Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 507 - Chương 507
Chương 507
ỐNG TRUYỀN LỜI
Điều khiến Viên Mục Dã cảm thấy bất ngờ nhất là giọng điệu của Tùy Quang Nam trong bức thư, những bức thư mà hắn gửi trước đó cứ như viết báo cáo vậy, không hề thể hiện một chút cảm xúc nào, vậy mà những bức thư này lại khác. Tùy Quang Nam lúc thì phàn nàn mình tăng ca vất vả, lúc lại biểu đạt sự mong nhớ đối với bà chủ.
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đọc ngẫu nhiên vài bức thư xong lại càng cảm thấy khó hiểu, bởi vì trong những bức thư này Tùy Quang Nam không hề khác gì một người bình thường… Còn giọng điệu của hắn với bà chủ quán nữa, có lúc giống người thân, có lúc giống bạn bè, thậm chí có khi còn giống người yêu!
Theo lý thuyết, quan hệ giữa bà chủ quán và Tùy Quang Nam phải là quan hệ mẹ con, giữa bọn họ không thể có chuyện gì lộn xộn… Nhưng thứ thật sự khống chế ý thức của họ lại là loại bọ kỳ quái kia, vậy thì chuyện này cũng khó mà nói được
Thạch Lỗi nhìn bà chủ quán rồi hỏi: “Tùy Quang Nam muốn đón chị đi đâu?”
Bà chủ quán lắc đầu: “Không biết, tôi không hỏi và nó cũng không nói…”
Viên Mục Dã thấy bà ta có vẻ không nói dối, bèn cầm bức thư cuối cùng lên rồi hỏi: “Tại sao Tùy Quang Nam lại gọi chỗ này là vùng đất chết?”
Bà chủ quán nghe thế mặt biến sắc, dường như bà ta không muốn trả lời vấn đề này, Thạch Lỗi thấy vậy lập tức uy hiếp: “Tùy Quang Nam đã chết, còn ai có thể đón chị rời khỏi đây? Nếu chị chọn hợp tác với chúng tôi và nói hết mọi chuyện, có lẽ chúng tôi có thể dẫn chị rời khỏi nơi này, để chị đi đến bất kỳ nơi nào mà mình muốn…”
Khi Thạch Lỗi nói ra câu cuối cùng, cơ thể bà chủ quán rõ ràng đã run lên, xem ra câu nói này có sức cám dỗ rất lớn, thế là Viên Mục Dã tranh thủ cơ hội mà tiến tới: “Chúng tôi phải biết toàn bộ sự thật thì mới có biện pháp giúp chị hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, nếu không chờ khi những ‘Hy vọng’ mà chị nói quay về, có lẽ chị sẽ thật sự không còn cơ hội nữa.”
Thật ra Viên Mục Dã cũng không rõ Tùy Quang Nam gọi chỗ này là “Vùng đất chết” có liên quan gì với đám “Hy vọng” muốn nhanh chóng quay về, nhưng cậu chỉ muốn thăm dò một chút phản ứng của bà chủ quán.
Quả nhiên, bà chủ quán nghe xong sắc mặt dần trở nên khó coi, bà ta do dự một lúc lâu rồi mới nói: “Tôi dựa vào đâu để tin tưởng các người?”
Thạch Lỗi thấy bà chủ quán đã mắc câu, bèn lạnh lùng bảo: “Bởi vì chị không có sự lựa chọn, chị còn sống có lẽ vẫn còn giá trị đối với chúng tôi, chị mà chết thì chúng tôi cũng chẳng có chỗ tốt gì, nhưng nếu chị tiếp tục ở lại chỗ này… Vậy kết cục chỉ có một mà thôi.”
Vào buổi tối, ba người đã biết toàn bộ quá trình thị trấn Hải Lâm biến thành dáng vẻ như hiện tại, đồng thời cũng khiến họ ý thức được tình thế còn nghiêm trọng hơn so với họ tưởng tượng…
Hơn hai mươi năm trước, ông chủ công ty Thụy An là Tạ Thụy An, trong một lần khảo sát đã tình cờ đi đến thị trấn Hải Lâm, lúc đó ông ta dẫn đội đi khảo sát xung quanh là vì muốn tìm một chỗ có nguồn nước khoáng tuyệt vời để xây nhà máy nước.
