Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 489 - Chương 489
Chương 489 TRƯỜNG TIỂU HỌC BIẾN THÀNH NHÀ MÁY NƯỚC
Sau khi trấn an cô bé, Viên Mục Dã nhanh chóng kiểm tra tình hình của người bị thương. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hẳn là cha của cô bé kia, bụng anh ta bị trúng đạn, mất máu nghiêm trọng, nếu không cấp cứu ngay sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cậu quay sang nói với một cô gái chắc hẳn là nhân viên của cửa hàng: “Nhanh đi gọi xe cứu thương!”
Cô gái kia sợ hãi nhìn ra bên ngoài, sợ rằng bọn cướp vẫn chưa rời đi, Viên Mục Dã nói: “Nhanh đi! Bọn chúng đi hết rồi!”
Cô gái lúc này mới hoảng sợ chạy ra ngoài, kết quả vừa ra đến cửa đã gặp phải tên cao to bị A Triết hạ, sợ đến mức hét toáng lên rồi mới chạy về phía điện thoại...
Viên Mục Dã đi lấy mấy chiếc khăn bông về cầm máu, vừa đè lên miệng vết thương vừa nói với anh ta: “Không sao đâu, xe cứu thương sắp đến rồi.”
Nhưng Thạch Lỗi đi đến gần Viên Mục Dã và bảo: “Chúng ta phải đi thôi, chuyện còn lại giao cho cảnh sát, đã tốn không ít thời gian ở đây rồi.”
Viên Mục Dã cũng biết bọn họ đương nhiên không thể chờ cảnh sát đến, nếu không, muốn thuận lợi đi tiếp cũng phải tốn không ít nơ-ron thần kinh, cậu gật đầu rồi gọi cô nhân viên cửa hàng đến đè chặt vết thương, còn ba người họ lấy hộp cấp cứu rồi vội vàng lên xe rời đi.
Trước khi đi Viên Mục Dã nhìn thoáng qua tên to con nằm trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng thảm thiết, mặc dù muốn giữ lại mạng không phải khó, nhưng về sau chắc không tránh khỏi bị tàn tật...
Trên đường đi A Triết còn chế nhạo Thạch Lỗi: “Mấy tên kia chỉ như bao cỏ thôi, sao anh lại bị chúng giữ lại ở đó vậy?”
Thạch Lỗi nhìn Viên Mục Dã, không lên tiếng, nhưng Viên Mục Dã cũng đoán được phần nào. Có lẽ khi Thạch Lỗi đi vào đúng lúc đám người kia đang trói bé gái kia lại, nếu như lúc đó gã ra tay rất có thể sẽ khiến bé gái kia bị thương nên gã mới không phản kháng.
Thật ra hành động này của Thạch Lỗi vượt quá dự kiến của Viên Mục Dã, dù sao phong cách hành động của bọn họ trước giờ đều là giết người không chớp mắt, sao có thể chỉ vì một bé gái mà làm chậm việc của mình được?
Sau đó Thạch Lỗi bảo A Triết dừng xe dưới một cây cầu, rồi dựa vào ánh sáng của đèn xe khâu lại vết thương cho A Triết. Viên Mục Dã nhìn hành động thành thạo của Thạch Lỗi thì biết gã nhất định làm việc này nhiều rồi...
Sau khi xử lý xong, vết thương trên tay phải A Triết không còn chảy máu nữa, thần kinh của Viên Mục Dã luôn bị mùi máu tươi kích thích cũng ổn định lại.
A Triết đã bớt mùi máu ngồi lên xe, gã chỉ vào cái túi đằng sau và bảo: “Trong đó có áo bông, đừng trách tôi không nói trước, chỗ chúng ta đang đến là nơi lạnh nhất nước M, mặc dù bây giờ đang là mùa hè nhưng nghe nói nhiệt độ cao nhất ở đó vẫn là âm mười độ!”
Viên Mục Dã gật đầu cười: “Yên tâm, tôi không sợ lạnh...”
Hải Lâm nằm ở cực bắc của nước M, khí hậu vô cùng lạnh giá, cho dù là giữa mùa hè nhiệt độ cao nhất cũng không vượt quá hai mươi độ. Vì muốn nhanh chóng đến nơi, ba người họ thay phiên nhau lái xe, cuối cùng cũng chạy đến Hải Lâm trước buổi tối ngày thứ hai.
