngạc nhiên cái gì.”
Viên Mục Dã nói: “Tôi tưởng anh sẽ không bị thương chứ?”
A Triết tức giận nói: “Tôi có phải làm bằng xi măng đâu!”
Thạch Lỗi thấy vết thương trên tay A Triết vẫn rớm máu thì biết chắc chỗ khâu lại bị rách ra, gã nhẹ nhàng vỗ vai A Triết rồi bảo: “Tìm một trạm dừng xe ở đằng trước, tôi xử lý lại cho cậu, nếu không cứ để mãi thì máu chảy đầy xe mất.”
A Triết rất nghe lời, sau khi ra khỏi lối ra đầu tiên thì rẽ vào một trạm nghỉ, xe vừa dừng lại, Viên Mục Dã không thể cố gắng thêm được nữa lao ra khỏi xe... Gió đêm lạnh lẽo lập tức thổi tan lo lắng trong lòng cậu, khiến lý trí của cậu tỉnh táo trở lại.
A Triết nhìn phản ứng của Viên Mục Dã thì cười xấu xa: “Tôi lại quên mất chuyện này, thật xin lỗi đàn em A Viên nhé, cậu đã khó chịu suốt dọc đường rồi!”
Viên Mục Dã không thèm nói lại, quay người nói với Thạch Lỗi: “Trên xe có túi đồ cấp cứu không?”
Thạch Lỗi chỉ vào cửa hàng giá rẻ gần đấy: “Không có, chúng ta vào trong đó mua...” Nói xong gã quay người đi về phía cửa hàng giá rẻ.
Viên Mục Dã đi đến cửa sổ xe cạnh ghế lái, thò người vào ấn mở tất cả các cửa sổ để mùi máu tanh trong xe bay hết đi.
A Triết thấy thế thì trêu ghẹo: “Có muốn lát nữa tôi gom đống bông cầm máu lại cho cậu làm trà túi lọc không?”
Viên Mục Dã liếc gã: “Không cần khách sáo, anh cứ tự giữ lại dùng đi!”
A Triết cười khẽ, sau đó chỉ vào một cái ba lô ở cốp sau, gã dùng vẻ mặt lập lờ nói: “Có biết trong cái ba lô kia có thứ gì không? Đó là người anh tri kỷ Thạch Lỗi của cậu chuẩn bị đấy, tất cả đều là đồ ngon hợp với khẩu vị của cậu...”
Viên Mục Dã không có tâm trạng buôn chuyện với gã, cậu quay người nhìn về phía cửa hàng giá rẻ, nhưng mãi không thấy Thạch Lỗi đi ra. Cậu quan sát một lúc, đột nhiên ý thức được có điểm lạ, vội quay đầu hỏi A Triết: “Trên xe có vũ khí không?”
A Triết cũng lập tức cảnh giác: “Có, sao thế?”
Viên Mục Dã hất hàm về phía cửa hàng giá rẻ: “Thạch Lỗi đi vào đó hơi lâu, tôi cảm thấy không ổn...”
A Triết nhanh chóng mở cốp sau lấy ra hai khẩu súng, sau đó ném cho Viên Mục Dã một khẩu: “Chút nữa đi vào tự mình cẩn thận, những nơi như thế này rất dễ gặp cướp, có thể nguyên vẹn quay ra hay không còn phụ thuộc vào năng lực của cậu đấy!”
Viên Mục Dã nhận súng, kiểm tra đạn, sau đó giấu súng ra sau lưng, cậu nói: “Lát nữa tôi đi vào trước, anh đi theo sau, nhìn tôi ra hiệu mà hành động!”
A Triết gật đầu: “Cậu tự mình cẩn thận đi...”
Sau đó hai người đóng giả thành khách hàng thông thường chuẩn bị nối đuôi nhau đi vào... Viên Mục Dã đi vào trước, vừa đẩy cửa vào cậu đã nhìn thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng cạnh quầy thu ngân, toàn thân người này đầy cơ bắp, chiếc áo đồng phục màu vàng của cửa hàng giá rẻ không vừa với người hắn, giống như vừa lấy từ trên người của người khác xuống vậy.
Viên Mục Dã gật đầu nhẹ với tên to con kia, sau đó đi thẳng đến kệ hàng quần áo trước mặt, trong lúc này cậu cũng liên tục quan sát khắp nơi muốn tìm bóng dáng Thạch Lỗi...
Nhưng cậu nhìn một vòng, lại phát hiện trong cửa hàng tiện lợi này ngoài tên to con kia thì không có bất kỳ ai khác, chẳng lẽ Thạch Lỗi đi vệ sinh? Kết quả đúng lúc này mũi Viên Mục Dã khẽ nháy một cái, cậu ngửi thấy mùi máu tươi ở gần đó... Thế là cậu bước vượt qua mấy kệ hàng, tiếp tục đi về phía trước.
Cùng lúc đó, tên to con ở phía sau lưng cũng có hành động, tay từ từ đưa ra sau lưng, hình như muốn rút thứ gì đó từ sau lưng ra...
Đúng lúc này, A Triết theo sát phía sau đi đến, gã liếc mắt về phía tên to con kia và hỏi: “Thuốc lá ở đâu?”
Tên to con thấy A Triết đằng đằng sát khí, cánh tay phải còn đang chảy máu nên không dám khinh thường mà hành động bất cẩn, hắn giương mắt nói: “Kệ thứ ba phía bên trong.”
Viên Mục Dã thấy phía sau mình đã có bảo vệ, bèn bước nhanh đến chỗ có mùi máu tanh, nhưng khi cậu vượt qua kệ hàng thì thấy trên mặt đất xuất hiện một vũng máu đỏ tươi.
Có điều từ mức độ đông của vũng máu đó thì chuyện này ít nhất phải xảy ra nửa tiếng rồi, cho nên chỗ máu ấy không phải của Thạch Lỗi... Nguồn : Vietwriter.vn
Suy đoán này khiến Viên Mục Dã thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu cẩn thận quan sát vết máu trên đất, phát hiện bên cạnh có vết kéo lê rõ ràng... Hẳn là trước đó có người bị trúng đạn hoặc bị dao đâm chảy máu và bị người khác ép buộc kéo đi.
Bình luận facebook