Nhưng sau khi liên tục đi vài nguồn nước, Tạ Thụy An vẫn không tìm được nguồn nước mà mình hài lòng, hoặc là chất nước không đạt chuẩn, hoặc là giao thông không tiện… Đến tận khi bọn họ đi tới thị trấn Hải Lâm và uống nước trong giếng, lúc đó họ mới phát hiện đây là nguồn nước lý tưởng trong lòng họ.
Thế là Tạ Thụy An bèn dẫn đoàn đội của mình ở lại thị trấn, sau đó vài ngày họ liên tục tìm địa điểm làm nhà máy xử lý nước. Nhưng mấy giếng nước bọn họ tìm đều không quá thích hợp. Hơn nữa, họ còn phát hiện giếng càng sâu, nước hút lên lại càng tốt. Vì vậy, họ thương lượng với ban ngành của chính phủ, xem có thể tự mình khoan một cái giếng thật sâu để kiểm tra chất lượng nước hay không?
Kết quả thương lượng của hai bên chính là mảnh đất trống lớn nhất trong thị trấn, là sân của trường tiểu học, họ sẽ khoan một giếng nước sâu hơn nghìn mét. Với kỹ thuật đào của nơi này chắc chắn không thể đào sâu như vậy, Tạ Thụy An bèn để đoàn đội chuyên nghiệp của mình ra trận, bọn họ đào một cái giếng sâu cả nghìn mét ở đó.
Tiếp đến, bọn họ lấy nước hút lên được từ độ sâu nghìn mét để kiểm tra, và họ phát hiện, bất kể là độ PH hay độ cân bằng chất khoáng, tất cả đều tốt vượt quá tưởng tượng, thậm chí đạt tiêu chuẩn uống trực tiếp mà không cần đun sôi.
Tạ Thụy An và đoàn đội của mình đã mở tiệc ăn mừng ngay đêm hôm đó, bọn họ còn đặc biệt cho người ở đây uống thử nước ngầm hút được từ trong giếng, tất cả đều cảm thấy nước này trong veo, uống ngon hơn nhiều lần so với nước giếng bình thường trên thị trấn. Nhưng tất cả ác mộng cũng bắt đầu từ khi họ uống thứ nước ngầm dưới độ sâu nghìn mét này…
Theo lời kể của bà chủ quán, bà ta cũng không biết rốt cuộc mình là loài sinh vật gì, mà chỉ biết chủ nhân cũ của thân thể này uống nước ngầm chứa trứng bọ xong thì bà ta mới có ý thức của bản thân.
Người trưởng thành ăn loại trứng này xong, thân thể sẽ nhanh chóng chết đi, vài ngày sau, côn trùng trưởng thành sẽ khống chế hệ thần kinh của người chết, biến họ thành cái xác không hồn mặc cho nó khống chế.
Còn trẻ em nuốt trứng xong lại hoàn toàn khác, thân thể của chúng vẫn phát triển bình thường nhưng ý thức bản thân sẽ bị loài bọ kỳ quái này ăn mòn dần dần, cuối cùng trở thành quái vật cộng sinh giữa người và bọ.
Cái trước là “Ong thợ” giống bà chủ quán, cái sau chính là “Hy vọng” giống Tùy Quang Nam.