Có lẽ vì trời sắp tối, trên đường ở Hải Lâm rất ít người qua lại, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai người nhưng vẻ mặt đều rất vội vàng. Ba người họ dựa vào phần mềm chỉ đường lái xe đến trường tiểu học của thị trấn, nhưng khi đến nơi mới biết, nơi đó đâu còn trường tiểu học nào mà đã biến thành một nhà máy sản xuất đồ uống, hơn nữa còn không biết đã dừng hoạt động từ đời nào.
May mà ngoài cổng nhà máy sản xuất đồ uống vẫn có người gác cổng, nhóm Viên Mục Dã đến hỏi thăm mới biết, nơi này lúc đầu đúng là trường tiểu học, nhưng vì sau này ngày càng có ít học sinh trong thị trấn đến đây học, nên ba năm trước trường đã đóng cửa.
Ba người họ đều chán nản, chẳng lẽ bọn họ chạy ròng rã hai ngày một đêm chỉ để nhận được kết quả địa chỉ họ có là giả sao? Theo lý thuyết thì không nên như vậy, mặc dù trí nhớ có thể sai lầm, nhưng nhân viên bưu điện có ấn tượng rất kỹ với những địa chỉ, cho dù bọn họ thực sự không nhớ được người nhận thư là ai thì cũng sẽ không nhớ nhầm địa chỉ.
“Không phải là nhầm địa chỉ chứ?” A Triết chán nản nói.
Thạch Lỗi lắc đầu: “Khả năng địa chỉ sai không cao, vấn đề nhất định xuất hiện ở chỗ bưu điện nơi này. Bây giờ muộn rồi bưu điện đã hết giờ làm, trước tiên chúng ta tìm một nơi để nghỉ qua đêm đã, sáng sớm ngày mai lại đến bưu điện điều tra là biết thôi...”
Viên Mục Dã thấy cũng hợp lý, mặc dù bình thường điều tra ở bưu điện gửi đi không dễ, nhưng đến bưu điện nhận thì lại khác, nơi này xa xôi, mọi người có chuyện đều dùng di động để liên hệ, cho nên thư từ qua lại cũng không nhiều, chắc sẽ dễ điều tra.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghĩ vậy nên Viên Mục Dã nhìn sang hai bên đường, nói: “Cũng không biết nơi này có nhà nghỉ không nữa?”
Thạch Lỗi dùng di động tra thử, phát hiện bên trong thị trấn nhỏ đúng là có mấy motel. Tuy nơi này xa xôi nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có du khách đến thám hiểm, cho nên cũng có mấy motel giá rẻ mọc ra.
Dựa vào quảng cáo trên mạng, ba người tìm được một motel tên là “Lâm Trung Các”. Từ sự tồi tàn của biển hiệu có thể thấy nhà nghỉ này kinh doanh cũng không tốt lắm.
Sau khi xuống xe, họ lấy áo dày ở cốp sau rồi đi vào bên trong, tình hình bên trong không khác nhiều so với dự kiến của họ, vắng vẻ chẳng có ai, Viên Mục Dã ấn chuông mãi mới có một bà chị ngái ngủ đi ra: “Mấy anh đến thuê phòng à?”
Viên Mục Dã chỉ vào Thạch Lỗi và A Triết đi sau, nói: “Ba người.”
Bà chủ nhà nghỉ chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, bà ta lấy chìa khóa để lên quầy bar và nói: “Ba người một đêm hết 399 đồng, đặt cọc 500!”
Viên Mục Dã đương nhiên không có tiền, thế nên cậu quay lại nhìn về phía Thạch Lỗi: “Tổng giám đốc Thạch trả tiền đi!”
Thạch Lỗi không do dự rút ví ra trả tiền phòng hai ngày, sau đó cười hỏi bà chủ: “Trong thị trấn có trường tiểu học không?”
Bà chủ bĩu môi nói: “Trước kia thì có, sau đó có một doanh nhân để ý đến mảnh đất của trường tiểu học muốn biến nó thành nhà máy nước. Không biết có phải lãnh đạo thị trấn nhận hối lộ của hắn hay không mà nói trường tiểu học quá ít học sinh, hiệu suất thấp, cuối cùng xóa sổ trường tiểu học duy nhất trong thị trấn, các anh nói xem có thất đức không cơ chứ?”
“Vậy trẻ con trong thị trấn đi học thế nào?” Viên Mục Dã thắc mắc.
Bà chủ hừ lạnh: “Nhà nào có điều kiện thì chuyển ra ngoài, nhà không có điều kiện thì đành đưa con đi mấy chục cây số đến trường tiểu học ở thị trấn Ngọc Lâm học. Mà cũng không biết có phải do làm chuyện thất đức hay không, nhà máy nước kia mở cửa chưa được bao lâu thì phát hiện ra nguồn nước không đạt tiêu chuẩn, chẳng mấy chốc đã phải đóng cửa.”