Dưới tình huống bình thường, ong thợ không có quá nhiều ý thức, bọn họ chỉ nghe lệnh ong chúa để xây dựng “Tổ ong”, tìm cách đưa tổ ong ra thế giới bên ngoài. Đồng thời còn gánh vác chức năng của một ống truyền tin, bọn họ truyền đạt mệnh lệnh từ ong chúa đến “Hy vọng”, sau đó lại truyền lại tin tức mà “Hy vọng” gửi về cho ong chúa. Vietwriter.vn
ỐNG TRUYỀN LỜI
Điều khiến Viên Mục Dã cảm thấy bất ngờ nhất là giọng điệu của Tùy Quang Nam trong bức thư, những bức thư mà hắn gửi trước đó cứ như viết báo cáo vậy, không hề thể hiện một chút cảm xúc nào, vậy mà những bức thư này lại khác. Tùy Quang Nam lúc thì phàn nàn mình tăng ca vất vả, lúc lại biểu đạt sự mong nhớ đối với bà chủ.
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đọc ngẫu nhiên vài bức thư xong lại càng cảm thấy khó hiểu, bởi vì trong những bức thư này Tùy Quang Nam không hề khác gì một người bình thường… Còn giọng điệu của hắn với bà chủ quán nữa, có lúc giống người thân, có lúc giống bạn bè, thậm chí có khi còn giống người yêu!
Theo lý thuyết, quan hệ giữa bà chủ quán và Tùy Quang Nam phải là quan hệ mẹ con, giữa bọn họ không thể có chuyện gì lộn xộn… Nhưng thứ thật sự khống chế ý thức của họ lại là loại bọ kỳ quái kia, vậy thì chuyện này cũng khó mà nói được
Thạch Lỗi nhìn bà chủ quán rồi hỏi: “Tùy Quang Nam muốn đón chị đi đâu?”
Bà chủ quán lắc đầu: “Không biết, tôi không hỏi và nó cũng không nói…”
Viên Mục Dã thấy bà ta có vẻ không nói dối, bèn cầm bức thư cuối cùng lên rồi hỏi: “Tại sao Tùy Quang Nam lại gọi chỗ này là vùng đất chết?”
Bà chủ quán nghe thế mặt biến sắc, dường như bà ta không muốn trả lời vấn đề này, Thạch Lỗi thấy vậy lập tức uy hiếp: “Tùy Quang Nam đã chết, còn ai có thể đón chị rời khỏi đây? Nếu chị chọn hợp tác với chúng tôi và nói hết mọi chuyện, có lẽ chúng tôi có thể dẫn chị rời khỏi nơi này, để chị đi đến bất kỳ nơi nào mà mình muốn…”
Khi Thạch Lỗi nói ra câu cuối cùng, cơ thể bà chủ quán rõ ràng đã run lên, xem ra câu nói này có sức cám dỗ rất lớn, thế là Viên Mục Dã tranh thủ cơ hội mà tiến tới: “Chúng tôi phải biết toàn bộ sự thật thì mới có biện pháp giúp chị hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, nếu không chờ khi những ‘Hy vọng’ mà chị nói quay về, có lẽ chị sẽ thật sự không còn cơ hội nữa.”
Thật ra Viên Mục Dã cũng không rõ Tùy Quang Nam gọi chỗ này là “Vùng đất chết” có liên quan gì với đám “Hy vọng” muốn nhanh chóng quay về, nhưng cậu chỉ muốn thăm dò một chút phản ứng của bà chủ quán.
Quả nhiên, bà chủ quán nghe xong sắc mặt dần trở nên khó coi, bà ta do dự một lúc lâu rồi mới nói: “Tôi dựa vào đâu để tin tưởng các người?”
Thạch Lỗi thấy bà chủ quán đã mắc câu, bèn lạnh lùng bảo: “Bởi vì chị không có sự lựa chọn, chị còn sống có lẽ vẫn còn giá trị đối với chúng tôi, chị mà chết thì chúng tôi cũng chẳng có chỗ tốt gì, nhưng nếu chị tiếp tục ở lại chỗ này… Vậy kết cục chỉ có một mà thôi.”
Vào buổi tối, ba người đã biết toàn bộ quá trình thị trấn Hải Lâm biến thành dáng vẻ như hiện tại, đồng thời cũng khiến họ ý thức được tình thế còn nghiêm trọng hơn so với họ tưởng tượng…
Hơn hai mươi năm trước, ông chủ công ty Thụy An là Tạ Thụy An, trong một lần khảo sát đã tình cờ đi đến thị trấn Hải Lâm, lúc đó ông ta dẫn đội đi khảo sát xung quanh là vì muốn tìm một chỗ có nguồn nước khoáng tuyệt vời để xây nhà máy nước.