Sau khi trấn an cô bé, Viên Mục Dã nhanh chóng kiểm tra tình hình của người bị thương. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hẳn là cha của cô bé kia, bụng anh ta bị trúng đạn, mất máu nghiêm trọng, nếu không cấp cứu ngay sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cậu quay sang nói với một cô gái chắc hẳn là nhân viên của cửa hàng: “Nhanh đi gọi xe cứu thương!”
Cô gái kia sợ hãi nhìn ra bên ngoài, sợ rằng bọn cướp vẫn chưa rời đi, Viên Mục Dã nói: “Nhanh đi! Bọn chúng đi hết rồi!”
Cô gái lúc này mới hoảng sợ chạy ra ngoài, kết quả vừa ra đến cửa đã gặp phải tên cao to bị A Triết hạ, sợ đến mức hét toáng lên rồi mới chạy về phía điện thoại...
Viên Mục Dã đi lấy mấy chiếc khăn bông về cầm máu, vừa đè lên miệng vết thương vừa nói với anh ta: “Không sao đâu, xe cứu thương sắp đến rồi.”
Nhưng Thạch Lỗi đi đến gần Viên Mục Dã và bảo: “Chúng ta phải đi thôi, chuyện còn lại giao cho cảnh sát, đã tốn không ít thời gian ở đây rồi.”
Viên Mục Dã cũng biết bọn họ đương nhiên không thể chờ cảnh sát đến, nếu không, muốn thuận lợi đi tiếp cũng phải tốn không ít nơ-ron thần kinh, cậu gật đầu rồi gọi cô nhân viên cửa hàng đến đè chặt vết thương, còn ba người họ lấy hộp cấp cứu rồi vội vàng lên xe rời đi.
Trước khi đi Viên Mục Dã nhìn thoáng qua tên to con nằm trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng thảm thiết, mặc dù muốn giữ lại mạng không phải khó, nhưng về sau chắc không tránh khỏi bị tàn tật...
Trên đường đi A Triết còn chế nhạo Thạch Lỗi: “Mấy tên kia chỉ như bao cỏ thôi, sao anh lại bị chúng giữ lại ở đó vậy?”
Thạch Lỗi nhìn Viên Mục Dã, không lên tiếng, nhưng Viên Mục Dã cũng đoán được phần nào. Có lẽ khi Thạch Lỗi đi vào đúng lúc đám người kia đang trói bé gái kia lại, nếu như lúc đó gã ra tay rất có thể sẽ khiến bé gái kia bị thương nên gã mới không phản kháng.
Thật ra hành động này của Thạch Lỗi vượt quá dự kiến của Viên Mục Dã, dù sao phong cách hành động của bọn họ trước giờ đều là giết người không chớp mắt, sao có thể chỉ vì một bé gái mà làm chậm việc của mình được?
Sau đó Thạch Lỗi bảo A Triết dừng xe dưới một cây cầu, rồi dựa vào ánh sáng của đèn xe khâu lại vết thương cho A Triết. Viên Mục Dã nhìn hành động thành thạo của Thạch Lỗi thì biết gã nhất định làm việc này nhiều rồi...
Sau khi xử lý xong, vết thương trên tay phải A Triết không còn chảy máu nữa, thần kinh của Viên Mục Dã luôn bị mùi máu tươi kích thích cũng ổn định lại.
A Triết đã bớt mùi máu ngồi lên xe, gã chỉ vào cái túi đằng sau và bảo: “Trong đó có áo bông, đừng trách tôi không nói trước, chỗ chúng ta đang đến là nơi lạnh nhất nước M, mặc dù bây giờ đang là mùa hè nhưng nghe nói nhiệt độ cao nhất ở đó vẫn là âm mười độ!”
Viên Mục Dã gật đầu cười: “Yên tâm, tôi không sợ lạnh...”
Hải Lâm nằm ở cực bắc của nước M, khí hậu vô cùng lạnh giá, cho dù là giữa mùa hè nhiệt độ cao nhất cũng không vượt quá hai mươi độ. Vì muốn nhanh chóng đến nơi, ba người họ thay phiên nhau lái xe, cuối cùng cũng chạy đến Hải Lâm trước buổi tối ngày thứ hai.
Có lẽ vì trời sắp tối, trên đường ở Hải Lâm rất ít người qua lại, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai người nhưng vẻ mặt đều rất vội vàng. Ba người họ dựa vào phần mềm chỉ đường lái xe đến trường tiểu học của thị trấn, nhưng khi đến nơi mới biết, nơi đó đâu còn trường tiểu học nào mà đã biến thành một nhà máy sản xuất đồ uống, hơn nữa còn không biết đã dừng hoạt động từ đời nào.