Nhưng sau khi liên tục đi vài nguồn nước, Tạ Thụy An vẫn không tìm được nguồn nước mà mình hài lòng, hoặc là chất nước không đạt chuẩn, hoặc là giao thông không tiện… Đến tận khi bọn họ đi tới thị trấn Hải Lâm và uống nước trong giếng, lúc đó họ mới phát hiện đây là nguồn nước lý tưởng trong lòng họ.
Thế là Tạ Thụy An bèn dẫn đoàn đội của mình ở lại thị trấn, sau đó vài ngày họ liên tục tìm địa điểm làm nhà máy xử lý nước. Nhưng mấy giếng nước bọn họ tìm đều không quá thích hợp. Hơn nữa, họ còn phát hiện giếng càng sâu, nước hút lên lại càng tốt. Vì vậy, họ thương lượng với ban ngành của chính phủ, xem có thể tự mình khoan một cái giếng thật sâu để kiểm tra chất lượng nước hay không?
Kết quả thương lượng của hai bên chính là mảnh đất trống lớn nhất trong thị trấn, là sân của trường tiểu học, họ sẽ khoan một giếng nước sâu hơn nghìn mét. Với kỹ thuật đào của nơi này chắc chắn không thể đào sâu như vậy, Tạ Thụy An bèn để đoàn đội chuyên nghiệp của mình ra trận, bọn họ đào một cái giếng sâu cả nghìn mét ở đó.
Tiếp đến, bọn họ lấy nước hút lên được từ độ sâu nghìn mét để kiểm tra, và họ phát hiện, bất kể là độ PH hay độ cân bằng chất khoáng, tất cả đều tốt vượt quá tưởng tượng, thậm chí đạt tiêu chuẩn uống trực tiếp mà không cần đun sôi.
Tạ Thụy An và đoàn đội của mình đã mở tiệc ăn mừng ngay đêm hôm đó, bọn họ còn đặc biệt cho người ở đây uống thử nước ngầm hút được từ trong giếng, tất cả đều cảm thấy nước này trong veo, uống ngon hơn nhiều lần so với nước giếng bình thường trên thị trấn. Nhưng tất cả ác mộng cũng bắt đầu từ khi họ uống thứ nước ngầm dưới độ sâu nghìn mét này…
Theo lời kể của bà chủ quán, bà ta cũng không biết rốt cuộc mình là loài sinh vật gì, mà chỉ biết chủ nhân cũ của thân thể này uống nước ngầm chứa trứng bọ xong thì bà ta mới có ý thức của bản thân.
Người trưởng thành ăn loại trứng này xong, thân thể sẽ nhanh chóng chết đi, vài ngày sau, côn trùng trưởng thành sẽ khống chế hệ thần kinh của người chết, biến họ thành cái xác không hồn mặc cho nó khống chế.
Còn trẻ em nuốt trứng xong lại hoàn toàn khác, thân thể của chúng vẫn phát triển bình thường nhưng ý thức bản thân sẽ bị loài bọ kỳ quái này ăn mòn dần dần, cuối cùng trở thành quái vật cộng sinh giữa người và bọ.
Cái trước là “Ong thợ” giống bà chủ quán, cái sau chính là “Hy vọng” giống Tùy Quang Nam.
Dưới tình huống bình thường, ong thợ không có quá nhiều ý thức, bọn họ chỉ nghe lệnh ong chúa để xây dựng “Tổ ong”, tìm cách đưa tổ ong ra thế giới bên ngoài. Đồng thời còn gánh vác chức năng của một ống truyền tin, bọn họ truyền đạt mệnh lệnh từ ong chúa đến “Hy vọng”, sau đó lại truyền lại tin tức mà “Hy vọng” gửi về cho ong chúa. Vietwriter.vn
Bình luận facebook