May mà ngoài cổng nhà máy sản xuất đồ uống vẫn có người gác cổng, nhóm Viên Mục Dã đến hỏi thăm mới biết, nơi này lúc đầu đúng là trường tiểu học, nhưng vì sau này ngày càng có ít học sinh trong thị trấn đến đây học, nên ba năm trước trường đã đóng cửa.
Ba người họ đều chán nản, chẳng lẽ bọn họ chạy ròng rã hai ngày một đêm chỉ để nhận được kết quả địa chỉ họ có là giả sao? Theo lý thuyết thì không nên như vậy, mặc dù trí nhớ có thể sai lầm, nhưng nhân viên bưu điện có ấn tượng rất kỹ với những địa chỉ, cho dù bọn họ thực sự không nhớ được người nhận thư là ai thì cũng sẽ không nhớ nhầm địa chỉ.
“Không phải là nhầm địa chỉ chứ?” A Triết chán nản nói.
Thạch Lỗi lắc đầu: “Khả năng địa chỉ sai không cao, vấn đề nhất định xuất hiện ở chỗ bưu điện nơi này. Bây giờ muộn rồi bưu điện đã hết giờ làm, trước tiên chúng ta tìm một nơi để nghỉ qua đêm đã, sáng sớm ngày mai lại đến bưu điện điều tra là biết thôi...”
Viên Mục Dã thấy cũng hợp lý, mặc dù bình thường điều tra ở bưu điện gửi đi không dễ, nhưng đến bưu điện nhận thì lại khác, nơi này xa xôi, mọi người có chuyện đều dùng di động để liên hệ, cho nên thư từ qua lại cũng không nhiều, chắc sẽ dễ điều tra.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghĩ vậy nên Viên Mục Dã nhìn sang hai bên đường, nói: “Cũng không biết nơi này có nhà nghỉ không nữa?”
Thạch Lỗi dùng di động tra thử, phát hiện bên trong thị trấn nhỏ đúng là có mấy motel. Tuy nơi này xa xôi nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có du khách đến thám hiểm, cho nên cũng có mấy motel giá rẻ mọc ra.
Dựa vào quảng cáo trên mạng, ba người tìm được một motel tên là “Lâm Trung Các”. Từ sự tồi tàn của biển hiệu có thể thấy nhà nghỉ này kinh doanh cũng không tốt lắm.
Sau khi xuống xe, họ lấy áo dày ở cốp sau rồi đi vào bên trong, tình hình bên trong không khác nhiều so với dự kiến của họ, vắng vẻ chẳng có ai, Viên Mục Dã ấn chuông mãi mới có một bà chị ngái ngủ đi ra: “Mấy anh đến thuê phòng à?”
Viên Mục Dã chỉ vào Thạch Lỗi và A Triết đi sau, nói: “Ba người.”
Bà chủ nhà nghỉ chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, bà ta lấy chìa khóa để lên quầy bar và nói: “Ba người một đêm hết 399 đồng, đặt cọc 500!”
Viên Mục Dã đương nhiên không có tiền, thế nên cậu quay lại nhìn về phía Thạch Lỗi: “Tổng giám đốc Thạch trả tiền đi!”
Thạch Lỗi không do dự rút ví ra trả tiền phòng hai ngày, sau đó cười hỏi bà chủ: “Trong thị trấn có trường tiểu học không?”
Bà chủ bĩu môi nói: “Trước kia thì có, sau đó có một doanh nhân để ý đến mảnh đất của trường tiểu học muốn biến nó thành nhà máy nước. Không biết có phải lãnh đạo thị trấn nhận hối lộ của hắn hay không mà nói trường tiểu học quá ít học sinh, hiệu suất thấp, cuối cùng xóa sổ trường tiểu học duy nhất trong thị trấn, các anh nói xem có thất đức không cơ chứ?”
“Vậy trẻ con trong thị trấn đi học thế nào?” Viên Mục Dã thắc mắc.
Bà chủ hừ lạnh: “Nhà nào có điều kiện thì chuyển ra ngoài, nhà không có điều kiện thì đành đưa con đi mấy chục cây số đến trường tiểu học ở thị trấn Ngọc Lâm học. Mà cũng không biết có phải do làm chuyện thất đức hay không, nhà máy nước kia mở cửa chưa được bao lâu thì phát hiện ra nguồn nước không đạt tiêu chuẩn, chẳng mấy chốc đã phải đóng cửa.”
Bình luận facebook